Phù Dung luôn kháng cự lại Quyền, mà hắn cũng không động đến cô. Hắn chỉ nhốt cô lại trong phòng, ngày ba bữa đưa cơm đầy đủ. Phù Dung không động đến một hạt cơm nào. Mỗi lần Quyền mở cửa vào mang cơm cho cô, cô đều giả vờ ngủ.
Gắng gượng được hơn một ngày, cô đã đói đến tái cả đi. Thân thể yếu kém lại không được bổ sung dinh dưỡng khiến cho cô trông chẳng khác nào cái xác khô. Nhưng mà là đồ hắn làm, mốt chút cô cũng không muốn động vào. Chưa bao giờ cô lại thấy ghê tởm chồng mình đên thế. Chỉ cần nhìn thấy bản mặt hắn thôi là cô đã rùng mình, chứ chưa cần nói đến đồ ăn hắn làm.
Sang đến trưa ngày thứ hai, Quyền bước vào phòng, thấy Phù Dung đang ngủ cũng chỉ lặng lẽ để đồ ăn lên bàn. Hắn nhìn thấy rõ mi mắt của vợ đang động đậy, hắn biết rằng cô không hề ngủ.
- Nếu em không ăn, em sẽ chết đói đấy.
Quyền nói, ngồi xuống bên cạnh giường. Hắn vươn tay lên xoa tóc cô, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn. Phù Dung nhắm chặt mắt lại, nuốt cơn nôn nao của mình xuống họng.
Phù Dung không trả lời, chỉ lặng lẽ xoay người quay mặt vào tường, tránh né sự quan tâm đầy ghê tởm của Quyền. Hắn thở dài, không ép được cô, hắn cũng không muốn ép buộc. Hắn chỉ muốn cô biết rằng, ngoan ngoãn nghe lời mình mới có lợi cho cô.
- Em càng chống đối anh, người bị thiệt cũng chỉ có em. Chúng ta có thể quay lại như trước đây mà, làm một đôi vợ chồng yêu thương nhau, quay về một gia đình êm ấm.
Giọng hắn đều đều, dỗ dành cô đầy ngọt ngào. Nếu là Phù Dung của trước đây, có lẽ cô đã sớm bị những lời này mê hoặc và tin sái cổ. Nhưng giờ thì không. Cô không nhịn nổi những lời lẽ kinh khủng này nữa mà phải mở bừng mắt ra.
- Anh biết điều đó là không thể mà. Gia đình này đã tan nát kể từ khi anh nɠɵạı ŧìиɧ rồi.
Phù Dung lạnh nhạt nói.
- Thả tôi đi. Tôi đồng ý ly hôn với anh, cho anh tự do, anh có thể tiếp tục sống cùng Liên. Như thế không phải đơn giản lắm sao?
- Ai nói anh muốn ly hôn?
Quyền rướn người tới, bàn tay thô ráp cọ lên mặt Phù Dung, khiến cho cô gai người mà lùi về phía sau. Hắn nắm chặt lấy cằm cô, buộc cô phải nghe cái mong muốn khủng khϊếp của mình.
- Vì sao anh phải từ bỏ một trong hai người, trong khi anh có thể có được cả hai?
Phù Dung nhăn mặt, lắc đầu. Cô không thể hiểu nổi chồng mình, hắn đã quá khác so với những gì mà cô biết rồi. Cô ngoảnh mặt đi, không tiếp chuyện hắn nữa. Quyền nhún vai, gõ lên bàn lạch cạch.
- Ăn hết chỗ này đi. Nếu em còn tiếp tục chống đối anh, vậy thì anh sẽ không nhẹ nhàng với em nữa đâu.
Hắn gằn giọng đe dọa, Phù Dung rùng mình. Cô đã từng được chứng kiến bộ mặt ác quỷ của hắn, đôi mắt đỏ ngầu đầy ham muốn và tham vọng ấy, cô mãi mãi không quên được. Chờ Quyền rời khỏi phòng, tiếng khóa cửa lạch cạch lại vang lên, Phù Dung thở hắt ra một hơi.
Hắn khiến cô cảm thấy áp bức khó chịu. Chỉ cần không nhìn thấy hắn, cô coi như vẫn còn thấy an toàn. Nhưng cho đến khi hắn quay lại, cô không biết được hắn sẽ tiếp tục làm gì mình.
Phù Dung chợt nghĩ, cô không thể tiếp tục như này mãi được, không thể sống mãi trong căn phòng chẳng khác nào địa ngục, không thể cứ sống trong nỗi lo sợ đeo bám hàng ngày. Phải làm gì bây giờ? Cô chắc chắn sẽ không thỏa hiệp với Quyền, đầy đọa cuộc sống của mình nơi đây. Phù Dung bắt đầu tính kế thoát khỏi ngôi nhà của chính mình.
Trời chập choạng tối, Quyền vừa ra ngoài và quay về. Như mọi khi, hắn bắt đầu mở khóa và đưa cơm cho Phù Dung.
- Anh đã về.
Phù Dung nhổm dậy khỏi giường, ngồi tựa lưng, chờ đợi sẵn. Quyền có vẻ hơi sửng sốt vì thấy cô không còn lạnh nhạt với mình nữa. Hắn híp mắt nghi ngờ, đôi mắt hắn đảo quanh phòng, nhanh chóng dừng lại trên khay cơm từ buổi trưa. Khay cơm đã hết sạch.
- Em đã ăn rồi. – Phù Dung nhận ra hắn đang hoài nghi mình, nhanh chóng trả lời. – Dù sao cũng không thể nhịn ăn được. Anh nói đúng, có lẽ, em không nên chối bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta.
Quyền nghiêng đầu. Sao Phù Dung tự dưng lại khác lạ thế này? Phù Dung nhìn hắn một hồi lâu rồi lại bật cười.
- Sao thế? Không phải đây là điều anh mong muốn nhất à? Sao đến khi em thỏa hiệp, anh lại hốt hoảng thế? Nếu anh nghi ngờ em, vậy thì đừng trông đợi em chứ.
Phù Dung bĩu môi, cô tỏ ra giận dỗi, ngoảnh mặt đi. Quyền vội vàng đặt khay cơm mới lên bàn, giãn mặt hòa hoãn.
- Không, không hề. Anh chỉ là, bị bất ngờ một chút.
- Anh mà cũng bị bất ngờ sao?
Phù Dung liếc mắt nhìn hắn. Cô cầm lấy tay Quyền.
- Em chấp nhận ở lại với anh, với một điều kiện.
Cô ghé sát tai Quyền, bắt chước thủ đoạn mê hoặc của những ả đàn bà đàng điếm mà mình đã từng thấy trên ti vi, thổi hơi vào tai hắn. Ở cô bỗng dưng dâng lên một vẻ dụ hoặc mà Quyền chẳng thể tin được.
- Bất cứ điều gì. – Quyền nói.
- Anh phải cho em tiền chữa bệnh đấy.
Quyền như bừng tỉnh, hắn đứng phắt dậy khỏi giường, trừng mắt nhìn cô.
- Em lừa anh đúng không? Em chỉ muốn thoát khỏi đây, để tìm thằng bác sĩ kia?
Phù Dung từ tốn xuống giường, một lần nữa nắm lấy tay Quyền, giương đôi mắt ướt nhoẹt lên nhìn hắn.
- Không. Em vốn chẳng có quan hệ gì với anh ấy. Anh không muốn chữa bệnh cho em, chẳng lẽ anh muốn em chết sao?
Phù Dung nói, ý tứ đầy trách móc. Quyền ngượng nghịu cúi đầu, hắn không có ý này. Sao hắn lại muốn cô chết được. Quyền vội vàng ôm siết lấy vợ.
- Anh xin lỗi. Anh sẽ cho em, chỉ là, em đừng gặp tên bác sĩ đó nữa. Anh không thích.
Phù Dung vỗ về lưng hắn, hai hàm răng cô đã nghiến chặt lại. Trong đầu cô lầm bầm tiếng chửi, hắn ngang nhiên qua lại với Liên, vậy mà lại cấm cô đi gặp bác sĩ Thiện để chữa bệnh cơ đấy. Rốt cuộc, hắn ích kỷ đến mức nào chứ?
Đạt được hiệp ước, Quyền vẫn tiếp tục nhốt Phù Dung lại trong phòng. Cô theo hắn ra đến tận cửa, lưu luyến không thôi. Quyền nói không muốn để cô ra ngoài, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được cô. Phù Dung cũng chỉ nhún vai, chấp nhận ở trong phòng đến khi nào hắn nguyện ý thả cô ra.
Trước khi Quyền khóa cửa, cô đã nhanh tay nhét một cục giấy ăn vào lỗ khóa. Quyền còn đang hoang mang với tất cả những gì mình vừa nghe được, hắn chẳng còn hơi sức đâu mà để ý cửa có thật sự được khóa lại rồi hay không. Sau khi Quyền rời đi, Phù Dung đổ sụp xuống sàn.
Cô vừa có trận chiến tâm lý hết sức gay go với chính người chồng phản bội của mình, điều này thật sự đã ngốn hết sức lực của cô rồi.
***
Quyền ngồi thừ ra trên ghế sô pha, nghĩ về những lời mà Phù Dung nói. Hắn có cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không giải thích được. Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Quyền ra mở cửa, Liên vừa nhìn thấy hắn đã nhào vội tới, ôm chặt lấy hắn.
- Em xin lỗi. - Ả rấm rứt khóc lóc, nước mắt nước mũi chùi hết lên áo hắn. – Em không dám tự ý gây chuyện nữa. Anh đừng thế với em mà.
- Thôi được! Vào nhà rồi chúng ra nói chuyện.
Quyền gật gù, sau khi lớn tiếng với Liên, hắn đã cảm thấy hơi hối hận. Hắn đưa ả vào nhà. Ngay khi vào nhà, Liên dường như đã phát hiện điều gì đó. Trong nhà hơi lộn xộn, nhưng không phải kiểu bừa bãi khi chỉ có một mình người đàn ông sống. Bếp ăn cũng bừa bộn, mùi thức ăn thơm thoang thoảng. Quyền chưa bao giờ tự nấu ăn khi ở một mình.
Ả hoài nghi rằng có người khác đang ở đây. Phù Dung đã hai ngày không về nhà cô ta, Liên đoán rằng người ở trong nhà là Phù Dung.
- Không biết dạo này anh có gặp Phù Dung không? Cô ấy không ở nhà em. Cô ấy biến mất rồi. – Liên dò hỏi.
- Không – Quyền dứt khoát trả lời.
Quyền không muốn nói cho Liên biết rằng mình đã giam Phù Dung trong nhà. Căn bản, hắn nghĩ rằng nếu hắn không nói thì ả không biết, sẽ không để động đến một sợi tóc của Phù Dung. Và như vậy thì bỗng nhiên trong tay hắn sẽ cùng lúc có cả hai người.
Nhưng thông qua nét mặt của Quyền, Liên có thể đoán ra được hắn đang che giấu điều gì đó. Hay thẳng thắn mà nói, Quyền đang giấu Phù Dung trong chính căn nhà này. Ả vốn là người thông minh, nếu không thì đã chẳng ẩn mình bên cạnh Phù Dung được lâu đến thế.
- Vì sao anh lại cố chấp vậy?
Không phải lần đầu tiên Liên hỏi Quyền câu này. Và lần nào câu trả lời của Quyền cũng khiến cô thật thất vọng.
- Anh thực sự yêu em và Phù Dung. – Quyền trả lời, không một chút ngượng nghịu nào.
- Anh đúng là thằng khốn – Liên bật cười, sau đó nhếch khóe môi, khiêu gợi nhìn Quyền – Thật hợp khi ở cùng một con khốn như em.
Dứt lời, ả đẩy Quyền ngã xuống ghế sô pha.
***
Sau một hồi thăm dò, Phù Dung cảm thấy bên ngoài không còn tiếng ồn. Cô thầm nghĩ rằng Quyền đã đi đâu đó. Chắc chắn đây là thời điểm hợp lý để trốn thoát. Chỉ cần ra được căn phòng này là có thể rời đi rồi. Phù Dung rón rén ra ngoài cửa, vặn khóa, nhẹ nhàng đẩy được cửa ra.
Ánh sáng mà vàng nhạt từ ngoài phòng khách hắt tới, chiếu sáng một đoạn hành lang tối om. Phù Dung men theo tường, bước ra ngoài. Cô tưởng rằng Quyền đã rời đi thật, cô nhìn quanh phòng khách mà không thấy ai. Cho đến khi cô nghe thấy có tiếng lạch cạch ở sau lưng mình.
Phù Dung giật mình ngoái đầu lại, tim đập thình thịch vì sợ hãi rằng mình bị phát hiện. Nhưng đó không phải Quyền. Người mà cô nhìn thấy là Liên, ả chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài đủ để che đi phần hông lộ liễu. Liên nghiêng đầu, nhướng mày, cũng sững sờ chẳng kém khi chạm mặt Phù Dung ở đây.