Tôi Ở Thành Phố

chap 15 - chấp nhận (2)

...

- Hân ơi giúp hai làm bữa tối nhé , hai đi một nát nhé

- dạ

nói rồi hai đên gần tôi nhẹ giọng nói

- đi cùng hai chút nhé .

-... vâng ...

....

đã mấy ngày rồi tôi và hai không nói chuyện với nhau , điều đó đang tạo ra bức tường ngăn cách giữa chúng tôi , tôi rất muốn mở lời nhưng không biết phải làm sao khiến cho không gian chiều tối thật yên tĩnh .

- nơi đây không thay đổi mấy nhỉ ... ( hai đã pha tan sự yên tĩnh giữa hai chúng tôi )

-... dạ...vùng này cách chung tâm thành phố khá xa lên cũng không có nhiều thay đổi .

- nhớ hồi xưa em vẫn còn là đứa trẻ hay trốn đi chơi rồi bị hai bắt về nhà trên con đường này vậy mà bây giờ ...

-... em... em xin lỗi...

... ( không gian lại trở lên yên tĩnh , có lẽ cả gai chúng tôi đều ngại ngùng khi nhắc đến truyện lần đó )

-... sao lúc đó em lại dừng lại ?

-... em...

- cứ nói đi không cần ngại đâu .

- em đã thấy hai khóc .... và điều đó khiến

em dằn vặt , em không cho phép mình làm điều đó khi thấy hai dằn vặt như vậy .

- ... em... em thật sự yêu hai sao ?

- ... dạ ...

- dù điều đó là sai trái ?

-... đối với em tình yêu không có gì sai trái cả.

-... vậy ... mai này khi hai có tuổi hai không còn trẻ đẹp liệu em còn yêu hai không ?

( câu hỏi của hai khiến tôi ngạc nhiên , phải chăng là hai đã chấp nhận tôi , chấp nhận tình cảm của tôi ? )

- ... em không thể nói trước được điều gì, hãy để thời gian chứng minh cho mọi thứ...

- hihi... dạo này sống triết lí quá taa... ( nói rồi hai năm tay tôi , điều đó làm tôi rất vui , có lẽ câu trả lời của tôi đã đúng hoặc là nó đã không sai )

- vậy.... vậy chúng ta ...?

- ừ ... từ nay hai sẽ là người yêu của cưng nhé , nhưng hai nói trước mình vẫn giữ cách xưng hô nhé .

- dạ ... ( tôi rất vui vì hai đã chấp nhận mình , tôi sẽ chứng minh cho hai thấy tình cảm của tôi dành cho hai )

...

tôi và hai nắm tay nhau đi trên con đường quê , giữa khung cảnh lãng mạng của bổi chiều tối , hai bên đường cây cối um tùm , tiếng chim hót , dòng sông xanh long lanh tất cả tạo lên không gian hoàn hảo cho hoàn cảnh này .

Chúng tôi cười nói vui vẻ trên đường về , đã vài ngày không nói chuyện vì vậy tôi và hai nói không ngưng nghỉ , thật là nhiều thứ để nói . Lúc đó hai có cuộc điện thoại , hai buông tay tôi ra để nghe điện thật may vì lúc đó coa cuộc điện thoại vì ngay khi hai vừa bỏ tay thì tôi gặp Hà , con nhỏ rất vui khi nhìn thấy tôi , nó chạy đến ôm chầm lấy tôi rồi ngước lên hỏi một cách ngây thơ làm tôi không biết trả lời thế nào

- Long ơi , anh về hồi nào mà không gọi cho em thế ? Mà sao dạo này ảnh chẳng liên lạc với em thế ? em đã nói em yêu anh rồi mà , anh không muốn làm người yêu của em sao?

Con nhỏ này từ khi thổ lộ với tôi thì đổi luôn cách xưng hô , mà nó hỏi như vậy làm tôi lúng túng vì tôi đang ở cạnh hai .

Thấy tôi lúng túng làm hai mắc cười lắm , hai vẫy gọi tôi ra nói nhỏ

- nè ông tướng nhớ giữ bí mật đó ai mà biết là chị em mình không sống nổi đâu, mà từ chối cho khéo không con bé lại buồn tội nghiệp em nó ra , hai về trước nhé ... Hai về đây hai đứa về sau nhé ( nói rồi hai quay ra nói lớn với cả Hà )

- dạ ... hai về ạ .

Lúc này chỉ còn tôi với Hà , không biết phải làm sao , tôi không muốn làm nhỏ buồn nhưng tôi cũng không thể chấp nhận nó vì hiện tại tôi không hề có tình cảm với nó , tôi chỉ quý nó như một người bạn bình thường mà thôi .

- Long ... sao vậy anh không muốn làm người yêu em hả .?

-... em nghĩ sao , anh đâu có ở đây sao mà mình yêu nhau được phải không ? ( tôi biết cách trả lời này rất khốn nạn vì tôi đang tạo cho nó hy vọng một cách mù quáng )

- vậy em sẽ cố gắng học giỏi rồi xin ba mẹ lên Hà Nội học cùng Long nhé .

-... ( tôi thở dài không trả lời , tôi đâu thể làm gì hơn , tôi chỉ không muốn làm Hà buồn )

cũng may lúc này đến nhà tôi rồi lên tôi kiếm cớ té luôn , con nhỏ lúc này vui nắm , nó có mục tiêu phấn đấu, nó bảo sẽ cố gắng học rồi xin ba mẹ lên Hà Nội học chung với tôi .

- sao rồi hả ông tướng , có gì với cái Hà không ? ( vừa vào nhà hai đã hỏi tội tôi )

- dạ đâu có em với Hà vẫn là bạn thôi mà .

-có thật không đó ?

tôi chạy đến ôm hai vào lòng

-làm sao dám nói dối người yêu của tôi đây .

hai cười khúc khích rồi nhìn tôi , tôi hôn lên chán hai một nụ hôn nhẹ rồi hai mắt chúng tôi không rời nhau . Đúng lúc này Gia Hân đi qua , em không nói gì mà chỉ cười hi hi rồi chạy mất làm tôi dở khóc dở cười. Nhưng trái ngược với tôi hai cảm thấy lo lắng vì sợ chuyện này bị phát hiện.

- hai sợ hả ?

- bớt bớt lại nha ông tướng cái Hân mà biết là chết đó .

- hình như em chưa nói cho hai là Hân biết rồi đó hihi

- cái gì ... sao... sao em ấy biết ?

- à thì chuyện là như này ....

( tôi kể lại mọi chuyện cho hai , không còn bất cứ bí mật nào giữa ba chúng tôi nữa )

- ... vậy hai cho phép em với Gia Hân đó , nhưng không được quên hai đó .

- cái gì sao mà quên được . Em sẽ xem cả hai người là vợ mình mà hihi .

- nhất ông rồi đó , thôi vào ăn cơm đi không Hân lại đợi .

- dạ .

thế là bữa cơm diễn ra một cách ngại ngùng giữa hai và Hân , Hân thì không biết tôi đã nói cho hai còn đỡ về phần hai thì khỏi nói cũng biết và tôi thì rất vui vẻ vì đã có một gia đình nhỏ của riêng mình .

( vì vội qua lên chỉ viết được như này mong ae thông cảm chiều mai viết nốt nhé )