Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Chương 8.3

5

Thiếu niên ôm nụ hoa kia, gian nan bò lên bờ. “Phán Hề… Phán Hề…” Chàng gọi khẽ, chỉ sợ không bao giờ còn nghe được câu trả lời của nàng nữa. Thân thể mềm mại trong nụ hoa đang run lên khe khẽ, như phải chịu nỗi thống khổ cực lớn.

Thiếu niên không còn sức để đi nữa, chỉ ôm lấy nàng thật chặt. Hệt như năm ấy, chàng cũng từng ôm nàng như vậy. Nàng nhìn chàng, cười nhẹ nhàng, nói muốn đi tìm nơi đẹp nhất thế gian, ngưng tụ ra thân thể thật sự, để chàng có thể thật sự chạm vào nàng. Giờ đây nàng cũng nằm trong lòng chàng, nhưng chỉ sợ lại là một lần ly biệt.

Mặc tiên sinh và các võ sĩ Uyển Châu từ dưới nước leo lên bờ, thiếu niên ôm chặt lấy Phán Hề, mắt nhìn họ trừng trừng, như một chú sư tử con bị dồn tới đường cùng.

Mặc tiên sinh chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ màu đen: “Tốt nhất là ngài nên buông tay, tiểu mị linh này vào tay bọn ta mới có tác dụng, ngài đừng nên mang theo nàng chết cùng.”

Mục Vân Sênh chỉ cười lạnh, nắm tay thật chặt, dồn hết lực lượng toàn thân vào lòng bàn tay, ánh sáng tràn ra từ kẽ tay, chuẩn bị đánh cuộc lần cuối cùng.

“Ai còn tiến lên một bước, đó sẽ là người chết đầu tiên.”

Các võ sĩ do dự ngừng bước, ngay cả Mặc tiên sinh cũng chần chừ tiến lên. Chẳng ai có lòng tin chịu nổi một kích liều mạng của thiếu niên này.

“Tiểu Sênh Nhi.” Một tiếng kêu kinh động đến chàng. Phong Đình Sướиɠ cũng chật vật nằm trên bờ.

Ánh mắt nàng cấp thiết: “Tốt nhất là huynh phải lập tức gϊếŧ nàng, mị linh này không còn như huynh nghĩ đâu. Mục Vân Châu chỉ là một hạt giống, khi linh hồn này bị bó buộc trong châu, nàng vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, nhưng khi nàng chân chính ngưng tụ được thân thể trưởng thành, lực lượng của nàng sẽ mang tai hoạ đến cho thế gian.”

“Loại lời nói này ta đã nghe nhiều rồi.” Thiếu niên lạnh lùng nói.

“Tiểu Sênh Nhi, huynh phải tin ta, ta không tiếc tính mệnh của bản thân để gϊếŧ nàng, lẽ nào ta còn lừa huynh sao? Quân Uyển Châu muốn đoạt được nàng, là vì sao? Hiện tại huynh không gϊếŧ nàng, tới khi nàng tỉnh lại, huynh nhất định sẽ phải hối hận vì điều mình làm.”

Thiếu niên lắc đầu, nhẹ nhàng ôm mị thực kia: “Ta sẽ không.”

“Sau này người đời sẽ chỉ trích huynh, muốn huynh trả cái giá đắt cho toàn bộ tai họa đã xảy ra.”

Thiếu niên cất tiếng cười to, như đang quay về năm ấy, nghe được lời tiên tri kia ở Doanh Lộc đài. Trước đây chàng đã thiêu hủy đài chiêm tinh, nay còn gì phải sợ nữa. Chàng gật đầu, thốt từng câu từng chữ: “Được, ta — trả — giá.”

Chàng giơ tay lên cao, mở rộng bàn tay, một luồng sáng mạnh khổng lồ bắn ra, quân Uyển Châu, ngay cả Mặc tiên sinh đều bị lực lượng này đẩy lùi ra sau.

Thiếu niên dùng chút hơi sức cuối cùng, ôm lấy mị thực, mượn lực lượng của ngân linh, trốn khỏi sơn cốc. Mặc tiên sinh cũng lập tức đuổi theo như gió.

Mục Vân Đức đang định dẫn người đuổi theo, đột nhiên thấy Phong Đình Sướиɠ ở một bên. Mái tóc dài ướt sũng của nàng dính bết vào trán, đang suy yếu nằm trên bờ. Thế tử Uyển Châu nhe răng cười một tiếng, chỉ huy võ sĩ tới bao vây.

Ánh mắt của Phong Đình Sướиɠ rét lạnh, giương tay lên, một tia sáng vọt ra, bắn vào yết hầu võ sĩ tới gần nhất, chậm rãi ngưng tụ thành một chiếc lông vũ trắng. Võ sĩ đó ặc ặc hai tiếng, mới ngã xuống đất.

Các võ sĩ kinh hoàng lùi ra sau, Mục Vân Đức thấy nàng đang suy yếu, thuật ngưng vũ khó mà dùng đến lần thứ hai, liền đoạt sợi dây thừng dài trong tay một võ sĩ đứng cạnh đó, ném về phía Phong Đình Sướиɠ. Hắn cũng khu động một pháp thuật, sợi dây trở nên giống như loài rắn, uốn éo đánh về phía thiếu nữ, cuốn lấy nàng.

“Khiêng nàng đi!” Hắn đắc ý ra lệnh.

Nhưng lúc quay đầu lại, đã thấy tất cả võ sĩ đều ngẩn người bất động, nhìn về một hướng.

Hắn dựa theo ánh mắt các võ sĩ, nhìn lên vách núi, thấy chẳng biết từ bao giờ, trên vách núi đã đứng đầy võ sĩ Vũ tộc.

Hắn đảo mắt, vỗ tay hai lần, sợi dây trói chặt Phong Đình Sướиɠ tự động buông lỏng ra.

“Chúng ta đi.” Hắn phẫn nộ nói.

Lộ Nhiên Khinh dang cánh hạ xuống từ không trung, lướt qua bên người Mục Vân Đức. Mục Vân Đức hung hăng quay đầu, trừng mắt với hắn. Lộ Nhiên Khinh làm như không thấy, cười nói: “Thế tử Uyển Châu không cần buồn bực, mai sau ngài còn có thời gian cảm tạ ta mà.”

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Phong Đình Sướиɠ: “Việc đi gϊếŧ mị linh nguy hiểm như vậy, cũng không báo cho ta một tiếng?”

Phong Đình Sướиɠ giận dỗi đứng lên: “Ta với ngươi khác nhau, ta muốn xóa bỏ tai họa trên đời, còn ngươi chẳng khác gì tên Mục Vân Đức kia, đều muốn lợi dụng lực lượng của mị linh này.”

Lộ Nhiên Khinh thở dài một tiếng, nói: “Đáng tiếc ta vì cứu ngươi, mà bỏ lỡ cơ hội đoạt lấy mị linh.”

6

Mục Vân Sênh ôm mị thực chạy trốn trong tuyết, độc trong pháp thuật của Mặc tiên sinh đã xâm nhập vào tim chàng, thiếu niên choáng váng từng đợt, đã sớm không phân nổi đường đi. Chỉ cảm thấy mị thực trong lòng đang run lên từng đợt. “Đừng sợ, đừng sợ…” Chàng ôm chặt nàng, “Có ta ở đây, người đời đều không thể làm tổn thương nàng.”

Chàng chạy tới khi kiệt sức, dựa vào một gốc tùng cổ thụ, ôm lấy nụ hoa kia, lắng nghe động tĩnh bên trong.

“Nàng lạnh sao?” Chàng nhẹ nhàng nói, “Tuyết lớn như vậy… Ta không có cách nào giúp nàng ấm lên một chút…”

Chàng ôm chặt mị thực, nhưng tay chàng cũng trở nên ngày càng lạnh.

Mặc tiên sinh chậm rãi tiếp cận từ phía sau.

“Gϊếŧ ta đi, nhưng tha cho nàng.” Thiếu niên nói, máu từ miệng chàng không ngừng chảy xuống.

“Sao rồi? Lục hoàng tử dám thiêu hủy Doanh Lộc đài, rốt cục cũng có lúc phải đầu hàng số phận sao?” Mặc tiên sinh cười nói, “Đương nhiên ngài phải chết, nhưng nàng ta… sẽ trở thành hoàng hậu tương lai, còn hoàng đế tương lai, chính là Thế tử điện hạ của Uyển Châu vương.”

Thiếu niên cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng chàng vẫn không thể nắm giữ số phận của chính mình, cũng không cứu được Phán Hề, chàng hận bản thân không đủ mạnh, nhưng chẳng còn thời gian nữa rồi.

Tầng tuyết đột nhiên khẽ động.

Mặc tiên sinh lập tức nhảy ra, hồi hộp nhìn chằm chằm vào tầng tuyết.

Mục Vân Đức mang theo võ sĩ Uyển Châu từ phía sau chạy lại, xông tới bên cây tùng, nhưng bị Mặc tiên sinh phất tay áo ngăn cản, ra hiệu cho họ khẽ tiếng.

Tất cả mọi người nín thở, tập trung nhìn vào tầng tuyết đang hơi rung động.

Cuối cùng, giống như chồi non nảy nở dưới tuyết, một cánh tay trắng như tuyết nhẹ nhàng ló ra, chạm tới gió lạnh như dao cắt, thoáng run một chút.

Đột nhiên, một luồng sáng cực mạnh bắn ra từ dưới tầng tuyết, làm mọi người không mở nổi mắt.

Tới khi họ dần dần có thể nhìn rõ lần nữa, liền thấy nụ hoa kia đã mở toang, còn bên trong trống không chẳng có gì.

“Các ngươi đang tìm ta sao?” Giọng nàng từ một bên lạnh lùng truyền đến.

7

Mục Vân Sênh thấy nàng đứng đó, giống như đúc với nàng trong kí ức của chàng, đó là một vẻ đẹp trên đời khó kiếm, nhưng hiện tại, nàng đã đứng đó một cách chân thực, hoa tuyết như có sinh mệnh, lượn vòng xung quanh nàng, hóa thành một tấm áo mỏng, tay áo dài bay phấp phới như đang bay lượn trong gió. Đôi chân nàng để trần, mái tóc đen như mun phất phơ, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, tất cả đều tinh tế muốn chạm vào. Thiếu niên vươn tay ra, nhưng không đủ sức chạm tới nàng, nàng rốt cục đã chân chính đứng trên thế giới này, nhưng có lẽ chàng sẽ chẳng bao giờ được cầm lấy tay nàng.

Ánh mắt của Phán Hề quét qua mặt mọi người, rơi tới trên người thiếu niên. “Ngươi…” Trong ánh mắt nàng xuất hiện một tia nghi hoặc.

Mặc tiên sinh đột nhiên hô to: “Phán Hề, cô không nhận ra thế tử sao?” Đưa tay ngoắc vào một ngón tay của Mục Vân Đức.

Mục Vân Đức giật mình hoảng sợ, vô thức che mặt, trốn sau lưng võ sĩ.

Phán Hề nhìn về phía Mục Vân Đức: “Hắn?”

“Ban đầu khi cô còn là mị linh, chẳng phải đã ngày đêm ở cùng ngài sao? Cô không ngại nguy hiểm, muốn ngưng ra thân thể thực sự, không phải vì ngài sao? Ngài đã vượt qua trăm sông ngàn núi tới tìm cô, giờ đây ngài đang ở ngay trước mặt cô. Chẳng lẽ cô không nhớ?”

Phán Hề cau mày: “Hắn…”

Bỗng nhiên nàng đè chặt trán, trong đầu dường như có ngàn vạn cây kim đang chọc vào, đây là đau đớn sao? Trước khi nàng có thân thể, chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Cơn đau khiến nàng quỳ rạp xuống đất, một tay bám chặt lấy mặt đất đầy tuyết. Linh quỷ trong cơ thể khóa chặt tâm thần nàng, đang bóp méo ký ức trước đây của nàng.

“Phán Hề…” Mục Vân Sênh thấy dáng vẻ thống khổ của nàng, đau lòng không ngớt, nhưng không cách nào cử động.

Hồi lâu, Phán Hề mới từ từ đứng dậy, nhìn kỹ Mục Vân Đức lần nữa: “Hình như ta nhớ ra rồi… Thật sự… Là ngươi sao?”

Mục Vân Đức vui mừng khôn xiết: “Đương nhiên là ta.” Hắn sải bước lại gần, “Khi xưa hai ta ở trong cung vui vẻ biết bao, nàng không nhớ ra sao?”

“Đúng vậy…” Phán Hề mừng rỡ cười, “Ta có thể nhớ… Ta thích nhất là ở cạnh ngươi, nhìn ngươi dồn hết tâm trí vẽ tranh…”

Mục Vân Đức hơi lúng túng: “Vẽ tranh… A… Đương nhiên… Đến khi chúng ta hồi cung, ngày nào ta cũng sẽ vẽ tranh cho nàng xem.”

“Còn tên ác nhân này!” Mặc tiên sinh chỉ tay vào thiếu niên trên mặt đất, “Hắn là Lục hoàng tử của Minh đế, một lòng muốn mưu hại thế tử, còn muốn cướp đoạt mị thực của cô.”

Mục Vân Sênh cất tiếng cười to, nhưng cười không ra tiếng, chỉ có thể phun máu không ngừng, chàng đã không còn khí lực để nói. Nếu Phán Hề không nhận ra chàng, vậy tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Phán Hề chỉ ngơ ngác nhìn chàng: “Người này… là…”

Mặc tiên sinh rút bảo kiếm của võ sĩ đứng cạnh ra: “Không cần nhiều lời nữa, kết liễu hắn ngay.”

Lão giơ kiếm lại gần thiếu niên. Nhưng thiếu niên dùng chút hơi sức cuối cùng quát: “Dừng tay!” Chàng lạnh lùng nhìn Mặc tiên sinh, “Ngươi mà xứng gϊếŧ ta? Đưa kiếm cho nàng, ta muốn nhìn nàng gϊếŧ ta.”

Mặc tiên sinh sửng sốt. Phán Hề nhìn thiếu niên, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Nói cũng phải, đưa kiếm cho ta.”

Nàng nhận lấy kiếm, chĩa vào yết hầu thiếu niên, “Ta nhớ rõ rất nhiều tội ác của ngươi… Thật sự không thể không gϊếŧ…”

Thiếu niên nhìn nàng, chỉ cười: “Vậy nàng có còn nhớ… Nàng thích cái tên này, chỉ vì nàng là độc nhất vô nhị trên đời…”

Phán Hề ngẩn người tại chỗ. Chẳng hiểu vì sao câu nói nhẹ nhàng này lại làm ngực nàng chấn động.

Nhưng một loại lực lượng khác trong lòng vẫn chỉ huy nàng, tay nàng đâm về phía trước, kiếm xuyên vào l*иg ngực thiếu niên.

Thiếu niên không hề tránh né, chỉ si ngốc ngắm nàng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nên lời.

“Nàng còn nhớ chứ… Ta hứa sẽ đóng một chiếc thuyền lớn, mang nàng đi… tìm…” Thần thái trong mắt chàng rốt cuộc cũng chậm rãi tan rã.

Phán Hề cũng nhìn thiếu niên này thật kỹ, phát hiện chẳng hiểu vì sao lệ đã rơi đầy mặt.

Nhìn thiếu niên đông lạnh dựa vào gốc cây, nàng rút kiếm, quỳ gối bên người thiếu niên, tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt chàng, chậm rãi nói: “Không biết vì sao, ta cảm thấy hận người này quá lâu rồi, lúc nào cũng hận, ngày ngày đều hận, hận đến khắc cốt minh tâm, hôm nay thấy hắn chết trước mặt mình, lại cảm thấy toàn bộ trái tim trống rỗng, cứ như ta chỉ sống để báo thù, thù đã báo xong, cũng không biết sống tiếp để làm gì nữa.”

Mặc tiên sinh phất tay, võ sĩ tiến lên kéo thân thể của thiếu niên đi. “Xác nhận xem hắn đã chết chưa.” Mục Vân Đức nói, “Cắt lấy đầu hắn cho ta, ta không phải loại ngu xuẩn lưu lại hậu hoạn.”

Võ sĩ đáp lời, nhấc đao chém tới cổ thiếu niên. Phán Hề lại kêu một tiếng: “Dừng tay!” Tay giơ lên, thanh kiếm kia biến thành một vệt sáng bay ra, xuyên qua thân thể võ sĩ, cắm vào thân cây, rồi lại ngưng thành trường kiếm. Võ sĩ chết ngay lập tức.

Nàng tung người chạy về phía thiếu niên, đỡ lấy thân thể chàng. Miệng nàng lẩm bẩm: “Ta làm sao vậy? Ta hận hắn như thế, lại không thể nhìn người khác đả thương hắn.”

Nàng ôm lấy thân thể của thiếu niên, phát hiện nhẹ như phiến lá, mới thấy trên áo thiếu niên cài một chiếc lông vũ màu bạc. Nàng lại chậm rãi xoay đầu, một chiếc lông vũ màu bạc khác đang cài trên tóc nàng.

“Ta nhớ rằng, khi ta còn ở trong nụ hoa, có một người ôm ta, hắn nói: “Đừng sợ, đừng sợ… Có ta ở đây, người đời đều không thể làm nàng bị thương.”” Nàng ghé sát mặt vào thiếu niên, nhẹ nhàng nói, “Khi đó… Ta lạnh run người, hắn còn nói, “Nàng lạnh sao? Tuyết lớn như vậy… Ta không có cách nào giúp nàng ấm thêm một chút…” ”

Nàng nhẹ nhàng tựa đầu kề má thiếu niên: “Đó là ai?”

Mặc tiên sinh lớn tiếng nói: “Được rồi, Phán Hề cô nương, thế tử vì cứu cô mà bị nội thương, chúng ta mau trở về nghỉ ngơi, đừng nán lại đây nữa.”

Phán Hề cúi đầu nhìn thiếu niên, nói: “Nếu vậy, ta muốn làm một việc khác trước, đưa hắn đi mai táng.”

Nàng ôm lấy thiếu niên, chậm rãi đi xa trong cơn tuyết ào ào, dần ẩn vào tuyết, không thấy bóng dáng.

Mục Vân Đức cuống lên nhìn Mặc tiên sinh. Mặc tiên sinh lắc đầu nói: “Tâm niệm của mị linh này quá mạnh mẽ, linh quỷ cũng suýt không trói buộc nổi nàng, nhưng nỗi tương tư ấy đã quá lâu, một con linh quỷ há có thể dễ dàng thay đổi? May mà hiện giờ nàng ta chỉ rối rắm, nhưng chưa nhớ ra gì cả, đợi ngài và nàng ta ở chung lâu ngày, tự nhiên nàng ta sẽ dần dần lãng quên.”

Phán Hề ôm thiếu niên chậm rãi bước đi, ánh mắt đờ đẫn, chỉ cảm thấy vốn ở trong nụ hoa, ngày ngày nhớ mong một người trong mộng, nhưng đột nhiên sau một kiếm, lòng đã trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy vì sao mình phải tới thế gian này. Cứ cảm thấy mình đã quên điều gì, nhưng nghĩ sao cũng không ra.

Nàng cứ chầm chậm đi như vậy, chẳng biết đã bao lâu. Bỗng nhiên cảm thấy thân thể thiếu niên trên tay run lên một cái, nàng cảm giác được tim của thiếu niên này còn ấm, vẫn còn một hơi thở.

Nàng buông thiếu niên xuống, chậm rãi lùi ra sau, đột nhiên xoay người chạy về phía vừa đi qua.

Chỉ còn lại cơn tuyết lớn, chậm rãi che phủ thiếu niên.