Yêu Thương Gửi Vào Gió

Chương 28

Trước đó, giám đốc Hà với Nga cảnh báo tôi nhiều lần về việc tôi chấp nhận hợp đồng với Dương Thành Nam là một chuyện quá mạo hiểm vì tôi tự mình đánh cược bản thân của mình. Lúc ấy, tôi vẫn nhớ chính bản thân còn cười nhạo bọn họ, chính bản thân còn khăng khăng khẳng định chính mình sẽ không bao giờ có chuyện gã xuống hay đầu hàng bất kì một chuyện gì, bởi vì tính cách của tôi trước giờ luôn luôn mạnh mẽ và tôi có làm việc thế nào, thì lợi ích vẫn được đặt lên hàng đầu sau đó mới bàn tới chuyện khác. Giống như cuộc hôn nhân này, ban đầu là tôi cần tiền, anh cần một người vợ, chúng tôi cả hai đáp ứng được cho nhau nên đến với nhau, không vướng bận không ép buộc. Khoảng thời gian thực hiện, cả hai đều tuân thủ đúng hợp đồng, chẳng ai để chính mình xuất hiện cái gì. Thế nhưng hôm nay, tôi lại là người trở nên lạc lối, lý trí không được thông suốt.

Khẽ gấp lại tờ tài liệu, tôi hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.

- Tôi với cô ta giống nhau chỗ nào không. Khuôn mặt, tính cách, hay là tác phong làm việc.

- Tự dưng hỏi vậy. Sao thế, động lòng rồi, nên cái gì cũng để bụng.

- Không phải? Chỉ hỏi vu vơ một vài câu thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.

- Đơn giản vậy thôi à. Trước giờ cô không để chính mình thất thần đến như thế đâu.

- Không nói thì thôi vậy, tôi cũng không quan trọng nhiều lắm.

Giám đốc Hà nói đúng. tôi là để chính mình lạc lối, nên mới hỏi những lời như thế này, và đương nhiên đã hỏi thì bản thân cũng sẽ mong chờ câu trả lời. Chỉ là, hình như thái độ của tôi bày ra có một chút gì đó không đúng, cho nên nó với khiến cho chị ta quan sát tôi, cười nhạo tôi, vì cuối cùng cũng nhìn thấy có một ngày tôi để bản thân của mình trở nên như bây giờ.

- Chị làm việc của chị đi. Tôi ra ngoài đây.

“ Muốn nghe hả”. Gíam đốc Hà khẽ cười, chị ta gõ ngón tay xuống mặt bàn, đôi mắt nhìn tôi hơi híp lại :” Tô Vũ Tình của mấy năm trước, một mình mang theo con nhỏ sống bươn chải ở thành phố này, cuộc sống vô cùng khổ cực. Cô ta khác hẳn với cô, tính cách có phần nhút nhát và luôn bị chèn ép. Còn cô, trước giờ cô bị ai chèn ép sao, có ai chèn cô mà được yên ổn với cô không?”

- Đấy là chị chưa biết, tôi đã từng bị chèn đến mức phải nghỉ việc ở công ty cũ.

- Tôi biết, nhưng kết cục phải trả giá của họ, tôi nghĩ cô cũng đã làm được rồi, không đúng sao?

- Sao chị biết, ai kể với chị chuyện này thế? Tôi nhớ là tôi không có nói?

- Tầng 29 này, những việc các cô làm, có ai là qua được mắt của tôi. Đến cô cũng vậy, tỏ vẻ kín đáo nhưng vẫn còn để lộ sơ hở nhiều lắm.

Gíam đốc Hà nhàn nhạt buông lời, tôi nhìn chị ấy, ban đầu đúng là có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó là bật cười nhẹ một tiếng. Tôi nghĩ đến bản hợp đồng mấy tháng trước Thiên Nghĩa muốn bon chen hợp tác với AN DĨNH, đáng lẽ là công ty đó trúng thầu nhưng lại bị tôi dùng thủ đoạn để đánh trượt, chính là sửa lại kết quả. Lúc ấy, tôi nghĩ mình làm cẩn thận như vậy sẽ không ai biết, nhưng bây giờ, thì tôi lại cảm thấy dường như mình thật sự đã lầm rồi.

- Chị giúp tôi?

- Cô nghĩ xem, một mình cô đủ năng lực không? Phạm Vũ Ninh, không chỉ tôi, mà cả Dương Thành Nam cũng biết.

- Đừng nói với tôi là anh ta thẳng tay loại bỏ Thiên Nghĩa.

- Ra ngoài làm việc đi.

Gíam đốc Hà lấp lửng câu trả lời, chị ta không trả lời tôi nữa, dứt khoát phẩy tay. Tôi nhìn một màn ấy, câu trả lời cũng sớm đã đoán được nên cũng chẳng nán lại, trước khi ra khỏi phòng vẫn không quên để lại một câu nói.

- Buổi tối sẽ mời chị một bữa.

- Để hôm khác đi, tối nay tôi còn có việc, không nhận lời được.

- Vậy à? Vậy… bao giờ tôi mới có vinh hạnh đây.

- Cứ làm việc đi, tôi rảnh thì cô cũng sẽ rảnh, chậm một thời gian cũng không sao.

- Được, tôi chờ chị.

Nói chuyện với giám đốc Hà mấy câu, tinh thần của tôi ít nhiều cũng được nhẹ nhõm hơn hẳn, đầu óc tỉnh táo nên nguyên một buổi sáng hôm ấy, công việc xử lý cũng khá là thuận lợi. Đến trưa, trong lúc chuẩn bị đứng dậy để đi đến nhà ăn, chẳng biết An Lệ từ đây chạy đến rất thân thiết ôm lấy tay tôi, cười thân thiện giống như tôi là chị gái nó vậy. Chúng tôi cùng nhau đến căng-tin, ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, tôi thì không muốn nói chuyện một chút nào, nhưng con bé thì không biết điều như thế. Nhất là khi nó cất giọng nói.

- Chị Ninh, em nghe nói chị bị người nhà nạn nhân đánh hội đồng vì bản thiết kế của chị có vấn đề. Chị không sao đấy chứ.

- Sao? Cô nghĩ tôi làm sao? Phải què quặt hay là vỡ đầu thì mới là có sao à?

Tôi chậm rãi nâng cái nhìn chiếu đến An Lệ ở đối diện, khẩu phần ăn của con bé lúc này vẫn là bữa cơm đầy dinh dưỡng được mua ở nhà hàng, khác hẳn với của tôi, chỉ đơn giản là đồ ăn bình dân. Thật ra, đối với sự khác biệt như thế này tôi không hề cảm thấy khó chịu, bởi vì từ ngày làm vợ của Dương Thành Nam, anh chưa bao giờ để cho tôi thiệt thòi bất cứ một điều gì hết. Chẳng qua là do tôi cảm thấy lười, không muốn phô trương, cũng không muốn để chính mình trở nên lãng phí thôi.

Nghe tôi nói vậy, An Lệ đột nhiên bày ra vẻ mặt lúng túng, con bé bắt đầu nức nở với tôi.

- Chị Ninh, thật ra ý của em không phải là như vậy, em chỉ là quan tâm đến chị thôi mà.

- Tôi hiểu cô quan tâm đến tôi, tôi cũng đâu có nói gì cô mà cô bày ra vẻ mặt khóc lóc đấy với tôi làm cái gì. Tôi đâu ăn thịt cô.

- Chị… Em xin lỗi. Em xin lỗi, là em sai rồi ạ.

Vừa nói những lời ấy, con bé vừa cầm lấy tay của tôi, đôi mắt vẫn liên tục nhỏ xuống mấy giọt lệ. Thú thật, ngay từ đầu tôi đối với cô gái này đã không có thiện cảm rồi, nếu không phải vì giám đốc Hà để cho cô ta làm trợ lý của tôi, tôi cũng không bao giờ có chuyện gật đầu nhận và đào tạo. Bây giờ nhìn thấy như vậy, tôi càng thấy khó chịu hơn, miếng cơm chưa nuốt trôi ở cổ họng phút chốc trở nên nghẹn lại, mặc dù vẫn chưa no nhưng có ở thêm cũng không thể ăn được nữa. Vì vậy chẳng cần suy nghĩ, tôi ngay tức khắc thả xuống xuống, đẩy ghế đứng dậy.

- Tôi là một người cứng ngắc, ngoài công việc, cô không nên quá cố gắng tiếp xúc với tôi, bởi vì tôi sẽ cảm thấy không thoải mái. Còn nữa, thu lại cái bộ mặt đó lại, con người của cô thế nào thì cô cứ sống thật như thế đi, tỏ vẻ đáng thương nhu mì để cho ai nhìn.

Để lại cho An Lệ câu nói ấy, tôi chán ghét phải đứng ở cái không khí ngột ngạt này nên bản thân cũng chẳng nán lại thêm một chút nào, dứt khoát xoay người đi về phía cửa. Ở phía sau, con bé đứng im lặng không rõ là đang nghĩ cái gì, mà thật ra có nghĩ cái gì tôi cũng chẳng có hứng thú muốn quan tâm đến. Tôi chỉ không ngờ lúc tôi bước lên cầu thang, nó lại đuổi theo tôi, cố dồn sức kéo lấy tay tôi lại, rồi gằn giọng nói.

- Chị đứng lại, tôi có chuyện muốn nói với chị. Chúng ta cần nói chuyện.

Ngữ điệu không hề còn chút gì gọi là nhẹ nhàng yếu đuối giống như hồi nãy, thay vào đó đều là hàm ý căm ghét đầy hận thù. Tôi xoay người nhìn cô ta, bản thân không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào, đôi mắt được chuốt mascara hơi híp lại đầy thích thú, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Cuối cùng thì cũng sống thật với tính cách của mình rồi à. Sao thế, nửa tháng qua, đúng là rất mệt mỏi đúng không?

An Lệ cười gằn, con bé không kiêng dè với tôi nữa, giọng nói mỗi lúc một chua chát hơn. Đoạn hành lang này, là đoạn khá khuất, mọi người đi về nhà ăn cũng đều đi theo thang máy chứ chẳng ai đi lên, vì thế bây giờ chỉ có chúng tôi ở đây, lớn tiếng hay đánh nhau cũng chẳng ai biết được.

Đáp lại lời nói ấy, con bé trợn mắt nhìn tôi.

- Tại sao lại là chị? Tại sao chị lại lấy anh Nam? Chị rốt cuộc là muốn cái gì ở anh ấy hả?

- Tại sao? Cô cũng buồn cười thật đấy, cô đứng đây chất vấn tôi, cô lấy tư cách gì? Em gái của vị hôn thê, hay là một người thương thầm chồng tôi.

- Chồng chị. Cái đồ nghèo kiết xác như chị, chị nghĩ chị xứng đáng với gia đình của chúng tôi sao. Chị sao không xem lại bản thân của mình, xem chị có điểm nào xứng với anh ấy. Chị đến một cái móng chân cũng không.

An Lệ càng nói càng giống như người mất lý trí, cô ta dùng hết những lời nói khó nghe xả vào tôi, bộ dáng lúc này giống hệt như mấy kẻ điên tình vậy. Tôi nâng mắt lên nhìn cô ta, không hề cảm thấy tức giận mà chỉ cảm thấy buồn cười, thật sự đúng là rất buồn cười. Tôi tự hỏi bản thân mình, những người phụ nữ có liên quan với Dương Thành Nam, rốt cuộc cấu tạo não của họ thế nào, chẳng nhẽ không thông minh ra được một chút nào sao.

Khẽ cười, tôi gạt tay An Lệ ra khỏi tay của mình, bước chân hơi lùi lại để giãn khoảng cách, cánh môi khẽ mấp máy.

- Cô nói đúng, tôi đây quả thật một cái móng chân của Dương Thành Nam cũng không bằng, nhưng tôi lại được danh chính ngôn thuận ngồi trong sổ hộ khẩu nhà họ Dương. Còn cô với chị gái An Lam của cô nhỉ, cành vàng lá ngọc, danh môn vọng tộc, nhưng có muốn cũng không được.

- Chị…

- Tôi làm sao? Tôi nói đúng quá đúng không? Đúng quá nên không thể nói lại. Cô bé à, tôi dù sao cũng lăn lộn ở cái thành phố này 11 năm, cô tưởng mấy cái trò mèo của cô hạ được tôi. Cô quá coi thường tôi quá rồi.

- Chị đừng có vội mừng, chị đến cùng cũng chỉ là một đứa nhà quê không cha không mẹ dạy dỗ thôi. Chị tưởng chị cao sang với ai, bác An và bác Vũ nhất định sẽ không bao giờ đồng ý chị.

- Cô yên tâm. Tôi chỉ cần Dương Thành Nam thôi, còn người khác, tôi đều không để ý. À quên, tôi nói cho cô biết cái này. Thân phận đứa thấp hèn mà cô nói ấy, bây giờ đang là vợ của Tổng giám đốc AN DĨNH, và theo luật thì tôi cũng sẽ được chia cổ phần. Ít nhất cũng phải là thế này này…

Vừa nói với An Lệ, tôi vừa ghé sát miệng vào vành tai của cô ta, cùng theo đấy cũng là dơ năm ngón tay của mình lên, cánh môi mấp máy. Và rồi đúng như dự đoán, sau khi nhìn thấy, con bé lại bắt đầu trợn mắt, dơ tay lên muốn đánh tôi. Có điều tôi đã nói rồi, con người tôi không phải là kẻ dễ bắt nạt, muốn đánh tôi, trước tiên cũng phải hỏi tôi có cho phép không đã.

- Tức lắm sao? Chỉ bằng mấy cái trò ngu xuẩn thế này mà muốn đấu với tôi, cô vẫn non lắm cô bé ạ.

- Chị đừng nó vội mừng. Tôi không bao giờ chịu thua cuộc như thế đâu.

An Lệ nghiến răng đáp lại tôi, lúc ấy tôi cũng không hiểu con bé có ý đồ gì, cho nên thái độ đúng thật vẫn là có chút không quan tâm. Chỉ là tôi không ngờ được rằng, đúng vào khoảnh khắc ấy, con bé lại cầm lấy tay tôi, sau đấy kéo mạnh đẩy về phía trước, cùng lúc ấy là nó ngã lăng vòng từ trên cầu thang xuống. Tiếng động khiến cho tất cả mọi người đang ăn cũng phải bỏ dở chạy ra, thấy An Lệ nằm dưới đất bất tỉnh với vũng máu, còn tôi thì đứng ở bên trên, chẳng cần nói cũng biết tất cả bọn họ đều có chung một suy nghĩ, đó chính là tôi xích mích rồi đẩy cô ấy xuống.

Rất nhiều máu, tôi thu lại cánh tay về, dù bản thân biết mình không hề làm gì sai thì không cần phải sợ nhưng lúc này bên tai vang lên những tiếng bàn tán vô cùng đáng sợ. Có người tôi nói độc ác lòng lang dạ thú, có người nói tôi là kẻ gϊếŧ người, có người nói rồi tôi sẽ phải trả giá. Thậm chí, có người còn muốn lao lên đánh tôi, nhưng may mắn có đồng nghiệp khác giữ lại, nên tôi mới không bị vướng vào những rắc rối gì.

Vài phút sau, xe cấp cứu đến, An Lệ được chuyển đi thẳng vào bệnh viện trung tâm thành phố, theo đó có cả giám đốc Hà. Tôi không biết vì sao chị ta biết được chuyện này nhanh đến vậy, thật ra tôi cũng không muốn giải thích và nghi ngờ, bởi vì tôi biết người hiểu tôi nhất trong AN DĨNH là ai. Và quả nhiên không phụ lòng của tôi, trước khi đi theo lên xe, chị ấy không trách cũng chẳng mắng, chỉ để lại cho tôi duy nhất một câu.

- Tôi đã gọi cho cậu ấy rồi, cô cứ ở đây chờ một lát đi.

Tôi không đáp lại, nhưng cũng không phải là không nghe theo lời căn dặn đó. Sự việc này ập đến quá đột ngột, tôi không rối, nhưng tôi nghĩ mình nên để Dương Thành Nam đứng lên giải quyết. Một phần là vì anh là chồng của tôi, một phần là vì anh là sếp của tôi, phần nữa chính là bây giờ tôi cũng chỉ có thể dựa được vào anh, tôi chỉ có anh là nơi cho tôi ngả vào khi mệt mỏi, dẫu biết rằng điều tôi đang suy nghĩ ấy nó đang dần đi lệch khỏi quỹ đạo trước đó.

Ngồi khoảng 20 phút, Dương Thành Nam cuối cùng cũng đến. Anh dường như vừa từ chỗ đối tác về, trên người vẫn mặc áo vest, thế nhưng nhìn kĩ lại thấy trán toát rất nhiều mồ hôi, dưới chân giày cũng bị bám bẩn, khác hẳn với dáng vẻ chỉnh tề thường ngày. Anh đứng dưới bậc thấp nhất, ánh mắt lúc đầu có một chút lo lắng, nhưng nhìn thấy tôi sau vài giây cũng hạ xuống được, dần dần trở về vẻ tĩnh lặngg như thường ngày.

Tôi ngồi đó không nói gì, không khóc cũng chẳng cười, chỉ một mặt giữ sự im lặng đến ngột ngạt. Còn chồng tôi, anh chậm rãi đi từng bước từng bước lại gần lên phía bậc với tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh của tôi, không ôm tôi, nhưng hơi ấm của anh cũng đủ để mọi căng thẳng và chán nản trong lòng tôi bị đè bẹp và không còn một chút ảnh hưởng. Chúng tôi không ai nói chuyện gì, tôi không giải thích, anh không hỏi, mãi cho đến khi thời gian trôi qua một lúc, người đàn ông ấy mới lên tiếng cất giọng.

- Đứng dậy đi, tôi đưa cô về.

Tôi nhìn Dương Thành Nam, không nghe theo lời anh, đôi mắt hơi tối lại một chút.

- Anh có tin việc đó là do tôi làm không?

- Đứng dậy đi, hôm nay tôi với cô tan ca sớm. Chúng ta về nhà rồi nói chuyện?

- Không cần phải thương hại tôi. Anh cũng không cần phải gượng ép mình tin tôi. Tất cả mọi người đều cho rằng là tôi đẩy con bé đó, bọn họ nói tôi độc ác, nói tôi ghen tị. Thật buồn cười, tôi có gì phải ghen tị…

Nghe tôi nói vậy, ánh mắt của Dương Thành Nam sâu thẳm, khó lường. Tôi nhìn chúng, đang nghĩ không biết mình nên cư xử ra sao với anh để mọi thứ có thể tự nhiên nhất, thì đột nhiên anh lại dơ tay của mình lên miết nhẹ nơi khóe mắt của tôi, kéo theo đấy là một giọt lệ khẽ chảy xuống vỡ tan nơi đầu ngón tay của anh.

Anh nói với tôi.

- Phạm Vũ Ninh, đừng hỏi những câu thừa thãi như thế.

- Thế nào là thừa thãi.

- Em là người phụ nữ của tôi, tôi đương nhiên là tin em.