Cuộc chạm trán bất ngờ ập tới khiến cho tôi có một chút ngạc nhiên, động tác khựng lại, đôi mắt được chuốt mascara hơi nâng lên nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh. Anh vẫn mặc trên người bộ quần áo của buổi sáng,không khí xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở đều đều của cả hai, cùng với đó là cánh mũi cũng ngửi được mùi hương hoa trà cùng với mùi thuốc lá quyện lấy. Không hề nồng, ngược lại còn có một chút gì đó thanh nhẹ, đủ sức hút khiến cho người khác cảm thấy yên lòng, đầu óc nhẹ nhõm
Khẽ hắng giọng để ép xuống cảm xúc trong lòng của mình, tôi đặt cốc cafe xuống mặt bàn, hơi liếʍ môi một chút rồi hỏi Dương Thành Nam.
- Tổng giám đốc, anh chưa về à?
- Còn một số văn kiện có chút rắc rối, nên ở lại xem một chút.
Nói xong, anh cũng nhanh chóng liếc mắt nhìn sang cốc cafe với cái bánh mỳ tôi ăn dở được một nửa, đôi lông mày nhíu lại tỏ rõ ý tứ không hài lòng. Tuy vậy, anh không hề lên tiếng đề cập gì đến việc ăn uống của tôi, mà chỉ lạnh nhạt nói.
- Đã xong hết cả chưa? Bây giờ cũng đã chín giờ rồi?
- Chưa? Ba ngày không đi làm, lượng công việc tồn lại khá nhiều, tôi phải tranh thủ để vơi đi được chút nào thì đỡ chút ấy. Với cả, ngày mai còn có cuộc họp quan trọng.
- Ừ.
Dương Thành Nam đáp trả bằng một tiếng ừm trong cổ họng, sau câu nói ấy, anh không mở miệng thêm một chút nào nữa. Lúc này đã là gần nửa đêm, bên ngoài gió thổi lá cây phát ra những tiếng xào xạc, các tòa nhà trong công ty đều tắt đèn, xung quanh tối om. Chỗ tôi làm việc chỉ bật duy nhất một bóng đèn trần, tuy công suất lớn nhưng cũng chỉ đủ một khoảng nhỏ, mà bây giờ tôi với Dương Thành Nam lại đứng gần nhau, nên chiếc bóng của cả hai cứ như vậy in dài lên trên khung cửa kính.
Anh đứng yên một chỗ bất động, tôi ngồi ở chiếc ghế, một đứng một ngồi cách nhau một khoảng cách không quá xa, nếu là bình thường có lẽ sẽ chẳng có điều gì để phải suy nghĩ, vì có thể coi là giám đốc đi thị sát năng lực làm việc của nhân viên. Có điều ở tại thời điểm này, dù có cố nghĩ như thế nào, bản thân vẫn không buông xuống được cái cảm xúc lạ lẫm đang nhen nhóm nơi l*иg ngực.
Nghĩ đến điều ấy, tôi không kìm chế được nên khẽ thở hắt ra một hơi thật dài. Còn Dương Thành Nam thì nhướng mắt nhìn tôi, cái nhìn của anh vừa trầm lặng, vừa mang theo một chút gì đó ẩn sâu không thể nào đoán được. Lúc ấy, tôi nghĩ chắc anh cũng không có gì nói nữa đâu bởi vì thứ cần đưa đã đưa rồi, nhưng mà ai ngờ đâu, chỉ sau vài giây, người đàn ông ấy lại cất giọng.
- Cô không nhất thiết ngày nào cũng phải ở lại tăng ca như thế này.
- Thật ra không phải ngày nào cũng ở, chỉ có khi nào bận quá, tôi mới nán lại một chút thôi. Không ảnh hưởng nhiều lắm.
- Cũng có thể mang về nhà làm. AN DĨNH tuy là tập đoàn lớn, an ninh chặt chẽ, nhưng cũng không ai dám chắc mọi thứ đều an toàn một cách tuyệt đối. Ở lại đến khuya như vậy, cô không cảm thấy sợ.
Dương Thành Nam điềm tĩnh cất giọng, ngữ điệu của anh bây giờ không phải là của một giám đốc khiến cho người người sợ hãi nữa, mà nó giống như của một người bạn đang khuyên nhủ. Nói thật, tôi nghe những lời ấy cảm xúc trong lòng dâng lên rất nhiều, nhưng vì bản thân biết mình hiện tại đang đứng ở phương diện nào, cho nên cái gì cần giấu đi, tôi đều làm rất tốt.
Tôi nói.
- Khoảng thời gian còn là sinh viên với làm ở công ty cũ, tôi còn phải tăng ca muộn hơn như thế này. Nhất là năm đầu tiên học đại học, buổi sáng dậy từ 4 giờ đi phát báo, buổi tối đi làm ca trong các nhà hàng, về đến nhà là thời gian 12 giờ đêm.
Vừa kể lại cho Dương Thành Nam, đầu óc tôi cũng bất giác theo dòng chảy của suy nghĩ lục lại những kí ức bản thân đã cất giấu từ rất lâu về trước. Đó là năm tôi 19 tuổi, sau khi thi đỗ và theo ngành kiến trúc, tiền trong người chẳng còn nên nhập học được một ngày tôi đã phải chạy ra ngoài tìm việc. Thủ đô bấy giờ so với hiện tại không phát triển bằng, nhưng cũng chẳng kém ồn ào náo nhiệt, bao trùm tất cả mọi nơi ở trung tâm của thành phố đều các cửa hàng, quán bar hoạt động hết công suất. Nhất là khi màn đêm buông xuống, chúng ta mới nhìn thấy được vẻ đẹp thật sự của chúng.
Đợt đó, tôi xin vào làm bán hàng giới thiệu sản phẩm cho một nhãn hàng thực phẩm chức năng, tiền lương được trả theo doanh số nên khoảng thời gian chạy đi chạy lại, tôi đều cố gắng hết sức lực của mình. Trên người mặc bộ đồng phục mà phía bên công ty đưa, hễ gặp ai đi ngang qua, tôi đều mỉm cười chuyên nghiệp với họ, nói bằng giọng ngọt nhất có thể.
- Xin mời anh/chị/bác dùng thử sản phẩm mới của công ty chúng tôi, dù chỉ dùng thử một chút thôi cũng có tác dụng giúp cho tiêu hóa của chúng ta tốt hơn rồi. Mua một tặng một, chỉ có trong một ngày hôm nay thôi, bỏ lỡ là ngày mai sẽ không còn nữa đâu ạ.
Trời sinh cho tôi có một giọng nói khá hay, lại thêm khuôn mặt ưa nhìn, nên sau khi tôi vừa dứt lời, có rất nhiều người xúm lại lắng nghe rồi đặt hàng. Tôi bận rộn phục vụ bọn họ đến nửa đêm, lúc về đến nhà trọ thời gian đã là gần 1 giờ sáng. Lúc ấy, khu nhà tôi thuê là khu nhà trọ giá rẻ nhất ở thủ đô, mọi thứ sơ sài đến mức chẳng khác gì một căn nhà bỏ hoang vậy. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh sống mỗi người mỗi khác, vì tôi không có tiền, cho nên với tôi có chỗ ăn ngủ nghỉ là được rồi. Đẹp quá, lộng lẫy quá, tôi chẳng dám mơ ước đến.
Cứ thế, lâu dần tôi đã quen với những ngày đi sớm về muộn, và cho đến bây giờ thì nó nghiễm nhiên đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Cho nên, hỏi tôi sợ không, tất nhiên câu trả lời sẽ luôn luôn là không, là không sợ.
Nghe thấy tôi đáp như vậy, Dương Thành Nam cũng cử động ngón tay, nụ cười thấp thoáng ẩn hiện trên khóe môi.
- Cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ. Bảo sao giám đốc Hà trọng dụng cô như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Tôi khẽ cười.
- Tôi không mạnh mẽ đến mức ấy. Anh cũng biết mà.
- Mỗi người hầu như đề sẽ trải qua một lần như vậy, vượt qua được nó thì sẽ cảm thấy yên ổn thôi.
Dương Thành Nam bình thản đáp lại. Chúng tôi không nói rõ ràng, nhưng ý tứ ở trong từng câu chữ thì đã quá rõ. Tôi nhắc đến anh về chuyện tình yêu tan vỡ của mình với Văn, anh không hỏi hay đả kích, ngược lại cũng vịn vào nó để nói lên tâm tư của mình. Rằng bản thân của anh, cũng đã từng thế, và anh cũng cố gắng vượt qua nó, rồi cho đến bây giờ, cuộc sống ồn ào đã dần trở lại thành tĩnh lặng.
Tôi cười :” Tổng giám đốc, cảm ơn anh vì lời khuyên”.
Dương Thành Nam gật đầu, anh hơi liếc cái nhìn dừng lại ở gò má của tôi, yên lặng một hồi rồi mới lại cất giọng.
- Phần việc còn lại để mai hãy làm. Tắt điện đi, tôi đưa cô về.
- Tôi còn một chút nữa là xong rồi. Tổng giám đốc, anh cứ về trước đi, lát nữa tôi sẽ kiểm tra đóng chặt các cửa.
- Đứng dậy. Tôi không muốn lần thứ hai đâu.
Không để câu trả lời của tôi vào tai, Dương Thành Nam dứt khoát dùng giọng ra lệnh cho tôi, đáy mắt đen láy thoáng lạnh lại. Nói thật, tôi với một màn này của anh chẳng cảm thấy sợ, nhưng vì bản thân cũng hiểu sơ sơ được hậu quả nếu làm trái lời của vị Tổng giám đốc là gì, nên sau một vài giây suy đi tính lại, chính mình cũng đành chấp nhận gật đầu đồng ý.
Thu dọn đồ đạc, tắt điện, chúng tôi cùng với nhau đi về phía thang máy. Không gian kín mít chỉ có hai người, tôi đứng ở phía sau của Dương Thành Nam, mắt nhìn điện thoại đọc một vài dòng tin tức hội bạn bè chia sẻ, bình luận mấy câu bông đùa để bầu không khí trở nên dễ chịu. Cho đến khi xuống dưới tầng hầm, ngồi vào chiếc ghế lái phụ, anh bảo với tôi.
- Có đói không?
Tôi theo phản xạ lắc đầu. Dương Thành Nam nhìn thấy nhưng lại coi như không thấy, tay vặn chìa khóa nổ máy đi ra khỏi AN DĨNH, cùng lúc ấy cũng buông lại cho tôi một câu nói.
- Cùng đi đi, tôi thấy đói rồi.
- Tôi….
- Muốn ăn gì? Đồ nướng, hay là lẩu. Gần đây có một quán mới mở, ăn khá là ngon.
Tôi khó hiểu đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh cũng đang nhìn tôi, bốn mắt chúng tôi cứ vậy chạm với nhau một khoảng chẳng ngắn. Không tránh né, không sợ hãi, ngược lại tôi còn chẳng biết mình lấy được can đảm ở đâu mà trong đầu xuất hiện suy nghĩ làm cách nào để nhìn ra được tâm tư của Dương Thành Nam, làm thế nào để biết được anh hiện tại đang suy nghĩ cái gì. Chỉ có điều, người đàn ông này tâm tư thật sự quá sâu kín, những gì anh đã không muốn để lộ, thì dù có dùng trăm nghìn cách, người ngoài cũng không bao giờ nhìn thấu được.
- Lẩu đi. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa ăn lẩu.
Không thấy tôi trả lời, Dương Thành Nam cũng chẳng có ý định chờ đợi liền dứt khoát quyết định luôn. Anh lái xe đưa tôi vào một khu phố cổ, đậu xe ở đầu đường, sau đấy cả hai cùng đi bộ một đoạn mới vào được đến nơi cần đến. Quán nằm trong ngõ nhỏ, thế nhưng lại cực kì đông khách, gần 10 giờ đêm rồi tìm mãi mới thấy có được một bàn trống nằm ở tít cuối góc, điện sáng mờ mờ.
Kéo ghế để cho tôi ngồi xuống, anh cất giọng nói.
- Quán lẩu này lần trước bạn tôi dẫn đến ăn một lần, mùi vị rất khác so với những chỗ khác, nói chung khá là ngon.
Nói xong với tôi, Dương Thành Nam cũng nghiêng người gọi đồ ăn. Chủ quán là một cô gái còn khá là trẻ, trên người cố ấy mặc một chiếc váy màu trắng dài quá đầu gối, đường nét xinh đẹp, từng bước chậm rãi đi về phía lại gần chúng tôi, cất giọng nói.
- Anh Nam, hôm nay anh không đi với đám người anh Luân, anh Khang sao?
Dương Thành Nam lắc đầu, anh khách sáo đáp lại cô chủ quán ấy bằng một nụ cười nhạt, chẳng hỏi ý kiến của tôi đã gọi luôn một suất combo lẩu cay hải sản. Thật ra, tôi là một người khá là dễ tính cho nên dù có cay hay không cay bản thân cũng chẳng quan trọng, thế nhưng anh thì lại khác. Tôi vẫn nhớ mấy ngày trước bệnh dạ dày của anh nặng đến mức phải đi nhập viện, bây giờ anh mà ăn thì chuyện đi lần nữa là chuyện không thể nào tránh khỏi được. Mà một khi nó xảy ra rồi, thư kí Vĩnh với giám đốc Hà tra hỏi, tôi có mười lá gan cũng không đỡ được cái trách nhiệm như thế này.
Hơi nhíu mày, tôi nói với anh.
- Anh bị đau dạ dày, đừng có nên ăn cay. Gọi đơn giản là được rồi.
Ngồi nãy giờ tôi mới lên tiếng, cô gái chủ quán lúc này cũng nghiêng đầu sang nhìn tôi, mắt chớp chớp một hai cái rồi mỉm cười thật nhẹ.
- Chị đây là bạn của anh Nam đúng không ạ? Em chào chị, em là em gái của bạn anh ấy, tên là Ngân.
Tôi là người sống khá khép kín, trước giờ không mấy mặn mà lắm với những lời chào hỏi kiểu này, nhưng vì hôm nay bản thân đi với Dương Thành Nam, nên dù thế nào cũng không thể để cho anh mất mặt với người khác được. Vì thế, tôi cũng miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, gật đầu với Ngân.
- Chào cô. Tôi là Ninh, là nhân viên của anh ấy.
Nghe thấy tôi nói vậy, ánh mắt của Ngân mang theo đầy ngạc nhiên, hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang Dương Thành Nam. Biểu cảm của cô ấy, giống như kiểu không tin lời nói của tôi là thật vậy, tuy nhiên cô ấy cũng không dám hỏi thẳng với anh, mà tiếp tục nhìn tôi, đong đưa kể chuyện.
- Em biết anh Nam cũng mấy năm rồi, nhưng đây là lần đầu em thấy anh ấy đưa nhân viên đi ăn ấy ạ. Chị đừng giận nhé, em chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ thôi.
- Không sao.
Tôi gật đầu đáp trả Ngân, Dương Thành Nam nãy giờ cũng chẳng lên tiếng nói câu nào nhưng nhìn sắc mặt thì cũng đoán được anh không vui với chuyện Ngân quá can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình như vậy. Cuối cùng, vẫn là cô gái ấy tự biết điều ngậm lại, cầm menu đi vào bên trong dặn nhân viên mang bếp với đồ ăn ra.
Combo lúc anh gọi tôi không rõ nó bao gồm những gì, nên bây giờ nhìn thấy một bàn đầy sụ, bản thân có một chút hoảng, môi hơi mấp máy.
- Nhiều như vậy, chúng ta nhất định sẽ ăn không hết.
Dương Thành Nam lắc đầu, anh thành thạo bật bếp, sau đó gắp thức ăn bỏ vào nồi đang sôi sùng sục trước mặt, ngữ điệu cất lên đều đều.
- Không thừa, cô cứ ăn cho đủ no, còn lại tôi sẽ ăn hết. Trước nay tôi không bao giờ có khái niệm hoang phí bất kì một thứ gì hết.
- Nhưng anh đang lãng phí cho tôi đó.
Tôi nhướn người nói nhỏ, Dương Thành Nam nghe xong chỉ nâng mắt mắt nhìn tôi một cái không nóng cũng chẳng lạnh, anh nói.
- Không lãng phí. Đừng hỏi những điều dư thừa như thế.
- Tôi chỉ muốn biết, AN DĨNH có nhiều đãi ngộ với nhân viên như vậy à. Ba ngày trước thì mang thức ăn đến tận nhà, hôm nay thì được mời đi ăn.
- Nghĩ sao cũng được.
Đối với câu hỏi của tôi, Dương Thành Nam không mấy mặn mà nên anh đáp lại chẳng quá nhiều, tay bật cho mình một lon bia ngửa cổ uống cạn. Tôi ngồi đối diện anh, tâm tình có thể nói cũng khá là nặng nề, vì thế thay vì uống ly sinh tố anh gọi, bản thân cũng chẳng ngần ngại che giấu đi cảm xúc. Chúng tôi cùng ăn cùng uống, suốt cả một quá trình chẳng ai nói chuyện, mãi cho đến khi mọi thứ trên bàn được giải quyết hết, tôi cũng lao đao nhức đầu rồi nên mắt nhìn cái gì cũng đều hoa hết cả lên, kéo theo đấy là lời nói cũng lộn xộn.
Gục đầu xuống bàn, tôi bật cười chua chát nói với Dương Thành Nam.
- Anh bảo tôi mạnh mẽ? Anh nói tôi bản lĩnh? Thật ra… tôi đã từng có một tuổi thơ không trọn vẹn, tôi là một đứa con gái không ngoan..
Men say chi phối hết cả cảm xúc lẫn lý trí, tôi lúc này chẳng còn coi Dương Thành Nam là cấp trên với sếp của mình nữa, mà tôi coi anh giống như một người cho mình sự tin tưởng tuyệt đối để dãi bày tâm sự. Những chuyện mà tôi cố gắng chôn đi, những chuyện mà tôi tưởng chừng sẽ mãi mãi không bao giờ kể ra được, những chuyện khiến cho tôi cảm thấy mình không thể nào mạnh mẽ, tôi đều tuôn ra hết, không thiếu bất cứ một thứ nào.
- Bảy tuổi tôi mất ba, mẹ tôi cũng tái giá sau vài năm sau đấy, cuộc sống từ những năm học phổ thông đến đến đại học, đều là tôi một mình vượt qua. Thật ra, ước mơ của tôi không phải là làm kiến trúc, mà tôi muốn làm một phiên dịch viên. Tôi đã học được 2 năm rồi, nhưng tôi lại bỏ…
- Sao lại bỏ? Cô cũng biết, không phải ai cũng học được những trường như thế.
- Tôi chỉ muốn thực hiện ước mơ của bố.
Tôi nói đến đây, Dương Thành Nam biết điều nên anh quyết định giữ im lặng, không hỏi điều gì thêm nữa. Tôi nâng mắt nhìn anh cười buồn một tiếng, lại ngửa cổ uống lon bia còn dở, uống đến khi cạn đáy mới quyết định buông xuống. Ngày hôm nay, là lần đầu tiên tôi để chính mình buông thả như vậy, cảm giác phải nói là rất thất bại, vô cùng thất bại. Thế nhưng tôi mặc kệ, mặc kệ hết, bởi vì tại thời điểm này, tôi mệt quá rồi. Thật sự rất là mệt…
Giọt lệ tràn từ khóe mi len vào khóe môi mang theo vị mặn chát, tôi ngửa đầu nhìn bóng điện tối mờ trên trần nhà, tiếp tục nói ra những lời dang dở.
- Tôi yêu anh ta 10 năm, tôi làm tất cả mọi thứ, tôi cố gắng muốn mua một căn chung cư để cả hai có nơi dừng chân mỗi khi tan làm. Tôi tin tưởng vào một đám cưới đơn giản, nhưng rồi cuối cùng, tất cả đều mất hết không còn một thứ gì hết. Mất sạch sẽ…
Dương Thành Nam nhìn tôi, trong mắt ánh lên một tia sáng, sau vài giây trở nên thâm sâu, trầm mặc một lúc mới hỏi.
- Đau lòng lắm sao?
Tôi vẫn ngửa mặt nhìn trần nhà, cánh môi khẽ nhếch lên một đường cong nhẹ.
“ Hụt hẫng, cảm giác bị phản bội, nó thật sự là một thứ rất đáng sợ”. Nói đến đây tôi cũng thở hắt ra một hơi thật dài, cảm xúc dần lấy lại được một chút bình ổn :” Giống hệt như một con dao sắc nhọn vậy, chỉ cần lướt qua một cái, đủ khiến cho người ta chảy máu rồi.”
Dương Thành Nam yên lặng châm một điếu thuốc, anh rít một hơi rồi hỏi tôi.
- Muốn một điếu không?”
Tôi không ngần ngại gật đầu, anh liền châm cho tôi một điếu, động tác vô cùng cẩn thận chứ không hề mang theo một chút miễn cưỡng nào hết. Một màn như này, trong nháy máy đủ làm cho tôi nhận ra một điều, hóa ra ngoài những lúc anh lạnh nhạt hờ hững, thì anh cũng có bộ mặt biết thấu hiểu và lắng nghe tâm sự của người khác như thế này.
Rít sâu một hơi, khói cay xộc thẳng qua cổ, miệng đầy vị đắng, tôi ôm cánh tay, trầm mặc giây lát rồi mới thì thào nói.
- Ra trường, tôi làm việc ở Thiên Nghĩa mấy năm, cố gắng hết thảy tất cả, nhưng chỉ vì không chấp nhận làʍ t̠ìиɦ nhân của giám đốc mà bị hãm hại. Bị giật dự án, đi dọn “ rác” cho người khác, cách chức xuống làm nhân viên chạy vặt, cuối cùng là bị tung clip sεメ với công ty đối thủ.
Nói đến đoạn Clip, cổ họng tôi hơi nghẹn lại, mất mấy giây bản thân mới cúi đầu xuống nhìn vào khuôn mặt của Dương Thành Nam, mấp máy môi.
- Là Clip sεメ đó? Anh không biết nó đáng sợ như thế nào đâu. Tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt, họ bàn tán, họ chửi rủa, thậm chí họ còn đưa cả số điện thoại của tôi lên trên các trang gái gọi. Khoảng thời gian đó, tôi phải gồng mình lên để mà sống, để đứng thẳng người, để chính mình không phải hổ thẹn với bản thân, bởi vì tôi không có làm cái chuyện ghê tởm đó. Anh có biết cảm giác điện thoại tắt liên tục, không dám mở lên vì ngày nào cũng nhận rất nhiều tin nhắn trả giá nó đáng sợ như thế nào không ? Rất đáng sợ? Thật sự vô cùng đáng sợ.
Cứ thế, tôi ngồi kể lể với Dương Thành Nam chẳng thiếu xót một tí gì, tôi cũng chẳng sợ hãi mình mất mặt vì bây giờ người tôi có cảm giác giống như đi trên mây hết rồi. Còn anh thì chẳng biết là do đồng cảm hay là do cảm thấy tôi phiền phức quá hay không mà suốt quãng thời gian đó, họa lắm chỉ nói được đôi ba câu rồi giữ nguyên trạng thái yên lặng, mặc tôi muốn gào thét thế nào thì gào thét, hay là khóc lóc thế nào thì khóc lóc.
Mười 12 giờ. Trời về khuya, sương đêm lại buông xuống dày đặc, Dương Thành Nam tính tiền rồi bế tôi một thân say mèm đi về phía xe đỗ ở đoạn đường lớn. Anh đặt tôi vào ghế lái phụ, cẩn thận giúp tôi thắt dây an toàn, khoảng cách gần với đến mức tôi có thể ngửi được mùi bia và cảm nhận hơi thở nóng rực của anh rơi trên gò má của mình. Phải nói thế nào nhỉ, thật sự mà nói vô cùng quyến rũ.
Lấy hết dũng khí đưa tay sờ lên l*иg ngực của người đàn ông trước mặt, qua một lớp vải sơ mi mỏng, tôi cẩn thận cảm nhận từng cơ thịt săn chắc của anh, đôi đồng tử phủ một tầng sương khẽ chớp chớp mấy cái. Mười năm ở bên Văn, chúng tôi chỉ dừng lại ở nắm tay, ôm và hôn, những chuyện khác vì tôi không muốn nên anh ta cũng không dám ho he đi quá giới hạn. Có lẽ chính vì điều ấy, cho nên anh ta mới nói tôi là bảo thủ giống như một bà già, lúc nào cũng giữ khư khư, tẻ nhạt chẳng khác gì một khúc gỗ Thật ra, mấy lời ấy với lúc tôi còn tỉnh táo, thì nó chẳng có một chút ảnh hưởng nào, bởi vì con người tôi không bao giờ dễ bị kích động bởi lời của người khác. Có điều bây giờ, tôi say rồi, người tôi lại nóng, cho nên càng nghĩ đến nó càng không chịu được, vì thế tôi đành bất chấp hết tất cả hướng đến Dương Thành Nam, người đang cùng ngồi với tôi trong khoang xe chật chội.
Vươn tay vòng lên ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt, tôi hơi nhướn người ghé sát cánh môi của mình lại gần môi anh chạm nhẹ một cái, yên lặng vài giây mới nói.
- Dương Thành Nam, anh thấy tôi thế nào?
*** ****
Lời tác giả : Mọi người thấy chị Ninh thế nào. Đẹp đúng không ạ? Cùng like và share cho em Tuyết nhé các chị.
Em cảm ơn nhiều