- Anh nói dối!
Cô đứng bật dậy, trừng mắt mà kêu lên với Trần Thiện. Anh là ai mà dám nói như vậy chứ? Trần Thiện sao lại muốn đặt điều vu khống cho Liên như thế? Một mình chồng cô phản bội đã đủ rồi, hiện tại, Phù Dung không thể chấp nhận thêm sự thật rằng chính bạn thân mình cũng bắt tay với chồng, cũng có mặt trong kế hoạch hãm hại mình như vậy.
- Anh không có quyền nói cô ấy như thế. Đó là bạn thân của tôi.
Đối với Phù Dung lúc này, chồng có thể là kẻ ăn trắng mặc trơn, đâm sau lưng cô, nhưng Liên thì không. Chí ít, Liên vẫn luôn là người bầu bạn, là người duy nhất cô tin tưởng từ trước đến nay.
Trần Thiện thì khác, anh là người ngoài cuộc trong mối quan hệ tay ba rắc rối này, anh có cái nhìn khách quan và trực diện. Hơn nữa, chính tai chính mắt anh đã thấy được sự thật.
- Tại sao tôi phải nói dối cô. Tôi nói dối cô thì có lợi gì đâu.
Trần Thiện bình tĩnh nói, vẻ mặt vẫn luôn phẳng lặng như nước, chẳng có chút gợn sóng nào. Tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng anh lại rất lo lắng cho Phù Dung. Anh sợ cô không chịu nổi đả kích này mà làm chuyện dại dột, đồng thời anh cũng không nhẫn tâm giương mắt nhìn cô sống như con thiêu thân mù quáng, để người lừa gạt.
- Tôi chẳng cần phải làm thế. Dù gì thì, như cô đã nói đấy, tôi và cô chỉ là mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân. Những chuyện này vốn chẳng liên quan đến tôi.
- Vậy … Vậy sao anh còn can thiệp vào?
Phù Dung đã bối rối đến mức chẳng còn phân biệt nổi vấn đề hiện tại là gì. Cô chuyển hướng sang công kích Trần Thiện. Lúc này, Trần Thiện mới phát hiện ra Phù Dung thật sự là một kẻ cứng đầu. Cô thiếu an toàn đến mức không dám rời khỏi những người quen thuộc, cho dù họ đã gây tổn hại đến mình. Cô thà lựa chọn không tin điều đó, còn hơn là đưa tay cho một kẻ mới quen như anh. Quyền và Liên hiểu rõ điểm yếu đó của Phù Dung, lợi dụng nó, buộc cô phải quanh quẩn bên họ, sống như một con rối dưới sự điều khiển của họ.
Trần Thiện thật sự không biết nên làm gì với Phù Dung. Anh muốn giúp cô, nhưng cô không chịu tiếp nhận. Bàn tay anh vẫn luôn để lơ lửng trước không trung chờ người nắm lấy, nhưng người lại chẳng thèm nhìn tới, thậm chí còn hoài nghi anh có ý đồ xấu.
- Tôi chỉ không muốn thấy cô bị họ lừa như thế.
- Không ai lừa tôi cả. Cô ấy là người thân duy nhất của tôi.
Phù Dung cố chấp đến cùng, tự mình bóp méo cả sự thật ngay trước mắt.
- Phải rồi. Chỉ có cô đang tự lừa mình thôi. Cô cho rằng cô ta là chỗ dựa của mình sao?
Phù Dung nghĩ ngợi một hồi lâu, chẳng lẽ lại không phải vậy? Liên vẫn luôn là chỗ dựa của cô cơ mà. Sau cùng, cô khẽ gật đầu. Trong cái gật đầu thừa nhận này đã bắt đầu nhen nhóm một chút nghi ngờ.
- Không phải cứ ở cạnh cô thật lâu thì sẽ đáng tin. – Trần Thiện muốn vỗ vai cô, nhưng trước sự đề phòng của Phù Dung, anh giơ tay lên thì lại rụt về. – Nếu cô không tin tôi, cô có thể tự mình điều tra. Còn nếu cô đã thấy rõ sự thật mà vẫn không muốn tin, tôi cũng không ép.
Anh nói, đứng dậy, hai tay ngượng ngùng trống vắng phải xỏ vào trong túi quần. Bàn tay giấu kín dưới lớp vải quần đã cuộn chặt cứng lại.
- Phù Dung, cô cần phải biết là, cho dù thế nào thì sự thật vẫn là sự thật. Cô không thể phủ nhận hay bóp méo nó đâu.
Anh nói rồi quay đầu rời đi. Lần này Trần Thiện chủ động đi trước, không đeo đuổi cô nữa, cho cô một không gian suy nghĩ. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể khiến cô bớt đề phòng anh, không cho rằng anh tiếp cận cô là vì mục đích riêng.
Phù Dung ngồi lặng lẽ trong giá lạnh của buổi đêm, gió thổi vù vù quất vào mặt cô, khiến cô tỉnh táo hơn phần nào. Cô không muốn tin những lời Trần Thiện nói, Liên vẫn luôn đối xử với cô rất tốt mà.
Nhưng, những ký ức ùa về trong tâm trí cô lại chống đối niềm tin này. Cô nhớ rõ buổi tối hôm Liên đến nhà, trả cho mình bệnh án, chồng cô đã căng thẳng đến mức chẳng nói nên lời. Cô nhớ rõ ràng tấm hình chồng mình phanh phui ngực áo, nằm trên ghế dài trong quán bar, người con gái hắn ôm trong lòng có nét từa tựa giống Liên. Cô nhớ rõ, Liên luôn can thiệp vào chuyện gia đình cô đến mức nào.
Tất cả vẫn luôn hiện hữu ở đó, chỉ là cô cố tình không muốn chú ý tới mà thôi.
Phù Dung nghiến răng, được rồi, tự cô sẽ làm rõ chuyện này. Hạ quyết tâm xong xuôi, cô hít sâu một hơi, quay trở lại căn nhà của mình.
Quyền đang ngồi uống rượu ở trong phòng khách, vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc của tiếng mật khẩu nhà, trong lòng hắn có chút căng thẳng. Là vợ hắn quay về, hay là Liên đến vào giờ này?
Quyền buông chai rượu xuống bàn, lảo đảo đi ra phía cửa. Ngay khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là vợ, hắn sửng sốt một chút. Hắn không ngờ cô vẫn còn muốn quay lại đây, hắn tưởng rằng mình đã mất vợ luôn rồi.
- Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Phù Dung lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn. Quyền sững người, hắn chưa từng thấy dáng vẻ mạnh dạn này của cô bao giờ. Hóa ra vợ hắn cũng có bộ mặt này, vợ hắn cũng thật mới mẻ chứ không phải người phụ nữ cổ điển cũ rích mà hắn vẫn từng biết. Nhưng dù cô là người thế nào, hắn cũng vẫn muốn giữ được cô trong nhà, giống như bảo tồn một món báu vật, không dùng thì cũng muốn nó thuộc về mình, vừa trưng bày, vừa lưu trữ.
Nếu Phù Dung biết ý đồ này của hắn, có lẽ cô sẽ điên lên mà tát hắn một cái, mắng chửi hắn là đồ biếи ŧɦái.
- Em hỏi đi. Anh sẽ trả lời thành thật mọi thứ. Chỉ cần em về nhà với anh.
Quyền chân thành đáp lời, giờ phút này hắn lại trở thành người chồng hiền như nước của cô. Hắn nắm chặt lấy tay cô, kéo cô vào trong nhà. Phù Dung rụt tay về.
- Liên có phải người tình của anh?
Quyền hơi cứng người lại, hắn đoán có thể là Trần Thiện đã nói điều này cho Phù Dung. Hắn chỉ hơi lo lắng một chút, sau rồi lại muốn mặc kệ mọi thứ. Hắn bắt đầu có chút hối hận vì đã không kiềm nổi cơn giận mà đuổi vợ khỏi nhà vào đêm qua. Hôm nay hắn muốn giữ vợ lại bên mình.
- Phải thì sao? Mà không thì sao?
- Anh…
Phù Dung ấp úng, khí thế anh dũng đều bay sạch khi thấy sự bất cần này của Quyền.
- Tôi muốn biết. - Cô nhỏ giọng nói.
- Ngồi xuống đây, rồi anh sẽ nói hết cho em.
Quyền nhếch môi, hắn lại nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, ép buộc cô ngả vào lòng mình. Phù Dung giãy dụa muốn thoát ra nhưng bị Quyền kẹp chặt lại.
- Ngoan nào. Dạo này em không như trước nữa, không còn ngốc như vậy. Bọn anh chẳng lừa nổi em nữa rồi.
- Anh nói thế là sao? Anh muốn gì? Buông ra.
Phu Dung giãy nảy lên, mùi rượu từ người Quyền khiến cô khó chịu.
- Rất rõ ràng. Anh thừa nhận, anh nɠɵạı ŧìиɧ với Liên. Nhưng anh vẫn muốn em. Anh đến với cô ta chỉ là để chơi bời thôi.
- Anh điên à? Anh có biết anh đang nói gì không?
Phù Dung gào lên giận dữ, cô cho rằng tất cả là lỗi của Quyền, rằng hắn là tên khốn lừa đảo, lừa cả cô và Liên.
- Biết. Thế thì sao nào?
Quyền ghé mũi vào cổ Phù Dung, nhả từng hơi thở lên da thịt cô, khiến cô rùng mình sởn gai ốc. Cô muốn né tránh nhưng lại càng bị hắn siết chặt hơn. Cơn hoảng sợ bắt đầu xâm chiếm đầu óc cô, khiến cô rã rời tay chân, khiến cô bị hắn dễ dàng khống chế.
- Buông tôi ra. Tôi báo cảnh sát đấy.
Phù Dung cắn răng đe dọa, chỉ nhận lại một tiếng cười khẩy nhẹ hều của Quyền.
- Báo đi. Anh và em là vợ chồng, báo cảnh sát thì được gì chứ? Họ sẽ tin em sao?
Phù Dung cắn răng, cả người cô run lên. Đến giờ cô vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện lại thế này. Rốt cuộc chồng cô bị làm sao vậy, rốt cuộc, có phải cô đã lấy nhầm một kẻ điên không? Hắn chẳng hề để ý đến cảm nhận của cô, thế mà cô, dù chết đến nơi vẫn chỉ một mực nghĩ cho hắn. Cô thậm chí còn sợ hắn đau lòng khi mình chết đi, thậm chí còn muốn kiếm một người vợ khác bầu bạn bên chồng mình.
Cô còn nói điều đó với Liên, tình nhân của hắn. Phù Dung cũng muốn bật cười thật to. Thì ra từ lâu nay, cô đã lấy vợ cho chồng mình rồi.
Quyền vẫn còn đang mải mê rải những nụ hôn lên vai, lên cổ, lên má của Phù Dung. Hắn thì thào bên tai cô những lời lẽ thật đáng sợ.
- Em là của anh. Dù cho anh có lang chạ với ả đàn bà nào ngoài kia, thì em cũng vẫn là vợ anh. Em phải ở với anh.
- Không, tôi chẳng là của ai hết.
Phù Dung cứng cỏi đáp. Cô đã hiểu ý của Trần Thiện. Đáng ra cô nên nhận thức được điều này sớm hơn. Nếu cứ sống dựa dẫm vào niềm tin mà người khác ban cho, sớm muộn gì cô cũng trở nên héo úa, bị phản bội thế này đây. Phù Dung dùng hết sức đẩy chồng mình ra.
- Tôi không phải vợ anh nữa. Từ giờ, chúng ta ly hôn!
Cô trừng mắt với Quyền, đứng bật dậy, thẳng thừng tuyên bố rồi xoay người rời đi. Chưa bước ra đến cửa, cô đã bị Quyền túm lại. Hắn gồng người lên giữ chặt lấy cô, cánh tay như gọng kìm sắt bê cô lên, vác vào trong nhà.
- Em đừng mơ!
Mặc cho Phù Dung giãy dụa, Quyền đem cô vào phòng ngủ, ném cô xuống giường. Xong xuôi, hắn khóa cửa lại.