Đấu La Đại Lục Người Chơi

Chương 15: Dọa lui

Nghĩ đến cái tên Mặc Vân, đến chính Uyên Lam Hiên còn giật mình, bởi vì cách thức tấn công quá giống, nhưng uy lực lại không hề yếu ớt như hồi sáng.

Nhị hoàn Ất Ba lập tức dùng Xà nhãn hồn kỹ, tính toán muốn phát hiện ra tung tích kẻ địch, có điều hắn lập tức bị oanh tạc lăn sang một bên.

Ất Tư còn khốn khổ hơn, cả người bị thổi lên cao, rồi quất xuống mặt đất thật mạnh, toàn bộ quá trình còn chưa thấy được người ra tay, hai tên lưu manh hoảng loạn đến phát điên rồi

“Có người trợ giúp chúng ta?” Cẩn Đắc bối rối hỏi Uyên Lam Hiên, hai người vốn dĩ chỉ là đi ra ngoài ăn chút đặc sản, không ngờ lại gặp tình huống này.

Vốn tính ra tay dạy dỗ đám lưu manh, ấy thế mà hai người bọn cậu lại vô dụng đến vậy.

“Đừng đứng yên như thế, chúng ta cũng ra tay!” Uyên Lam Hiên nghe Cẩn Đắc nói chuyện, xong chú ý tới hai cái Đại hồn sư dồn sự tập trung về phía bọn cô.

Bọn chúng không tìm ra được người ra chiêu, nhưng đối phương có lẽ định bảo vệ hai cái tân sinh học viên này.

Nắm được bọn chúng liền có được con tin, cùng lắm thì bỏ trốn, với cả…

“Tiền bối, ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi nên biết đại ca của chúng ta là Thái Ất, tứ hoàn Hồn tông, nếu ngươi dám…” Ất Tư đang tính đe dọa đối phương, có điều bằng đồng dạng phương thức đáp trả.

Còn chưa nói dứt lời, tranh thủ sự thiếu đề phòng của Ất Tư mà ra tay, hơn nữa còn rất ác liệt tấn công.

Xoẹt!

Mặt đất cứng rắn đâm xuyên qua một bên bả vai của Ất Tư, ngọn lửa từ hư không ngưng tụ lao tới Ất Ba

“Coi rằng ta là kẻ vô dụng?” Ho ra vài ngụm máu, Ất Ba ánh mắt gian xảo như loài rắn, đột nhiên hướng về phía Uyên Lam Hiên tấn công.

“Bão lốc + Phong Điệp Trảm!”

Cây quạt vung lên, Uyên Lam Hiên kích hoạt hồn kỹ một và hai, dùng sức tấn công.

“Hoàng Kim Chú + Hoàng Kim Hào Quang”

Cẩn Đắc cũng ra sức chiến đấu, bị hai cái nhỏ tuổi hồn sư ra tay, hơn nữa chất lượng hồn kỹ còn không yếu, Ất Ba ánh mắt không cam lòng bị đánh bật ngược trở lại.

Chính là trước khi ngã xuống, khóe miệng của hắn mỉm cười, một cái bóng vọt tới nắm lấy Ất Ba và Ất Tư khỏi cuộc hỗn chiến.

“Đấy đấy… đấy là..” Có người dân chợt nhận ra, tên đại ca của hai cái lưu manh, Thái Ất!

Bốn vòng hồn hoàn vàng vàng tím tím hiện ra đằng sau lưng, có thể so với học viên ngoại viên của Sử Lai Khắc, ngoại trừ độ tuổi quá lớn ra mà thôi.

“Hồn tông?” Uyên Lam Hiên khó tin nói

“Hồn tông lại trợ giúp đám lưu manh này?” Cẩn Đắc cũng khó hiểu.

Ngồi ở trong quán ăn, Mặc Vân cau mày nhìn nhiệm vụ của mình, mô tả nhiệm vụ đã thay đổi

Thay vì đánh bại hai cái Đại hồn sư lưu mạnh, lại còn phải đuổi thêm một cái Hồn tông rời đi.

“Đuổi đi sao?” Mặc Vân thở dài ở bên trong quán ăn thở dài.

Rốt cuộc Sử Lai Khắc đoàn làm cái gì lúc này, để một đoàn lưu manh quấy rối công khai như vậy, thật là…

Nhưng nếu Mặc Vân không ra tay, thì hai người Uyên Lam Hiên với Cẩn Đắc sẽ không ăn được trái ngọt.

Lại chưa kể đến nhiệm vụ gia tăng thêm phần thưởng, Mặc Vân đứng dậy rời khỏi quán ăn.

Vừa rời khỏi cửa liền nhảy lên một nóc nhà cao, biến ảo thành một người đàn ông trung niên, mặc lấy áo choàng kín người.

Tụ tập hết toàn bộ hồn lực của mình lại một chỗ, sau đấy hiện thân.

“Đại ca!” Ất Tư vui mừng kêu

“Đại ca, đám nhóc đó cản trở công việc của chúng ta” Ất Ba lại mau chóng cáo trạng

Có điều bọn họ còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Thái Ất thả xuống, sau đấy liền nghe được một tiếng hừ lạnh.

“Các ngươi đánh không lại một đám nhóc còn có tâm trạng lại đây cáo trạng?” Thái Ất thái độ hung tợn nói

Thật ra hắn cũng không định làm như vậy, bất quá ngay khi Thái Ất ra tay, lập tức hắn cảm nhận được một ánh nhìn đang theo dõi bản thân.

Ánh nhìn của một kẻ thượng vị giả nhìn xuống, tràn đầy giễu cợt lẫn coi khinh, như thể muốn nói một hồn tông như hắn lại chật vật tại đây.

Xong sau đấy, hắn lại cảm nhận được sự sợ hãi đến từ huyết mạch, đến từ bên trong linh hồn.

“Không biết tiền bối là ai? Ngài là tới bảo vệ hai đứa nhóc này sao?” Thái Ất cẩn thân nhìn về phía bầu trời, lúc này mọi người mới để ý thấy một người đàn ông trung niên cách không đứng đấy.

Có thể tự do phi hành mà không cần tới phi hành hồn đạo khí một là có võ hồn bay lượn, hoặc là phải đạt tới cấp độ bảy mươi Hồn thánh trở lên.

Người này là…??

“Lắm lời!” Mặc Vân không có trả lời, mà lạnh nhạt kèm theo khinh thường nhìn xuống bên dưới mặt đất ba người, sau lưng xuất hiện từng vòng hồn hoàn hiện lên

Uyên Lam Hiên và Cẩn Đắc tràn đầy ngưỡng mộ, sau đấy thở phào một hơi, bọn họ thật sự là có người giúp đỡ tới rồi!

“Hồn .. Hồn đấu la?” Ất Tư và Ất Ba hoảng loạn nói.

Tám vòng hồn hoàn hiện lên sau lưng, khí thế mô phỏng lại bản thân đến cực kỳ giống, vàng vàng, tím tím, đen đen đen đen!

Hơn nữa người đàn ông trung niên không nói lời nào, vươn tay ra một điểm, võ hồn của Thái Ất liền lập tức biến mất

Ma Diệp Đằng võ hồn, bốn cái hồn hoàn cứ như thế không thể lại sử dụng, có gọi đến thế nào cũng không thể triệu hồi.

“T.. Tiền bối” Đến lúc này chính Thái Ất cũng hoảng sợ

“Ta đang tâm trạng không tệ lắm, cút đi!” Mặc Vân nhắm mắt lại, tùy ý vung tay một cái, thật mạnh một đợt sóng truyền tới.

Ba người Thái Ất liền kêu lên đau đớn, võ hồn của hai cái Đại hồn sư gần như nát ra, Thái Ất trực tiếp ngất đi.

Có điều Mặc Vân lại không dự định ở lại, nhìn Uyên Lam Hiên và Cẩn Đắc nói vài lời rồi biến mất

“Lần sau muốn ra tay cũng nên tự lượng sức mình trước”

“Vâng!”

“Đa tạ ngài!”

Hai đứa nhỏ lập tức kính trọng cúi đầu cảm ơn, ngước mặt lên liền thấy Mặc Vân thoắt biến giống như vừa mới thuấn di.

Ở một góc khác vắng người, Mặc Vân lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhàng, vừa rồi trang bức hơi thái quá, cả người sức lực đều dùng hết rồi.

Biến ảo ra tám cái hồn hoàn, dùng uy áp của bản thân khi là bốn mươi vạn năm hồn thú, lại lợi dụng hiệu quả áp chế võ hồn hệ thực vật đem Thái Ất làm vô dụng, hiệu quả còn không tệ.

“Đến lúc để trở về rồi” Đứng dậy phủi phủi bụi, Mặc Vân cảm nhận được phần thưởng từ nhiệm vụ truyền tới.

Hồn lực trong cơ thể trướng lên, rồi sau đấy đột phá một bình cảnh, đem hồn lực của Mặc Vân tăng lên cấp 17.