Nửa tháng Dương Thành Nam đi công tác, ở công ty tôi phải liên tục bù đâu với những dự án cùng một đống tài liệu cao chồng cao chất, mệt mỏi bơ phờ thì về nhà lại là một mảng trống vắng đến lạnh lòng. Trước kia đến bên nhau chỉ là hợp tác, nhưng trước sự săn sóc của anh, tôi dần trở nên quen thuộc với việc trở về nhà đã nhìn thấy trong bếp có bóng dáng cao lớn loay hoay của một người đàn ông đang bận bịu, rồi mỗi khi mở mắt là trên bàn đã sẵn sàng một bữa ăn đầy dinh dưỡng. Rồi cả đến việc nhà tắm thường xuyên được cọ rửa thơm phức và nhiều sản phẩm dưỡng da được thay mới, cũng đều là một tay anh giúp cho tôi. Ban đầu, tôi tỏ ra im lặng và thơ ơ vì không muốn chính bản thân mình bước đi quá xa, thế nhưng bây giờ, tôi không thể tỏ ra như vậy được nữa, bởi vì tôi hiểu chính tôi trong một góc sâu thẳm đã trở nên động lòng rồi. Động lòng với anh, với người chồng trên danh nghĩa là anh.
Tôikhông biết mình đã rung động trước anh từ khi nào, tôi chỉ biết trái tim mình rối như tơ vò, tôi chỉ biết thực ra mình đã để ý anh từ lâu rồi, nhưng vì cố chấp nên mới tạo khoảng cách với anh, không lại gần, không quan tâm. Kết hôn, chung sống với nhau, từng ngày trôi đi bản thân dần phát hiện ra nhiều điều mới mẻ ở anh, tình cảm tưởng chừng sẽ không bao giờ nảy mầm được thì bây giờ lại cứ một hạt đậu nành, kiên cường chậm rãi nhô lên từ mặt đất khô cằn.
Sau câu nói ấy, không một ai lên tiếng phản ứng, mãi cho đến một lúc rất lâu trôi đi, Dương Thành Nam mới lại cất giọng. Anh nhìn thẳng vào tôi, động tác nhẹ nhàng.
- Tôi không phải là một người đàn ông cứng cỏi đến mức không gì có thể đẩy đổ được, tôi đã từng gục ngã, đã từng đau lòng đến kiệt quệ khi tận mắt nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác. Tôi đã từng nghĩ rằng, cả một đời này tôi sẽ như vậy trôi đi, cho đến khi gặp được em…
- Tôi thừa nhận với em, ban đầu đây là một cuộc hôn nhân mang tính hợp đồng, hai ta đều hiểu rõ cuộc hôn nhân này chỉ là cả hai bù trừ cho nhau những thứ đối phương cần. Nhưng mà Phạm Vũ Ninh này, đến bây giờ, tôi thật sự không thể làm được. Tôi không thể chấp nhận việc em thờ ơ với tôi, sau đấy cười đùa với đồnng nghiệp nam khác, ngay đến cả thư ký Vĩnh cũng vậy. Khoảng thời gian bên Mỹ, tôi không gọi điện cho em, tôi không phải là không nhớ em, mà là do tôi cố gắng ép mình không được hành xử quá đáng, bởi vì tôi sợ tôi khiến em khó xử, rồi em cứ vậy rời khỏi tôi.
Dương Thành Nam nói một tràng rất dài, đến đây thì anh cũng dừng lại hẳn, đồng tử thoáng nét chua xót. Tôi im không nói, hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi.
- Đây là những gì anh luôn nghĩ hay sao?
- Ừ.
- Dương Thành Nam, em cũng giống như anh vậy. Em không còn yêu Nguyễn Hữu Văn, em cũng không còn tình cảm vương vấn gì, em không hề để bụng chuyện anh có con trai đã lớn, em chỉ là cảm thấy, chính mình chưa thật sự sẵn sàng, nên trước lời đề nghị của anh bản thân đều lựa chọn im lặng. Có điều bây giờ, em thật sự không muốn như vậy nữa..
Nói đoạn tôi dừng lại, hốc mắt đột nhiên trở nên chua xót đỏ ửng, phải chớp chớp mấy lần thì mới không để những giọt lệ rơi xuống.
- Em đúng cảm thấy có chút không vui khi thấy anh buồn rầu về Tô Vũ Tình, em thừa nhận trong thâm tâm của mình xuất hiện một chút ghen tỵ với cô ấy. Em biết như vậy rất là vô lý, nhưng em không thả xuống được, em cũng không thể nghĩ ngợi nó ở hướng đơn giản nhất, bởi vì em…Em biết em làm như vậy là rất ích kỉ, tự dưng vô duyên vô cớ đi ghen với quá khứ của anh, chỉ là hiện tại em không nghĩ được gì hơn hết. Năm nay em đã 30 tuổi rồi, em muốn mình bước về phía trước, muốn tương lai có một chỗ dựa để có thể tựa vào mỗi khi mệt mỏi với công việc và cuộc sống. Dương Thành Nam, em không coi anh là cọc phao, em thật sự thấy mình không ổn với anh, nên em mới đồng ý lời đề nghị thử cùng anh…
- Ninh, lời em nói ra, tôi không hi vọng nó chỉ là tùy hứng hay vì đồng cảm. Tôi cần em thật lòng.
“ Em nói thật”. Tôi nhìn anh chậm rãi nói: “ Dương Thành Nam, em cũng là người, em cũng có thất tình nɧu͙© ɖu͙©. Trước giờ cái gì em nói ra em đều có trách nhiệm với lời nói đó, em không tùy hứng hay là vui miệng.”
Trong mắt Dương Thành Nam ánh lên một tia nhìn hoài nghi, mặc dù đã nghe thấy tôi nói hết rồi nhưng anh vẫn chưa có ý đinh trả lời. Đồng tử của anh long lanh, tôi nhìn một màn ấy, bản thân không đủ can đảm nữa nên vội vàng tránh né, ngữ điệu mấp máy rất nhỏ.
- Dương Thành Nam, em thấy em đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu như anh muốn suy nghĩ lại, thì em cũng không có ý kiến gì hết. Anh có thể từ chối, hoặc có thể đợi khi anh chắc chắn, chúng ta sẽ cùng với nhau ngồi lại.
Dứt lời, tôi cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa nên liền quay người bỏ đi. Lúc bước ra khỏi cửa, tôi cứ tưởng rằng sau khi thổ lộ mọi thứ với người đàn ông tôi gọi là chồng này, thì ít nhất chúng tôi sẽ có một cái kết, hoặc ít nhất là cùng nhau bàn tính về những chuyện sau đó. Có điều nhìn và đôi mắt của anh, đột nhiên tôi không nghĩ được gì nữa, mà chỉ muốn bỏ cuộc thật sự.
Tôi lặng lẽ rời khỏi, tôi đã nghĩ mình quá vội vàng rồi, nhưng vào đúng khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy cánh tay mình đau nhói. Còn chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể đã bị kéo quay lại đằng sau, đối diện với đôi mắt của anh.
- Phạm Vũ Ninh, những lời này em nói là thật chứ?
- Em…
- Việc em thật sự muốn cùng với tôi thử, sẽ không thay đổi chứ.
Bàn tay anh siết chặt lấy tay tôi, trong khoảng khắc, người tôi như lọt thỏm trong vòng tay to lớn ấy. Thật ra, đây không phải là lần đầu chúng tôi như vậy, nhưng đây là lần đầu cả tôi với anh đối diện khi cả hai cùng xác định mối quan hệ. Cảm giác phải nói là vừa có chút lạ, vừa có chút ngượng ngùng không dám thẳng thắn nhìn đối diện.
- Ninh… ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ngữ điệu mang theo hàm ý ra lệnh, tôi không dám phản kháng, nên chỉ có thể răm rắp nghe lời. Dương Thành Nam nhìn tôi thật lâu, sau đó chậm rãi nâng cằm tôi lên, ánh mắt sắc lạnh thường ngày của anh bỗng dưng biến mất, thay vào đó là đôi mắt long lanh, trong suốt khó nắm bắt. Tôi ngây người nhìn, cho đến khi đôi môi của mình cảm nhận được sự ấm áp, bản thân lúc ấy mới biết mình đã bị anh khống chế thêm một lần nữa.
Nụ hôn này không hề giống như những lần trước, nó quá ngột ngạt, dường như chứa đựng sức mạnh đã dồn nén từ lâu rồi. Đầu tiên chỉ là lướt nhẹ, từ tốn như đang cẩn thận thăm dò, sau đó từng chút mãnh liệt tựa như cơn cuồng phong cuốn bay tất cả, cuốn lấy tôi trầm luân không thoát ra được. Mà tôi, từ thế bị động cũng dần dần bắt đầu đáp trả anh, cùng anh đi hết từ cảm xúc này đến cảm xúc khác.
Qua một lúc, khi thấy tôi thật sự trở nên mềm nhũn trong lòng lòng của mình, Dương Thành Nam lúc ấy mới chậm rãi rời khỏi. Anh nhìn tôi môi hơi sưng đỏ của tôi, khóe môi không nhịn được mà kéo lên một nụ cười rất nhẹ, nói.
- Phạm Vũ Ninh, đã bước qua rồi thì sau này chớ có hối hận. Em hiểu không?
- Em không hối hận, em sẽ không hối hận. Dương Thành Nam, quyết định này, em đã suy nghĩ rất là kĩ rồi.
- Cảm ơn em.
Dương Thành Nam trầm giọng, anh hít một hơi thật sâu, không nói thêm gì nữa, chỉ cọ cọ cằm mình lên tóc tôi, dáng vẻ đầy thân mật khiến cho tôi có chút ngại. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng tránh né hay bài xích, ngược lại bản thân cũng kiên nhẫn ở với anh đến khi anh thật sự không còn đau nữa, lúc ấy mới cùng nhau trở về nhà. Lần này, không cần xin phép, giám đốc Hà đã tự động cho tôi nghỉ phép, đã vậy còn không quên dặn dò tôi chăm sóc anh cho tốt. Trước kia, nếu đọc những lời này chắc chắn tôi sẽ bỏ ngoài tai hoặc chỉ cười nhạt, nhưng bây giờ cả hai đã khác rồi, tôi cũng không muốn che giấu với chị ấy làm gì cả, bởi vì tôi biết mình còn cần nhiều những lời khuyên hơn nữa.
Tôi nhắn lại.
- Tôi biết rồi, phiền chị giúp tôi xử lý công việc, đợi anh ấy khỏe lại tôi sẽ ngay lập tức đi làm.
- Sức khỏe của cậu ấy bây giờ là quan trọng nhất, những cái khác tôi tự sẽ có tính toán, đừng quá lo lắng.
Giám đốc Hà nhẹ giọng đáp lại, tôi nghe xong cũng định cúp máy thì đột nhiên ở đây giây bên kia, giọng nói của chị ấy lại có chút trầm xuống.
- Nga đã chính thức bàn giao xong hết mọi thứ. Hôm nay cô ta đi làm, có hỏi tôi về cô.
- Cô ấy về rồi sao? Tôi không rõ, vì cũng không có nói chuyện.
- Ừ, về rồi. Thấy không gọi được cho cô nên sốt ruột hỏi tôi. Phạm Vũ Ninh, cô ấy là bạn thân của cô, chắc thấy cô đi làm nên lo lắng, cô có rảnh thì nhắn lại một tin cho cô ấy.
- Tôi biết.
Về chuyện của Nga, tôi không dám nói quá nhiều với giám đốc Hà, bởi vì chuyện này suy nghĩ kĩ, tôi cảm thấy nó dường như có chút gì đó không được bình thường. Buổi gặp mặt hôm đó, tôi tưởng cô ấy yêu Dương Thành Nam cho nên mới một mực ngăn cản tôi, nhưng xem thái độ của cô ấy thì thật sự không phải rồi. Vậy chỉ có thể là lý do kia, nhưng mà, nói thật không tôi cũng chẳng dám chắc.
Cứ thế, một đêm mang đầy tâm sự chậm rãi qua đi bởi giấc ngủ chập chờn. Bởi vì Dương Thành Nam sáng ra còn phải uống thuốc và khám lại nên tôi cố gắng xua đi cơn buồn ngủ để thức dậy làm đồ ăn sáng cho anh. Thế nhưng, bản thân vừa ngồi dậy thì anh đã vòng tay ôm chặt lấy rồi kéo tôi nằm xuống, chậm rãi nói.
- Hôm nay ra ngoài ăn, ngủ thêm một lúc nữa.
“ Ăn ở ngoài không vệ sinh”. Tôi hơi hắng giọng, đặt tay anh sang một bên :” Anh ngủ thêm đi, em làm xong sẽ gọi anh dậy. Trời vẫn còn sớm..”
- Được, vậy vất vả cho em rồi.
- Đừng nói vậy… Chúng ta là vợ chồng, chăm sóc anh là chuyện em phải làm.
Để lại cho Dương Thành Nam câu nói như vậy, tôi cũng không đợi anh trả lời, nhanh chóng bước xuống giường đi ra ngoài. Tủ lạnh vẫn còn nhiều đồ, nhưng vì bác sĩ bảo anh chỉ nên ăn thanh đạm nên suy đi tính lại, tôi chỉ có thể nấu cháo với thịt, vừa đơn giản mà cũng không cầu kì. Lúc ấy, tôi còn tưởng anh nghe lời tôi ngủ thêm giấc nữa, nhưng ngờ đâu được được tầm mười lăm phút, phía eo tôi đã bị một cánh tay vòng qua siết chặt. Toàn thân trong nháy mắt cứng đờ, chiếc thìa trên tay tôi suýt nữa thì rơi xuống, bên tai vấn vương hơi thở ấm áp của anh.
- Hôm nay em nấu món gì vậy?
- Bác sĩ Cát bảo anh không được ăn quá nhiều chất nên em nấu cháo thôi. Anh ra kia ngồi đi, chờ một lúc là được rồi.
- Để tôi giúp em.
- Sắp xong rồi, anh cứ ra ngoài đi.
“ Ninh…”. Dương Thành Nam đột nhiên áp sát vào người tôi, vòng tay siết chặt hơn, tôi chưa kịp thưa thì bên tai đã lại nghe thấy giọng nói của anh :” Trước đây tôi đã từng mơ có ngày này. Có vợ nấu đồ ăn sáng cho, sau đó tiễn tôi đi làm, đến khi tan việc trở về nhà có thể nhìn thấy người phụ nữ của mình ngồi đợi. Cảm giác ấy, cuối cùng cũng là em cho tôi.”
Tôi với Dương Thành Nam đều đã là người trưởng thành, số lần cả hai nói những lời ngọt ngào như vậy quả thật gần như không bao giờ có, cho nên hiện tại đứng trước những lời đường mật này, bản thân không giấu được sự cảm động. Tôi chớp mắt, chủ động áp má vào l*иg ngực của anh, khe khẽ nói.
- Dương Thành Nam, cảm ơn anh.
- Là tôi phải cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn em vì đã chấp nhận thử với tôi.
- Được rồi, anh trông nồi cháo nhé, em đi thay quần áo.
Cảm giác cứ đứng ở đây nói qua nói lại cũng càng thêm ngượng ngùng, nên đợi cho Dương Thành Nam trả lời xong, tôi cũng nhanh chóng nhét chiếc mui vào tay của anh sau đó xoay người đi thay quần áo. Thay xong trở ra ngoài, chúng tôi cùng với nhau ăn sáng, ăn xong tôi giúp anh sắp xếp tài liệu và ngồi bên cạnh coi anh xử lý công việc qua mail và họp trực tuyến với lãnh đạo của bên tập đoàn WORLD. Vị Tổng giám đốc vẫn là Vũ Đình Nguyên, anh ta nhìn thấy tôi xuất hiện bên cạnh anh, ánh mắt giây đầu tiên có chút sững lại, nhưng sang đến giây thứ 2 đã tự nhiên chào hỏi như không hề xảy ra chuyện gì.
Cứ vậy, tôi với Dương Thành Nam cùng với nhau nghỉ ở nhà tận 3 ngày. Đến chiều ngày thứ 4, tôi đang bận rộn với bản thiết kế giám đốc Hà yêu cầu cần chỉnh sửa thì người đàn ông đó lại chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, tay đưa ra gập máy tính của tôi xuống, sau đó thản nhiên nói.
- Tôi đã đặt vé xem phim rồi."
Tôi sửng sốt :"Hả?
Anh cười: "Làm sao thế?"
- Em….
Thật ra, tôi muốn nói với anh là không sao cả, chỉ cảm thấy không quen cho lắm thôi, bởi vì phần lớn thời gian ở bên nhau, dáng vẻ của anh đều là nghiêm túc cẩn trọng, chừng mực, nói trắng ra thì là không có chuyện nhẹ nhàng. Bây giờ đột nhiên anh lại muốn cùng tôi đi rạp chiếu phim xem phim rạp, loại chuyện này đừng nói đến tôi, để thư ký Vĩnh và giám đốc Hà biết được bọn họ cũng sẽ ngạc nhiên mà thôi.
Khẽ cười gượng, tôi định lên tiếng từ chối thì lại nghe thấy anh nói.
- Lúc trước tôi đã đặt vé rồi. Nhưng không sao, nếu em không thích thì chúng ta có thể đổi lại
Trong giọng nói của anh mang theo sự thăm dò và ôn nhu vô tận, nói thật, trái tim tôi theo mỗi câu chữ của anh đều tan ra, sự lúng túng và phòng lung lay, mọi chần chừ đều bị đánh lùi lại. Tôi không từ chối, khóe môi hơi cong lên đáp lại anh.
- Nghe nói đi xem phim họ hay ăn bắp rang bơ đúng không?
- Tôi sẽ mua.
Dương Thành Nam bật cười xoa đầu tôi một cái thật nhẹ, đến rạp chiếu phim, anhnhanh chóng nhập vào hàng ngũ xếp hàng dài dằng dặc, cam tâm tình nguyện chờ mua bắp rang bơ cho tôi. Tôi đứng ở bên ngoài cách đó không xa, ánh mắt không kiềm chế được cứ vậy dừng lại ở bóng dáng của anh, cẩn thận theo dõi từng chút. Sống lưng của anh thẳng tắp, đối với những người đứng trước hay sau đều giữ một khoảng cách vừa đủ. Anh chẳng vội vàng hấp tấp, đến lượt của mình còn không quên mua cho tôi một cốc trà đào cam sả, thái độ từ đầu đến cuối thật không hề nhìn ra chút gì gọi là khó chịu. Chọn xong, chúng tôi lại cùng với nhau đi vào bên trong rạp, lúc này mọi người gần như đã có mặt đông đủ hết cả rồi.
Bộ phim anh chọn có nội dung không tệ, tất cả những bạn trẻ có mặt ở đây đều thích thú thì thầm, duy nhất chỉ có tôi với anh là nhiều lúc đôi lông mày cau lại vì cảm thấy tình tiết quá phi lý. Thậm chí, có phân cảnh nữ chính tha lỗi cho nam chính vì anh ta trong quá khứ đã từng lừa dối và đi ngủ với người khác, anh chẳng để tâm đến những người xung quanh liền nhả ra hai chữ :” Ngu ngốc.”. Ngữ điệu khá lớn, đương nhiên là tất cả đều nghe thấy, bọn họ người nọ người kia đều quay đầu nhìn, nhưng có lẽ vì anh mang một khuôn mặt không phải là ai cũng có được cái khí chất bức người, nên việc phải nhận những lời chửi bới hay chỉ trích đều không hề xảy ra.
Bộ phim chiếu được một nửa, Dương Thành Nam không biết bị điều gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh hơi nhíu mày rồi cũng cầm từng hạt bắp đưa lên miệng tôi, tuy không nói nhưng tôi biết anh đang hết sức kiên nhẫn làm cái hành động buồn cười đầy sến sẩm như thế này. Nói thật, ban đầu tôi không quen nên có chút ngượng ngùng, nhưng đối diện với sự kiên trì của anh, bản thân không thể làm cả hai mất hứng nên suy đi tính lại cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn hai cái bắp rang trên tay anh.
Kiên nhẫn ngồi thêm một lúc, thời gian cuối cùng cũng kết thúc, tôi với Dương Thành Nam theo dòng người đi ra ngoài. Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn đủ sắc màu xung quanh khu trung tâm thương mại chiếu sáng mọi ngóc ngách. Phía vỉa hè, dòng người đi lại trở nên đông đúc hơn, chúng tôi lặng lẽ đi bên cạnh nhau, bước chân vô thức bước đi không xác định được điểm dừng, mãi cho đến khi thấy ở trung tâm nội thành có một buổi biểu diễn ca nhạc, lúc ấy mới bảo anh dừng lại.
Đó là một sân khấu rất lớn, bên trên có một người thanh niên ôm cây đàn ghi ta, thong dong ngồi trên chiếc ghế cao, vừa đàn vừa hát. Bài hát này có lẽ là bài hát mới ra, có một chút hơi buồn, càng nghe càng cảm thấy đau lòng, nói quá đáng lên một chút thì nó gần như là gói gọn hết quá khứ của Dương Thành Nam vậy. Khoảnh khắc ấy, tôi không kiềm chế được nên bèn nâng ánh mắt nhìn anh, mà anh cũng trầm trầm đối diện không hề tránh né, chậm rãi đưa tay ra kiên định nắm chặt bàn tay của tôi. Chờ cho đến khi lời nhạc kết thúc, lúc ấy anh cũng mới chậm rãi cất giọng thật nhẹ.
- Phạm Vũ Ninh, hôm nay tôi rất vui…