Yêu Thương Gửi Vào Gió

Chương 37

Dương Thành Nam ở nhà nghỉ dưỡng bệnh 1 tuần, sức khỏe cơ bản cũng đã ổn định nên chúng tôi ai nấy lại bắt đầu với công việc bận rộn của mình. Anh đi sang nước ngoài bàn những dự án đầu tư, còn tôi vừa ra khỏi thang máy đã Nga kéo về phía khu vực pha café ở ngoài ban công. Cô ấy sau gần một tháng không gặp lại có vẻ gầy đi hơn một chút, quầng mắt trũng xuống, đôi đồng tử đỏ ửng đầy mệt mỏi. Tôi nhìn một cảnh đó, bỏ mặc thì cũng không được nên đành cất giọng hỏi.

- Có chuyện gì thế, nhìn sắc mặt cô tệ lắm đấy.

Nghe thấy tôi nói vậy, Nga lúc này cũng ngẩng đầu nhìn lên, biểu cảm không những không giảm đi một chút nào ngược lại còn thêm gay gắt. Nói thật, nếu là trước kia thì tôi nhất định sẽ gạt nó ra khỏi đầu vì bản thân nghĩ nó đơn giản chỉ là một sự quan tâm mà bạn thân dành cho nhau thôi, nhưng nói thật bây giờ nó không còn như vậy nữa. Tôi không nhìn cô ấy, ánh mắt tránh né nhìn về phía những tòa nha cao ngất ở bên ngoài toàn thành phố, đáy lòng thấp thỏm trong lo âu. Còn Nga, sau khi im lặng một hồi cũng cất giọng hỏi gần như là chất vấn.

- Vũ Ninh, một tuần qua cô đều ở với Dương Thành Nam sao? Cô thật sự đã xác định với anh ta rồi sao?

- Nga à? Chúng ta đã nói chuyện này rất nhiều lần rồi chứ không phải là một lần, tôi thật không hiểu là cô đang cố tình quên hay là quên thật nữa.

- Tôi chỉ cần câu trả lời của cô thôi.

- Cần câu trả lời của tôi. Được rồi, bây giờ cô muốn nghe cái gì? Muốn biết tôi có yêu Dương Thành Nam hay không?

- Đúng? Cô có yêu anh ta không?

Nga không hề tránh né những lời gay gắt của tôi, ngược lại cô ấy còn mạnh mẽ đối diện, mắt nhìn tôi chằm chằm không hề sợ hãi, kiểu như mặc kệ phía sau có thể là những lời khó nghe hoặc những lời tuyên án tử hình. Chúng tôi quen nhau thời gian không dài nhưng tình cảm tốt như bạn thân, bây giờ cho dù có điều gì đang thay đổi, tôi cũng không muốn phá vỡ đi tình cảm này, không muốn chúng tôi thay đổi.

Thở hắt ra một hơi thật dài, tôi im lặng một hồi rồi cũng quyết định nói với Nga.

- Tôi thích anh ấy. Nga, tôi thích Dương Thành Nam…

- Vũ Ninh, cô đang nói đùa đúng không, cô sao có thể yêu được. Hai người, rõ ràng chỉ là mới ở bên nhau có mấy tháng, chuyện này…

- Cô nói đúng. Chúng tôi chỉ ở bên nhau có mấy tháng, chuyện phát sinh tình cảm nói ra quả thật rất là nhanh. Có điều nghĩ đi nghĩ lại tôi cảm thấy nó rất là bình thường, bởi vì chuyện hợp nhau, đến bên nhau, nó chẳng phải là điều gì quá ngạc nhiên cả.

- Tôi biết rồi. Tôi chỉ là mong cô suy nghĩ thật kĩ thôi.

Ngữ điệu của tôi có một chút gắt nhẹ, lúc ấy, tôi tưởng Nga nghe xong sẽ lại không kiềm chế được cảm xúc mà nói tôi nhiều hơn nữa, nhưng cuối cùng lại không phải. Cô ấy chỉ để lại cho tôi một nụ cười nhạt, sau đấy nghiêng người đi vào trong phòng làm việc, bóng lưng gầy gò có thể nhìn thấy rõ được sự cứng đờ. Tôi nhìn theo, thật lòng cũng muốn đi lên giả vờ tỏ ra mình ổn để cùng cô ấy nói chuyện lại lần nữa, nhưng nghĩ lại tất cả mọi thứ bản thân lại cảm thấy cứ để như thế này cũng không phải là điều gì quá đáng, chờ thêm vài ngày nữa làm lành lại cũng được.

Cứ thế, cả ngày hôm ấy, tôi với Nga không ai nói chuyện với ai điều gì, thứ nhất cũng vì cô ấy còn giận tôi, thứ hai là vì công việc mà giám đốc Hà giao cũng còn khá là nhiều nên tôi không thể lơ là được. Liên tục mọi thứ diễn ra mấy ngày, Dương Thành Nam thi thoảng cũng sẽ gọi điện về, chúng tôi mỗi người ở một nửa địa cầu ngồi tâm sự với nhau, mọi muộn phiền theo đó cũng bị đẩy lùi hết. Thậm chí, có hôm anh còn kiên nhẫn làm việc muộn một chút, chủ yếu là để ngồi nghe tôi kể về bộ phim gần đây mình mới xem được, xong rồi bàn luận với tôi về nhân vật nam nữ chính. Tình cảm của chúng tôi, từ đơn giản, dần dần trở nên có nhiều hành động buồn cười hơn, tôi nhớ có lần mình còn hỏi anh có cảm thấy phiền không, nhưng người đàn ông đó chỉ cười một cái thật nhẹ. Anh cười không nói gì hết, nhưng tôi biết, nụ cười ấy là cưng chiều, và tôi, mỗi ngày đều muốn được nhìn thấy nụ cười đó.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, tình cảm đi lên, cuộc sống của tôi với Dương Thành Nam cơ bản có thể hình dung bằng bốn từ “ vô cùng thuận lợi”, thậm chí, chúng tôi đã từng nghĩ đến chuyến đi dài ngày để phát triển tình cảm, để hiểu nhau hơn. Chỉ là trong tình yêu, bình yên nào cũng chỉ tồn tại trong một khoảng ngắn ngủi, vì đằng sau là những giông tố mà chẳng ai có thể biết được, và tôi với chồng tôi, cũng không tránh khỏi được việc đấy.

Đó là vào một ngày làm việc gần cuối năm, tôi vừa đến cổng công ty đã bị An Lệ hùng hổ từ đâu đi đến chặn đường. Con bé sau mấy tháng không gặp nhìn trông gầy hơn, vẻ nhu mì giả tạo trước đó đều không còn, thay vào đấy là ánh mắt căm phẫn đầy thù hận. Nói thật, tôi chẳng muốn để ý đơn giản vì tôi còn rất nhiều việc, thế nhưng mục tiêu của con bé là tôi, tôi có muốn đi cũng không đi được, vì vậy bản thân chỉ có thể nhịn xuống, định thần một lúc rồi cất giọng hỏi.

- Muốn nói chuyện gì?

An Lệ bực bội chiếu ánh mắt đến tôi, con bé vẫn cất giọng đầy bén nhọn.

- Nhìn bên ngoài thì ai cũng tưởng là chín chắn tử tế, nhưng mấy ai biết trong bụng đều là rắn rết. Con người của chị, tôi đâu có nhìn sai bao giờ. Loại gái nhà quê không biết thân biết phận, dùng cách hèn hạ để ép anh Nam lấy mình, nói chị là cáo già cũng không sai và không oan một chút nào hết.

Nghe những lời khó nghe như vậy, tôi bất giác cau mày, vì xung quanh có khá nhiều đồng nghiệp nên tôi chỉ có thể kéo mạnh cô ta vào trong phòng bảo vệ gần đó. An Lệ bị tôi kéo thì càng trở nên tức giận hơn, tức tối thét lớn.

- Đừng có chạm vào tôi.

"Làm sao hả?" Tôi cũng chẳng giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày của mình, kéo chiếc ghế ngồi xuống: "Cô làm mình làm mẩy như vậy để làm gì? Lại muốn gây sự hả?”

"Tôi muốn làm gì hả? Sao chị không tự hỏi bản thân mìnhxem!" An Lệ quắc mắt lên: " Chị rõ ràng biết anh Nam là vị hôn thê của chị gái tôi, nhưng chị còn cố tình bày ra cãi bẫy để lên giường với anh ấy, rồi ép anh ấy phải lấy mình. Phạm Vũ Ninh, chị luôn miệng nói chị là người nghiêm túc, nhưng tôi thấy chị là kẻ không có liêm sỉ, đê tiện nhất mà tôi gặp từ trước đến bây giờ đấy.”

- Rồi sao? Cô đây là đang đánh ghen cho anh rể hờ của cô, hay là đánh ghen cho mình. An Lệ, cô nhỏ hơn tôi năm, sáu tuổi, đối với tôi cô chỉ là một con bé chưa trải hết sự đời, tôi đây không muốn lãng phí thời gian ngồi đây đôi co với cô. Với cả, tôi với Dương Thành Nam thế nào, đừng nói là cô, đến chị gái An Lam của cô cũng không có quyền đứng ở đây phán xét.

- Phạm Vũ Ninh, chị thật độc ác! Cướp đoạt chồng của người khác, đồ không biết xấu hổ!

An Lệ tức tối chửi ầm lên, hoàn toàn không màng đến hình tượng ngọc nữ của mình lúc này là gì. Ban đầu, tôi cũng định nói năng tử tế để giải quyết êm xuôi, nhưng bây giờ cô ta nổi cơn điên như vậy, tôi cũng không thể chịu nổi được nữa, khóe miệng nhếch lên một cái đầy khinh thường.

"Lại định bày ra cái điệu bộ chanh chua đanh đá, định đánh nhau với tôi à?" Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi cướp đoạt chồng chị gái cô, cướp người yêu cô? Cô nghĩ kỹ lại xem, Dương Thành Nam là người đàn ông của chị cô từ khi nào, là người đàn ông của cô từ khi nào ? Anh ta là người đàn ông độc thân, tại sao tôi đây không thể qua lại với anh ta, không thể làm vợ anh ta. An Lệ, rốt cuộc não của mấy người nhà họ An các người, đơn giản chỉ ngắn đến mức như vậy thôi hả?”

- Chị… Nhưng các người cũng chỉ là hợp đồng thôi, chị vênh váo ở đây cho ai xem?

- Tôi vênh váo? Lần trước hãm hại tôi chưa đủ, lần này lại muốn tự biên tự diễn cái gì. Còn nữa, cho dù cô có nói thế nào thì bây giờ tôi cũng đã là vợ của Dương Thành Nam rồi, cô lấy thân phận gì đi đánh ghen với chính thất là tôi.

"Chị nói bậy!" An Lệ bị tôi chọc đúng vào nỗi lòng, khuôn mặt xinh đẹp mỗi lúc một thêm đỏ gay: "Phạm Vũ Ninh, chị đừng có lôi những suy nghĩ xấu xa của chị ra đo lòng người khác! Chị mới chính là kẻ cần nhìn lại nhân cách của mình ấy.”

An Lệ càng lúc càng giống như một người mất kiểm soát, những lời thốt ra đều kiểu ăn không nói có. Tôi ngồi đó, để mặc cho cô ta nói chán rồi mới cất giọng thản nhiên không chút sợ hãi.

- Nếu vậy, hay là tôi nhường anh ta cho cô nhé, để tôi xem xem cô có lọt vào mắt xanh của anh ta không?

Lời nói của tôi mang theo đầy hàm ý chế giễu, An Lệ chắc cũng không ngờ được bản thân tôi lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ta như vậy, thậm chí còn thoải mái "nhường" anh cho, nên nhất thời toàn thân cứ đứng đó ngây ngốc, một lời không hé. Tôi nhìn cảnh đó, lại lạnh giọng châm chọc.

- Sao thế, không dám gọi điện thì để tôi giúp cô gọi, tránh việc cô bảo tôi không hồ ly tinh xấu tính.

Vừa nói, tôi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Dương Thành Nam. Rất nhanh, đầu giây bên kia vang lên giọng nói trầm trầm đầy từ tính của anh, người đàn ông đó nói với tôi.

- Ừm, tôi đây… Em đã đi làm chưa?

- Đi rồi. Dương Thành Nam, gọi điện cho anh vốn chỉ muốn nói với anh là có người muốn nói chuyện, không biết anh có hứng thú không vậy?

- Là ai?

- Là cô em gái họ An của anh? Ừm, cô ấy đến đây dằn mặt em, còn bảo em là cáo già cướp chồng người khác. Tổng giám đốc, anh bảo chuyện này nên xử lý như thế nào đây?

Tôi chậm rãi kể lại sự việc cho Dương Thành Nam, quả nhiên chỉ sau một giây, ngữ điệu của anh liền thay đổi. Tất nhiên anh không nổi giận, thế nhưng lắng nghe thôi cũng đã biết anh không vui rồi.

- Đừng để ý đến những chuyện râu ria đó, em làm việc đi. Mấy ngày nữa công việc đỡ hơn, tôi sẽ đưa em đi chơi.

- Được…

Tôi mỉm cười đáp trả Dương Thành Nam, sau đấy mới chậm rãi buông điện thoại xuống rồi tắt máy, đôi mắt được chuốt mascara nâng lên nhìn An Lệ đang phẫn nộ, khẽ nhún vai.

- Cô còn muốn nói gì nữa không? Hay là còn muốn dằn mặt gì nữa không?

Cuộc nói chuyện chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, con bé An Lệ đã tức sẵn rồi bây giờ càng trở nên tức tối, nó giậm chân, mắt đỏ hoe ánh nước, bỏ lại một câu: "Đô đê tiện!", rồi hùng hùng hổ hổ tung cửa lao ra ngoài. Tôi lạnh lùng nhìn theo, môi dưới bất giác cắn lại đến đau nhói, tâm tình cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu nên nghiêm cả buổi sáng, bản thân chẳng làm được việc gì hết. Mãi cho đến trưa muộn, Nga đi gặp khách hàng trở về, tôi mới dứt khoát kiếm cô ấy nói chuyện một lần cho nghiêm túc.

Giờ này là giờ ăn trưa, mọi người đều đi xuống căng-tin hết rồi nên chỉ có hai người, Nga nhìn sắc mặt tôi không tốt, cô ấy hỏi.

- Sao thế? Có chuyện gì à?"

Tôi hững hờ bật cười: "Đúng vậy, có chuyện vô cùng lớn xảy ra. Nga, con bé An Lệ lại đến tìm tôi khóc nháo với dằn mặt một trận."

Lời nói của tôi quá thẳng thắn, thế nhưng dường như Nga vẫn chưa hiểu hết được ngụ ý ở trong đó, cô ấy tỏ ra như không hiểu, hỏi lại.

- Thế ư? Con bé đó lại tìm với cô. Chẳng phải lần trước cô nói Dương Thành Nam đã giúp cô giải quyết rồi sao? Vẫn chưa xong à?

"Tôi không rõ?". Tôi lạnh nhạt, sắc mặt mang theo sự không vui rõ rệt : "Nga, chuyện này cô có nên cho tôi một lời giải thích không? Tôi không muốn chính bản thân của mình suốt ngày phải đoán già đoán non, để rồi cùng với cô xích mích.”

- Tôi không hiểu ý cô nói. Vũ Ninh, cô hình như hiểu lầm gì rồi đúng không?

- Tôi đã nói rõ với cô rồi. Chuyện của tôi với Dương Thành Nam là chuyện riêng của tôi, cô cứ nhất thiết phải để chính mình dính níu vào thì mới vui sao hả Nga. Tôi không nói, tôi không quan tâm, không có nghĩa là tôi không biết gì. Nga à, tôi hỏi cô, sao cô cứ phải tìm một người phụ nữ khác năm lần bảy lượt tới quẫy nhiễu tôi thế, đã vậy điều ấy còn gián tiếp hại tôi nữa. Cô có thấy cô làm như vậy là quá đáng lắm rồi hay không?

Trước đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản là An Lệ ghen ghét tôi với Dương Thành Nam nên mới có những hành động không suy nghĩ như vậy, với cả anh cũng đã giải quyết rồi, nên cái gì có thể cho qua được tôi đều cho qua. Thế nhưng hôm nay lần nữa con bé đó lại đến, những lời nó nói lại là những điều cấm kị trong cuộc hôn nhân của tôi và anh, tôi không thể coi nó đơn giản và bình thường được nữa. Tôi bắt đầu suy nghĩ, và người tôi nghi ngờ nhất chỉ có Nga, bởi vì trong mối quan hệ này, chỉ có cô ấy là người phản đối kịch liệt mà thôi.

Sau câu nói ấy, bầu không khí giữa tôi và Nga trở nên nặng nề và ngột ngạt hơn, lúc ấy tôi đã nghĩ Nga nhất định sẽ hiểu được những lời tôi nói, thế nhưng mọi chuyện lại không phải như thế. Cô ấy vẫn ngoan cố cho rằng cái suy nghĩ của mình là đúng, vẫn ngoan cố cho rằng sự quan tâm ấy không là thừa thãi.

- Phạm Vũ Ninh, tôi chỉ không muốn cô cứ lao đầu vào anh ta mà thôi. Cô không phải không biết, Dương Thành Nam chỉ coi cô là thế thân của Tô Vũ Tình.

“ Dương Thành Nam có yêu tôi hay không cũng là chuyện của tôi”. Tôi cao giọng đầy tức tối: "Nga, tôi hiểu cô là bạn thân của tôi cho nên mới quan tâm tôi như vậy, thật lòng mà nói tôi rất cảm kích. Thế nhưng tôi hi vọng cô hiểu được, cái gì nên can thiệp, cái gì không nên can thiệp, như vậy cả tôi với cô mới không xích mích nhau nữa. Còn nếu cô không làm được, thì tôi nghĩ tôi với cô đừng nên làm bạn thì tốt hơn.”

Những lời nói này của tôi đều là những lời thật lòng, và khi đã nói nó ra thì tôi cũng sẽ thực hiện nó. Không cần biết sau này thế nào, chỉ cần biết hiện tại tôi ít nhất được dễ chịu, và Nga cũng không phải mất công nghĩ ra những cái việc dỗi hơi kia.

Nghe tôi nói như vậy, Nga chỉ chờ tôi dứt lời, cô ấy đã ngay lập tức thốt lên.

- Không bao giờ. Tôi với cô đã quen nhau gần hai năm, vui buồn đều có nhau, sao có thể một câu nói không làm bạn là sẽ không làm bạn được.

- Vậy thì tôi xin cô, đừng có can thiệp vào nữa. Những lần trước, tôi có thể bỏ qua cho cô, có thể coi như mọi thứ chỉ là ngẫu nhiên ập đến, nhưng Nga này, tôi hi vọng mọi thứ nên dừng lại ở đây thôi. Nếu cô muốn cả hai còn có thể đi ăn và đi uống cafe như trước, thì hãy như vậy đi.

Dứt lời, tôi không đợi Nga lên tiếng liền xoay người đi ra ngoài, bỏ lại cô ấy một mình trong căn phòng rộng lớn đấy, phải cố gắng lắm bản thân mới không để cho chính mình nổi điên. Tôi bỏ đi ra khu cafe pha cho mình một ly sữa nóng để uống, đầu óc lúc này quả thật vẫn chưa thể căn bằng lại được cảm xúc thành ra vẫn cứ mông lung mãi không có điểm dừng. Tôi nghĩ về những chuyện mình đã trải qua, nghĩ về Dương Thành Nam, nghĩ về những lời của anh nói. Thật tình, chính tôi cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay là sai, tôi chỉ biết, hiện tại tôi không hối hận. Cho dù thời gian quay trở lại, tôi vẫn sẽ gật đầu chấp nhận lời đề nghị của anh, cùng với anh vượt qua những thăng trầm cũng như những vui vẻ. Tôi sẽ cùng với anh bàn về một thành phố xinh đẹp mà khi đứng ở đó, cả hai có thể nhìn thấy cực quang, có thể ngắm tuyết rơi trắng xóa, có thể cùng với nhau chụp những tấm hình để lưu giữ lại làm kỉ niệm.

Và hơn hết là có thể ôm anh thật chặt, cảm nhận nhịp tim trầm ổn của anh lặng lẽ đập vì mình..

*** *** ***

Một ngày đầy mệt mỏi trôi đi trong trạng thái cả người uể oải, tôi chưa muốn về nhà nên sau khi tan ca, bản thân vẫn cố gắng ngồi lại làm nốt công việc còn sót. Đến khoảng 7 giờ hơn, giám đốc Hà cũng từ phòng làm việc trở ra, nhìn thấy tôi vẫn còn lụi hụi ngồi đấy, chị ta bật cười tiến lại, tay trỏ gõ lên mặt bàn.

- Vẫn còn ở lại.

Tôi gật đầu :” Vẫn còn chưa xong”.

- Để đó đi, cùng nhau đi uống rượu, hôm nay tôi mời cô.

- Chị thật sự rảnh rồi đấy à?

- Rảnh rồi, cùng đi đi.

- Vậy chị đợi tôi một chút.

Đáp lại giám đốc Hà một câu, tôi sau đấy cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc còn bừa bộn ở trên bàn rồi cùng chị ấy xuống dưới. Chúng tôi đi ra xe, chị ta đưa tôi đến một club nổi tiếng trong thành phố, bên trong lúc này đã đông đúc người với những ánh đèn sáng lập lòe lóe sáng, tiếng nhạc xập xình. Chọn lấy một chiếc bàn ở trong góc, chị ta có lẽ là khách quen ở đây nên vừa ngồi xuống đã có nhân viên mang đồ uống ra. Đó là một chai rượu vang nho khá là nổi tiếng, giám đốc Hà rót cho tôi một ly, cũng chẳng hỏi tôi có uống được hay không đã ngửa cổ uống cạn đáy, xong xuôi rồi mới lại cất giọng nói.

- Uống đi, hôm nay tôi thấy tâm trạng cô không được tốt, tôi cũng không được tốt nên cả hai cùng đồng bệnh tương liên. Vì thế hôm nay không say nhất định không về.

Giám đốc Hà nói xong, chị ta lại ngửa cổ uống hết một ly lớn nữa. Tôi ngẩn người nhìn theo, ly rượu đưa lên miệng rồi lại ngừng lại không thể uống được. Vào làm ở công ty tính đến bây giờ là gần 2 năm, những gì tôi biết về chị ấy đều là cứng rắn và mạnh mẽ, đối với công việc luôn nghiêm khắc, đối với mối quan hệ thì phóng khoáng nhưng dường như chị ta cũng chẳng giao du với ai nên tôi cũng không rõ nhiều lắm. Bộ dạng ngày hôm nay, thật sự mà nói là có chút khác lạ so với thường ngày, vì thế tôi không nén nổi được nghi hoặc, suy nghĩ một lúc rồi bản thân cũng cất giọng hỏi.

- Chị gặp phải chuyện gì à? Có gì muốn nói thì cứ nói với tôi, tôi cùng với chị tìm cách giải quyết, đừng có giữ ở trong lòng.

Giám đốc Hà uống thêm 2 ly đầy nữa, lúc này gò má của chị ta đã có chút phiếm hồng, đôi mắt dần trở nên hơi mọng nước. Tôi có chút giật mình trước cảnh tượng ấy, còn không biết phải nên nói như thế này, thì tai lần nữa đã nghe thấy chị ta nói tiếp.

- Vũ Ninh này, cô bảo trên đời này, có chuyện một tên đàn ông từ cặn bã hoàn lương thành kẻ biết lỗi, chấp nhận sửa đổi hay không?

- Có lẽ là có. Cũng có lẽ là không?

- Câu trả lời của cô, cô bảo tôi nên tin cái nào?

- Nếu có ý định tha thứ, nếu như còn yêu, thì thử 1 lần xem sao? Chứ bảo để nói, thì không ai dám chắc hết.

Thật ra tôi không muốn xen vào chuyện của người khác một chút nào, thế nhưng người ngồi với tôi là giám đốc Hà, người đã từng giúp và nâng đỡ tôi rất nhiều, cho nên tôi không thể tỏ ra thờ ơ trước sự việc mà chị ta đang phân vân được. Con người của tôi so với chị ấy, tính cách đều mạnh mẽ như nhau, trước kia chị ấy hay vu vơ an ủi tôi và mong muốn tôi đến với Dương Thành Nam, thì bây giờ tôi cũng nên làm tròn nghĩa vụ của một người bạn, chỉ cần đối phương cần, bất cứ lúc nào cũng có mặt.

- Trên đời này, thật ra không phải cái gì cũng đều không thể. Có một số người yêu nhau rất lâu, nhưng rồi đến cùng cũng không được gì hết. Có một số người tưởng chừng cả đời không buông được quá khứ, nhưng khi gặp được đối tượng thích hợp, họ sẽ dần dần nhận ra mình không phải là yếu đuối. Những cũng có một số người, cả đời ôm lấy kỉ niệm đau thương.

- Giám đốc Hà, cái này chỉ là tôi đưa lời khuyên cho chị thôi, còn lòng chị như thế nào, thì chị hãy suy nghĩ cho thật kĩ.

- Ừ. Cảm ơn cô.

Giám đốc Hà gật đầu, cứ như vậy, tôi với chị ta uống đến tận 10 giờ mới đứng dậy thanh toán đi về. Cũng may, tửu lượng của cả hai khá là tốt nên cũng chỉ có chút váng đầu nhẹ, vì thế đến sáng hôm sau, tôi vẫn dậy đúng giờ đi làm được. Chỉ là, lần này tôi vừa xuất hiện, các đồng nghiệp làm cùng lại bày ra cái nhìn giống như tôi đội mồ sống dậy vậy, người nào người đó đều lấm lét ngó nghiêng, thậm chí có một đồng nghiệp nữ nồi bên cạnh tôi còn bị dọa sợ đến nỗi làm đổ hết cốc nước ra bàn. Tôi quan sát một cảnh ấy, bản thân có chút dở khóc dở cười, rút kinh nghiệm lần trước không im lặng nữa mà khẽ cất giọng hỏi.

- Sao thế, trên mặt tôi có cái gì bẩn hả?

Đồng nghiệp nữ kia luống cuống tay chân thu dọn, , dáng vẻ muốn nói lại thôi, giữa hàng lông mày hiện lên lo lắng. Tôi hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên cũng có chút nôn nao hẳn, cùng lúc ây bên tai cũng cất lên giọng nói ngập ngừng của đồng nghiệp nữ ấy.

- Vũ Ninh, chị lên mạng xem một chút đi. Lần này chị lại bị lên mạng rồi..

Nghe những lời đó, tôi cũng không chần chừ nhận lấy điện thoại mà cô ấy đưa đến, mắt nhìn vào bài viết đang được chia sẽ chóng mặt, so với sự việc của An Lệ lần trước, lần này mọi thứ còn tệ hại hơn rất nhiều. Bài viết này, là một nick có tích xanh viết lên, nghe nói là bạn của An Lam, cũng là một diễn viên đang nổi tiếng. Cô ta không kiêng dè gì, trực tiếp mang hình ảnh đã đính hôn của An Lam với Dương Thành Nam đưa lên mạng, kèm theo đấy là một bài viết rất dài về tình cảm mặn nồng của hai người họ. Tuy nhiên, điều khiến cho mọi người chú ý nhất lại chính là cái tiêu đề chói mắt nhắc đến tôi với cái biệt danh “ kẻ giật chồng”.

- Người thứ ba không biết liêm sỉ chen chân vào cuộc hôn nhân đính ước của Tổng giám đốc Dương Thành Nam và An Lam là nhân viên của tập đoàn AN DĨNH, tốt nghiệp chuyên ngành Kiến Trúc, tên đầy đủ là Phạm Vũ Ninh.