Từ lúc từ chối Vương Kha tới giờ đã qua ba ngày, Châu Trạch vốn đã quên chuyện kia rồi, mấy ngày nay Bạch Oanh Oanh không có chuyện gì làm nên chạy qua quán của Hứa Thanh Lãng chơi game, Hứa Thanh Lãng thì lại chạy tới tiệm sách nói chuyện phiếm xem báo với Châu Trạch.
Tuy trước khi đi cục trưởng Triệu từng nói với Hứa Thanh Lãng, cuộc đời không nên chỉ dựa vào mấy căn phòng mà lãng phí thời gian, Hứa Thanh Lãng cũng đồng ý rồi.
Quả thực, lười biếng không thể khiến người ta thành công.
Nhưng lười biếng lại khiến người ta thoải mái.
Hứa Thanh Lãng vẫn sa đọa, ba ngày nay anh ta ngoại trừ lúc Châu Trạch ăn cơm và tự anh ta ăn cơm ra thì chưa từng thấy sống lại, ngay cả tiệm bán phần mềm cũng không mở, vẫn trong trạng thái "Tiệm đóng cửa".
Buổi trưa, Châu Trạch vừa mới ăn cơm trưa uống nước ô mai xong, lúc bước ra cửa tiệm sách thì nhìn thấy chiếc xe màu đỏ có rèm che quen thuộc kia lái tới.
Điều này làm cho Châu Trạch không còn gì để nói. Mới chỉ ba ngày, người phụ nữ này lại muốn làm tóc nữa rồi sao?
Làm tóc nhiều dễ gây tổn hại tới chất tóc đấy.
Người phụ nữ nhanh chóng dừng xe lại nhưng sau đó Vương Kha cũng bước xuống từ trên xe.
Vương Kha chạy chậm tới trước mặt Châu Trạch nhìn hắn nói:
- Giúp tôi đi.
Rất đơn giản, cũng rất trực tiếp chỉ có ba chữ này.
Không hề mào đầu câu chuyện, ý nghĩa của ba chữ này cũng trực tiếp nói tới một vấn đề, cũng chính là người bệnh có hai nhân cách mẹ - con kia.
- Sự tình thay đổi nghiêm trọng, nhân cách của cô bé bắt đầu rối loạn. - Vương Kha nói xong rất gấp gáp nói - Anh phải giúp tôi.
Châu Trạch nhún nhún vai, ý tứ rất đơn giản.
Xin lỗi, chuyện này tôi vẫn không muốn xen vào.
Vấn đề vốn đơn giản chỉ như một cộng một bằng hai, kết quả dây dưa ra làm cho chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Đây là nhân họa chứ không phải thiên tai.
Trong chuyện này, Vương Kha suy nghĩ trên lập trường của một người đầu tư, đánh mất đi phẩm đức và bổn phận của người làm bác sĩ.
- Tôi không có thời gian. - Châu Trạch chỉ chỉ biển hiệu tiệm sách - Tôi còn phải trông tiệm.
Muốn từ chối thì chỉ cần một cái lý do để làm cớ là được rồi, cho dù cái lý do làm cớ này rất thối nát nhưng không vấn đề gì.
- Doanh thu một ngày của anh là bao nhiêu, tôi trả anh gấp mười lần. - Vương Kha trực tiếp nói - Anh đi xem giúp tôi đi, tôi cảm thấy anh có thể giúp mà. Tối hôm qua cô bé gần như đã tự sát thành công, nếu không nhờ phát hiện sớm thì giờ đã là một cỗ thi thể rồi!
Châu Trạch rất đau lòng.
Hàng xóm của mình có tiền hơn mình.
Vợ của mình có tiền hơn mình.
Nữ hầu của mình cũng có tiền hơn mình.
Bạn nối khố của mình còn nói doanh thu một ngày bao nhiêu, tôi trả anh gấp mười lần.
Rất tổn thương tâm hồn!
Tổn thương đến mức Châu Trạch còn muốn lần tới gặp được "Tiểu loli" thì phải bảo cô ta ở dưới đó thăm dò giúp xem bản thân có phải trời sinh là mệnh quỷ nghèo hay không, vì sao làm người hai đời đều nghèo như vậy?
- Đây là tình cảm, là vật vô giá. - Châu Trạch thật sự không muốn đi. Hắn là bác sĩ ngoại khoa, trên phương diện tâm lý học này thì chỉ biết chút bề nổi mà thôi.
- Đi với tôi một chuyến, giúp tôi một lần đi! - Vương Kha bắt lấy tay Châu Trạch.
Điều này làm Châu Trạch cảm thấy không tự nhiên.
Cho dù là tên đàn ông đẹp hơn hoa như Hứa Thanh Lãng cũng chưa từng làm ra loại động tác này với hắn. Lúc này hắn lui về sau một bước, muốn rút tay ra nhưng Vương Kha lại nắm chặt lấy tay hắn.
Châu Trạch nhíu mày, đây là muốn cưỡng ép người ta?
Thời điểm Châu Trạch sắp tức giận, Vương Kha đột nhiên nhỏ giọng nói: "A Trạch, giúp tôi đi!"
Châu Trạch chợt mở to mắt nhìn chằm chặp Vương Kha.
Cậu ta vừa gọi mình là cái gì?
Vương Kha không ngừng hít sâu rồi nói:
- Nếu chuyện lần này không giải quyết xong thì sự nghiệp của tôi đi tong rồi. Tôi cũng không lừa cậu, lúc đầu là do tôi đề nghị người đầu tư lựa chọn người hai nhân cách rồi tôi nói với người ta là mình có thể trị liệu và sắp xếp ổn. Nhưng hiện tại, tôi bó tay, tôi hoảng sợ, tôi chỉ có thể dựa vào cậu.
- Anh vừa mới gọi tôi là gì? - Châu Trạch cũng giảm nhỏ giọng xuống.
Hứa Thanh Lãng đúng lúc đi ra cửa tiệm hút thuốc, nhìn hai người đàn ông đứng ngoài cầm tay nhau vành tai tóc mai chạm nhau thì thầm thậm thụt nói chuyện thì hít ngược một hơi khí lạnh, cảm giác răng mình đau ê ẩm, thở dài nói: "Hữu thương phong hóa(1), thật là hữu thương phong hóa mà."
(1) suy nghĩ bại hoại, không giữ gìn truyền thống văn hóa
Vợ của Vương Kha và Bạch Oanh Oanh đứng bên cạnh nhìn người đàn ông của nhà mình vô cùng thân thiết thì thầm với người đàn ông khác cũng có vẻ khó hiểu.
- A Trạch, giúp tôi. - Vương Kha lặp lại.
Anh ta đã nhìn ra.
Anh ta đã sớm nhìn ra.
Mặc dù vậy anh ta vẫn luôn giả ngu, hoặc có lẽ anh ta không chắc chắn. Hơn nữa phát hiện và suy đoán này là chuyện quá mức kinh thế hãi tục, thế nhưng hiện giờ anh ta chỉ có thể chờ mong Châu Trạch giúp đỡ.
Châu Trạch cắn môi ngẩng đầu, sau đó gật đầu.
Hắn đã đồng ý. Hắn cũng không có cách nào từ chối nữa.
Giống như trước đây hắn tới nhà Vương Kha tìm anh ta trực tiếp báo tên Châu Trạch thì Vương Kha sẽ bỏ hết công việc quan trọng mà xem bệnh giúp hắn.
Lúc này, Vương Kha nói ra tên hắn, bản thân ở trước mặt anh ta không còn là Từ Nhạc nữa mà là Châu Trạch, nên không còn đường nào từ chối nữa.
Là một thằng bạn nối khố cùng lớn lên ở cô nhi viện, tuy sau khi hai người học xong ra ngoài làm việc thì gần như không liên lạc với nhau, tự mình phấn đấu trong lĩnh vực của mình, nhưng những ký ức cùng cổ vũ nâng đỡ nhau từ bé tới lớn thì vẫn còn tồn tại chân thực.
- Đi, lên xe.
Vương Kha không chờ nổi, lập tức mở cửa xe giúp Châu Trạch, dẫn hắn ngồi vào trong.
Vương Kha và Châu Trạch ngồi chung ở ghế sau xe, còn vợ cậu ta thì lái xe.
Trong xe, cả một đoạn thời gian rất dài không có ai nói chuyện.
Điều này làm cho vợ Vương Kha đang lái xe cảm thấy có chút ngột ngạt nhưng cô ấy không hỏi gì nhiều.
Châu Trạch hạ cửa kính xe xuống để cho một ít gió bên ngoài thổi vào trong xe rồi nói:
- Làm sao lại phát hiện?
- Những động tác thói quen sinh hoạt nhỏ trước kia. - Nói xong, Vương Kha vươn ngón tay gõ đầu mình - Hơn nữa, tôi cũng là chuyên gia ở khoản này.
Khóe miệng Châu Trạch nhếch lên một nụ cười, không nói thêm gì nữa.
Vương Kha thì tiếp tục nói: "Giúp tôi chuyện này xong, tôi sẽ không nhắc lại chuyện cũ với cậu, cũng không liên lạc lại với cậu, cũng không tới quấy rầy cậu nữa. Tôi cũng không có bất kỳ sự tò mò nào khác. Điểm này thì cậu cứ tin tưởng anh đây."
- Cậu chính là... cậu của trước kia sao? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Lần trước có một người tên là Từ Nhạc nửa đêm đập cửa nhà tôi nói là Châu Trạch giới thiệu, tôi đã làm gì? - Châu Trạch gật đầu.
Một lát sau, Châu Trạch lại nói:
- Tôi là bác sĩ khoa ngoại.
Ý chính là cậu có kêu tôi tới cũng không có ích gì, tôi cũng không phải bác sĩ tâm lý.
Trừ khi cô bé kia lần thứ hai coi thường mạng sống của mình đi tự sát, thì bản thân còn có thể ở bên cạnh tham gia cứu giúp, về những chuyện khác hắn thật sự hữu tâm vô lực.
- Tôi đã sớm nghi ngờ, cô bé không chỉ là nhân cách phân liệt. - Vương Kha nhìn thoáng qua vợ mình đang lái xe, nhỏ giọng nói.
- Hả? - Châu Trạch sửng sốt một lúc, sau đó hiểu ra ý trong lời nói.
Có cái gì rất tương tự với "Nhân cách phân liệt"?
Quỷ nhập vào người!
Bảo sao lần trước Vương Kha tìm tới mình nói nhân cách thứ hai của mình có thể liên hệ với nhân cách thứ hai của đối phương.
Mẹ nó, cái này nói toẹt ra chính là: Các cậu cùng là quỷ có thể giao lưu với nhau!
CMN!!!
...
Nơi này là khu vực bất động sản cao cấp nhất Thông thành, nằm ở chân núi Lang, từng ngôi nhà biệt thự cao cấp nối tiếp nhau. Lúc xe lái vào, vài tên bảo vệ ở cửa cùng nhau cúi chào người trong xe.
Điều này khiến cho Châu Trạch nhớ lại cái khu dân cư của bản thân đời trước, lão bảo vệ gác cửa buổi tối gần như đều trốn việc vào trong phòng đánh một giấc.
Vương Kha đương nhiên không hiểu rõ nội tâm Châu Trạch đang chịu đựng sự giày vò khi so sánh chênh lệch giữa giàu và nghèo, còn tưởng rằng Châu Trạch bị anh ta nhìn thấu thân phận nên có chút hậm hực.
Xe lái vào cửa một biệt thự, một người đàn ông trẻ tuổi đi tới. Anh ta là quản gia của nhà này.
- Bác sĩ Vương, ngài Trịnh đã nổi giận. - Quản gia nhắc nhở.
- Tiểu thư Trịnh lại xảy ra chuyện? - Sắc mặt Vương Kha nghiêm lại.
- Không phải... Chuyện này.... - Quản gia tuổi còn trẻ có vài lời không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói - Không nguy hiểm tới tính mạng, lần này không phải tự sát.
Vương Kha và Châu Trạch xuống xe trực tiếp đi lên lầu hai, vợ của Vương Kha không đi theo.
Trên lầu hai rất nhiều phòng, dưới chân đều được trải thảm đỏ. Biệt thự rất lớn nhưng thiết bị được lắp đặt không hiện lên vẻ tục tằn xa hoa chứng tỏ chủ nhà không phải nhà giàu mới nổi, ngược lại, chắc hẳn là một người có thẩm mỹ.
Sau khi qua một khúc ngoặt, Châu Trạch thấy một phòng ngủ, đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên mái tóc hoa râm, trong tay đang cầm một điếu xì gà, mặt buồn thiu.
Khi ông ta thấy Vương Kha và Châu Trạch đi tới, lúc đầu trong mắt thoáng hiện lên vẻ tức giận nhưng lại lập tức biến mất rồi lộ ra nụ cười ấm áp bất đắc dĩ nói:
- Bác sĩ Vương, Bình Bình lại...
- Có chuyện gì vậy ngài Trịnh? - Vương Kha cũng có chút vội vàng.
Anh ta là bác sĩ phụ trách trị liệu cho Trịnh Bình Bình, chuyện bây giờ trở thành thế này anh ta cũng có một phần lỗi. Hơn nữa, trong lòng anh ta hiểu rõ, vị phú thương trước mặt đây trong lòng chắc chắn rất không vừa lòng về mình, chỉ là đối phương hiểu được bây giờ có tức giận cũng không có nghĩa lý gì nên vẫn đang kiềm chế mà thôi.
- Tự cậu đi xem đi. - Ngài Trịnh ra hiệu hai người trẻ tuổi mở cửa phòng ngủ ra, Vương Kha và Châu Trạch đi vào.
Bên trong có hai vị bảo mẫu đang coi chừng, chính giữa thì có một cô bé tuổi còn trẻ mặc váy tay còn bọc vải đang nhảy múa, miệng còn nghêu ngao hát điệu hí Đồng Tử.
Vương Kha vô cùng ngạc nhiên:
- Tại sao lại thành như vậy?
Châu Trạch chú ý tới vị trí cổ tay cô bé có vải xô băng lại, chắc vừa nãy là cắt cổ tay tự sát thế nhưng không thành.
Cô bé nhảy nhảy, hình như cũng nhìn thấy hai người mới vào nên nâng cao giọng hát, vung vải lên chỉ vào Vương Kha hát:
- Mệnh một mình mẹ góa con côi, khắc cha khắc mẹ. Một đời lao lực, lại là may áo cưới cho người ta.Cuối cùng phải rơi vào cảnh vợ con ly tán, chúng bạn xa lánh, ưu tư đau khổ!
Cô bé hát, phất tay áo che nước mắt giống như đang đau buồn.
Vương Kha có chút mờ mịt, không biết hát cái gì vào với cái gì nhưng Châu Trạch nghe hiểu.
Cô bé lại vung ống tay áo chỉ về phía Châu Trạch vừa hát vừa nói:
- Thuở nhỏ cơ khổ không chỗ nương tựa, hoảng sợ cô độc. Tới khi được bậc thang leo tới mây xanh, lại rơi xuống chết yểu lụi bại dưới u minh, thật là í í thổn thức...
Hát rồi hát.
Í a í ới
Cô bé bỗng nhiên hơi ngừng lại. Giống như băng catse của máy ghi âm kiểu cũ bị rối.
Cô bé lộ ra vẻ mặt nghi hoặc lại vung ống tay áo hát:
- Sinh ra được bộ da tốt, nhưng trong bụng lại là đồ nhà quê! Dưới gối nam nhân là vàng cũng không có nửa điểm liên quan tới cậu! Cuối cùng thành một người tầm thường không chí tiến thủ, uổng một ... tới nhân gian...
Tới đây, cô bé lại kẹt băng. Sau đó cô bé phát ra một tiếng thét chói tai, sợ tới mức ngồi liệt trên mặt đất, dưới quần ướt một mảng lớn.
Cô bé chỉ tay về phía Châu Trạch, vẻ mặt sợ hãi kêu khóc nói:
- Quỷ... Quỷ... Trời ơi quỷ!