Đúng như lời Tiến nói, 2 tiếng sau cuộc gọi của tôi cả nhà Tiến có mặt đông đủ trước cổng nhà tôi khiến tôi giật mình xen lẫn tự hào. Anh vừa thấy tôi chạy vào thắc mắc: em sao thế? Tại sao mặt mũi lại bầm vào thế kia?
Tôi nói dối: em đi không cẩn thận đâm vào tường, không sao anh ạ! Lát nữa là hết thôi.
Anh đưa tay vuốt lên mái tóc của tôi: có chuyện gì với em vậy? Sao tóc của em lại thành ra thế này?
Mẹ tôi nói: là tôi làm đấy. Loại con gái không giữ đức hạnh như vậy là còn nhẹ. Mấy người đến rồi thì vào nhà ngồi nói chuyện cho rõ ràng đi.
Mẹ Tiến cười vui vẻ: chị thông gia à! Có phải chị nặng tay với con dâu em rồi hay không? Con bé đang có bầu mà chị. Chị nóng tính quá rồi thì phải. Chẳng gì cũng là con cái trong nhà, chị không thương con bé thì phải xót đứa cháu trong bụng chứ?
Mẹ tôi đáp: nó là con gái tôi. Nó hư thì tôi dạy nó. Từ khi nào nó thành con dâu chị vậy? Chị mang trầu cau sang rước nó làm dâu chưa mà nhận vơ?
Mẹ Tiến đáp: vâng, chị dạy phải ạ! Tụi trẻ chúng nó giờ yêu nhau cho nhau cũng lẽ thường mà chị. Chúng ta làm cha làm mẹ cũng thông cảm cho tuổi trẻ các con. Gia đình em nghe tin cháu có bầu vội thu xếp sang nhà thưa chuyện với chị đây ạ.
Mẹ tôi quát: con Loan không biết đường đi lấy nước pha trà à?
Tôi vội vâng dạ chạy đi pha trà. Mẹ tôi mời gia đình Tiến vào nhà ngồi nói chuyện. Mẹ Tiến nói: em mong chị thông cảm cho gia đình chúng em. Thực sự là cháu Tiến không hề biết cháu Loan có bầu nên chúng em mới chưa qua thưa chuyện với chị. Lỗi này thuộc về cháu Tiến là nhà em. Sáng nay chúng em biết tin cháu Loan bầu bí là vội sang đây ngay. Chúng em cũng chuẩn bị lễ trầu cau sang thưa chuyện, mong chị đại sá nhận cho chúng em vui ạ!
Mẹ tôi nhìn vào cái tráp lễ nhà Tiến bưng sang: tôi chưa biết gì về nhà bên ấy, sao chưa gì chị đã mang trầu cau sang làm gì?
– Vâng chị ạ! Chúng em biết làm như vậy là vội vàng nhưng quả thực gặp ngày tốt lại vừa hay cháu cũng bầu bí rồi. Em xin phép chị cho cháu Loan về nhà em làm dâu. Giờ cái bụng cháu còn bé chúng ta làm lễ cưới cho hai cháu cũng tránh để gia đình mình bên này khó xử vì cái thai chị ạ. Nếu chị cho phép thì mai em đi xem ngày rồi lo cho hai cháu ngay chị nhé.
Mẹ Tiến nhanh chóng trình bày sơ lược một hồi về nhà cửa, gia thế, hoàn cảnh của gia đình rồi bàn hướng giải quyết cho tôi và Tiến.
Cậu tôi nói: gia đình chị làm như vậy cũng thoả đáng rồi. Tôi nghĩ chúng ta nên tác hợp cho đôi trẻ.
Mẹ tôi trầm ngâm một lát rồi nói: được rồi! Gia đình anh chị nói vậy thì tôi nhận tráp trầu cau này. Cô như hôm nay là ngày dạm ngõ.
Mẹ nói xong đặt lễ lên bàn thờ thắp hương gia tiên. Mẹ bảo chúng tôi: con Loan và cậu bắt đầu từ hôm nay chính thức qua lại chuẩn bị đám cưới. Các anh chị cũng xem ngày lo chuyện cho hai đứa sớm sớm giúp tôi.
Mẹ Tiến cười tươi: vâng, em chỉ chờ câu nói này của chị thôi ạ! Em cũng nôn nóng muốn đón cháu Loan về còn chăm sóc cho hai mẹ con chứ bầu bí là vất vả lắm chị ạ!
Vậy là hôn lễ của chúng tôi được quyết định chóng vánh như vậy đó. Chúng tôi làm lễ cưới sau ngay hai bên gia đình gặp mặt đúng nửa tháng. Mẹ tôi trước khi cầm tay tôi trao cho Tiến có dặn một câu: đàn bà con gái có chồng thì phải hết mực lo cho nhà chồng. Con gái là con người ta, từ nay trở đi con không còn là người nhà này nữa. Dù có khó khăn hay vất vả thế nào cũng phải phục dịch gia đình nhà chồng. Không chịu được cũng phải cắn răng mà chịu. Cuộc sống của con bên ấy giờ do gia đình họ quản lý. Con sướиɠ hay khổ là do con chọn lựa. Mẹ sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện bên ấy, con hãy nhớ điều đó. Nếu con sống không phải đạo, bị đuổi khỏi nhà thì đừng vác mặt về đây gặp mẹ, cũng đừng gọi mẹ một tiếng mẹ. Người ta cũng tốt tính và phước đức nên cũng đã đón con về nhà và chăm con như bà hoàng rồi ấy. Con liệu liệu mà sống.
Tôi không biết lúc ấy nên khóc hay nên cười. Quả thực tư tưởng của mẹ tôi khác hoàn toàn so với những người khác. Tiến nắm lấy tay tôi vui vẻ và hạnh phúc.
Những ngày đầu sau cưới tôi được nâng như nâng trứng. Tất cả mọi việc trong nhà tôi không hề phải đυ.ng tay chân. Nhà tôi có một cô em chồng, mẹ chồng tôi không bênh con gái như người khác mà luôn nhắc cô ấy phải nhịn chị dâu và làm đỡ tay chân cho tôi. Em dâu tôi cũng ngoan ngoãn và nhường nhịn tôi tất cả mọi điều.
Thời gian ấy tôi bị nghén không ăn được đồ chiên. Mỗi lần ngửi thấy đồ chiên là tôi lao vào nhà vệ sinh ói mật xanh mật vàng. Em dâu tôi thấy vậy liền không nấu đồ chiên xào nữa. Bữa cơm gia đình tôi chuyển toàn món ăn luộc là chính, các món canh cũng không hề có dầu mỡ. Mà quả thực hồi ấy tôi nghén quái dị lắm vì tôi sợ cả mùi nước rửa chén, sợ cả xà phòng tắm và nước lau sàn. Có thể mọi người nói tôi rằng được chiều quá hoá khùng. Nhưng quả thực ngửi những mùi ấy tôi lại ói, nhiều lần ăn cơm xong tôi rửa cái bát con mà nôn hết nguyên tất cả số đồ ăn tôi đã ăn trước đó ra nhà. Tôi buồn nôn tới mức không kịp chạy vào nhà vệ sinh mà nôn hết ra bồn rửa bát, thậm chí nôn luôn ra sàn bếp.
Mẹ chồng tôi thấy vậy bèn vỗ lên lưng tôi mà động viên: từ mai con ăn xong cứ ngồi yên cho mẹ. Con rửa cái bát mà nôn thế này ảnh hưởng sức khoẻ lắm đấy. Con cố gắng lên nhé, bầu bí càng nghén mạnh thì sau này con cái càng thông minh.
Nghe lời mẹ chồng nói mà tôi đã từng rưng rưng nước mắt. Tôi khóc vì cảm kích. Tôi khóc vì ông trời đã ban cho tôi một gia đình chồng tuyệt vời.
Mẹ chồng tôi lúc nào cũng vậy, ân cần, nhẹ nhàng và chu đáo. Bà lo lắng cho tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ. Tôi mới bầu hơn 9 tuần mà bà toàn bắt chồng tôi đêm dậy bóp chân và masage cho tôi dễ ngủ để không mệt mỏi. Bà bảo: bầu bí là vất vả lắm đấy. Mẹ bầu 2 lần nên mẹ hiểu hết. Thời mẹ ngày xưa khổ cực nhiều nên mẹ rất thương con. Sau này cái Thư(em chồng tôi) mà đi lấy chồng, cũng mong nó được người mẹ chồng tâm lí và hiểu lí lẽ.
Tôi cảm động lắm: con chắc phải tu mấy kiếp mới được gả về làm dâu nhà mình mẹ ạ! Mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời.
Mẹ chồng tôi cười: chị cứ chịu khó ăn uống nghỉ ngơi, sinh cho tôi những đứa cháu bụ bẫm thì tôi nguyện phục dịch chị như bà hoàng cả đời.
Với người mới đi làm dâu lại bầu bí, nghén ngẩm như tôi nghe những lời đường mật như vậy thử hỏi ai mà không siêu lòng, ai mà không thích.
Cái Hạnh bạn tôi suốt ngày than thở bảo sao tôi tốt phúc kiếm được bà mẹ chồng và gia đình chồng hoàn hảo đến thế. Nó bảo: biết thế ngày xưa tao cưa xừ nó ông Tiến trước thì có phải người được đặt trên ngai vàng là tao hay không?
Tôi trêu nó: bởi mày tu chưa đủ nên chưa có phúc hưởng như tao đấy. Mày ngỡ ai cũng có phúc như thế đấy hả? Mà có khi là quy luật bù trừ đấy mày ạ, tuổi thơ tao thảm khốc và bi thương quá nên ông trời thương bù cho tao một gia đình tuyệt vời.
Hạnh đáp: đúng rồi. Tao nghe mày kể tao chả tin nổi đâu. Mà tao tận mắt chứng kiến cảnh mẹ chồng mày chiều mày như chiều vong, rồi cái Thư em chồng mày dạ vâng chuyện trò với chị dâu còn ngọt hơn chị em gái mà thèm. Những người như họ giờ tuyệt chủng hết rồi, chắc gia đình chồng mày là hàng hiếm còn sót lại hoặc bị đột biến gen đấy mày ạ!
Mọi chuyện cứ như trong mơ vậy, tôi là kẻ đang chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào thì bỗng đâu ác quỷ xuất hiện. Đó là một buổi chiều Tiến xin nghỉ về sớm để đưa tôi đi khám thai. Tôi vào phòng siêu âm và nghe bác sỹ phán một câu làm tim tôi như ngừng đập: mất tim thai rồi.
Tôi hoảng hốt: bác kiểm tra lại giúp em với ạ! 2 tuần trước em khám tim thai vẫn bình thường mà. Có phải bác đo nhầm rồi hay không?
Bác Sỹ: cô này nói chuyện hay nhỉ. Có người sáng siêu âm tim thai bình thường mà chiều thai còn lưu nữa chứ nói gì siêu âm cách đây 2 tuần.
– Nhưng thai lưu thì em phải bị đau bụng hay ra máu chứ? Em vẫn bình thường mà bác sỹ. Bác kiểm tra lại giúp em đi ạ.
Bác sỹ lười biếng nhìn vẻ mặt đáng thương của tôi: Tôi kiểm tra rồi, em không tin có thể tới phòng siêu âm khác kiềm tra lại. Tôi làm nghề cả 2 chục năm rồi chứ có phải mới cầm máy siêu âm 1-2 ngày đâu.
Bác nói vậy nhưng vẫn cầm đầu dò siêu âm di lại trên bụng tôi một lần: đấy, em thấy chưa, nhịp tim không thấy đâu cả. Tôi nghĩ em nên vào viện làm thủ tục lấy thai ra sớm đi. Thai em đã 11 tuần rồi để lâu nhiều biến chứng lắm, có khi còn nhiễm trùng rồi vô sinh nữa đấy.
Tôi oà lên khóc: con ơi, sao con bỏ mẹ như thế? Con ơi!
Bác sẽ thương hại: em bình tĩnh lại đi, một ngày tôi làm có tới hàng chục ca lưu thai giống em. Quan trọng là em bàn bạc với chồng vào viện lấy thai ra sớm nhé. Em còn trẻ lắm, mất bé này em còn nhiều cơ hội để có những bé khác, đừng nản chí.
Tôi thất thểu bước ra phòng chờ. Chồng tôi vừa thấy lập tức đứng phắt dậy. Anh lao tới hỏi: em sao thế? Bác sỹ nói gì với em? Sao em vừa vui vẻ lắm mà khám xong lại thành thế này?
Tôi ôm lấy anh: con mất rồi anh ơi! Chúng mình mất con rồi anh ơi!
Mặt anh hoang mang và sốc lắm. Anh đỡ tôi ngồi xuống ghế rồi mở cửa lao thẳng vào phòng siêu âm. Cô y tá hét toáng lên: anh kia, anh mau ra ngoài, khu vực này không cho phép đàn ông vào.
Tiếng anh hỏi oang oang: bác sỹ đâu, tôi muốn gặp bác sỹ. Bác sỹ mau cho tôi lời giải thích. Tại sao con tôi lại mất chứ? Hai tuần trước vợ tôi siêu âm ở đây bác sỹ nói thai khoẻ bình thường cơ mà. Sao giờ con tôi lại mất?
Cô y tá: anh mau ra ngoài đi. Thai lưu nhiều nguyên nhân. Anh muốn biết nguyên nhân thì mau vào viện sản người ta sẽ kiểm tra và tư vấn cho anh. Chúng tôi ở đây là phòng siêu âm.
Anh quát um lên: mấy người thu tiền mà ăn nói thế à? Các người mau giải thích cho tôi nghe. Tại sao con tôi lại mất?
Vị bác sỹ siêu âm lúc nãy bước ra, cô ấy mời anh sang phòng riêng nói chuyện. Anh theo cô ấy sang một phòng ở phía trong nhà. Khoảng 10 phút sau anh ra ngoài, bình tĩnh hơn, ôn hoà hơn. Anh đỡ lấy tôi giọng hơi nghèn nghẹn: mình về đi em. Mai anh xin nghỉ đưa em vào viện sản. Con mất thật rồi em ạ!
Tôi khóc: em…không…tin. Em không tin. Mình đi chỗ khác siêu âm được không anh? Anh chở em đi chỗ khác siêu âm nhé! Được không anh?
Anh thở dài: được rồi! Anh chở em đi!
Chúng tôi tới liền 2 phòng siêu âm khác mà kết quả đều giống nhau. Bác sỹ đều khuyên chúng tôi mau chóng lấy cái thai ra ngoài để không ảnh hưởng tới sức khoẻ của tôi.
Hai vợ chồng tôi về nhà, trên đường về tôi khóc dọc đường. Tới nhà, mẹ chồng tôi đang nấu cơm. Bà vừa thấy tôi về liền lấy cốc nước cam trong tủ đưa cho tôi: hai con về rồi hả? Sao hai đứa đi lâu thế? Con Loan uống nước cam đi, uống đi cho có sức đề kháng. Mẹ pha lâu rồi ấy, chờ mãi con không về nên mẹ bỏ tủ lạnh, để mẹ ngâm vào bát nước ấm cho bớt lạnh đã nhé!
Chồng tôi đáp: cái thai hỏng rồi mẹ ạ!
(Và thì là tai ương bắt đầu dội xuống)