Lấy Vợ Cho Chồng

Chương 13

So với Trần Thiện, Thư Vân càng ngạc nhiên hơn. Chuyện này càng lúc càng rối rắm hơn rồi đây. Trần Thiện nói không có bạn gái, vậy người đến đánh Phù Dung một trận bầm dập kia là ai mới được?

- Nhưng, hôm nay Phù Dung đã bị đánh. Con bé nói người kia tự nhận là bạn gái của em.

Thư Vân cố gắng hỏi lại một lần nữa. Ở đầu dây bên kia, Trần Thiện vò đầu vò tóc, cảm thấy rất khó hiểu. Tự dưng bị chụp cái mũ lên đầu, trong lòng anh đầy sự khó chịu.

- Chị à. Chị cũng biết em là người thế nào mà.

- Phải phải, chị biết, cậu chả khác nào Đường Tăng chuyển thế cả.

Thư Vân nhớ lại quá khứ ế ẩm oanh liệt của Trần Thiện, không khỏi thở dài. Ừ nhỉ, sao chị lại nghi ngờ em họ mình được. Suốt bao nhiêu năm nay, Trần Thiện chẳng qua lại với người phụ nữ nào, ngay cả nói chuyện, gặp mặt, tìm hiểu con gái nhà người ta, Trần Thiện cũng không buồn để ý tới. Phụ nữ duy nhất mà anh gặp là bệnh nhân của mình.

- Chuyện này có vấn đề.

Trần Thiện khẳng định. Anh vốn định từ bỏ sự cố chấp của mình với Phù Dung, nhưng rõ là lúc này, anh không thể chấp nhận quyết định đó được nữa. Phù Dung gặp chuyện, mà anh dường như là lý do, hoặc anh bị kẻ nào đó lợi dụng để hủy hoại Phù Dung.

Trần Thiện không thể biết là người nào, Thư Vân thì càng không, chẳng ai trong hai người họ đủ thân thiết với Phù Dung để hiểu được cô là người thế nào, những mối quan hệ xung quanh cô ra sao. Điều duy nhất mà Trận Thiện biết về Phù Dung, đó là mối quan hệ giữa hai vợ chồng cô đang rạn nứt. Chồng cô vừa đuổi cô ra khỏi nhà.

Có lẽ anh thật sự phải tìm đến chồng cô một chuyến, nói chuyện cho ra nhẽ, thậm chí còn có thể thuận tiện yêu cầu hắn phối hợp giúp cô chữa bệnh.

- Chị sẽ để ý con bé.

Thư Vân nói, trong giọng đầy mệt mỏi. Tự dưng Thư Vân cảm thấy cái tính bao đồng của mình đã kéo tới bao nhiêu phiền phức. Không phải chị chán nản vì có quá nhiều vấn đề xảy ra xung quanh Phù Dung, mà là, Thư Vân tự trách chính mình khi đẩy Phù Dung vào hoàn cảnh này.

Nếu như ngày trước chị không vừa mời mọc, vừa lôi kéo, vừa ép buộc Phù Dung tới gặp Trần Thiện, có lẽ Phù Dung đã chẳng gặp những chuyện thế này. Thư Vân càng cho rằng mình nên chịu trách nhiệm về Phù Dung.

- Chị có biết cô ấy sống ở đâu không?

- Không biết, không phải ở nhà sao?

Trần Thiện lại hỏi tiếp, anh muốn biết hiện giờ Phù Dung ra sao rồi, liệu đã làm lành với chồng chưa. Nhưng nghe được câu trả lời của Thư Vân, anh khẽ lắc đầu. Có vẻ như người chị họ của mình cũng chẳng nắm được mấy thông tin. Anh không nghĩ rằng mình nên nói cho chị biết về trạng thái hiện giờ của Phù Dung. Với tính cách của Thư Vân, anh sợ rằng chị sẽ xới tung cuộc sống của cô lên và càng khiến Phù Dung thêm ngột ngạt.

- Được rồi, không có gì. Chị để ý cô ấy một chút nhé. Tinh thần cô ấy không ổn lắm đâu.

Dặn dò xong, Trần Thiện tắt điện thoại. Anh rời khỏi bệnh viện, lái xe đến chung cư nhà Phù Dung và chờ đợi.

***

Phù Dung nấu xong bữa cơm, Liên vẫn chưa về. Cô sắp hết thức ăn ra bàn và ngồi chờ đợi. Hình ảnh này làm cô nhớ đến Quyền, cô cũng từng phải chờ hắn như thế đến tận tối muộn, và rồi đêm hôm đó, cô nhận được tin nhắn báo đi công tác của Quyền. Cô nhớ đến cả cuộc gọi của Quyền với tiếng nhạc xập xình vang vọng trong không gian xa lạ, nhớ đến hình ảnh mà kẻ lạ mặt nào đó đã gửi cho mình – tấm ảnh chồng cô đang say khướt, nằm ôm ấp cô gái khác trong lòng.

Cô đã quên đi tất cả những chuyện ấy.

- Quyền… nɠɵạı ŧìиɧ sao?

Phù Dung thì thầm, như vừa ngộ ra điều gì đó. Cô bỗng dưng cảm thấy tức ngực, khó thở không thôi, tay chân cô lại run lên bần bật. Suy nghĩ vừa rồi làm Phù Dung cảm thấy sợ hãi.

Nếu chồng cô nɠɵạı ŧìиɧ, vậy thì tất cả những chuyện đang xảy ra xung quanh cô đây, tất cả những chuyện đau đớn, khổ sở này, đều có điều gì đó liên quan đến nhau rồi.

Phù Dung ôm lấy ngực mình, cô thở hổn hển, cơn đau tức ngực lại dội tới khiến cô khó chịu. Cô lại bắt đầu cảm thấy choáng váng. Cô không muốn nghĩ đến những chuyện liên quan đến Quyền nữa, nó khiến cô đau đớn và khổ sở.

Cô run lên, đứng dậy, chạy vội vào phòng ngủ. Cô lật tung cả túi xách của mình lên để tìm lọ thuốc giảm đau và mấy loại thuốc mà Trần Thiện đã kê cho mình. Trong túi cô không có thuốc, Phù Dung hoảng hốt.

- Ở đâu? Thuốc đâu rồi?

Phù Dung cuống lên, tự hỏi, tay ngày một run rẩy. Cô cảm thấy hai chân mình đứng chẳng vững nổi nữa. Lúc này cô mới thấy được lọ thuốc của mình nằm trên mặt bàn trang điểm. Phù Dung vơ vội lấy nó, uống lấy vài viên. Thuốc giảm đau phải mất một lúc lâu mới có tác dụng. Phù Dung tựa lưng vào tủ, chờ đợi cho thuốc dần phát huy tác dụng. Sau khi bình ổn lại tinh thần, cô vịn vào tủ mà đứng dậy.

Trên mặt bàn còn có một tờ giấy nhắn khác, trên đó là nét chữ của Liên.

“Thuốc của cậu mình để đây nhé. Hôm qua dọn đồ cho cậu, lấy thuốc sẵn ra để cậu khỏi phải tìm.”

Phù Dung khẽ mỉm cười, trong lòng thầm cảm ơn Liên nhiều lắm. Cô đặt thuốc lên bàn, trân trọng đem mảnh giấy kia cất đi, rồi trở lại phòng bếp hâm nóng lại thức ăn. Liên quan tâm đến cô như vậy, cô cũng phải đối xử thật tốt với Liên.

***

Trần Thiện đến chung cư mới nhận ra, mình chẳng biết mặt mũi của chồng Phù Dung trông thế nào. Anh đành ngồi dưới sảnh chờ đợi, hi vọng mình sẽ gặp may một lần.

Trời không phụ lòng anh, Trần Thiện chờ khoảng một tiếng đồng hồ, rồi chợt thấy Liên xuất hiện. Anh vốn định nhờ Liên giúp mình, nhưng ngay lập tức, anh chợt nhận ra cô ta đang đi cùng một người đàn ông khác. Liên đang khoác tay một người đàn ông, cử chỉ vô cùng thân mật và âu yếm. Anh đoán, có lẽ đó là người yêu của cô.

Trần Thiện chần chừ một hồi lâu, anh không biết có nên tiến tới hỏi Liên về Phù Dung hay không. Trong lòng anh có dự cảm không hay cho lắm. Khi Trần Thiện chưa kịp nghĩ xong thì chân anh đã tự động lùi về sau, xoay người trốn vào góc tường. Trần Thiện không ngờ mình lại nghe được câu chuyện đáng sợ đến mức nào.

- Anh đuổi cô ta đi rồi à? Cuối cùng anh cũng suy nghĩ về đề nghị của em rồi nhỉ?

Liên vui sướиɠ nói, cô ta ngả đầu lên vai Quyền, cả hai đứng chờ đợi thang máy xuống.

- Không phải vì đề nghị của em. Anh chỉ khó chịu khi thấy cô ấy đi cùng người đàn ông kia.

- Hừ, cô ta đã như vậy, anh còn lưu luyến? – Liên bĩu môi, giận dỗi. – Cho anh biết, hôm nay em đã làm một chuyện cực kỳ hay ho. Đảm bảo vợ anh không ngóc đầu lên nổi nữa đâu.

Nghe đến đây, Trần Thiện chợt hiểu ra đó là chuyện gì. Thì ra kẻ thuê người đến đánh ghen lại chính là Liên. Trần Thiện không ngờ nổi, người mà Phù Dung coi như là bạn bè thân thiết lại có thể đâm sau lưng cô như vậy. Cô ta không những nɠɵạı ŧìиɧ với chính chồng của bạn thân, mà còn tìm cách hại bạn thân của mình, thê thảm đến mức không còn nhà cửa, không còn mặt mũi nào.

- Em đã làm gì cô ấy?

Quyền nhíu mày, quăng cho Liên một cái lườm cháy mặt. Liên hơi biến sắc, Quyền thật sự để tâm đến Phù Dung như vậy ư?

- Em thuê người giả làm bạn gái tay bác sĩ kia, đến đánh ghen với cô ta.

Hai tay Trần Thiện cuộn chặt lại, dù rằng đã đoán được tám phần, nhưng khi nghe chính miệng Liên thừa nhận, Trần Thiện vẫn thấy hết sức khó chịu. Mà lúc này, Quyền cũng bực bội chả kém cạnh gì Trần Thiện.

- Anh xem, em cũng đã làm đến nước này rồi. Anh nên sớm ly hôn với cô ta đi…

Liên nói, nắm lấy tay Quyền. Hắn ngay lập tức hất tay cô ta ra, gằn giọng nói.

- Anh đã nói đừng động đến cô ấy. Em nghe không hiểu à?

Thang máy vừa mở, Quyền lướt qua Liên, không muốn nhìn thấy ả vào lúc này nữa. Hắn nhanh chân bước vào thang máy. Liên chạy với theo nhưng đã bị Quyền đẩy ngược ra ngoài.

- Đừng theo anh. Em về tự suy nghĩ lại xem mình đã gây chuyện gì đi!

Quyền nói, nhanh chóng ấn nút đóng cửa thang máy lại. Liên tức giận giậm chân bình bịch trong sảnh chung cư, rồi hậm hực bỏ về. Trần Thiện lúc này mới thò đầu ra. Anh tưởng Quyền cũng là tên khốn nạn, bắt tay cùng Liên hại chính vợ mình, nhưng khi thấy thái độ vừa rồi của Quyền, Trần Thiện nghĩ rằng có lẽ mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.

Trần Thiện cũng bấm thang máy, đi theo lên tầng của Quyền. Anh bắt gặp Quyền đang lúi húi bấm mật mã ở khóa cửa nhà mình.

- Xin lỗi, cho hỏi, anh có phải chồng của cô Phù Dung không?

Quyền nghe thấy giọng người hỏi lịch sự, hắn ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi trong mắt gần như hóa đá. Người đàn ông này chính là tay bác sĩ đó, là người đêm qua đã đưa Phù Dung đi.

Ngay lập tức, máu nóng trong người hắn lại dâng lên, hắn chỉ muốn túm cổ Trần Thiện mà tung ra một đấm. Quyền hít sâu một hơi, kìm nén ham muốn đó xuống.

- Phải, là tôi. Còn anh, có phải là người tình giàu có của cô ấy, đúng không?

Quyền lạnh giọng hỏi lại, hắn giương đôi mắt đầy thù địch lên, đối đầu với Trần Thiện. Ngay lập tức, Trần Thiện cảm thấy không khí bắt đầu có gì đó bất ổn. Nhưng anh không thể lùi bước được nữa, sẵn tiện, anh phải giải quyết sự hiểu nhầm này giữa hai vợ chồng Phù Dung.

- Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là bác sĩ của cô ấy.

- Bác sĩ? Anh nói đùa hay ghê. Bác sĩ mà gọi bệnh nhân đến tận nhà vậy sao? Hay nhà anh là cái bệnh viện thu nhỏ?

Quyền mỉa mai. Trần Thiện nhướng mày, anh biết nói sao đây nhỉ, nhà anh đích thị là một cái bệnh viện thu nhỏ. Trần Thiện lặng lẽ gật đầu, làm cho Quyền cứng họng chẳng nói được gì nữa.

- Đó có lẽ không phải điều quan trọng. Tôi muốn hỏi anh là, anh có biết Phù Dung đang mắc ung thư vυ', gần chuyển sang giai đoạn cuối, không chịu chữa bệnh không?

Quyền muốn trả lời nhưng không thể nói gì. Hắn biết rất rõ cô bị bệnh gì, nhưng hoàn toàn không biết về việc cô không chịu chữa bệnh.

- Vì cô ấy sợ bệnh viện, cũng có thể là vì cô ấy không có tiền, cho nên chúng tôi phải tìm mọi biện pháp thỏa hiệp với cô ấy. Đưa cô ấy đến nhà tôi cũng là một cách.

Trần Thiện từ tốn giải thích, giọng anh cứ đều đều, bằng phẳng, nhưng như có cảm giác đang ngầm chửi mắng Quyền là người chồng vô dụng, chẳng biết quan tâm gì đến vợ. Quyền nghiến răng, hắn không quen với việc trở nên yếu thế.

- Đừng giảo biện với tôi! Đêm qua anh đến đón vợ tôi, còn bế cô ấy vào xe. Tôi đã nhìn thấy cả rồi!

Quyền xông lên, túm lấy cổ áo Trần Thiện, cơn tức giận bị đẩy lêи đỉиɦ điểm, sắp sửa bộc phát.

- Cái loại người như anh, không xứng đáng làm bác sĩ. Đừng lấy đó làm vỏ bọc cho hành động xấu xa của mình!