Lấy Vợ Cho Chồng

Chương 12

Phù Dung còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì đã bị người phụ nữ kia ấn dúi xuống sàn, bộ móng nhọn hoắt của cô ta như muốn cắm sâu vào tóc cô, cào cấu lên da đầu mỏng manh của cô. Hai cốc cà phê vừa mới mua cũng bị cô tuột tay làm rơi xuống sàn, cà phê đổ đầy trên nền đất.

- Làm cái gì vậy! Bỏ tôi ra. Cô nhận nhầm người rồi!

Phù Dung hét lên, hi vọng người phụ nữ kia sẽ nhìn lại tình huống, bình tĩnh lại và phát hiện ra sự hiểu lầm của mình. Nhưng cô ta không nhưng chẳng dừng mà còn giật tóc mạnh hơn. Cô ta lôi Phù Dung ra giữa sảnh, gào toáng lên.

- Tao không nhầm! Mày đừng có mà giảo biện!

- Tôi chưa bao giờ cướp chồng. Người yêu của cô là ai tôi còn không biết, tôi cướp làm sao được chứ.

Phù Dung túm lấy tóc mình, cắn răng gỡ từng ngón tay người phụ nữ kia ra. Cô ta lại càng siết chặt tóc cô hơn, vừa giật vừa đánh, còn ấn đầu cô xuống sàn.

- Còn chối à. Mày không biết người yêu tao? Thế ai là qua đêm ở nhà Trần Thiện, ai là người lén đến nhà anh ấy tặng quà?

- Trần Thiện? Tôi không phải người tình của anh ấy.

Phù Dung nói, đau đến mức muốn van xin người phụ nữ kia thả mình ra. Dĩ nhiên, cô ta chẳng để cô được như ý. Cô ta muốn chửi um lên, muốn cả sảnh này nghe thấy được những lời tố cáo của mình. Cô ta muốn tất cả mọi người ở trong tòa nhà này đều biết đến Phù Dung với cái mác “người thứ ba” đê tiện, muốn cô không ngóc đầu lên được

Phù Dung ngỡ ngàng, cơn tên buốt trên da đầu làm cô mụ mị cả đi. Vì sao đến giờ cô vẫn còn dây dưa với người đàn ông này? Cô phải làm thế nào mới dứt ra được khỏi mối quan hệ bất đắc dĩ với Trần Thiện?

Người phụ nữa kia vừa đánh, vừa cào cấu đến mức chính cô ta cũng cảm thấy rã rời cả tay chân. Cuối cùng, khi quần áo của Phù Dung đã xộc xệch và sắp sửa rách bươm, đầu tóc cô cũng rối bời, người phụ nữ kia mới buông tha cho cô.

Phù Dung ngồi bệt dưới sàn, quần áo lấm lem bẩn thỉu, dính đầy màu cà phê, tóc tai cũng đã rối mù. Cô muốn khóc, nhưng mắt đã chẳng còn giọt lệ nào nữa. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Phù Dung học được một điều: “Luôn luôn có chuyện còn tồi tệ hơn như vậy có thể xảy ra.” Cô khẽ bật cười, tiếng cười chỉ như tiếng thở thì thầm qua cuống họng.

Lúc này mà cô còn cười được. Cô nên thấy khổ sở vì mình đen đủi, bị đánh oan, hay nên thấy mình may mắn vì không bị đánh cho ngất đi, không bị xé quần xé áo rồi lôi ra giữa đường đây? Cô đã quá mệt mỏi để giải thích, đánh cũng đã đáng rồi, một vài câu từ giải thích của cô sẽ làm dịu đi cơn tức giận điên cuồng của người phụ nữ mù quáng kia hay sao? Chẳng có chuyện đó đâu.

Người phụ nữ kia thấy gương mặt bầm tím của Phù Dung không có chút biểu cảm gì, cô ta thậm chí còn thấy khóe miệng cô khẽ nhếch lên. Cơn sôi máu càng hăng, tiếc là cô ta lại chẳng còn sức mà đánh nữa. Cô ta bắt đầu hối hận rằng tại sao mình không kéo bè kéo cánh đến đây để xử lý người đàn bà lăng loàn này.

- Còn cười được à! – Cô ta gắt gỏng, chỉ tay vào mặt Phù Dung. – Tôi nói cho cô biết, hạng đàn bà như cô đừng mong sống yên ổn. Tôi chưa xong chuyện với cô đâu!

Cô ta nói, rồi lấm lét nhìn những người xung quanh đang hóng hớt thò cổ vào xem chuyện hay, sau đó nhanh chóng rời đi.

Phù Dung thu mình ngồi trên mặt sàn lạnh ngắt, chẳng ai có ý định tới giúp cô cả. Cũng phải thôi, tất cả đều là người lạ, họ sẽ không rỗi hơi mà đi lo chuyện bao đồng. Một lúc sau, cô vịn sàn đứng dậy, khập khiễng đi về phía thang máy. Cô còn phải đi làm nữa.

Vừa quẹt thẻ nhân viên, đứng trước thang chờ vài phút, cô đã thấy Thư Vân hớt hải lao ra ngoài. Chị nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô, hoảng hốt túm lấy tay cô lắc nhẹ.

- Sao thế này? Ai đánh em?

Phù Dung lắc đầu, chuyện này cô cũng chẳng biết phải nói thế nào.

- Hiểu nhầm thôi. Chị đừng để tâm chuyện này, chúng ta mau lên văn phòng.

Phù Dung khẽ nói, khóe miệng tím bầm, nói chuyện cũng làm cô nhức nhối. Thư Vân không dễ dàng cho qua chuyện như vậy.

- Không được. Em nói rõ cho chị, đã có chuyện gì.

Chị níu tay Phù Dung lại, không cho cô vào thang máy.

Em cũng không biết giải thích thế nào. Chị Thư Vân, em còn nhiều việc chưa làm xong, không chậm trễ được. Cà phê của chị nãy em làm đổ mất rồi, trưa em mua đền cho chị cốc khác nhé.

Phù Dung cúi đầu, xõa tóc xuống để che đi những vết đánh trên mặt. Thật ra dù có che chắn cỡ nào thì cô cũng không giấu được, bởi quần áo xộc xệch nhàu nhĩ, mái tóc rối bù đã tố cáo rõ hoàn cảnh của cô cả rồi. Thư Vân một lần nữa níu lấy tay Phù Dung.

- Bây giờ em có muốn lên cũng không được.

Chị giơ lên một xấp giấy trong tay. Đó là ảnh in màu trên giấy A4, dưới ảnh còn có vài chữ khẩu hiệu to tướng màu đỏ chót. Những hình ảnh trông vô cùng quen mắt, thu hút sự chú ý của Phù Dung.

- Công ty đang loạn cả lên. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?

Thư Vân chẳng đợi Phù Dung tò mò hỏi han, chị đã chìa mấy tấm hình kia ra trước mặt cô. Trong ảnh là cô và Trần Thiện, có ảnh anh vòng tay ôm giữ lấy eo cô, có ảnh cô đứng trước cửa nhà anh, dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng. Trên ảnh đều là những dòng chữ chửi bới cô thậm tệ.

Những tấm ảnh rõ ràng được chỉnh sửa, lựa những góc chụp nửa kín nửa hở gây hiểu nhầm cho đối phương. Có ai đó dựa vào những tấm hình này, muốn bôi nhọ cô, vu khống rằng cô là kẻ cướp chồng. Phù Dung nhớ đến người phụ nữ khi nãy.

- Cái này… Cái này ở đâu mà có?

Cô run rẩy chỉ vào những tấm hình.

- Khi chị lên văn phòng thì đã thấy mọi người xúm vào xem rồi. Nó được dán đầy ở ngay ngoài cửa văn phòng, chị xé xuống đây. Đáng ra chị phải hỏi em mới đúng chứ?

- Em không biết. – Phù Dung cắn môi. – Em không cướp Trần Thiện của ai hết. Em không biết anh ấy có người yêu, em cũng chỉ gặp để trao đổi về bệnh tình mà thôi. Hơn nữa, hôm qua em đã chấm dứt việc gặp mặt đó rồi.

Phù Dung càng nói, giọng cô càng như vỡ ra. Mọi chuyện thật sự trở nên tồi tệ hơn.

Thư Vân nhíu mày, thấy được sự bối rối của Phù Dung, chị không đành lòng nhìn cô nhận hết trách nhiệm về mình như thế. Chị thấy được, Phù Dung bị oan. Có ai đó đang muốn hại cô, muốn giẫm đạp lên cô.

- Người yêu sao? Đừng nói em bị như này là…- Thư Vân vén tóc Phù Dung lên, những vết tím đỏ nổi bật trên làn da trắng xanh của cô. Chị xót xa.

- Bạn gái anh ấy vừa tới đây.

Phù Dung nói vậy là Thư Vân đã đủ hiểu. Chị cảm thấy chuyện lần này không đơn giản như vậy. Rõ ràng, chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở trận đánh ghen vừa rồi. Kẻ nào đó muốn bêu xấu cô với mọi người trong công ty, công việc này, có lẽ hiện giờ cũng khó mà giữ lại được.

Nhưng đó là ai mới được đây? Người phụ nữ tự xưng là người yêu của Trần Thiện kia sao? Cô ta làm thế nào mà lên được văn phòng cô để dán ảnh chứ, cô ta không có thẻ nhân viên.

Thư Vân nghĩ đến đau cả đầu, chợt nhận ra Phù Dung còn đang đứng trước mặt mình, toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào lành lặn. Chị chẹp miệng, tự mắng mình quá vô tâm, dứt khoát dắt cô đến quán trà gần công ty. Những ánh mắt soi mói ở đây đều đặt trên người Phù Dung, ở lại một hai phút cũng đủ khiến họ trở nên căng thẳng. Thư Vân mua chai thuốc bôi, bông y tế, rồi quay lại quán trà.

- Chị sẽ làm rõ vụ này. – Thư Vân vừa bôi thuốc cho Phù Dung, vừa quả quyết.

Phù Dung ngước mắt nhìn chị, cố gắng nhịn đau chờ chị bôi thuốc cho. Thật ra cô không muốn lôi cả Thư Vân vào chuyện của mình, nhưng cô cũng không muốn chuyện cứ rối ren như thế. Cô không thể để mất việc, cô phải chứng minh bản thân mình trong sạch.

***

Chiều tối, Phù Dung trở về nhà của Liên. Cô ta vẫn còn lang thang đâu đó ở ngoài đường, chưa về nhà. Phù Dung quăng túi xuống ghế, rồi vào bếp nấu cơm. Nghĩ rằng mình ăn nhờ ở đậu nhà bạn, tự cô cũng thấy ngại ngùng nên nhận hết việc nhà về mình.

Điện thoại cô reo lên, đó là tin nhắn từ trưởng phòng. Nội dung tin nhắn hết sức đơn giản. Chuyện tấm ảnh sáng nay, cả công ty đều biết, mọi người đều xì xào bàn tán, ảnh, ngay cả đối tác làm ăn đến công ty đàm phán cũng bị chuyện này làm cho phân vân về vấn đề hợp tác. Trưởng phòng nói, việc cá nhân của cô đã gây ảnh hưởng xấu đến công ty, bảo cô tạm thời nghỉ ở nhà một thời gian.

Phù Dung biết, tạm thời nghỉ chỉ là nói giảm nói tránh. Đây chính là yêu cầu cho thôi việc.

Đột nhiên cô chẳng còn bất kỳ mong muốn giải thích gì nữa, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Cô biết, dù cô có nói gì, dù cô bị hiểu lầm, bản thân trong sạch đến mức nào, thì công ty cũng đã bị chuyện này gây ảnh hưởng rồi.

Không nghĩ nhiều, cô cũng đáp lại yêu cầu kia bằng một tin nhắn: “Thật xin lỗi vì em đã gây ảnh hưởng đến mọi người. Có lẽ em sẽ xin thôi việc. Cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ em trong thời gian qua.”

Kết thúc tin nhắn, cô tắt luôn điện thoại, không muốn liên lạc với ai nữa. Nồi nước sôi ùng ục, tai cô ù đặc, chẳng còn nghe thấy gì cả. Phù Dung như thể đang bị vùi trong chính địa ngục của cuộc đời mình.

***

Trần Thiện vừa tan ca làm, lại nhận được điện thoại của Thư Vân. Anh vừa bắt máy thì đã nghe thấy tiếng gầm rú như xé vải của chị họ. Thư Vân kể lại toàn bộ mọi chuyện cho anh nghe. Trần Thiện đột nhiên có cảm giác như mình bị choáng, hay là tai anh có vấn đề rồi? Tại sao chị họ lại nói chuyện hoang đường đến thế?

- Khoan đã. Chị bảo gì cơ? Người yêu? Em làm gì có người yêu nào!

Anh gắt lên, làm việc suốt một ngày khiến đầu óc anh quay mòng mòng. Tin tức này càng làm cho Trần Thiện sửng sốt hơn.