Lúc đầu Hứa Thanh Lãng vốn định làm lễ cúng bái cho cục trưởng Triệu, muốn ông ấy đi thanh thản hơn một chút, coi như đó cũng là toàn bộ tâm ý của mình.
Nhưng nghĩ lại, lúc cục trưởng Triệu ra đi cũng đã rất thanh thản rồi, thậm chí sợ trên đường xuống hoàng tuyền quá buồn chán, ông còn cố ý đem theo hai quyển sách để đọc trên đường.
Vả lại, đoàn xe đưa tiễn còn có hơn một nghìn chiếc taxi cùng rất nhiều dân chúng, cũng đủ để bảo vệ cục trưởng Triệu lên đường bình an, anh ta không cần phải vẽ rắn thêm chân nữa.
- Lão Châu à, ông ấy thật sự là một người tốt.
Hứa Thanh Lãng hút thuốc, khóe mắt hơi đỏ lên khiến người ta thấy yêu tiếc.
- Ông ấy ra đi cũng nhanh thật.
Dù kiếp trước mình là một thầy thuốc đã cứu được rất nhiều người nhưng Châu Trạch lại không cho mình là người vĩ đại, nghề nghiệp của hắn là thầy thuốc, chăm sóc người bị thương vốn là trách nhiệm của mình.
Trên thực tế, những con người bình thường lại được xem là vĩ đại, trong xã hội này, bọn họ chỉ làm vì công việc của mình nhưng bọn họ lại có sự vinh quang, công việc lại bị hạn chế.
Luôn có một vấn đề nào đó có thể làm rung động rất nhiều người.
Mọi người thường thường nhìn vào ánh mắt suy nghĩ sâu xa của quần chúng, xem nó có thật trong sáng như tuyết hay không.
Thế nhưng gần ngàn người họp thành đội đưa tiễn, trong nội tâm bọn họ rất thoải mái.
- Tôi đi nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Lãng rút khăn tay ra, xoa xoa khóe mắt dính nước, quay về tiệm mì của mình, anh ta muốn uống chút rượu, sau đó ngủ một giấc thật ngon, người mạnh mẽ như anh ta, dù sao vẫn không thích để người khác thấy mặt yếu ớt của mình.
Sau khi Châu Trạch hút thuốc xong thì cũng trở về tiệm sách, Tiểu loli nói là muốn đề bạt công việc của hắn nhưng Châu Trạch vẫn hư hỏng trước sau như một.
Bởi vì quả thực là thiếu tính năng động, hơn nữa, Châu Trạch cũng ở đây chờ đợi kết quả, xem xem kết cục của Dung Thành sẽ như thế nào?
Tuy rằng Châu Trạch cảm giác khả năng đối phương lật bàn sẽ không lớn, Tiểu lol tự mình trở về Địa Ngục, ngay cả vô diện cũng đem tới hỗ trợ, hơn nữa còn liên quan đến rất nhiều quỷ sai khác.
Nhưng…
Ngộ nhỡ?
Ngộ nhỡ?
Đúng vậy, ngộ nhỡ!
Thậm chí Châu Trạch đang lo lắng cũng phải mong đợi, nếu như Dung Thành gϊếŧ chết Tiểu loli, vậy thì vị trí của tiểu loli chẳng phải tự nhiên đổ xuống trên người mình sao?
Mơ ước, dù sao thì vẫn phải có.
Lấy điện thoại di động ra, Châu Trạch bấm một dãy số, là số điện thoại của đạo sĩ.
Lần trước, sau khi mời lão đạo sĩ cơm nước xong, hai người không liên lạc lại.
Đầu dây bên kia không ai nghe, Châu Trạch bỏ điện thoại xuống nhưng rất nhanh, đối phương đã gọi điện lại:
- Này người anh em, hiện nay chúng tôi không ở trong Thông Thành, đi đến thành phố khác rồi, sao vậy, có chuyện gì?
- À.
Vốn là Châu Trạch muốn nhờ lão đạo sĩ đi nhắc nhở người kia chú ý cẩn thận một chút nhưng nhớ lại, hắn không nói dong dài, thậm chí cũng không lải nhải quá lâu thì đã trực tiếp cụp điện thoại.
Đoán chừng lão đạo sĩ ở đầu dây bên kia đang cảm thấy rất khó hiểu đây.
Một lần trong giấc mơ nọ, người trẻ tuổi kia rõ ràng biết được mình bị theo dõi, vì vậy, bây giờ hắn nhắc nhở thì có hơi dư thừa.
Trong nội tâm người ta, đều biết đấy.
Duỗi lưng một cái, lúc này Tiểu loli cũng đã tỉnh, khôi phục bộ dạng ngốc nghếch, sau đó mẹ cô bé làm xong tóc cũng đến đón cô bé về.
Có thể thấy được, mẹ cô làm tóc rất thành công, cũng không có thay đổi gì nhiều so với lúc trước nhưng cả người và mặt càng thêm phơn phớt hồng nhuận, có bộ dạng của người đã có gia đình, như là nhụy hoa ngày hè lúc sáng sớm được vẩy lên vài giọt sương, lộ ra sự mềm mại và thành thục.
Lúc xuống xe đi đường, hai chân càng mở ra.
Chuyện ngày hôm nay cứ chấm dứt như vậy, lúc đầu Châu Trạch vốn định đi tắm, sau đó chuẩn bị bữa ăn tối.
Tiểu loli nói mình giữ cương thi của Bạch Oanh Oanh bên người, chẳng khác gì là rước thêm rắc rối cho hắn, xác suất sẽ ảnh hưởng đến quỷ nhưng hiện tại Châu Trạch cũng không có ý định đuổi Bạch Oanh Oanh đi.
Ngủ cùng tủ lạnh đương nhiên sẽ không thoải mái, như ngủ cùng Bạch Oanh Oanh.
Hơm nữa tiệm sách này lại liên tục dính đến quỷ, Châu Trạch cũng có chút phiền muộn.
Đây là vì tình huống có Bạch Oanh Oanh, nếu như Bạch Oanh Oanh không có ở đây thì đoán không chừng đến tối cũng phải đối phó với một đống vong hồn nữa.
Châu Trạch cảm thấy mình sa đọa quá rồi, ở kiếp trước, bản thân hắn có bao cố gắng, bao tiến bộ.
Ở kiếp này bản thân hắn lại không có chút lý tưởng nào, lười biếng thế này cộng thêm việc không có mục tiêu nên mỗi ngày ngoại trừ đọc sách ra thì hắn chỉ làm những việc liên quan đến sinh hoạt.
Thật là thoải mái.
Khi Châu Trạch để Bạch Oanh Oanh giúp mình đem quần áo đi giặt, còn mình thì chuẩn bị đi tắm.
Có người đẩy ra cửa tiệm, Châu Trạch xoay người, hơi ngạc nhiên nhìn người mới đến, bởi vì con gái và vợ của anh ta vừa mới ra khỏi cửa tiệm.
- Tôi quay lại tìm hiểu, nhìn xem tình huống vừa rồi là thế nào.
Vương Kha rất tự nhiên mà lấy một chiếc ghế nhựa ngồi lên, đồng thời ra hiệu để Châu Trạch ngồi đối diện anh ta.
Anh ta có phòng khám, hơn nữa anh thu phí còn rất cao, vì vậy chủ động miễn phí xem bệnh cho Châu Trạch, đối với anh và người ở ngoài, đúng là giữ cho Châu Trạch thể diện lớn.
Đương nhiên, một nửa thể diện này mà vì Châu Trạch, một nửa còn lại là vì Châu Trạch cứu được con gái anh.
Châu Trạch ngồi xuống đối diện Vương Kha.
Cố gắng hết mức giảm thấp tầm mắt để không nhìn đầu của Vương Kha.
Bởi vì đỉnh đầu Vương Kha, lục quang nồng nặc, phảng phất có hàng ngàn con ngựa đang phóng đến.
Bên ngoại tiệm sách có một cái loa Bluetooth nhỏ, ngẫu nhiên có thể phát ra một ít âm nhạc thịnh hành, lúc này lại trùng hợp phát ra bài “Lục quang” của Tôn Yến Tư.
Đầu năm nay, nó luôn ngẫu nhiên phát nhạc nghịch ngợm như vậy.
- Nói một chút coi đi, gần đây cậu cảm thấy thế nào? - Vương Kha hỏi.
- Tôi cảm thấy được mình rất khỏe, không có chuyện gì lớn. - Châu Trạch đáp lại.
- Có thể thấy được, cậu rất bình tĩnh, hơn nữa cũng rất thành thạo rồi. - Vương Kha gật gật đầu nhưng rồi hai người lại cùng trầm mặc.
Châu Trạch có chút kì lạ, hình như chuyện này có thể thấy được, đối phương cũng không phải cố tình đến khám bệnh miễn phí cho mình, tất cả chỉ là ngụy trang.
- Có chuyện, tôi nghĩ mời cậu giúp đỡ. - Vương Kha mở miệng lần nữa.
- Cậu nói đi.
Không nói đến chuyện kiếp trước hai người có quan biết nhau, chỉ đơn giản là nhắc đến lần trước anh ta giúp hắn xem bệnh và đưa ra ý kiến cùng phân tích, coi như Châu Trạch nợ anh ta một ân tình.
- Tôi có một vị khách, mắc chứng tâm thần phân liệt. Trường hợp này rất phức tạp, cũng rất khó chữa trị. Nên tôi muốn cậu cùng tôi đi nhìn qua rồi phân tích một chút.
- Chuyện này đối với cậu mà nói, không khó đúng không? - Châu Trạch hỏi.
- Khó. - Vương Kha cười khổ một tiếng - Bố cô ấy là một đối tác quan trọng, ý muốn xây phòng khám của tôi cũng là nhờ ông ấy đầu tư mới xây dựng được đấy. Nếu như chỉ đơn giản là trợ giúp nhân cách thứ nhất tiêu diệt hết nhân cách thứ hai hoặc là trợ giúp nhân cách thứ hai tiêu diệt hết nhân cách thứ nhất thì tôi có biện pháp, cũng có khả năng thực hiện. Có điều vấn đề lại quá phức tạp, đối với việc tớ hợp tác với ông ấy. Nhân cách đầu tiên của cô con gái đương nhiên là bản thân cô ấy nhưng nhân cách thứ hai và vợ của ông ta rất giống nhau.
- Việc này là… mẹ con cùng sống trong một thân thể hả?
- Ừ, năm trước vợ của ông ta qua đời vì bệnh, ông ta rất đau lòng, mà con gái của ông ta năm nay mới mười sáu tuổi, theo tớ phân tích thì có thể là bởi vì trong tiềm thức đứa con gái đó không thể tiếp nhận việc mẹ mình đã qua đời. Vì vậy mà trong ý thức của chính mình đã từ từ “Tái sinh” một người mẹ mình tưởng tượng để làm bạn với bản thân. Nếu như phát hiện được vấn đề này sớm thì tốt hơn nhưng sự thật bị phát hiện khiến cho cái coi trọng lúc đầu đã từ từ chậm rãi, nhân cách thứ hai đã thành hình, hơn nữa còn rất thành thục. Ban ngày, cô là con gái, buổi tối, cô là mẹ. Lúc ban ngày, cô đi học, ở trong phòng mình nghịc máy tính xem phim trên tivi. Buổi tối, cô ấy muốn đi đến phòng bố mình để ngủ, người bạn kia của tôi không mở cửa thì cô ấy lại ở bên ngoài khóc, nói ông ấy có người đàn bà khác ở bên ngoài nên không muốn chạm vào cô ấy.
- Rất thú vị đấy. - Châu Trạch cười nói.
Sắc mặt Vương Kha có hơi lung túng, đánh giá này của Châu Trạch khiến anh có chút không thoải mái, dùng người bệnh để nói giỡn là một việc rất không tôn trọng người bệnh trong câu chuyện.
- Thật xin lỗi. - Châu Trạch đưa tay ý bảo mình nói sai nhưng vẫn nói - Như vậy, anh và người muốn hợp tác muốn giải quyết vấn đề này như thế nào đây?
Khiến “Vợ” anh ta chết lại lần nữa.
Hay là, làm cho con gái anh ta biến thành vợ của anh ta? Hạnh phúc hai chọn một.
Kiếp trước Châu Trạch cũng là bác sĩ, theo lý thì hắn không nên đem chuyện này ra trêu chọc mà nên suy nghĩ chuyện này nhưng trên thực tế, Châu Trạch không nghiêm túc được, nhất là theo Vương Kha tự thuật lại câu chuyện đó, thật ra Châu Trạch đã nhận ra được ý tưởng của người bố.
Phương thức giải quyết vấn đề có ba loại, giữ lại con gái, giữ lại “Vợ” và giữ lại cả hai.
Đương nhiên, còn có một loại phương pháp cực đoan khác, hai cái cũng không thể tồn tại, thế nhưng là tương đương với gϊếŧ người, trực tiếp loại trừ.
Với tư cách là một người bác sĩ, đầu tiên bạn phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình.
Kiếp trước, thời điểm Châu Trạch ở trong bệnh viện cứu người, cũng thường xuyên gặp cản trở của người bệnh, ví dụ như một người phụ nữ mang thai bị viêm cấp tính, người nhà rõ ràng không cho phép bác sĩ cho cô ấy chụp ảnh, nói vì sợ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của đứa bé nhưng tình huống lúc đó rất nguy hiểm vì chứng viêm có thể ảnh hưởng đến sinh mạng cả người mẹ và đứa bé, một xác hai mạng.
Ở nơi này nhìn lại trường hợp kia, cái gọi là “Vợ” đơn giản chỉ là một giả thuyết nhân cách, là con gái vì quá nhớ thương người mẹ đã qua đời mà bị bệnh.
Vì vậy, giúp con gái thoát ra, thoát khỏi cái gọi là ảnh hưởng của nhân cách thứ hai mới phương hướng trị liệu.
Vương kha tại xoắn xuýt, ý người này là vị phu nhân kia lựa chọn loại thứ ba, ông ta cũng muốn vợ của mình, cũng nhớ nhung vợ của mình, vì vậy ông ta hy vọng khi nhìn vào con gái của mình, vừa có thể nhìn con, cũng có thể tìm kiếm hình bóng người vợ trên đó.
- Ông ta rất yêu vợ của mình. - Vương Kha nói.
- Nhưng nhiều khi yêu lại chính là vỏ bọc của sự ích kỉ.
- Nói như vậy là cậu không muốn giúp đỡ?
- Tớ không biết phải giúp cậu như thế nào.
- Cậu đã thấy nhân cách thứ hai hoàn mỹ nhất nhập vào Án Lệ, tớ cảm thấy cậu có khả năng kết nối với người mẹ của nạn nhân. bảo đảm trong thân thể của các cô ấy giữ sự bình tĩnh, vấn đề bây giờ là ở chỗ, hai nhân cách bây giờ đã bắt đầu có xu hướng không ổn định. Mẹ con họ sẽ từ từ đan xen nhau, hỗn loạn hết lên. Sau đó biến thành một người xa lạ khác.
- Thực xin lỗi, tớ là không được. - Châu Trạch nhìn Vương Kha - Vương tiên sinh, tôi nhớ là bạn tốt của tôi - Châu Trạch khi còn sống, lúc kể cho tôi về anh, nói anh là một người chính trực có nguyên tắc.
Vương Kha khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng lại bình thường trở lại, nói:
- Con người sẽ thay đổi, nếu tôi không có sự trợ giúp của anh, cũng sẽ không đi đến được hôm nay.
Vương Kha đứng lên, xem bộ dáng có ý định rời đi, nếu như không mời được Châu Trạch, anh ta cũng không có ý muốn tiếp tục ở lại.
- Tôi nhớ được mình có mua một tờ xổ số, quên xem tin tức đổi quà tặng rồi, nói không chừng tôi còn có thể trúng năm trăm vạn, bây giờ tôi phải đi xem sao. - Châu Trạch bỗng nhiên mở miệng nói.
- Xác suất của chuyện này quá thấp. - Vương Kha mỉm cười nói.
- Chuyện xổ số này, giống như là nhìn nét mặt ông trời, trong lòng ai cũng biết thứ đồ này không có có dụng gì nhưng anh lại muốn thử.
Nói xong, Châu Trạch nhìn Vương Kha cười cười, tiếp tục nói:
- Đúng không?