Chuyện mình bị ung thư Phù Dung không tìm được cách nào để nói cho chồng biết. Cô không muốn anh lo lắng, nghĩ ngợi hay bị áp lực về vấn đề này của mình, nếu có thể, cô muốn tự mình xử lý nó. Chỉ là cô chẳng có nhiều tiền đến thế.
Phù Dung thở dài, ngả lưng lên giường, vơ lấy con gấu bông trên giường ôm vào lòng. Cô đang ở nhà của Liên, bạn thân mười mấy năm. Hôm nay là cuối tuần, đáng ra cô sẽ ở nhà dọn dẹp như mọi khi, đi chợ và mua thức ăn dự trữ đủ cho một tuần, nhưng vì cảm thấy mệt mỏi và có chuyện phải suy nghĩ, Phù Dung quyết định gác chuyện đó sang một bên và tìm đến người bạn thân này.
Liên pha một cốc trà nóng mang vào phòng ngủ, đưa cho Phù Dung, còn cô ta thì lắc lư một ly rượu màu trong suốt. Phù Dung không sành về rượu, cô chỉ biết Liên là một kẻ nghiện rượu nặng.
- Cho cậu.
Liên chìa cốc trà cho Phù Dung, cô đón lấy cốc trà, tiện tay lấy luôn cả ly rượu của bạn mình.
- Đừng uống cái này nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.
- Trước giờ mình vẫn uống mà. Cậu cũng biết mình nghiện rượu nặng cỡ nào rồi đấy.
Liên phụng phịu, đòi lại ly rượu của cô ta, nhưng Phù Dung nhất định không thỏa hiệp. Cô đem ly rượu có giá đắt đỏ kia đổ thẳng vào bồn rửa mặt.
- Này! Cậu làm sao thế hả? Có giận ai thì cũng đừng chém bừa vào mình như thế chứ!
Liên gắt lên, chai rượu này đối với cô ta mà nói cực kỳ quý giá, cô ta phải vất vả lắm mới có được.
- Mình bảo rồi đấy, cậu cai rượu đi, đừng để bị như mình rồi hối cũng không kịp đâu.
Phù Dung khẽ nói, không giấu được vẻ buồn bực và âu sầu, đưa cốc trà cho Liên như một sự đền bù. Liên còn đang định há mồm ra mắng tiếp, cô ta nhận ra điểm lạ lùng trong câu nói của Phù Dung.
- Bị như cậu? Cậu nói thế là có ý gì? – Liên dò hỏi.
Phù Dung lấy ra tấm ảnh chụp phim và sổ khám bệnh của mình, đưa cho Liên. Cô lại ngồi xuống giường, ôm lấy con gấu bông, gục mặt vào đó như thể sẽ trốn tránh được sự thật khủng khϊếp kia trong con gấu ấy vậy. Liên vừa đọc những dòng chữ chẩn đoán bệnh trên sổ, vừa săm soi tấm phim mờ ảo kia, càng đọc thì càng trố cả mắt ra.
- Cậu… Cậu bị ung thư vυ' sao?
- Ừ, giai đoạn 3 rồi.
Phù Dung gật đầu, cô vẫn chẳng ngẩng mặt lên. Cả đời cô chưa mắc bệnh bao giờ, thậm chí ngay cả nhổ răng cũng chẳng cần phải đến nha sĩ, răng của cô luôn tự rụng xuống một cách thần kỳ, chẳng đau đớn chút nào. Đúng như ước muốn của mình, cô có được một cuộc sống yên bình, chồng đẹp, công việc ổn định, không gặp bất kỳ một khúc mắc nào.
Có lẽ tất cả may mắn của cuộc đời này đã bị cô sử dụng hết rồi. Phù Dung không thể không sợ hãi, cô cảm giác như thần chết đang đứng ngay bên cạnh mình, bất kỳ lúc nào cũng có thể vung đao lên và chém xuống, lấy đi mạng sống của cô.
Liên cũng bất ngờ chẳng kém gì Phù Dung lúc biết tin bị bệnh vào hôm qua, cô ta há miệng lớn đến mức có thể nhét được cả một con gà vào không chừng. Mất một lúc sau, Liên mới hoàn hồn và lắp bắp đáp lại lời Phù Dung.
- Thế cậu định tính sao? Bác sĩ có nói phải điều trị gì không? Giai đoạn 3 tức là vẫn còn có thể cứu được mà, đúng không?
Phù Dung gật đầu, vẫn không khá hơn chút nào dù rằng bác sĩ đã vạch sẵn cho cô một đường sống ngay ở đó rồi.
- Chữa thì được. Nhưng mình không có tiền. Cậu biết đấy, nhà mình còn chẳng đủ tiền để đi du lịch ngắn ngày, đừng nói đến trị xạ, phẫu thuật ung thư.
Liên muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô ta nghĩ, chẳng có lời an ủi nào thiết thực vào lúc này cả, đổi lại là cô ta bị ung thư vυ' thì chắc có lẽ bây giờ đã khóc sưng vù cả mắt rồi cũng nên. Liên ngồi xuống bên giường, ôm lấy Phù Dung, vỗ về an ủi người bạn thân của mình.
- Mình cho cậu mượn tiền. Mình có tiền mà. Đừng lo lắng gì cả, nhé.
Lời đảm bảo chắc nịch kia của Liên như một dòng nước ấm chảy qua tim Phù Dung, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Từ hôm qua đến giờ, cô luôn sống trong tình cảnh lo sợ, sợ mình sẽ chết, sợ mình sẽ bỏ lại Quyền và rồi anh sẽ đau khổ, cô không thể nghĩ theo chiều hướng tích cực một chút nào.
Phù Dung vẫn biết mình là một người bi quan, cho dù cuộc sống của cô có rất nhiều may mắn, rất bình dị và nhẹ nhàng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô luôn vui vẻ. Thực chất, cô là một kẻ hay lo được lo mất, chưa bao giờ an tâm về bất kỳ điều gì. Chỉ có Liên là người bạn thân thiết từ nhỏ, là người cô đặt toàn bộ lòng tin của mình.
Phù Dung ở lại nhà của Liên suốt buổi chiều, đến gần tối muộn mới về nhà. Ngay sau khi Phù Dung rời đi, Liên vồ lấy chiếc điện thoại, tìm tới cái tên Anh Yêu nằm ở ngay đầu danh bạ. Vài giây sau khi cô ta bấm gọi, đầu dây bên kia đã bắt máy, Liên tỏ ra yếu ớt, nũng nịu nói vào ống nghe.
- Em muốn gặp anh tối nay được không?
- Sao lại tối nay? Không phải đã hẹn chiều ngày kia rồi sao? Cuối tuần anh không thể gặp em được.
Người đàn ông dứt khoát trả lời, trong lời nói là vẻ nuối tiếc và bất đắc dĩ. Liên vẫn không chịu buông tha cho anh ta.
- Nhưng em có chuyện cực kỳ quan trọng muốn bàn với anh, liên quan đến cả hai chúng ta đấy.
Đối phương nghĩ ngợi một hồi lâu, nghĩ cách từ chối. Liên không để cho anh ta một giây phút thừa thãi nào, đánh đòn phủ quyết.
- Em không quan tâm. Nếu nửa tiếng nữa anh không đến gặp em, vậy thì em sẽ đến tận nhà anh đó!
Liên nói rồi cúp máy cái rụp, không để người đàn ông kia có cơ hội mở miệng lấy một lời, buộc anh ta phải chấp nhận yêu cầu của mình. Xong xuôi, cô ta vui vẻ cầm chai Brandy đắt đỏ, rót ra một ly rượu màu trong suốt khác, một ngụm đã uống sạch. Cô ta nhướng mày, như là nghĩ ra chuyện gì đó hay ho lắm, rót thêm một ly nữa để tự thưởng cho mình.
- Sắp có trò vui rồi đây.
***
Phù Dung về đến nhà thì đã là bảy giờ tối. Ngày hôm nay cả cô và Quyền đều không phải đi làm. Phù Dung loẹt quẹt đi vào trong nhà, trên tay là túi to túi nhỏ nặng trĩu, cô đã cầm nó suốt từ siêu thị về, nặng đến mức lằn đỏ cả bàn tay. Bình thường Quyền đều rất để ý tới cô, chỉ cần anh ở nhà, nghe thấy tiếng cô về đều sẽ ra đón. Lần này thì lại chẳng thấy anh đâu. Phù Dung thấy lạ, nhưng ngửi được mùi thức ăn ở trong bếp, cô đoán anh đang bận rộn nấu cơm rồi nên không gọi nữa.
- Xin lỗi anh, em lại về muộn. – Phù Dung thông báo một câu.
Cô cũng vào bếp, cất thức ăn mình mua vào tủ lạnh. Sau khi dọn dẹp tủ lạnh xong xuôi, cô phát hiện ra Quyền hoàn toàn không hề chú ý đến mình. Từ nãy đến giờ anh chỉ chăm chú thái rau, cắt thịt, tuy nhiên mắt thì chẳng để ý đến cái thớt tí nào, cứ như là có chuyện gì khiến anh phân tâm.
Phù Dung tò mò rằng chuyện gì đã khiến anh mất tập trung như vậy, cô lo anh sẽ cắt phải tay mình.
- Chồng ơi, anh mải nghĩ gì thế?
Phù Dung khẽ vỗ nhẹ lên vai Quyền một cái, nào ngờ anh giật mình, con dao trong tay thiến xuống ngón trỏ đang đè lên khúc rau. Máu đỏ ứa ra, Quyền cũng xuýt xoa kêu lên một tiếng.
- Ối, em xin lỗi. Tại em bất cẩn quá.
Phù Dung túm lấy tay chồng, dí ngay xuống vòi nước lạnh. Nước xối xả tuôn ra, rửa sạch vết máu và vết bẩn từ rau.
- Anh đợi em đi lấy băng dán.
Phù Dung lo lắng nói, cô chưa kịp đi thì Quyền đã giữ cô lại. Trông anh có vẻ bình tĩnh hơn. Anh giơ ngón tay với vết rách nhỏ lên, vết thương đã không chảy máu nữa rồi.
- Không sao, không bị cắt sâu đâu nên không cần băng vào làm gì.
Phù Dung não nề, dạo này cô rất hay bất cẩn như vậy, không chỉ chuyện ở nhà mà còn cả việc ở công ty. Bệnh ung thư vυ' đến đột ngột làm cô hỗn loạn, chẳng thể nghiêm chỉnh làm việc gì nên hồn. Nhìn ngón tay sứt sẹo của chồng, tự dưng trong lòng cô cảm thấy xót xa. Giá như cô đủ mạnh mẽ để chống chọi với vấn đề của mình thì đã không xảy ra những chuyện sai lầm như thế này, không làm hỏng việc, không để người khác bị thương.
- Em xin lỗi. – Phù Dung cúi đầu, cố để không khóc. Nước mắt đã sắp trào xuống bị cô nuốt ngược vào trong.
- Không sao thật mà. Cũng tại anh mải nghĩ quá. Dự án ở công ty tự dưng lại có vấn đề nên anh hơi lo.
Trong lòng Phù Dung xoắn xuýt cả lại. Phải rồi, đâu phải chỉ mình mình cô là người xui xẻo gặp chuyện. Cô càng không nên để chồng lo lắng vì mình, anh ấy ra ngoài làm việc đã đủ mệt mỏi rồi.
- Anh định giải quyết thế nào?
Quyền còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông. Anh giật thót cả mình, vội vàng rời khỏi bếp, chạy ra ngoài.
- Để anh xem ai đến.
Trong lòng Quyền như có lửa đốt. Qua con mắt ở trên cửa, anh nhìn thấy người đang đứng chờ ở bên ngoài hành lang. Phù Dung chạy theo Quyền ra ngoài, cô đứng ngay sau lưng anh.
- Ai vậy anh? Anh có hẹn với ai hả?
Cô nhỏ giọng hỏi, biểu cảm của chồng cô thật kỳ quái. Quyền cười ha ha đầy gượng gạo, anh ta gãi đầu gãi tai.
- Không, anh có hẹn với ai đâu.
- Thế ai lại đến vào giờ này nhỉ?
Phù Dung thắc mắc, nhà cô ở là nhà chung cư, ngay cả nhân viên giao hàng cũng sẽ không lên tận đây, cho nên người tìm đến gặp chỉ có thể là người quen mà thôi. Tiếng chuông cửa lại vang lên, Quyền tỏ ra căng thẳng thấy rõ, chỉ là anh cao hơn Phù Dung cả một cái đầu nên cô không thấy được vẻ mặt này của anh. Phù Dung cũng đang nóng lòng muốn biết ai tới nhà mình, không bận tâm đến chồng nữa, chen lên mở cửa.
Liên giơ tay lên chào, tặng cho chủ nhà một cái cười rất tươi.
- Hi!
Quyền vừa nhìn thấy vẻ mặt tươi rói của Liên, mặt anh ta cũng tức thì tái cả lại. So với Quyền, Phù Dung cũng ngạc nhiên chẳng kém gì, chỉ là trong lòng mỗi người đều tồn tại một nỗi sợ khác nhau.