Uyên Lam Hiên cầm lấy cây quạt trên tay, dùng sức vung về phía trước, vòng hồn hoàn đầu tiên phát sáng
“Bão lốc!”
Cơn gió mạnh mẽ đến từ chiếc quạt kéo theo không ít đất cát bay lên, như một con hung thú hung dữ nhào tới chỗ Mặc Vân.
Cẩn Đắc vừa mới thi đấu xong cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi, mà là cẩn thận theo dõi trận đấu tiếp theo.
Quan sát thật kỹ hồn kỹ của Uyên Lam Hiên, đây chính là người có khả năng cạnh tranh chức vị lớp trưởng với cậu nhất.
Gió lốc cứ như thế bao vây khắp người Mặc Vân nhưng lại không đổ ập vào người cậu, Uyển Lam Hiên khó hiểu, chẳng lẽ là cô đánh hụt rồi?
Đứng ở đối diện ngước mặt lên nhìn nguyên tố phong dày đặc, Mặc Vân mỉm cười.
“Hừ! Phong Điệp Trảm!” Uyên Lam Hiên hiển nhiên là để ý thấy nụ cười của Mặc Vân, cô cau mày sử dụng luôn hồn kỹ thứ hai
Chỉ là một cái nhất hoàn Hồn sư mà lại ngạo mạn như vậy đứng trước mặt cô, đối phương đây là xem nhẹ thực lực của nữ tính hồn sư sao?
Theo cây quạt lướt nhẹ, một nhát chém màu bạc đi theo đường cong, giống như hình mặt trăng lưỡi liềm tiến tới nơi Mặc Vân đang đứng.
Hình Chấn lão sư đang do dự có nên kéo Mặc Vân rời khỏi hay không, chính là lúc này ông nhìn thấy đứa nhỏ đang thì thầm cái gì đấy.
“Tinh linh ngữ”
Nhắm lại đôi mắt của mình, những ký tự vô hình đang xuất hiện, phát sáng, và rồi Bão lốc lập tức tan đi.
Ngay từ đầu chúng cũng không thể chạm vào người của Mặc Vân, ngón trỏ điểm ra không trung, Phong Điệp Trảm lập tức bị bóp méo
“Cái gì? Không thể nào…??” Uyên Lam Hiên trở mắt nhìn hồn kỹ của mình bị làm lệch quỹ đạo.
Nhát chém không bị đẩy quá xa, chỉ là hơi nhích lên một chút, đủ để rời khỏi vị trí Mặc Vân đang đứng.
Uyên Lam Hiên vội vàng muốn sử dụng lại hồn kỹ thứ hai tấn công, nhưng lúc này Mặc Vân đã chuyển động.
Bước đi uyển chuyển một cách quỷ dị, gần giống như đạp trên không trung, Hình Chấn lão sư cũng chỉ có thể nghe một vài âm thanh rất nhỏ khi Mặc Vân chạm đất.
“Tập trung đi nào!” Mặc Vân đối với cô gái nhỏ phía trước mình nhắc nhở, có điều cậu vẫn không quên tấn công.
Thật nhiều con chữ đang chạy bên dưới mặt đất, bao vây lấy xung quanh người Uyên Lam Hiên, đồng thời dòng chữ bên dưới chân cô lập tức phát sáng
“Bão lốc” Uyên Lam Hiên kích hoạt hồn kỹ, đối với bên dưới công kích, hi vọng tránh được đòn tấn công của Mặc Vân.
OÀNH!
Mặt đất nổ tung, uy lực so với Phong Điệp Trảm lúc nãy còn mạnh hơn, quan trọng là vụ bạo tạc lại không chỉ có một.
Cảm giác như Mặc Vân đã khóa chặt suy nghĩ của mình, Uyên Lam Hiên né đến đâu liền dẫm phải Tinh linh ngữ của cậu đến đó.
“Đọc vị cũng quá dễ rồi đi?” Đường Vũ bật cười nói
Hắc Chí Tôn gật đầu không nói gì, bọn cậu đã từng thi đấu đơn với nhau từng người một rồi, hồn kỹ Tinh linh ngữ của Mặc Vân chính là một dạng tinh thần công kích, nhưng không phải là trực tiếp công kích vào kẻ thù.
Mà là lợi dụng Tinh linh ngữ để khống chế môi trường xung quanh, từ đó điều khiển chúng để tấn công.
Nó là hồn kỹ không cố định, ví dụ ở môi trường lạnh giá, Mặc Vân có thể khống chế băng rất mạnh, ở trong một ngọn núi lửa, Mặc Vân lại khống chế lửa thật đáng sợ.
Ngoài việc điều khiển nguyên tố xung quanh, nó còn có thể dùng như một ảo ảnh, cũng như do thám trong phạm vi rộng.
Vậy nên bọn cậu mới nói hồn kỹ đầu tiên của Mặc Vân có thể đảm nhiệm hầu như mọi công việc cần thiết của một Khống chế hồn sư.
“Phong Điệp Trảm!” Uyên Lam Hiên cắn răng chấp nhận chịu một lần tổn thương, lấy gió làm màn đệm chắn bớt tổn thương từ vụ bạo tạc dưới lòng đất.
Sau đấy hung dữ tấn công về phía trước, nhát chém bạc lần nữa phóng với tốc độ rất nhanh tới người Mặc Vân, nó không có bị bẻ cong như hồi nãy, mà trực tiếp xuyên qua người Mặc Vân.
Đúng vậy, chính là xuyên qua cơ thể của Mặc Vân!
“Huh?” Uyên Lam Hiên giật mình, đến khi cô kịp phản ứng điều gì, hình bóng của Mặc Vân trước mặt đã biến mất.
Các học viên xung quanh cũng hoang mang, rồi sau đấy cả người của Uyên Lam Hiên bị nhấc lên.
“Ugh… urk…”
Không thể di chuyển, thậm chí đến thở cũng khó khăn, thật nhiều dây leo không biết từ khi nào đã khóa chặt lấy người của Uyên Lam Hiên.
Từ trên cây cao gần đó, Mặc Vân nhẹ nhàng đáp xuống, nở nụ cười thân thiện với một cơ thể hoàn hảo, không chút nào tổn thương cười nói
“Lam Hiên bạn học, cậu thua rồi”
Nụ cười của Mặc Vân làm cho Uyên Lam Hiên kích động, muốn nhào tới đập chết tên khốn trước mặt, xong rồi lại bị dây leo siết chặt hơn.
Vừa rồi Mặc Vân đã dùng Tinh linh ngữ tạo ảo ảnh ở trước mặt đối phương, bởi vì đang liên tục né tránh và hỗn loạn, vậy nên Lam Hiên hoàn toàn không nhận ra được khác thường.
Và đến khi cô muốn tấn công ảo ảnh được tạo ra, cô lại không để ý tới dây leo bị Mặc Vân khống chế.
Bị siết tới tình trạng bây giờ, thậm chí võ hồn đều không thể sử dụng được, hai cái hồn hoàn mau chóng rút đi.
“Được rồi, Uyên Lam Hiên bạn học thua cuộc, người thắng là Mặc Vân”
Kết quả nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, bất quá ngay từ khi trận đấu bắt đầu, Uyên Lam Hiên đã hoàn toàn bị Mặc Vân khống chế tới gắt gao.
Được thả ra ngoài, Uyên Lam Hiên liền mau chóng ôm lấy cổ thở dốc, cô tưởng rằng mình sắp chết rồi chứ…
Dù chỉ là dây leo buộc chặt, nhưng cảm giác sức lực đang bị rút đi thật sự khủng hoảng, lần nữa ngước mặt lên nhìn Mặc Vân, Uyên Lam Hiên đã thu hồi khinh thị của mình.
“Ta thua” Đứng dậy quay trở về chỗ ngồi.
Cẩn Đắc lúc này thật sự đau đầu, cậu mắc công nãy giờ theo dõi Lam Hiên thi đấu, rốt cuộc người chiến thắng lại là Mặc Vân.
Nhưng điều quan trọng hơn lại là… cậu còn chưa biết Mặc Vân dùng loại hồn kỹ gì để chiến thắng Uyên Lam Hiên.
Ban đầu là một loại công kích bạo tạc, sau đấy là ảo ảnh, cuối cùng là khống chế dây leo? Đây rốt cuộc là loại hồn kỹ gì?
Thận trọng đứng dậy bước ra ngoài, nếu Lam Hiên thua cuộc, vậy thì trận đấu tranh giành lớp trưởng này là giữa cậu và Mặc Vân rồi.
[Nhiệm vụ: Rèn luyện tuần – Hoàn thành]
[Phần thưởng: Điểm tích lũy 500, Hồn lực chúc phúc (nhỏ) (Hồn sư)]
Xác nhận phần thưởng của mình, Mặc Vân liền cảm giác ở trong cơ thể có thêm một nguồn hồn lực đột ngột trướng đầy.
Tuy nhiên cảm giác này không quá đột ngột, mà hồn lực này còn rất vững chắc, cảm giác như đẳng cấp 17 đã không còn cách cậu quá xa nữa.