Đứng trên phương diện một người phụ nữ, điều làm các bạn đau đớn nhất là gì? Với tôi niềm đau và tủi nhục nhất chính là bị biến thành máy đẻ!
Tôi năm nay 31 tuổi rồi, hiện tại đang chờ quyết định cuối cùng của toà án về việc li hôn đơn phương, người gửi đơn là chồng tôi. Lí do li hôn được trình bày là vợ chồng bất hoà quan điểm sống, do tôi thay đổi quá nhiều khi ra ở riêng,….mà lí do thực sự khi họ ép tôi phải li hôn đó là tôi chưa sinh được con nối dõi cho gia đình họ.
Đã lâu lắm tôi không có thời gian rảnh rỗi ngồi một mình ngẫm lại những chuyện đã qua, 4 năm tôi làm dâu; bao nhiêu biến cố. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức nhưng chưa bao giờ có ai công nhận nỗ lực của tôi để hôm nay tôi chợt nhận thấy mình là người phụ nữ ngu ngốc khi bị gia đình chồng mua về với mục đính là sinh sản. Vâng, tôi- một cái máy đẻ bị lỗi; và gia đình chồng sẵn sàng vứt tôi vào sọt rác để thay bằng cái máy mới…
—————————-
Tôi và chồng quen nhau tình cờ giống như một sự sắp đặt của số phận. Hôm ấy tôi đi sinh nhật bạn về thì gặp trời mưa. Khu nhà trọ tôi đang ở được coi là cái hồ bởi nó trũng và thoát nước kém. Gần 2 tiếng đồng hồ đứng dưới mưa nhìn cái hồ nước mênh mông mà tôi thấy chán nản. Nếu tôi quyết lội nước vào nhà trọ thì chắc chắn cả người và xe đều bơi nên tôi định bụng sẽ đi kiếm cái nhà nghỉ nào ở tạm một đêm chờ sáng mai nước rút rồi về nhà. Đúng lúc tôi quay xe thì anh về đến. Anh hỏi: em gái, nửa đêm sao lại đứng đường thế kia? Sắp qua 12h đêm rồi, khu này nhiều ma lắm đấy.
Tôi thấy người lạ hỏi chuyện nên không bắt chuyện mà quay xe đi luôn. Anh ta gọi: nhà em gái cũng ở trong cái hồ bát quái này hả? Vậy chúng ta là hàng xóm.
Bấy giờ tôi mới nhìn lại anh ta. Tôi đáp: vâng, nhưng mưa lụt thế này, chắc mai nước mới rút được anh ạ.
Anh ta đáp: nhà em ở khúc nào?
Tôi giơ tay chỉ anh ta cái nhà có cổng màu xanh to nhất cái hồ ấy. Anh ta nhìn và gật đầu: ờ, nếu ở đấy có khi vào được đấy. Em có vào không tôi mở lối cho vào.
Tôi nhăn nhó: nước ngập như sông thế kia em vào được thì chả phải đứng đây tới 12h đêm rồi.
Anh ta đáp: anh có nói em bơi qua đường cái vào nhà đâu.
Tôi cười: vậy chắc anh có phép rẽ nước làm đường như kiểu con vua thuỷ tề đúng không ạ?
Anh ta giơ tay chỉ vào cái cổng nhỏ sát bông hông chợ: anh đi bằng đường này.
Tôi nhìn cánh cổng ngạc nhiên: là sao? Anh ở trong xóm này à?
Anh thích chí gật đầu: sao nào? Có muốn đi không?
Tôi chần chừ, bởi lẽ 12h đêm, đường vắng hoe tôi tự đi theo một người đàn ông vào cái xóm chợ ấy có khi nào đưa chân vào động quỷ. Vừa lúc đó có một người ra mở cổng. Người phụ nữ ấy vẫy tay cho anh ta: Tiến ơi, con Thảo nhà bác chưa về đến đây hả? Nó gọi bảo bác ra mở cổng đây.
Bác lẩm bẩm: chưa về đã gọi mẹ ra mở cổng, con này tài thật ấy chứ.
Anh ta đáp: vâng, cháu chưa thấy cô Thảo về bác ạ! Bác để cổng đấy, cháu vào rồi khoá sau bác ạ!
Anh nói với bác rồi hỏi lại tôi: anh nói thật, nhà anh ở cuối xóm, nếu em muốn về anh cho em đi nhờ qua nhà. Mấy nhà trong ấy mưa lụt toàn đi nhờ qua nhà anh mà.
Tôi chần chừ, anh nói tiếp: quyết định nhanh lên em, anh vào nhà đây, không thì em tìm nhà nghỉ nào mà ở tạm chứ con gái nửa đêm đứng một mình ngoài đường nguy hiểm lắm. Khu này trước có vụ bắt cóc đấy, em nghe rồi chứ?
Tôi nghe anh nhắc đến vụ bắt cóc một cô gái khi đi một mình mà bất giác rùng mình. Chuyện đó tôi không trực tiếp chứng kiến nhưng nghe bác chủ nhà nói tầm hơn 12h đêm có cô gái đi một mình ở khu này thì bị hai thanh niên kéo ấn vào xe con chạy mất. Cô gái la hét làm người đi đường hốt hoảng nhưng không kịp giúp vì chiếc xe chạy vun chút tẩu thoát. Tôi thở dài chậc lưỡi: anh cho em đi nhờ nhé.
Anh ta đi trước, tôi dong xe đi theo sau. Sau khi khoá cổng, anh dẫn tôi tới ngôi nhà cuối cùng, anh mở cửa rồi bảo tôi dắt xe đi xuyên qua nhà anh ra cửa phía trước về nhà.
Nhà anh ta quay mặt hướng thẳng ra cái đường vào nhà tôi đang bị ngập nước. Sở dĩ nó biến thành cái hồ vì khu này đang sửa lại và mở rộng đường đi. Vốn dĩ trước đây nó là đường nhỏ và chưa được trải nhựa.
Anh ta mở cửa phía sau giúp tôi đẩy cái xe lên khỏi bậc cửa chỉ tay về cổng nhà tôi: đấy, em giờ dắt xe về cổng nhà không lo lụt nữa rồi nhé. Về đi, lần sau nếu lụt lội như thế không vào được nhà mà không đi nhờ được nhà nào xóm anh thì cố tìm cái nhà nghỉ mà ở tạm nhé. Con gái ở ngoài đường một mình nguy hiểm lắm! Anh khuyên thực tình đó.
Tôi cảm ơn anh rối rít rồi dong xe đi về nhà. May mắn cho tôi bác chủ nhà còn chưa khoá cổng nên tôi rón rén mở nhẹ cổng dắt xe về cửa phòng. Đang loay hoay mở cửa tôi bị ánh đèn pin chiếu thẳng vảo người. Bác chủ nhà hỏi: con này, sao về muộn thế? nước rút chưa mà cháu vào được nhà vậy?
Tôi đáp: cháu đi sinh nhật về từ lúc 10h nhưng đường lụt nên cháu đứng ở cổng chợ bác ạ!
– Thế giờ nước rút mới về được nhà hả? Con Oanh nhà bác đi đâu mà giờ còn chưa về đây này.
– Không! Nước vẫn lụt bác ạ! Cháu vừa được anh ở xóm chợ cho dắt xe qua nhà đấy bác ạ!
Bác ấy đáp: à, hiểu rồi! Cháu may đấy, nửa đêm còn có người thức, bình thường ban ngày bác toàn đi nhờ qua nhà mấy người đó. Bao giờ ông xây dựng mới giải quyết xong cái đường này để chúng ta đi lại đỡ khổ sở đây. Nắng thì không sao, mưa thì chả khác nào hòn đảo cả.
– Vâng, cháu nghĩ sắp xong rồi bác ạ. Đầu đằng kia làm đẹp lắm rồi, còn hơn trăm m khu nhà mình thôi bác ạ!
– Uh, cháu bấm khoá cổng lại đi, để bác điện cho con Oanh bảo nó ngủ nhờ nhà bạn tạm một hôm chứ về giờ không có thuyền cho nó vào nhà được ấy.
Tôi nằm trằn trọc cả đêm, hình ảnh của Tiến cứ luẩn quẩn ở trong đầu.
Sau buổi gặp gỡ tình cờ ấy thi thoảng tôi gặp Tiến chạy thể dục quanh sân chợ. Tôi và cô bạn cùng phòng cũng đi bộ buổi tối ở đó nên thi thoảng nói chuyện với Tiến. Dần dần chúng tôi quý mến nhau và yêu nhau lúc nào không hay.
Tôi hỏi: sao nhà anh ở đây, em cũng về trọ ở nhà nhà chú Tuân 3 tháng rồi mà em không bao giờ gặp anh nhỉ?
Anh cười: trước anh ở Đà Nẵng. Anh mới về được 1 tuần thì gặp em, với lại nhà anh không phải ở đây. Ngôi nhà ấy là của cậu anh, cậu đi nước ngoài thăm con gái nên anh sang ở trông nhà cho cậu. Sang tháng cậu về anh không ở đây nữa.
Hạnh bạn tôi trêu: anh chuyển đi đâu đấy, kéo tụi em đi chung với. Tụi em chán ở cái đảo nổi này lắm rồi. Anh không biết chứ đêm hôm trước em ngủ sáng dậy mắt nhắm mắt mở bước xuống giường mà tưởng đang ở giữa biển. Nồi niêu trôi đến tận giường, cũng may mà nước chưa ngập đến chiếu đấy anh ạ!
– Vậy các em chuyển đi, chỗ này toàn nước cống nó sình lên ô nhiễm lắm.
Tôi cười: em cũng muốn chuyển mà chưa tìm được nhà trọ phù hợp anh ạ!
Tiến đáp: vậy anh tìm giúp cho, bạn anh mới mua dãy nhà trọ gần đây, để anh hỏi xem còn phòng thì các em chuyển qua bên ấy nhé.
Nhờ Tiến chúng tôi chuyển sang nhà trọ mới, cũng khá gần nhà anh nên chúng tôi thường xuyên gặp nhau. Tần suất gặp nhau càng nhiều và chuyện gì đến ắt sẽ đến. Tôi có bầu!
Người phát hiện ra cái thai ấy là mẹ tôi. Mẹ tôi thuộc lớp người cổ hủ lạc hậu lắm. Vừa biết tôi chưa lấy chồng lại trót mang thai mẹ tôi chửi bới, dùng những câu cay nghiệt để nguyền rủa tôi. Tôi đau đớn và nhục nhã khi bị chính mẹ đẻ mình lấy kéo cắt tóc và đuổi ra khỏi nhà. May mắn cho tôi khi ấy có cậu sang chơi nên can ngăn mẹ lại. Mẹ tôi nói: mày khai ra xem, mày ngủ với thằng nào? Cái bụng mày là thằng nào làm to lên? Mày gọi nó sang đây cho tao.
Cậu tôi cũng nói: mẹ cháu nói phải đấy, cháu mau gọi cái cậu ấy sang đây để nói chuyện giải quyết cái thai này cho ổn thoả.
Tay tôi run run khi bấm số điện thoại của Tiến. Anh đang ở nhà vì là ngày lễ. Tôi cố gắng hít một hơi thật dài nói ngắn gọn nhất có thể: anh ơi! Em có thai. Mẹ em nói muốn anh sang nhà nói chuyện chúng mình.
Tôi những tưởng Tiến sốc lắm khi nghe tin tôi có bầu nhưng không, anh reo lên: thật chứ? Em nói thật chứ? Anh được làm bố rồi sao?
Tôi chẳng hiểu tai mình đang nghe chuyện gì nữa. Tiếng anh nói rất to đến cả mẹ tôi và cậu ngồi bên cạnh còn nghe được rõ từng câu. Anh bảo tôi: được rồi, may quá! Anh sẽ sang nhà em ngay. Em ở nhà chờ anh sang. Em nhớ là không được khóc đâu đấy. Em mà khóc là con sẽ buồn sau này không thông minh.
Anh nói rồi tắt máy luôn làm tôi ngơ ngác không kịp nói thêm câu gì khác nữa. Tôi bảo với mẹ và cậu: anh ấy nói sẽ sang nhà mình ngay bây giờ mẹ ạ!
Tôi nhìn gương mặt còn in vệt ngón tay của mẹ mà thấy chua xót. Người ta có mẹ luôn tỉ tê tâm sự với con cái như bạn bè, tôi có mẹ hở ra là đánh như kẻ thù. Mẹ tôi cực kì ghét kiểu con gái ăn chơi đua đòi, đặc biệt mẹ rất dị ứng với mấy người ăn cơm trước kẻng như tôi. Nếu hôm nay không có cậu tôi sang chơi và can ngăn kịp lúc chắc mẹ tôi đã gọt sạch đầu tôi rồi tống cổ tôi ra đường. Tôi rùng mình nghĩ đến cảnh mình bị cạo trọc đầu rồi lột quần áo đuổi ra đường.
Cậu tôi thấy tôi nhìn chằm chằm vào gương liền giục: cháu đi ra quán bảo người ta cắt cái tóc lại cho gọn gàng đi. Mẹ cháu cũng ác thật đấy, con gái mà không thương còn lấy kéo cắt tóc cháu nham nhở ra thế kia.
Mẹ tôi nghe thấy vậy bèn gàn lại: cậu đừng chiều nó. Tôi sống nghiêm khắc thế nó còn trát trấu vào mặt đây này, chiều như cậu nó đè đầu cưỡi cổ.
Mẹ bảo tôi: con kia ở nguyên đó chờ thằng kia đến. Nói chuyện xong mày muốn đi đâu thì đi. Tóc tai cứ để thế cho nó biết, không lại bảo tao chiều con gái quá sinh hư.
Mẹ tôi nói xong đi thẳng ra vườn xới đất trồng mấy luống khoai môn. Tôi ngồi một mình trong nhà buồn muốn khóc mà không dám khóc. Tôi mong lời Tiến nói là thật, rằng anh sẽ đến ngay để nói chuyện với mẹ tôi về cái thai. Hi vọng, anh sẽ là người cứu vớt cuộc đời của tôi.
Tôi cũng nghĩ đến trường hợp nếu Tiến nói dối tôi. Vậy tôi sẽ phải tìm lối thoát cho bản thân mình. Năm nay tôi cũng 27 tuổi rồi, cũng không phải trẻ trung, ngây thơ gì nữa. Mỗi việc tôi làm tôi đều phải chịu trách nhiệm. Nhưng tôi thực sự lo lắng, nếu quả thật anh chối bỏ cái thai ấy tôi sẽ sống ra sao? Cuộc đời tôi sẽ thế nào?
Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Tôi muốn nhắn cho anh một dòng tin hỏi khi nào anh tới mà không dám. Ngồi chờ hơn 1 tiếng tôi sốt ruột mới soạn tin gửi đi: anh à, anh đang đi đến đâu rồi ạ?
Tôi không thấy anh trả lời. Tôi bấm gọi thì thấy báo thuê bao không liên lạc được. Chưa khi nào tôi thấy thất vọng đến thế.