Yêu Thương Gửi Vào Gió

Chương 27

Nghe thấy người phụ nữ trước mặt nhắc đến Dương Thành Nam, tôi có hơi chút bất ngờ, đôi mắt đảo qua nhìn bọn họ một lượt, ngầm quan sát đánh giá. Những người này, tôi không biết là ai, tôi cũng chưa gặp bao giờ kể từ khi bản thân mình lấy người đàn ông kia, cho nên hiện tại quả thật không biết xưng hô như thế nào. Cuối cùng suy đi tính lại một hồi, tôi cũng chỉ có thể gật đầu chào, xong cất giọng đáp trả họ.

- Dương Thành Nam chưa về. Hai người vào nhà đợi anh ta đi.

- Cảm ơn cô.

Nghe tôi nói vậy, người đàn ông kia cũng không hề khách sáo, anh dìu người phụ nữ bên cạnh đi vào trong nhà ngồi xuống ghế sofa. Bọn họ không hỏi tôi với Dương Thành Nam có quan hệ gì, chúng tôi đơn giản chỉ nói chuyện khách sáo với nhau đôi ba câu để bầu không khí không trở nên ngột ngạt bởi những suy nghĩ phân tích về đối phương. Đến khoảng nửa tiếng anh trở về, tôi đoán là anh nhận được điện thoại của họ từ trước rồi, bởi vì sắc mặt của anh từ lúc bước vào đến lúc nhìn thấy họ đều không để lộ ra một chút gì gọi là bất ngờ cả. Ngược lại, anh còn cẩn thận đưa túi đồ trên tay mình cho tôi.

- Mang vào trong bếp giúp tôi.

- Ừ.

Tôi không từ chối, tay cũng đưa ra nhận lấy rồi xoay người đi vào trong bếp. Ở bên ngoài, Dương Thành Nam cởϊ áσ vest vắt lên trên thành ghế, anh ngồi xuống đối diện với hai người kia, tiện thể cũng châm luôn cho mình một điếu thuốc, anh hỏi.

- Đợi có lâu không? Vừa nãy tắc đường, cho nên về hơi muộn.

- Không, vừa mới đợi một lúc thôi. Không muộn lắm.

- Ừ, dạo này hai người thế nào, vẫn ổn?

- Kết hôn sao không báo với chúng tôi. Tính mối quan hệ trong bóng tối à?

- Chưa có thời gian thôi. Hiện tại vẫn còn quá sớm.

Dương Thành Nam nhàn nhạt đáp lời, ở trong bêp, xuyên qua khe hở, tôi có thể nhìn thấy dáng người của anh đang ngồi tuy tỏ ra bình tĩnh thật ấy, nhưng thế nào vẫn nhận lấy nó có một chút gượng ép. Một tay kẹp điếu thuốc, đôi mắt đen láy tĩnh lặng như dải đá ngầm dưới biển vừa âm u vừa thâm trầm, cái cảnh tượng ấy sao lại giống với mấy cái đêm tôi với anh tâm sự với nhau đến như thế. Thật sự quá giống.

Cứ thế, bầu không khí rơi vào im lặng khoảng vài giây, tôi đang xếp đồ thì nghe thấy anh gọi tên mình. Trở ra, hai người kia vẫn ở đó, anh đứng dậy ôm lấy vai tôi một cái đầy thân mật, động tác cũng dịu dàng đầy ôn nhu.

- Phạm Vũ Ninh, vợ của tôi.

- Tô Vũ Tình, Vũ Đình Nguyên, bọn họ là vợ chồng, là bạn của tôi.

Ba chữ Tô Vũ Tình thoát ra từ miệng của Dương Thành Nam khiến cho trái tim của tôi đang đập bình thường cũng bất giác trở nên nghẹn lại. Tôi khẽ nâng mắt nhìn cô ấy, có rất nhiều thắc mắc, nhưng ở tại thời điểm này bản thân biết mình không được phép để lộ ra bất cứ một thái độ khác nào, bởi vì tôi cần phải giữ mặt mũi cho người đàn ông phía sau. Hai người kia, một là người yêu cũ, một là bạn thân, tuy họ chẳng có điều gì xấu xa với anh, nhưng dù thế nào nó cũng là một mối quan hệ không được thoải mái cho lắm. Thêm nữa bây giờ tôi là vợ của anh, dù có là diễn kịch, cũng nên diễn cho đúng, cho thật, ít nhất là bây giờ đừng để cho đối phương phát hiện ra điều gì. Còn mọi chuyện phía sau thế nào, đêm xuống ngồi lại nói cũng không hẳn là muộn.

Nghĩ đến điều ấy, tôi cũng khẽ gật đầu với hai người trước mặt, cất giọng đầy nhẹ nhàng.

- Chào hai người, cứ gọi tôi là Vũ Ninh được rồi.

Sau khi tôi nói xong, Dương Thành Nam cũng kéo tôi ngồi xuống bên cạnh anh. Vũ Đình Nguyên đáp lại tôi một lời “ Chào cô” rất trầm, còn với Tô Vũ Tình ở bên cạnh, cô ấy cũng không hề tỏ ra một chút gọi là khó chịu hay nghi hoặc nào hết, ngược lại từ đầu đến cuối hành động đều đều nhã nhặn đầy lịch sự. Cô ấy không giống người chồng lãnh đạm lạnh nhạt của mình, đôi mắt hướng đến tôi hơi híp lại mang theo ý cười.

- Tôi gọi cô là Vũ Ninh nhé, chúng ta hình như chạc tuổi nhau đúng không vậy?

- Tôi năm nay 29.

Nghe tôi nói vậy, Tô Vũ Tình cũng à lên một tiếng, đôi mắt cô ấy nhìn tôi đầy thân thiện giống như thể chúng tôi là bạn thân của nhau vậy. Nói thật, tôi có hơi giật mình vì điều ấy, thậm chí trước đó tôi còn có suy nghĩ cô ấy thật giả tạo, bởi vì người đời đã có câu, gặp lại tình địch chẳng ai có thể tỏ ra bình thản và vui vẻ được. Mỗi một câu nói, mỗi một cái nhìn, không là cà khịa thì chính là căm thù, làm gì có ai nhẹ nhàng như cô ấy, cái gì cũng hết sức cẩn thận.

Bầu không khí rơi vào im lặng khoảng vài giây, đúng lúc còn chưa biết phải làm như thế nào, Dương Thành Nam với Vũ Đình Nguyên đột nhiên đứng dậy, trước khi đi anh ấy vẫn không quên nói với tôi.

- Tôi với Nguyên đi vào thư phòng một chút, em ngồi với Tình đi, chút nữa ra rồi chúng ta cùng nhau đi ăn.

Tôi gật đầu, dù gì bản thân cũng là một người biết điều nên trong tất cả mọi hoàn cảnh, tôi luôn tự tin cách cư xử của mình chưa bao giờ khiến cho đối phương cảm thấy phiền lòng hay cảm thấy khó chịu.

- Em biết rồi, anh cứ đi đi.

Nghe thấy tôi nói như vậy, Dương Thành Nam lúc này cũng mới yên tâm đưa mắt sang nhìn Tô Vũ Tình một cái, sau đấy anh cùng với Vũ Đình Nguyên trở vào thư phòng. Trong nháy mắt, phòng khách rộng lớn bây giờ chỉ còn lại hai người phụ nữ, bầu không khí vốn đã ngột ngạt rồi bây giờ lại càng trở nên ngột ngạt, tôi rõ ràng muốn cất giọng nói nhưng lại không biết phải cất giọng như thế nào. Đến cuối cùng, vẫn là cô ấy lên tiếng nói với tôi.

- Thật ra chúng ta có thể không cần căng thẳng như vậy. Vũ Ninh, tôi nghĩ mình với cô có thể nói chuyện với nhau như hai người bạn.

Lúc nói ra những lời nói ấy, ánh mắt của Tô Vũ Tình vẫnn bình thản như cũ, thậm chí đến nụ cười nhẹ trên môi cũng không thể nào khiến cho tôi cảm thấy mình phải bài xích. Mọi hành động của cô ấy, đều thật tâm từ tận đáy lòng, chỉ có tôi là không buông xuống được những suy nghĩ miên man rồi tự mình xây lên một bức tường chắn. Tôi biết, người phụ nữ trước mặt tôi đây không còn tình cảm nam nữ gì với chồng tôi, nhưng điều buồn cười nhất là chồng tôi hiện vẫn còn tình cảm với ấy. Một tình yêu 12 năm, trên đời này, có mấy ai có thể nói bỏ là bỏ được, nói quên là quên được, nhất là việc họ còn có với nhau một đứa con lớn như vậy làm ràng buộc.

Khẽ chớp mắt để cho chính bản thân của mình lấy lại chút tỉnh táo, tôi đáp lại Tô Vũ Tình.

- Cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự không hề có chút căng thẳng nào cả.

“ Tôi nghĩ cô đã biết được chuyện của ba người chúng tôi”. Tô Vũ Tình im lặng một vài giây cũng quyết định lên tiếng, cô ấy nhìn tôi không hề né tránh, sau đấy khẽ thở ra một hơi thật dài :” Thật ra, tất cả đều đã là quá khứ, cũng đều đã qua nhiều năm. Với cả, nếu biết đến sự tồn tại của cô, tôi nhất định sẽ không đến đây.”

- Sao thế? Tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi cũng chưa có bày tỏ thái độ khó chịu.

- Tôi biết. Tôi chỉ cảm thấy, mình chưa chuẩn bị sẵn sàng cho một buổi gặp mặt như vậy. Mấy năm nay, Dương Thành Nam một mình với công ty, tôi với chồng tôi ở nước ngoài, chúng tôi ít gặp nhau nên biết anh ấy có vợ, cả hai đều có chút ngạc nhiên.

- Điều này tôi hiểu? Vào tôi, tôi cũng sẽ như vậy.

Tô Vũ Tình gật đầu, cô ấy cầm cốc trà đặt trên bàn đưa lên miệng nhấm nháp một ngụm nhỏ, xong rồi mới lại đáp lại tôi.

- Hai người rất đẹp đôi. Tôi thật lòng hi vọng hai người sẽ hạnh phúc.

- Cảm ơn cô, chúng tôi sẽ như vậy.

Tôi gật đầu quả quyết, thật ra là chỉ muốn khẳng định để cho cô ấy biết màn kịch này cả tôi với anh đều diễn quá đạt. Thế nhưng tôi thật sự đã lầm, bởi vì lúc này tôi chợt nhận ra, Tô Vũ Tình không phải là một người phụ nữ dễ qua mắt, giống như Vũ Đình Nguyên – chồng của cô ấy. Bọn họ đều có cái nhìn rất sắc bén, đều quá thông minh, sự thông minh ấy tôi không thể đem lên bàn cân để so sánh, chỉ biết nó đủ nhìn thấu được tất cả. Cô ấy biết thừa chúng tôi đang giả bộ, nhưng cô ấy không vạch trần, ngược lại còn hết lòng cẩn thận.

- Vợ chồng chúng tôi đợi rượu mừng của hai người.

- Nhất định, nhất định sẽ là như thế.

Cứ thế, tôi với cô ấy ngồi nói chuyện phiếm với nhau một lúc thì Dương Thành Nam với Vũ Đình Nguyên cũng đi ra. Bốn người chúng tôi đồng nhất chọn một nhà hàng ở nội thành, bữa ăn nói chung diễn ra khá là suôn sẻ, không hề có chút gượng gạo nào hết. Hai người đàn ông thì nói về các dự án sắp hợp tác, còn tôi với Tô Vũ Tình cũng bắt đầu tìm được những điểm chung để nói chuyện, dần dà cả hai hợp ý cũng trao đổi với nhau số điện thoại. Nói thật, cũng chính vì có cuộc gặp mặt này, tôi mới biết người đàn ông là bạn của anh, là chồng của người yêu cũ anh, chính là Tổng giám đốc của tập đoàn WORLD. Bảo sao, có nhiều lúc anh lặng lẽ đứng ở ban công hút thuốc rồi nhìn về phía tòa nhà đó, hóa ra là vì người anh yêu, cô ấy làm ở ấy. Rốt cuộc, là tình cảm của anh phải lớn đến mức như thế nào mà anh vẫn chưa thể buông xuống được như vậy.

Càng nghĩ, đầu óc lại có một chút hơi nhói, tôi khẽ lắc đầu nhẹ để lấy lại cho bản thân một chút tỉnh táo, thì đúng lúc ấy lại nghe thấy Dương Thành Nam cất giọng.

- Chuyện hai người nói hôm trước, tôi cũng đã suy nghĩ qua rồi. Môi trường bên đó quả thật đúng là rất tốt, nếu thằng bé thích, tôi cũng ủng hộ.

- Thật ra vợ chồng em cũng muốn là hỏi ý kiến của anh. Khoảng thời gian này, em thấy thằng bé ở bên đấy có nhiều bạn hơn, các thầy giáo cũng ngỏ ý thằng bé rất thông minh.

- Em tính sao cho con tốt là được. Công việc của tôi chủ yếu ở bên này, nhiều lúc bận rộn không để ý toàn vẹn. Nhưng bên đó có hai người, tôi cũng yên tâm hơn, một tháng tôi sẽ cố gắng thu xếp để sang bên đó một lần.

- Vậy ngày mai vợ chồng em sẽ qua xin phép hai bác.

- Được, bọn họ cũng mới đi du lịch về, em có thể đến bất cứ lúc nào.

Dương Thành Nam nói với Tô Vũ Tình xong, lúc này anh cũng quay sang Vũ Đình Nguyên, trả lời câu hỏi hồi nãy.

- Nick cũng đã chấp nhận chọn AN DĨNH là đối tác ưu tiên hàng đầu ở khu vực Châu Á. Tôi cũng có ý định sẽ phát triển dần các chi nhánh ở khu vực Châu Mỹ, hi vọng chúng ta từ thù sẽ trở thành bạn.

- Điều đó là đương nhiên. Tôi với cậu, lúc nào cũng vẫn luôn là bạn.

- Uống đi.

Cứ thế, chúng tôi ngồi ăn uống với nhau đến khoảng 10 giờ đêm mới tàn cuộc. Vợ chồng Tô Vũ Tình đi về hướng ngược đường, tôi với Dương Thành chờ cho họ đi xong rồi lúc ấy cả hai mới trở lại xe của mình. Vừa ngồi vào bên trong, anh đã cất giọng nói với tôi.

- Vết thương của cô hôm nay thế nào, còn đau lắm không?

- Đỡ hơn trước nhiều rồi, không còn cảm thấy khó chịu nữa?

- Ừ, vậy có muốn đi đâu không? Ra hồ Nguyệt?

- Anh có say không? Nếu say quá thì cũng không cần?

- Tôi ổn.

Dương Thành Nam đáp xong, anh cũng nổ máy rồi dẫn tôi đi thẳng ra hồ Nguyệt. Mười giờ đêm, phố đi bộ vẫn ồn ã tấp nập, tôi với anh vừa nãy cả hai cũng có uống chút rượu nên tâm trạng có chút không được cân bằng, vì vậy cả hai chỉ tìm lấy một khu yên tĩnh để ngồi xuống, coi như là vừa thư giãn, vừa để hóng gió.

Gió thổi có chút lớn, mái tóc dài bay từng sợi, lòa xòa ra đến tận mặt. Lúc ấy, tôi định đưa tay ra vén tóc về phía mang tai nhưng lại nhìn thấy Dương Thành Nam nghiêng đầu nhìn mình chăm chú. Khoảnh khăc đó, tôi không biết phải đối diện như thế nào, ban đầu còn đoán là trên mặt mình có dính bẩn cái gì cơ nên vội đưa tay lên lau. Mãi cho đến khi người đàn ông ấy đưa tay giúp tôi chỉnh lại những lọn tóc rối, đầu óc tôi mới lại bắt đầu trở nên mụ mị, lý trí đánh rơi mất.

- Cô thả tóc nhìn rất đẹp.

Ngữ điệu của Dương Thành Nam vô cùng bình thường, có thể hiểu nó có thể được coi như là một lời khen, nhưng không hiểu sao lại khiến cho tôi khẽ cười, nụ cười xuất phát từ đáy lòng thật sự. Đã lâu lắm rồi tôi mới để bản thân mình cười thoải mái như thế này, một nụ cười thật sự nhẹ nhàng, không hề mang theo một chút nào gọi là lo lắng phiền muộn. Ngày xưa bên Văn, tôi phải lo toan mọi thứ không thiếu cái gì, bây giờ một bước lên tiên, đầu óc thông thoáng cũng được cho là dễ hiểu.

- Cảm ơn lời khen của anh.

Dương Thành Nam ừ một tiếng, anh lôi từ trong túi áo ra một điếu thuốc đưa lên miệng hút, có điều đến lúc chuẩn bị bật lửa thì anh lại lặng lẽ thả bàn tay của mình xuống, đôi lông mày hơi nhăn lại. Thật ra, tôi cũng chẳng rõ là anh đang gặp phải chuyện gì, chỉ biết là anh hôm nay quả thật tâm trạng cũng không được tốt cho lắm.

- Có phải thấy tôi quá thất bại không?

Đột nhiên nghe thấy Dương Thành Nam nói vậy, tôi có một chút giật mình, mắt nhìn sang anh lâu hơn một chút. Dưới ánh điện mờ, khuôn mặt của người đàn ộng ấy vẫn nhẹ nhàng và nam tính, nhất là đôi mắt thâm trầm và tĩnh lặng giống như mặt nước hồ mùa thu, mỗi lúc một cuốn tôi vào sâu hơn.

Tôi lắc đầu, cánh môi mấp máy nói với anh.

- Thất bại cái gì chứ? Anh đang muốn hỏi về chuyện gì?

- Tôi nghĩ là cô sẽ biết.

- Tôi cảm thấy anh cân bằng quá tốt, diễn quá hay. Chỉ là, đối phương quá thông minh mà thôi.

Những lời này quả thật xuất phát từ tận đáy lòng, không hề có ý mỉa mai, cũng không hề có ý muốn đâm chọt, và tôi nghĩ Dương Thành Nam cũng sẽ hiểu được điều ấy.

- Thật ra, anh cũng không cần thiết phải quá gượng ép như vậy. Anh có thể thoải mái, ít nhất khi anh thoải mái rồi, cô ấy mới không cảm thấy mình là người có lỗi trong câu chuyện tay 3 của ba người. Cô ấy vẫn muốn anh tìm được một người phụ nữ có khả năng khiến anh toàn tâm toàn ý.

- Cô nói rất đúng. Hai năm nay, số lần tôi gặp Vũ Đình Nguyên khá dày, nhưng với Tô Vũ Tình thì lại là lần đầu tiên. Hai năm rồi, cô ấy vẫn như thế, vẫn luôn nghĩ mình là người có tội.

- Anh cũng có thể biến loại đau khổ hiện tại thành một chuyện đơn giản. Chẳng qua là, anh có muốn hay không thôi. Nếu anh muốn, sớm muộn anh cũng sẽ làm được.

- Vậy à? Giống như cô đúng không? Không nghĩ, không buồn?

- Ừ, giống như tôi vậy.

Đêm hôm ấy, tôi với Dương Thành Nam ngồi với nhau đến nửa đêm mới trở về nhà, bao nhiêu muộn phiền cả hai cũng đều cố gắng gạt hết sang một bên để tận tâm với công việc. Anh bận rộn với chuyến công tác dài ngày, tôi vẫn ở nhà dưỡng bệnh cho đến hết kì nghỉ phép, đến khi đi làm lại mới biết, có một số chuyện đã được anh xử lý rõ ràng, và một số chuyện từ miệng ai đó mà trở thành một chủ đề bàn tán.

Việc đầu tiên, chính là về tai nạn của hai người công nhân kia, qua một thời gian đã có báo cáo cụ thể, giám đốc Hà bảo với tôi.

- Nguyên nhân chuyện lần này không phải ở thiết kế, cũng không phải ở thi công, nguyên nhân chủ yếu là vì một phần xi măng không đạt tiêu chuẩn tạo thành khối bê tông chất lượng kém, cho nên mới gây ra tai nạn. Mà nguyên vật liệu là do bên cung ứng cung cấp, AN DĨNH sẽ liên lạc với họ để đưa ra cách giải quyết tốt nhất.

Lắng nghe không thiếu xót một từ nào, tôi ngẩng đầu, có phần bất ngờ vì không ngờ được kết quả lại như vậy. Xi măng không đạt tiêu chuẩn hay không, có liên quan rất lớn đến việc xây dựng nhà cửa có kiên cố hay không, có sụp xuống hay không, có biến thành công trình xây dựng cẩu thả hay không, vấn đề này không chỉ dừng lại ở 1 hay là 2 người, mà là cả hàng ngàn người sinh sống sau này. Trong nghề nghiệp, kiến trúc sư sợ nhất tình huống như thế, bởi vì nếu thiết kế không hợp lý, thi công không chính xác thì có thể sửa đổi, nhưng nếu rút lõi chi phí nguyên liệu, làm giảm chất lượng, thì quả thật là tắc trách rồi.

Khẽ gật đầu, tôi cũng nói với giám đốc Hà.

- Dương Thành Nam không nói gì cho tôi biết, tôi còn tưởng mọi chuyện chưa xong.

- Ổn hết cả rồi. Mà vết thương của cô đỡ hơn chưa, tôi nghe nói là cô bị đánh hội đồng?

- Có đau, nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, dù sao cũng được sếp duyệt cho nghỉ nhiều ngày như vậy cơ mà.

- Ừ, vậy là được. Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.

Gíam đốc Hà gật đầu với tôi, tôi ngồi trước bàn làm việc của chị ta, mắt nhìn tài liệu chằm chằm nhưng đầu óc lại không thể nào thông thoáng được điều gì hết. Tôi nghĩ đến Tô Vũ Tình, nghĩ đến Dương Thành Nam, nghĩ đến cuộc gặp mặt vô tình đột ngột kéo đến buổi tối mấy hôm trước, bản thân không nén được xuống cảm xúc, đến cùng chẳng hiểu sao lại cất giọng hỏi một câu vu vơ.

- Gíam đốc Hà, chị thấy tôi với người kia của Dương Thành Nam, có giống nhau điểm gì không?