Nắng mai chen nhau chiếu vào phòng qua khe hở của chiếc rèm cửa bằng nhung vừa dày vừa nặng, xuyên qua mái tóc xoăn đen và dài cùng với đôi mắt khiến cho giấc ngủ của tôi bị gián đoạn, đường ấn mày khẽ nhíu lại mất một lúc mới lại có thể giãn ra. Tôi nhớ hôm qua tan làm mình với Dương Thành Nam cùng nhau đi ăn lẩu, tôi nhớ tôi với anh cùng uống đến tận nửa đêm mới lọ mọ thanh toán ra về. Lúc ấy, tâm trạng của tôi không được tốt nên có nói rất nhiều, hình như còn khóc nữa, nhưng anh tuyệt nhiên không nói gì hết, chỉ yên lặng để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Có điều, bây giờ mọi chuyện lại đi theo chiều hướng khác, khi mà lúc này, một sự thật không thể chối cãi chính là tôi với anh đều cùng có mặt trên một chiếc giường. Và hơn hết là, cả hai đều không mặc quần áo.
Tia sáng chói chang chóa chiếu đến, tôi mềm oặt nằm trên giường, môi dưới hơi cắn lại mang theo rất nhiều suy tư phiền muộn. Bên ngoài, thủ đô đã bắt đầu một ngày mới, những tòa nhà cao chọc trời phủ đầy nắng vàng, dưới các cung đường xe cộ cũng đi lại nườm nượp, người người bận rộn cho một ngày làm việc đầy năng lượng. Tôi ngồi tựa người vào thành giường, mắt hết nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn vào Dương Thành Nam vẫn đang nhắm nghiền mắt, đáy lòng đã nặng giờ lại càng thêm nặng.
Làn da của anh rất đậm. Dưới bờ vai dài rộng tráng kiện là một l*иg ngực chẳng cuồn cuộn cơ bắp như người khác nhưng vẫn đều múi nào ra múi đấy. Gương mặt nam tính, râu cũng được cạo sạch sẽ, sống mũi cao thẳng, tổng thể mọi thứ đẹp đến mức khiến cho người khác một khi đã nhìn vào rồi thì sẽ rất khó rời mắt ra được. Ngay đến chính tôi, tại thời điểm này, cũng lặng người nhìn anh thật lâu. Chỉ nhìn thôi, chứ chẳng hề có hành động nào khác…
Năm phút trôi đi, người đàn ông bên cạnh khẽ cử động rồi chậm chạp mở mắt. Tôi không tránh né, anh cũng nghiêng đầu nhìn lên, đôi đồng tử vẫn còn đỏ ửng vì ngái ngủ cứ vậy dừng lại ở trên khuôn mặt của tôi. Không ai nói một câu gì, không ai bộc lộ cảm xúc, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên từng hồi chuông dồn dập, chúng tôi mới thoát khỏi những suy nghĩ miên man, mỗi người quay sang một hướng khác.
Dương Thành Nam vươn tay lấy điện thoại, một bên giường khẽ đung đưa, kèm theo đó là giọng nói trầm ổn đầy hấp dẫn của anh vang lên.
- Có chuyện gì à?
Giọng nói trầm khàn đầy từ tính vang lên, suýt nữa thì tôibị thanh âm đó mê hoặc, l*иg ngực khẽ run lên một cái. Bình thường, ngữ điệu của anh đã đủ mê hoặc người khác rồi, nhưng tôi không ngờ, âm thanh lúc anh vừa tỉnh ngủ nó lại hút hồn người khác đến mức như thế. Nó nhẹ nhàng, từng chút từng chút len lỏi vào trong trái tim, rồi yên lặng lướt qua sợi dây thần kinh yếu ớt nhất, khiến cho tôi bao nhiêu lời muốn nói đều phải nhịn xuống, chôn sâu tận đáy lòng.
Dương Thành Nam đang nghe điện thoại, khắp căn phòng yên tĩnh tới nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng kim giây chạy từng nhịp tích tắc, tôi nghe thấy anh bàn bạc với thư kí Vĩnh mấy lời rồi mới cúp máy. Đưa mắt nhìn theo từng động tác của anh, khi thấy anh cầm điện thoại đặt xuống, bản thân tôi mới đường hoàng ngồi dậy đi xuống với tay cầm lấy chiếc áo sơ mi của anh mặc vào. Mái tóc xoăn dài dịu dàng khêu gợi xõa xuống trước ngực, tôi đưa tay vuốt chúng ngược lên trên đỉnh đầu, lúc này cũng mới bình thản cất giọng.
- Hôm nay anh có cuộc họp vào lúc 9 giờ sáng. Bây giờ là 8 giờ, tổng giám đốc, chúng ta đều sắp muộn rồi.
Nghe tôi nói vậy, Dương Thành Nam cũng quay đầu lại. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi xẹt qua một tia ngạc nhiên, cả người chấn động, chân giống như đổ keo dính chặt dưới xuống sàn nhà. Ánh mắt anh lại trở về vẻ điềm tĩnh ôn hòa, nhưng lại che giấu một vẻ sâu xa khiến người ta không dám tới gần. Con ngươi sâu thẳm càng u tối, thâm sâu khó lường , dù có ở bên nhưng cũng không thể nào đoán được ra là anh đang suy nghĩ điều gì.
Anh không lên tiếng, tôi thì cũng chẳng chịu được cái bầu không khí ngột ngạt này nên chỉ sau một lúc, bản thân cũng cong môi khẽ mỉm cười, nhưng khi tan vào lòng nó lại hóa thành một nụ cười nhạt nhẽo. Chuyện ngày hôm qua xảy ra, chúng tôi không ai mở miệng nói nhưng cũng đủ hiểu cả hai đã đi đến bước nào rồi. Thật ra, đây là lần đầu tiên của tôi, cảm giác để lại đúng là có chút hơi đau nhức, nhưng vì là mất kiểm soát nên tôi cũng không có tư cách gì làm rùm beng lên mọi chuyện, vì thế, tôi đành là người mở miệng trước nói với Dương Thành Nam.
“Tôi không còn là một cô bé nữa.” Vừa nói, tôi vừa chậm rãi bước về phía cửa sổ kéo rộng kém rèm để ánh sáng hắt vào hết, không quên bổ sung thêm mấy từ một cách hờ hững: “Tổng giám đốc, anh yên tâm!”
Dương Thành Nam vẫn nằm trên giường chưa có ý định rời xuống, từ đầu đến cuối anh đều giữ im lặng như hôm qua, để mặc cho tôi muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm. Lát sau, anh xoay người đi vào trong phòng tắm, dáng người cân đối cứ như vậy xuất hiện trước mắt của tôi, từ tấm lưng rộng lớn, đến chiếc eo hẹp, rồi đôi chân thẳng tắp thon dài. Một chiều cao vô cùng lý tưởng, thêm một vóc dáng hoàn hảo, một khuôn mặt bất kì ai cũng muốn ao ước, anh của bây giờ mang lại cho tôi một áp lực vô cùng lạ lẫm. Phải nói thế nào nhỉ, dũng mãnh như một con báo đen trong đêm, không cần oai hùng đánh tiếng, chỉ cần cất tiếng gầm nhẹ cũng đủ khiến tất cả xung quanh ngã xuống đầu hàng.
Đứng dựa vào cửa sổ, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời màu xanh ngắt , tôi hơi mím môi một cái rồi chậm rãi đưa bàn tay 5 ngón của mình lên hấng lấy những tia sáng mặt trời hắt đến, nắm vào mở ra đến bốn năm lần. Thủ đô vào mùa hè, thời tiết rất nóng, cái gì cũng đắt đỏ thế nhưng lại chẳng ai có thể đủ can đảm để bỏ hết tất cả mọi thứ nơi này để đi đến nơi khác, đơn giản vì duy nhất một điều, thành phố này là nơi dễ kiếm tiền nhất, dễ kiếm công việc nhất. Khoảng thời gian nghỉ ở Thiên Nghĩa, tôi cũng xin làm chân chạy vặt rất nhiều, tiền thu nhập không được cao nhưng vẫn gói gọn để đủ sống. Bây giờ bám víu lấy AN DĨNH, mọi thứ tốt hơn, nhưng bù lại các mối quan hệ đều không còn được đơn giản như trước nữa. Tôi bị cuốn vào những bữa tiệc với nhiều lãnh đạo, bị cuốn vào những dự án lớn, và đến bây giờ, là bị cuốn vào với Dương Thành Nam.
Không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi lại cảm thấy chính mình có chút không ổn, nên ngay sau đó tôi cũng xoay người đi về nhà tắm ở phòng khách đánh răng rửa mặt với thay quần áo. Lúc trở ra, bản thân cơ bản đã lấy được tỉnh táo, tôi nhìn Dương Thành Nam đang đứng thắt caravart ở trước chiếc gương lớn trong phòng, định bụng mở miệng nói với anh mình đi trước thì lại bất chợt nghe thấy anh cất giọng.
- Cùng đi đi. Thời gian không còn nhiều nữa đâu.
Tôi lắc đầu. Đêm hôm qua cùng với Dương Thành Nam xảy ra một chuyện như vậy, là do cả hai chúng tôi đều không tỉnh táo nên mới đi đến bước đó. Bây giờ không còn điều gì vướng bận nữa, cũng nên nhìn nhận lại mọi thứ, chẳng thể tùy hứng được nên không có chuyện đồng ý hay chấp nhận bất kì một điều gì cả. Cho dù anh có là sếp của tôi, thì ngoài giờ làm việc, anh cũng không có quyền sai tôi.
Nghĩ đến điều ấy, tôi không thay đổi sắc mặt, bình thản nói với anh.
- Tổng giám đốc, tôi tự gọi xe được. Anh cứ đi trước đi, không cần để ý đến tôi đâu.
- Cô nghĩ tôi cần để ý không?
- Tôi không biết.
- Vậy thì đừng dong dài.
Dương Thành Nam không cho tôi bất kì cơ hội nào phản kháng, anh chuẩn bị mọi thứ xong xuôi cũng xoay người đi thẳng ra bên ngoài, tât nhiên trước khi lướt qua tôi vẫn không quên để lại cho tôi một cái nhìn đầy sắc lạnh. Nói thật, với một màn này, tôi thừa hơi sức gạt chúng sang một bên để làm theo ý của mình, có điều hậu quả ra sao thì bản thân tôi không thể nào dám chắc được. Đơn gỉan vì anh có tiền có quyền, tôi một khắc không có, tôi sao có thể thắng được anh cơ chứ. Đấy là con chưa kể đến, khi người đàn ông ấy nổi giận, thì mọi thứ còn trở nên đáng sợ hơn rất nhiều.
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cuối cùng cũng đành phải xoay người đi theo Dương Thành Nam đến công ty. Lúc ngồi vào trong xe, bản thân đã cẩn thận dặn dò anh cách công ty một đoạn thì cho mình xuống để tránh việc gặp phải những đồng nghiệp khác, vì như thế mọi chuyện nhất định sẽ bị thêu dệt lên. Thế nhưng anh lại không hề để những lời nói ấy của tôi vào tai, trực tiếp lái xuống dưới tầng hầm, đến khi tắt máy rồi mới quay sang điềm nhiên bảo với tôi.
- Chuẩn bị mọi thứ đến đâu rồi? Ổn thỏa hết cả chứ?
Tôi gật đầu, anh nhìn một màn ấy xong cũng không nói thêm bất kì điều gì nữa, dứt khoát đẩy cửa xe bước ra ngoài bước về phía thang máy dẫn lên tầng làm việc. Còn lại một mình, tôi phải đợi mất tận năm phút mới dám hó hé mở cửa, ai ngờ đâu cùng lúc ấy lại nhìn thấy giám đốc Hà xuất hiện cách đó một khoảng. Cuộc gặp gỡ bất ngờ kéo đến, bốn mắt nhìn nhau, tôi có một chút chấn động nhẹ nên nhất thời không nói được nửa lời. Còn chị ấy, chỉ mất đúng 2 giây để bình ổn lại cảm xúc, từng bước từng bước đi lại phía tôi, cất giọng.
- Giờ mới đến à?
Tôi gật đầu, bước chân hơi lùi lại về phía sau, qua một khoảng mới cất giọng.
- Vâng. Sáng nay có chút chuyện, cho nên không thể đến sớm được.
- Ừ, đi lên thôi. Cuộc họp sắp bắt đầu rồi đấy.
- Dạ.
Gíam đốc Hà là một người không thích xen vào chuyện của người khác, cho nên đối với việc phát hiện ra tôi ngồi ở xe của Dương Thành Nam, nửa lời chị ta cũng không hề đề cập đến. Một màn ấy cũng đủ khiến cho tôi cảm thấy đáy lòng nhẹ nhõm, thứ nhất là vì không sợ chuyện này bị lộ ra bên ngoài, thứ hai chính là, tôi sẽ không phải vận dụng đầu óc để ngày ngày đối mặt với những thắc mắc không đáng có. Loại chuyện này, cũng chỉ nên xuất hiện một lần duy nhất đó là ngày hôm nay thôi, bởi vì ngày mai, tôi tự khắc biết tìm cách để cho mình với vị tổng giám đốc kia trở thành mối quan hệ xa lạ.
Thật ra, nếu Nga mà biết, nhất định cô ấy sẽ mắng tôi là người phụ nữ không biết suy nghĩ, nhìn trước nhìn sau tính toán cho tương lai của mình. Dương Thành Nam là ai, cả thủ đô này đều biết. Tài sản anh thừa hưởng nhiều đến thế nào, mọi người không ai biết nhưng nhìn tòa nhà AN DĨNH và những thứ AN DĨNH có, họ cũng có thể đoán được giá trị của nó là một con số không thể nào đếm được rồi. Đấy là con chưa kể đến, anh là một người đàn ông vẫn còn độc thân, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc. Ngoài kia, biết bao nhiêu siêu mẫu, bao nhiêu diễn viên hạng A muốn tìm cách leo lên giường của anh nhưng đều không được, tôi đây chẳng cần làm gì cũng dễ dàng có nó, bỏ đi chẳng khác uổng phí, chẳng phải là ngu ngốc thì là gì?
Hỏi tôi có thích tiền không? Tôi có chứ, trên người này ai mà chẳng thích tiền. Hỏi tôi có thích cuộc sống nhàn hạ không? Tôi cũng sẽ trả lời là tôi thích, bởi vì cuộc đời này ai cũng muốn nhàn hạ.Nhưng hỏi tôi có muốn ở bên Dương Thành Nam không, thì tôi nhất định sẽ lưỡng lự vì tôi không tìm được cho mình câu trả lời nào thỏa đáng nhất. Người đàn ông ấy, là một ngọn núi băng rất cao, tôi là người không chịu được lạnh, cho nên tôi sẽ không bao giờ đưa tay mình chạm vào.
Chín giờ, cuộc họp được tổ chức ở phòng hội nghị của tập đoàn AN DĨNH. Tôi được sắp xếp ngồi bên cạnh giám đốc Hà, Dương Thành Nam ngồi ở chiếc ghế giữa cao nhất, biểu cảm sắc mặt vô cùng nghiêm túc lắng nghe những bản báo cáo của các phòng ban, chỗ nào không cảm thấy hài lòng cũng chẳng buồn nhắc nhở mà trực tiếp phê bình luôn, khiến cho tất cả đều sợ hãi vì không biết mình đã làm sai điều gì.
- Mỗi tháng, mỗi quý, phòng kế toán báo lên những khoản tiền thưởng với tiền trợ cấp, đều là con số rất lớn. Tôi đây rất muốn hỏi các vị ngồi ở đây, AN DĨNH trước nay đã bạc đãi mọi người cái gì chưa, mà sao đến một cái bản báo cáo thôi cũng làm không nên hồn vậy. Hay là cảm thấy tôi đây thời gian qua buông lỏng quá, nên muốn đứng dậy đòi quyền nhân viên.
Dương Thành Nam vừa nói vừa quét ánh mắt đến tất cả mọi người có mặt ở trong phòng, ngữ điệu anh vẫn chầm chậm nhưng lại mang theo đầy cảnh cáo. Lát sau, anh đột nhiên chiếu cái nhìn sang phía tôi,miệng nhả ra mấy từ.
- Đi pha cho tôi ly cafe.
Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình nhìn lên, trong phút chốc bỗng nhiên tôi trở thành trung tâm của mọi ánh mắt soi mói. Ở AN DĨNH, ai mà không biết Dương Thành Nam có trợ lý riêng, mọi việc liên quan đến ăn uống đều là thư ký Vĩnh phụ trách, vì anh có tiền sử bệnh đau dạ dày. Thế nhưng hôm nay, thư ký Vĩnh đứng ở đằng sau, anh lại không hề gọi, cũng không hề liếc mà chuyển ngay sang tôi. Lời nói thì rõ ràng là ra lệnh, nhưng rơi vào tai người khác lại sinh ra biết bao nhiêu ám muội cùng với mập mờ.
- Nhanh lên?
Không thấy tôi trả lời, Dương Thành Nam kiên nhẫn nhắc lại lần nữa. Lần này, ngữ điệu của anh lớn hơn, tôi đương nhiên không thể giả vờ là mình không nghe thấy được nên đành phải đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài. Chờ đến khi mang café vào, tất cả mọi thứ đều đã được thu xếp ổn thỏa đâu vào đó, không ai cảm thấy mệt mỏi hay chán nản chút nào nữa hết, tôi lúc ấy cũng cẩn thận đặt tách café xuống bên cạnh anh, cất giọng.
- Tổng giám đốc, café của anh.
Dương Thành Nam gật đầu, anh thản nhiên cầm lấy đưa lên miệng nhâm nhi, không khen không chê, có điều nhìn qua biểu cảm sắc mặt cũng có thể đoán được ra là anh đang khá hài lòng.
Cứ thế, cuộc họp kéo dài đến 11 rưỡi trưa thì nghỉ. Tôi với Nga định bụng hẹn nhau đi sang quán lẩu cay trước công ty để ăn mừng một trận ra trò chuyện tôi trở về kiếp độc thân, thì bất chợt điện thoại lại nhận được tin nhắn của Dương Thành Nam. Anh gọi tôi lên phòng giám đốc, không nói lý do, chỉ vẻn vẹn mỗi hai từ :” Lên đây.”
Ngón tay miết lấy màn hình điện thoại, tôi hơi cắn môi, không còn cách nào khác ổn thỏa hơn nên đành hướng đến Nga, nói với cô ấy.
- Tôi có việc rồi, hay để đến tối đi. Tối tôi xin về sớm rồi cùng đi.
Nghe tôi nói vậy, Nghe không nén được tò mò, cô ấy hỏi tôi.
- Có chuyện gì à? Vừa nãy còn kêu không bận, bây giờ đã kêu là bận rồi, thế là thế nào?
- Ừ, bây giờ không thể đi được, vì có chuyện gấp cần giải quyết rồi.
- Không hoãn lại được sao? Gấp đến thế cơ à?
- Ừ.
Tôi không dám kể tất cả mọi chuyện của mình với Dương Thành Nam cho Nga nghe, bởi vì tôi không muốn đầu óc mình lại phiền muộn bởi những lời khuyên của cô ấy. Với cả loại chuyện như thế này,vẫn là không nên để người ngoài biết, nếu không sẽ rất phiền phức, kéo theo hậu quả về sau sẽ rất là khó lường.
- Được rồi, tôi phải đi đây.
Sợ ở lại Nga sẽ lại hỏi thêm nhiều điều nữa nên sau khi nói xong, tôi cũng không có nán lại thêm một giây nào, bước chân rất nhanh rời khỏi văn phòng hội nghị đi lên tầng 40. Lúc vào đến nơi, Dương Thành Nam cũng vừa đúng lúc kí xong tập tài liệu. Anh nâng ánh mắt lên nhìn tôi một giây, ngữ điệu ra lệnh.
- Đóng cửa vào.
Đang trong giờ làm việc, lời của sếp đương nhiên tôi chẳng dám cãi nên anh nói cái gì tôi đều nghe cái đó. Khi đóng xong, tôi mới xoay người, cung kính cúi đầu hỏi anh.
- Tổng giám đốc, không biết anh gọi tôi lên đây có chuyện gì vậy ạ.
Dương Thành Nam nhìn tôi, đáy mắt trầm lặng. Anh nói.
- Chuyện ngày hôm qua…
Nghe thấy anh nhắc đến chuyện kia, tôi có một chút chột dạ, chẳng đợi anh nói hết đã vội ngắt lời ngay.
- Tổng giám đóc, chuyện đó tôi hiểu. Tôi sẽ coi như không có gì..
- Tôi còn chưa nói xong.
Dương Thành Nam tỏ rõ thái độ không hài lòng với tôi, anh mím đôi môi mỏng lại, ánh mắt chiếu đến sắc lạnh. Một cái nhìn ấy, chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng đủ khiến cho sống lưng tôi trở nên cứng đờ, toát hết cả mồ hôi, biết điều im lặng không dám ho he điều gì.
Thấy biếu cảm của tôi như vậy, người đàn ông trước mặt cuối cùng cũng hài lòng lấy từ ngăn kéo ra một tệp giấy ném lên trên bàn. Tôi đưa mắt nhìn chúng, đồng tử mở lớn, ngược lại Dương Thành Nam chẳng tỏ ra thái độ gì, anh lạnh nhạt bảo.
- Cô chỉ có một lựa chọn, đấy là đồng ý.
- Chuyện này, tổng giám đốc, anh đang đùa tôi đấy à. Hợp đồng hôn nhân, anh đang nghĩ gì vậy.
- Nghĩ cái gì cô không cần quan tâm. Cứ làm theo là được rồi.
- Không cần quan tâm. Tổng giám đốc, tôi thật sự không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì. Chuyện lỡ với nhau, tôi không để bụng, tôi chấp nhận coi như là một đêm xuân, vì tôi chỉ muốn một cuộc sống yên ổn. Nhưng mà anh lại ném cho tôi một cái hợp đồng hôn nhân, rồi bắt tôi chỉ được phép đồng ý chứ không từ chối, như thế là sao? Cuộc sống của tôi, tôi tự quyết định được, anh lấy tư cách gì bắt ép tôi.
Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ đầu óc lại càng cảm thấy loạn, tôi cười lạnh một tiếng, hai tay chống hông. Dương Thành Nam nãy giờ để mặc tôi phát tiết, chờ đến khi tôi không còn nói được nữa, anh mới lại nói.
- Tôi cần một người vợ. Cô đủ điều kiện…