Tôi Ở Thành Phố

Chương 5: ngày mưa Hà Nội

Hai không dẫn rôi vào bãi xe mà dẫn tôi ra của chắc hai bắt taxi , tôi thấy hơi khó chịu vì vừa đi xe bus khá xa cái mùi xe làm tôi thấy khó chịu nhưng không sao đi cùng hai là được rồi . Nhưng nào ngờ hai dẫm tôi đến chỗ một chiếc xe 4 chỗ đợi sẵn . Một ông anh khoảng gai mươi mấy tuổi bước xuống xe mở chào tôi -chào em , anh là Nam 21 là người yêu chị My chắc My cũng kể với em rồi nhỉ ?

Tôi chết lặng , chân tôi run lên muốn đứng không vững , chết tiết sau bao nhiều cố gắng thì đây là kết quả sao , tôi nhìn sang chị My chị không nói gì mà gật đầu . Tôi như rơi vào hố đen của tuyệt vọng , hố đem tăm tối .

Tôi giật hành lý từ tay ông Nam rồi bỏ đi mà chẳng nói lời nào cả . Ông Nam có vẻ khó chịu vì thái độ của tôi chắc ông thấy tôi hỗn láo vì ông hơn tôi 5 tuổi hơn nữa ông còm là người yêu của chị My . Ông tỏ vẻ khó hiểu nhìn chị

-tánh nó vậy đó anh đừng chấp nhất

Chị vừa nói vừa nhìn về phía tôi thở dài lắc đầu nhẹ .

...

Tội chạy một mạch mà chẳng cần biết nơi mình đang đến là đâu , hai hàng nước mắt tôi lăn dài trên má , cổ họng tôi như bị ai bóp nghẹt , tôi chạy một mạch đến dưới một cái chân cầu vắng người tôi gục xuống bãi cỏ gần đó nhìn lên bầu trời . Bầu trời như hiểu lòng tôi , những hạt mưa rơi nhẹ lất phất từng hạt . Tôi vẫn nằm đó và nhìn lên bầu trời ....

Mưa đã to hơn , mưa ngày càng nặng hạt tiếng điện thoại tôi reo lên tôi nhìn màn hình thấy chị hai gọi tôi không thèm nghe không đúng hơn là tôi không muốn nghe không muốn đối mặt với sự thật này . Rồi lại những tin nhắn được gửi đến , tôi vẫn mặc kệ . Nằm trong cơn mưa nặng hạt , tôi muốn nó gột rửa mọi thứ , gột rửa trái tim tổn thương của rôi , gột rửa tâm hôn tôi . Tôi nhắm mắt lại , tôi không muốn nhìn thấy gù nữa tôi muốn mình không mở mắt ra nữa .

... Trời vẫn đổ mưa như chút nước , tôi mở mắt ra , chị tôi đang nhìn tôi trên tay cầm chiếc ô nhỏ che phần mặt cho tôi .

-Này ... Này nhóc

Bóng chị tôi mờ dần

-thất tình hả ?

Tôi không nhìn rõ hình bóng người con gái đó nữa , nhưng hình như đó không phải chị tôi

-đồ ngốc , nằm đây làm gì thế nhóc ướt như con chuột cống rồi đấy ... Hihihi đứng là ngốc .

Thì ra đó không phải chị tôi

-cô là ai vậy ?

-nhìn cái thái độ muốn ghét chưa hihihi....

....

-Chị đây sẵn sàng nghe cậu tâm sự , đi làm vài chén chứ hôm nay tâm trạng chị cũng không tốt .

.... -được thôi

Tôi nặng nhọc gượng dậy , cầm túi đồ của mình , khốn nạn thật nó ướt nhẹp rồi , cũng may bên trong không có gì qua trọng vài bộ quần áo và cái ví tiền . Tôi đi theo cô gái đó đến một góc nhỏ trong một con hẻm , ngồi vào một quán rượu cũ kỹ .

-không ngờ ở thành phố lớn như vậy cũng có những nơi thế này sao ?

- nhóc mới tới à ?

-ừ vừa tới hồi chiều .

-vậy sao nhóc có vẻ tuyệt vọng vậy ?

-.... Tôi đã rất cố gắng...

Nói rồi tôi cầm trai rượu trắng lên lốc một hơi dài . Vị nó thật khó chịu có hơi cay cay lại có mùi cồn trong miệng vào đến bụng nó cồn cào hơi l*иg sặc lên mũi làm tôi muốn sặc .

-lần đầu mà uống gì nhiều vậy .

-tôi đã cố gắng để lên tp này vì một người ... Nhưng ...

Nói đếm đây l*иg ngực tôi thấy đau nhói

-nhóc , cậu thật ngu ngốc . Vì một người khác mà hành hạ bản thân . Nếu là tôi , tôi sẽ sống thật tốt còn nhiều người khác quan trọng với tôi để tôi cố gắng sống .

-có lẽ vậy .....

-được rồi uống ... Dzo

-dzo...

Cạch tiếng cốc thủy tinh chạm vào nhau , tôi uống khá nhiều tôi ngà ngà say rồi chẳng hiểu vì sao tôi còn có thể nhận biết xung quanh vì đây là lần đâu tôi uống mà tôi đã uống nhiều thế này mà vẫn không ngục thì tôi cũng thấy mình uống rất khá , cả hai chủng tôi dìu nhau loặng choảng bước về phía trước , tới một góc đừng nhỏ , nhìn thấy một căn nhà tồi tàn , không ngờ ở thành phố lại có những nơi như vậy.

-mà cô tên là gì vậy , cả buổi uống cùng mà tôi chưa biết tên cô ?

- rôi là Gia Hân 18t còn nhóc ? Cậu cũng lên giới thiệu đi chứ hì hì

Cô ấy có vẻ hơi say rồi

- tôi là Long 17t cô hơn tôi có một tuổi mà cứ mở miệng là gọi tôi là nhóc vậy ?

-hahaha 1 tuổi là hơn rồi phải không

Hahaha cả hai chúng tôi cười lớn tôi vào trong căn nhà rách nát đó , dìu cô ấy ngồi xuống tôi muốn đi thay quần áo vì cả người tôi ngấm nước mưa cứ như con chuột cống .

May là mẹ tôi có tính khá ngăn nắp lên trước khi đi đã bỏ quần áo tôi và túi nilong to chia làm 2 túi một túi đựng quần một túi đựng áo.

Định lấy đt ra gọi cho mẹ để hỏi địa chỉ nhà chú , vừa mở đt 28 cuộc gọi nhỡ và 17 tin nhắn từ chị . Tôi cảm thấy khó chịu chị quan tâm tôi làm gì , chị gọi tôi làm gì chẳng phải chị đã có người đàn ông kia rồi sao . Tôi đang rất giận chị . Tôi gọi cho mẹ

-alo mẹ à con không biết số của chú mẹ cho con xin địa chỉ nhà chú với ạ .

-con đang ở đấu à từ chiều chị con gọi mấy lần đó hỏi con coa gọi cho mẹ không . Hai đứa cãi nhau à ?

-không có gì đâu ạ , con đang ở nhà một người bạn mới quen .

- ************* số đt và địa chỉ nhà chú con đó , mà gọi cho chị con đi nhé chắc nó cũng đang ngóng con đó .

- dạ vâng .

Thấy Hân ngủ say rồi tôi đi ra ngoài đi dạo một nát để tìm hiểu về đường xá , trời lại bắt đầu mưa tôi mua một chiếc ô rồi ngồi vào một quán nước gọi cốc nước chanh để giải rượu , đang suy nghĩ vu vơ tôi thấy một bóng hình quen thuộc , là chị tôi , chị đang đi tìm tôi nhìn khuân mặt chị có vẻ mệt mỏi tôi thấy có lỗi quá định chạy lại chỗ chị thì ông Nam từ đâu đi tới nói gì đó hình như đang an ủi chị tôi . Tôi bực quá định bỏ đi nhưng nghĩ lại vẫn lên gọi cho chị tôi thì hơn

-alo em đang ở đâu đấy hai tìm em từ chiều ? Em đang ở đau hai đến đón ?

-hai người về đi , em đang ở nhà một người bạn , sáng mai em sẽ về nhà chú .

Chị My nhìn xung quanh để tìm tôi nhưng tôi đang ngời trong quán trà tranh lên chắc không thấy .

-... Ừm ... Híc híc ... Vậy em cẩn thận nhé . Rồi hai buồn bã ra về , chắc hai lo cho tôi lắm , nhưng thật sự hiện tại tôi không biết phải làm sao , tôi rất mệt mỏi tôi đang suy nghĩ về việc trở lại quê mình để không phải đau buồn nữa . Tôi buồn bã bước trở về căn nhà nhỏ của Hân , cô ấy đã ngủ rồi tôi tìm chỗ bằm xuống nhưng thật sự chẳng có chỗ nào để nằm cả căn nhà quá nhỏ một chiếc giường và cái tủ đã chiếm hết diện tích ngôi nhà , tôi thấy thương cho Hân không biết gia đình cô ấy đâu mà cô ấy lại phải sống như thế này , tôi leo lên giường nằm tôi không muốn thức trắng đêm nay đâu đoạn đường xa cùng với những chai rượu đã làm tôi thấy rất mệt . Năm trên giường tôi thấy thật thoải mái dù có hơi chật chội, bông Hân quay sang ôm tôi rồi rúc vào ngực tôi

-ba ... Ba ơi đừng đi mà ..

Khóe mắt cô ngấn lệ , cô gái này đã trải qua những gì vậy ? Hơi men làm tôi thấy hơi khó chịu , thằng em tôi giờ cũng bắt đầu cựa quậy, chết tiệt , tôi cố gắng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ , tôi không muốn lợi dụng người khác nhất là khi cô ấy là người giúp tôi .

....

-aaaaaaaaaaaaa......

Tôi bị đánh thức vì tiếng kêu của Gia Hân vừa mở mắt chưa kịp định thân tôi ăn ngay 1 đạp làm tôi nhào xuống giường

- sao... Sao cậu lại ở đây !!

- chả phải đêm qua cô nói tôi có thể ở lại hả ?

Tôi ngơ ngác , rồi nhìn sự sợ hãi trên khuân mặt Gia Hân tôi mới nhận ra cô ấy thật yếu đuối nhưng cô ấy lại tỏ ra rất mạnh mẽ

-nhưng... Nhưng.. Anh .... Chúng ta...

Tôi thấy cô ấy hiêu lầm

- thì chuyện cũng đã sảy ra rôi , mà đêm qua cô mãnh liệt thật nha , tôi không ngờ đó hihi

- anh... Anh ... Híc híc

Nước mắt cố ấy dần dần trào ra khiến tôi luống cuống

- ây da ... Đừng mà... Đừng khóc mà

Huhuhu

-tôi nói đừng khóc mà tôi đùa đó đêm qua k sảy ra việc gì hết mà .. Đừng khóc

- huhuhu... Thật ... Anh nói thật chứ ...

-cô không thấy cả cô và tôi vẫn còn đang mặc quần áo à mà hỏi ??

Cô ấy nhìn xuống thái đô quay 180 độ

-ờ ha

Giọng nói ngây thơ cộng với biểu hiện lúc nãy tôi chắc chắn 100% có ấy vẫn còn trong trắng .

-sai thật mà ...

-sai cái gì mà sai ? anh hù người ta thế có ngày anh bị đánh chết đấy lúc đấy đừng có mà than phiền hư.

-à thì tại tôi nghe lũ bạn ở quê nói con gái sống trên thành phố 16t là mất trình hết rồi .

Vừa nói tôi vừa đứng dậy , toan thấy sai sai cơ thể tôi thật nặng nhọc, vô lực .

Tầm bậy tầm bạ lũ bạn ở quê anh chả biết gì

Gia Hân vừa nói vừa bĩu môi nhìn rất đáng yêu , thấy tôi khong trả lời mà đang cố gắng ngồi xuống giường

-có sao không tôi lỡ chân đạp hơi mạnh hihi

- hình như tôi đang bin sốt rồi .

Gia Hân sờ chán tôi rồi sờ chán cô ấy lại sờ về chán tôi

-sốt cao quá , để tôi đi mua thuốc nhé .

-thôi không cần , tôi có người quen cô đưa tôi đến địa chỉ này nhé .

-anh ôm vậy đi được k đó .

-yên tâm tôi là đàn ông mà thế này chưa nhằm nhò gì .

Tôi nói thật vì so với cảm giác ngày hôm qua thế này đỡ hơn nhiều . Tôi đưa Gia Hân số địa chỉ rồi cùng cô ấy đi đến nhà chú tôi . Cách khá xa đi bộ mất 30p nhưng vì Gia Hân mượn được chiếc xe cup lên trở tôi về nhà chú tôi chỉ mất 10p là đến nơi .

.. Đến nơi thấy cổng nhà đang mở , nhìn lại địa chỉ lần cuối thấy đúng rôi

-cảm ơn nhé đến đây được rồi .

-vậy à hay để tôi đưa anh vào nhà nhé .

-tôi đâu nát đén như vậy chứ hihi

-vậy ... Vậy chúng ta còn gặp lại chứ ?

-nói gì vậy đồ ngốc này chúng ta là bạn mà ?

- nhớ đó chúng ta là bạn nhớ tới thăm tôi nhé .

Tôi cố gắng bước vào nhà , tôi cố gắng lê từng bước , chết tiệt cái thân thể vô dụng này làm tôi muốn điên lên , tôi còn chẳng thể gọi chú tôi nữa , bước được vài bước tôi thở dốc, may mà Gia Hân chạy lại dìu tôi

-yếu còn ra gió hihi

-cảm ơn nha .

Gia Hân dìu tôi qua cửa vườn vào đến cửa nhà gõ cửa gọi

-có ai ở nhà không ạ ?

Cạch tiếng cửa mở , cách cửa dần mở qua cô tôi là người mở cửa đứng sau cô là chị người mà tôi không muốn gặp nhất lúc này , không phải vì tôi ghét chị mà tôi chưa thể chấp nhận sự thật được . Thấy em trai mình xanh xao nét mặt vô hồn , lết từng bước như người sắp chết , mà hai khóe mắt chị hai ươn ướt , tiến lại đỡ tôi , tôi quay nghiêng người không để chị đỡ mà vịn vào vai Gia Hân định bước vào nhưng tôi dừng lại hỏi

- anh ta có ở đây chứ ?

Nếu hắn ta mà ở đây tôi thà chết chứ không muốn hắn thấy bộ dạng thảm hại này của mình , còn hai thấy tôi hỏi câu đó hai sốc lắm

hai không ngờ đến ra như thế này rồi tôi vẫn không muốn thấy hắn hai biết không phải vì tôi ghét hắn mà vì hiện giờ hắn là người yêu của hai .

-Không ... anh ấy không có ở đây.

Tôi được dìu vào phòng ngủ thừa trong nhà , tôi nằm xuống mệt mỏi , buồn bược tội mỉn cười bảo Gia Hân

-cảm ơn nha giờ tôi sống rồi khi nào khỏe sẽ tới trả ơn cô hihih

-ừm .

Gia Hân ra khỏi phòng rồi khép cửa lại chị hai cũng đang đứng ngoài thấy Gia Hân ra liềm tiến lại chào

-cảm ơn em đã chắm sóc Long nhà chị nhé . Nó có làm phiền gì em không ?

-dạ đâu có gì ạ , nhưng em thấy cậu ta có vẻ không ổn nắm hôm qua lúc em gặp cậu ấy là lúc cậu ta đang nằm giữa mưa như một người thực vật , lúc đầu cậu ta như mất ý thức vậy e gọi cũng k trả lời đá đá mấy cái câu ta mới biết , rồi em đưa cậu ấy đi ăn chút đồ ăn nóng định cho câu ta uống một ít cho đỡ buồn không ngờ cậu ta uống hết gần ba chai . Em hỏi thì cậu ta chỉ nói " đã rất cố găng " , em nghĩ tinh thần câu ta không ổn định đâu , chị lên hỏi thử xem có chuyện gì .

Nói rồi Gia Hân bước về

-em ở lại dùng bữa với gia đình nhé ?

-dạ thôi em còn phải làm việc nữa em đi trước ạ .

Gia Hân vừa khuất bóng , hai bước vào phòng

-mình nói chuyện chút nhé ?

Tôi chẳng nói gì chỉ nhắm mắt lại , Gia Hân đã về coi thì đi mua thuốc giờ chỉ còn tôi và chị . Chị bước lại cầm lấy tay tôi chị khóc

-chị xin lỗi , vì chị mà em ra nông nỗi này, chị xin lỗi ... huhu

Tôi cũng khóc theo dường như lúc này tôi không biết làm gì hơn nữa , chúng tôi nắm tay nhau một lúc , tôi mới lên tiếng

-em xin lỗi đã khiến chị lo lắng , hôm qua e đã định ra gặp chị nhưng em thấy anh ta ...

Em chưa thể đối mặt với việc này em xin lỗi .

Cành nói chị càng khóc , tôi im nặng , tôi không biết phải làm sao nữa hoàn cảnh này của tôi thật khó khăn .

-em đã cố gắng rồi .... Thôi chị ra ngoài đi em muốn nghỉ ngơi một chút ... haizz

Tôi thở dài rồi chìm vào suy nghĩ .