- Ơ, cậu đến có việc gì sao?
Phù Dung ngạc nhiên, không phải cô mới từ nhà của Liên về hay sao? Liên gật đầu, đưa cho Phù Dung một quyển sổ màu xanh nhạt.
- Cậu bỏ quên cái này ở nhà mình.
Phù Dung vừa nhìn thấy quyển sổ khám bệnh kia thì hốt hoảng chộp lấy, giấu nhẹm nó đi.
- À, ừ, cảm ơn cậu nhé. Cậu ăn cơm chưa, có muốn ở lại nhà mình dùng bữa tối không?
Liên đang định nói gì đó, cô ta đánh mắt tới gương mặt trắng bệch của Quyền, cuối cùng lại lắc đầu.
- Không đâu, mình có hẹn rồi, người ta đang đợi mình ở ngay dưới hoa viên. Tiện đường nên ghé qua trả cậu thôi. Vậy nhé, mình đi luôn đây.
Liên híp mắt cười, vẫy tay chào vợ chồng Phù Dung, đôi mắt hoa đào với cái nốt ruồi nhỏ xíu màu nâu nhạt ngay đuôi mắt khẽ nâng lên một chút, nháy mắt một cái. Cửa nhà khép lại, Phù Dung vội vàng đem quyển sổ khám bệnh giấu đi. Tim cô đập thùm thụp trong ngực, tí thí vỡ cả ra. May quá, chồng cô chưa thấy được nó là cái gì. Tuy vậy cô vẫn hoang mang, nhỡ đâu Quyền hỏi nó là gì thì cô biết trả lời sao mới được.
Hóa ra là cô đã lo lắng suông rồi, Quyền căn bản còn chưa kịp nhìn thấy cái gì đã bị cô giấu nhẹm đi. Vừa ra khỏi phòng ngủ cô đã thấy chồng mặc áo khoác vào rồi.
- Anh định đi đâu à?
- Ừ, nhà mình hết nước mắm rồi, anh xuống siêu thị dưới nhà mua một tí rồi về.
- Để em đi cho.
Phù Dung còn chưa kịp lấy tiền ra thì Quyền đã vội vã lắc đầu.
- Không cần đâu, anh đi một tí là về ấy mà. Bên ngoài bắt đầu lạnh rồi, em không nên ra ngoài nhiều, dạo này anh thấy em cũng không được khỏe đâu.
Quyền nói vội mấy câu, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Phù Dung cảm thấy chồng kỳ lạ thật đấy, nhưng những cảm giác đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là xúc động và ấm áp khi được chồng quan tâm. Cô dọn dẹp lại bếp, xử lý nốt mấy món ăn mà chồng đang nấu dở dang.
Cô mở tủ ra tìm gói gia vị, nào ngờ lại thấy chai nước mắm ở trên tủ. Phù Dung lấy nó xuống, chai nước mắm cầm rất nặng tay, vẫn còn tận hai phần ba.
- Ủa, nhà mình vẫn còn nước mắm mà. Ai lại cất lên đây nhỉ? – Cô chau mày nghĩ ngợi. – Chả nhẽ mình lại cất nhầm?
Phù Dung không thể nhớ ra được chuyện về chai nước mắm này, định gọi cho Quyền quay lại nhưng lại thôi. Dù sao anh cũng đã ra khỏi nhà được một lúc rồi, cứ để anh mua thêm một chai cũng chả sao.
Phù Dung nhún vai, bắt tay dọn dẹp và xử lý nốt chỗ thực phẩm trên bàn bếp.
***
Liên ngồi ở ghế đá dưới hoa viên, sau khoảng chừng mười lăm phút thì cũng đợi được người cần đợi. Người đàn ông thở hồng hộc, vừa là vì đã chạy hộc tốc đến gặp cô, vừa là vì cảm giác bất an.
- Anh đã nói đừng có đến! – Quyền gắt lên, vừa nói vừa thở.
- Em cũng đã nói mà, anh không gặp em thì em sẽ tìm anh đấy.
Liên nhướng mày, chẳng có vẻ gì là hối lỗi hay nhận ra hành động vừa rồi của cô ta quá là bốc đồng. Cô ta khoanh tay trước ngực, dịch mông sang một bên để chừa cho Quyền một khoảng trống trên ghế đá.
Quyền do dự một chút rồi ngồi xuống, Liên lập tức nhào tới, ôm cứng lấy cánh tay hắn.
- Em thật sự có chuyện quan trọng muốn bàn với anh đó.
- Chuyện gì?
Quyền vẫn còn đang giận dỗi, hắn không muốn tiếp nhận sự thân mật của Liên vào lúc này, khi còn đang ngay ở dưới sân nhà mình, khi vợ anh ta còn đang ở trên nhà, cắm mặt vào bếp núc. Giọng hắn có phần lạnh nhạt.
- Chúng ta có cơ hội rồi. Em và anh, chúng ta có thể đến với nhau.
Liên hào hứng nói, trên gương mặt cô ta hiện lên vẻ vui sướиɠ, cứ như thể cô ta đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi. Bộ mặt này khác hẳn so với cái lúc mà cô ta ôm lấy Phù Dung, vỗ về an ủi cô khi biết được tin người bạn thân của mình bị bệnh nặng.
- Làm sao có thể?
Quyền ngỡ ngàng thốt lên, hắn đẩy Liên sang một bên, các đường nét cơ mặt căng giãn vì hoảng hốt. Thật ra hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, kể từ lúc hắn bắt đầu nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng Phù Dung, đối tượng lại chính là người bạn thân thiết từ thuở bé của vợ, hắn cũng đã xác định rõ ràng. Hắn muốn qua lại với Liên, nhưng không muốn phải cắt đứt với vợ. Quyền muốn có cả hai.
Nhưng rõ là, Liên không hề muốn như vậy. Cô ta muốn chiếm được một vị trí nhất định trong lòng Quyền, muốn được công khai ở bên hắn, không cần phải cứ lén lút gặp mặt nhau, yêu đương mà chui nhủi như dế chuột.
- Phù Dung bị ung thư. Giai đoạn 3 rồi.
Quyền lại càng sửng sốt hơn, vợ hắn bị ung thư sao? Cô ấy chưa từng nói gì đến chuyện này cho hắn biết. Nhớ đến bữa cơm tối hôm qua, Phù Dung có nhắc đến chuyện đi du lịch, lúc đó hắn vẫn còn để bụng. Đến giờ thì hắn đã hiểu lý do vì sao Phù Dung lại hỏi mình như thế, cô vốn chẳng muốn đi du lịch gì cả, cô chỉ muốn thăm dò xem hắn có tiền để giúp cô chữa bệnh hay không.
Đứng trên cương vị một người chồng, hắn đương nhiên là muốn bỏ tiền ra cho vợ mình chữa bệnh rồi. Hắn đâu phải không có tình cảm gì với Phù Dung, chẳng qua, trái tim hắn “lớn” quá, còn chứa thêm cả một người nữa. Hắn đứng giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết nên làm thế nào mới phải. Chẳng lẽ hắn lại cứ vậy im lặng, coi như mình không biết gì hết?
- Thế thì sao?
Quyền đánh trống lảng, hắn biết Liên có ý định gì. Hắn hiểu rất rõ người đàn bà này, một kẻ trước sau hai lòng, ngoài mặt có thể tỏ ra vui cười với người ta nhưng trong lòng ả có khi đã tính được trăm ngàn kế độc ác.
- Cô ta chết rồi, anh sẽ là của em.
Liên lạnh nhạt nói. Cô ta nhận ra sự chần chừ của Quyền, bắt đầu tỏ ra không vui.
- Cái mặt kia của anh là sao? Hay anh không muốn ở với em?
- Không phải là không muốn… Anh…Anh không bỏ vợ được. Chúng ta cứ thế này không được sao?
Quyền khó xử đáp lời. Liên ngay lập tức xưng xỉa lên, cô ta đứng bật dậy, gào to.
- Cứ thế này? Anh coi em là gì hả? Tại sao em cứ phải lén lút khổ sở như thế. Em không quan tâm, nếu anh không bỏ cô ta, thì em sẽ nhúng tay vào đấy. Anh chuẩn bị tinh thần mà ly hôn đi!
Liên tức giận tuyên bố. Ngay từ lúc nghe tin Phù Dung bị bệnh, trong lòng cô ta đã như mở cờ, như trải hoa, cô ta đã tính đến một tương lai đẹp đẽ khi được quang minh chính đại sánh đôi bên cạnh Quyền, người đàn ông mà cô ta hằng mơ ước. Cơ hội hiếm có này, cô ta làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ.
Quyền bối rối cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt trên đùi. Hắn không thể ra quyết định được, hắn đã nhận định rồi mà, hắn muốn cả hai người phụ nữ này đều bên cạnh mình. Đối với Quyền, Phù Dung là cơm lành canh ngọt, còn Liên giống như một ly rượu đắng chát, cay xè đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cuộc sống của một người đàn ông lại cần đủ cả hai loại gia vị này.
Liên không nhận được câu trả lời từ Quyền, cô ta giận dữ bỏ về khi đã để lại lời cảnh cáo. Quyền ngửa mặt lên trời thở dài, hắn biết, dù sao thì ngày này cũng sẽ phải đến mà thôi.
Quyền trở về nhà với một chai nước mắm trên tay. Phù Dung đã sắp cơm ra bàn, cô ngồi đợi chồng lâu đến mức sắp ngủ gật đến nơi, thức ăn trên bàn cũng đã nguội ngắt rồi. Cô có chút thắc mắc, Quyền chỉ đi siêu thị ở ngay dưới chung cư mà thôi, mua một chai nước mắm cũng lâu đến thế sao?
- Người mua hàng hơi đông, anh xếp hàng mãi mới đến lượt.
Quyền đã tập thành nói dối thành thói quen, chỉ cần mở miệng tùy tiện cũng bịa ra được lý do hết sức thuận miệng. Phù Dung cũng không hoài nghi chồng, Quyền nói gì cô cũng tin được. Cô hâm nóng lại thức ăn, rồi cùng chồng ăn tối. Bữa tối diễn ra hết sức ảm đạm, ngột ngạt và gượng gạo. Cả Phù Dung và Quyền đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, chẳng ai để ý đến ai.
Sau khi tắm xong, Phù Dung trở ra thì đã thấy Quyền ngủ say tít trên giường, chăn cũng còn chẳng đắp cho tử tế được. Cô bật cười, tiến đến ghém lại chăn cho chồng, thuận tiện ngồi xổm xuống trước giường mà ngắm hắn.
Gương mặt cương nghị và điển trai của chồng vẫn luôn là hình bóng duy nhất trong tâm trí cô. Trước giờ, Phù Dung vẫn luôn cho rằng cả đời này, lấy được Quyền là điều may mắn nhất của đời mình. Quyền yêu thương cô, chăm sóc cô, hắn cùng với Liên là hai người duy nhất mà cô có thể tin tưởng hết lòng.
Ngực cô lại nhói lên, cơn đau buốt khiến cô cảm nhận được rõ ràng về bệnh trạng của mình. Cô bắt đầu sợ hãi về lời cảnh báo của bác sĩ trẻ kia. Nếu như khối u di căn, cô sẽ không còn đường cứu vãn, cô sẽ chết.
Chưa bao giờ cô nghĩ đến tình cảnh này. Nếu như một ngày cô biến mất, vậy thì Quyền sẽ ra sao, Liên sẽ ra sao? Họ có đau lòng cho cô không, hay họ có đau khổ vì cô không? Phù Dung nghĩ là có, mà cô lại chẳng muốn điều đó xảy ra một chút nào, đặc biệt là đối với người chồng cô hết mực yêu thương này. Cô không biết mình nên làm gì mới phải, chia sẻ về bệnh tình và xin anh hãy giúp mình, hay là âm thầm lặng lẽ rời đi?
Sau vài nhịp vỗ trên ngực, cơn đau xuôi dần. Phù Dung vịn vào tủ đầu giường đứng dậy, cô định đi lấy thuốc uống theo đơn mà bác sĩ đã kê. Vừa quay đi thì điện thoại của Quyền đã réo vang. Đó là tiếng chuông tin nhắn.
- Giờ này còn ai nhắn cho anh ấy mới được? Đêm hôm mà cũng muốn làm việc sao?
Phù Dung nhíu mày. Cô thấy Quyền vẫn đang ngủ say. Màn hình điện thoại của hắn sáng lên, đột nhiên cô nảy sinh chút cảm giác tò mò mà nhìn ngó đến điện thoại hắn. Trên màn hình, nơi có tấm ảnh nền là hình ảnh chân dung của cô, có hiển thị tin nhắn tới từ một số máy lạ, không có tên.
- Anh đã suy nghĩ về đề nghị đó chưa?
Phù Dung nhíu mày, lầm bầm đọc theo tin nhắn kia, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu đến lạ.