Trọng Sinh Tinh Tế Vạn Nhân Mê

Chương 6: Tiểu đệ

Editor, beta-or: Dalia

___________________________________

Anya không ngừng ngã sấp xuống, cố gắng bò lên khiến thể lực của hắn dần cạn kiệt, tinh thần cũng có chút hoảng hốt. Hắn mơ hồ nghĩ, vì cái gì Mạc Lý lại tức giận với hắn? Ức hϊếp hắn như vậy không phải sẽ khiến cậu ấy cảm thấy vui vẻ hơn sao? Vì saophản ứng của Mạc Lý không giống với tưởng tượng của hắn?

"Đứng lên! Cảm thấy tức giận sao? Vậy thì phản kháng đi!" Mạc Lý đè thấp tiếng nói hướng về phía bóng người đang nằm chật vật trên mặt đất.

Trời biết, hắn hi vọng Anya lập tức đứng dậy đưa một cú đấm lại đây đến mức nào, ai biết được đứa nhỏ này có thể nhẫn nại chịu đựng đến như vậy cơ chứ, đều không bộc phát tính khí. Hắn như biến thành một tên chuyên ức hϊếp bạn học nam yếu đuối, tội nghiệp.

Đáng tiếc Mạc Lý đợi một hồi liền thất vọng, cái đầu đầy mồ hôi nằm sấp trên mặt đất, không ngừng thở gấp nhưng đứa nhỏ không có ý phản kháng.

Mạc Lý cũng lo lắng đem người ta ức hϊếp nhiều quá sẽ lưu lại bóng ma tâm lý. Thế giới tương lai này trẻ nhỏ đa số thể chất và tinh thần đều yếu đuối như vậy.

Tuy rằng hắn dùng tiểu xảo đem người ta vấp té có chừng mực, không tạo ra cho hắn quá nhiều thương tổn nhưng thể lực không chịu nỗi, rất nhanh sẽ cạn kiệt nha. Hắn liền quyết định tốc chiến tốc thắng. Hắn lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Anya lần nữa, nếu như vẫn không được, hắn liền dứt khoát buông bỏ.

Mạc Lý chậm rì rì đi đến trước mặt Anya, ngồi xổm xuống, một bàn tay nâng cằm Anya lên, bảo đảm Anya có thể thấy rõ biểu tình của hắn, Mạc Lý trào phúng nói: "Quỷ nhát gan, thật đúng là vô dụng!"

Nói xong câu đó, Mạc Lý liền bỏ tay ra khỏi cằm của Anya, phảng phất như đang đυ.ng đến vật bẩn, lau tay trên khăn, xoay người rời đi.

Mạc Lý cố ý đi chậm lại tỏ vẻ không chút để ý nhưng thực chất vẫn lưu ý tình huống phía sau, đến khi sau lưng truyền ra chút động tĩnh, Mạc Lý trong lòng khẽ động, có hi vọng!

Anya nắm chặt cành cây khô trong tay, lòng bàn tay bị nhánh cây cắt qua đau đớn cũng không để ý. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đang đi phía xa, trong mắt đỏ bừng, cảm giác không cam tâm cùng phẫn nộ trước đây chưa từng có bùng lên trong lòng hắn, người này dựa vào cái gì mang tới cho hắn sự mong đợi rồi lại thương tổn hắn, đến cùng dựa vào cái gì!

Tại giờ khắc này, Anya không biết từ đâu sinh ra sức mạnh, hắn dùng hai tay chống đỡ đứng dậy, hoàn toàn bất chấp tất cả lao đến bóng người đang đi phía xa kia đánh tới, lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là cái tên khốn kiếp này, hôm nay đừng nghĩ có thể thoải mái rời khỏi đây.

Nghe được phía sau truyền đến tiếng gió, sớm đã có chuẩn bị, Mạc Lý khẽ nhếch khóe miệng, thành thạo nghiêng người bắt lấy bàn tay của người đang lao tới, thoải mái đánh tan lực lượng của hắn, cầm lấy hai tay, đem đối phương áp chế chặt chế tại một thân cây.

Anya không cam tâm giãy giụa, nhưng vừa nhúc nhích vai liền truyền đến đau nhức khiến hắn căn bản không cách nào phản kháng. Trong lòng nghẹn cơn tức, Anya dứt khoát ngậm miệng lại, cắn răng nuốt xuống tiếng kêu đau, hắn hạ quyết tâm kiên quyết không để ý đến thằng bé ác liệt phía sau, nhưng vào lúc này, có một âm thanh sung sướиɠ cười khẽ vang lên phía sau hắn: " Này mới đúng nha, là con trai thì phải như vậy, ai dám ra tay với cậu thì cậu phải mạnh mẽ đáp trả lại, thế nhưng thân thủ hiện tại của cậu thật sự quá kém cỏi, có muốn tớ dạy cho cậu không?"

Cùng với câu nói này, lực tay đang áp chế Anya lỏng rồi rời đi, Anya được tự do lập tức lui về phía sau hai bước kéo giãn cự ly, cảnh giác nhìn người trước mặt.

Mạc Lý nhún vai tràn đầy vẻ vô tội nói, "Cậu sẽ không cho rằng tớ thật sự nhàm chán đến mức như vậy nha. Cố ý gọi cậu ra để quánh cậu một trận rồi thôi hả?"

Anya nhìn khuôn mặt trong lúc vô ý lộ ra phong tình tự nhiên hơi hoảng hốt sau đó bắt đầu bình tĩnh trở lại. Tuy có chút không nguyện ý thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn rõ ràng, chỉ bằng khuôn mặt kia của đối phương, cho dù muốn trêu chọc người khác thì vẫn sẽ luôn có nhiều người tự nguyện vội vã hiến thân. Đối phương thật sự không có lý do gì để nhìn chú ý đến mình.

Hơn nữa khi nãy bị cơn nóng giận che mờ mắt thế nhưng hiện tại để ý kĩ sẽ phát hiện chính mình ngoại trừ có chút mệt mỏi ra thì trên cơ thể không có thương tích đau đớn nào cả. Loại trình độ ức hϊếp này quả thực so với các bạn khác càng không đáng nhắc đến, cho nên... Anya mím môi, "Lí do là gì?" Hắn muốn biết, người này vì cái gì vô duyên vô cớ hỗ trợ mình.

Lý do?

Mạc Lý cười, "Chắc là do nhìn không quen mắt."

Võ sĩ tập võ ngoại trừ tráng kiện thể lực mặt khác chính là trừ bạo an dân. Từ nhỏ được ông nội nuôi lớn, Mạc Lý cũng bị tẩy não triệt để. Ngay từ kiếp trước đã không quen nhìn thấy cách bắt nạt, khi dễ người khác, kiếp này tuy chỉ liên quan đến mấy đứa nhóc không phải là vấn đề to tác, nhưng hắn không thể bỏ mặc, không để ý đến được. Nếu bây giờ hắn bỏ mặc thì sự việc có khi sẽ biến thành lớn, cho nên hắn nhân lúc mọi việc còn trong tầm kiểm soát liền triệt để dập tắt nguy cơ sau này.

"Được thôi, tớ sẽ theo cậu học."

Nghe được đáp án mình mong muốn, Mạc Lý gật gật đầu xoay người nói, "đi thôi, hôm nay dừng tại đây, từ ngày mai sẽ bắt đầu. Về sau, vào giờ nghỉ trưa đều đợi tớ ở đây."

Anya thấp giọng đáp lại, yên lặng nhìn bóng dáng trước mặt, nâng bước đi theo.

__________________________________

"Mạc Lý!" Mang theo thanh âm khàn khàn đặc thù của thiếu niên, bước nhanh đến gần ôm lấy bé trai đang ngồi trên ghế dài nhấc bổng lên cao, trong thanh âm không giấu được sự áy náy, cực kì thân thiết nói, "Hôm nay anh đón trễ, em đợi có lâu không?"

Đột nhiên bị nhấc bổng lên cao, Mạc Lý yên lặng nhìn cự ly của mình cách mặt đất, tâm mệt khi thấy chiều cao chênh lệch của mình với anh hai là rất lớn. Cảm giác thấy điều không đúng, hắn liền vội vàng áp chế ngọn lửa ghen tị nho nhỏ trong lòng mình. Đối với anh trai tốt nhị thập tứ hiếu hắn mang lòng bất mãn là rất không nên, hơn nữa chiều cao của hắn chệnh lệch với anh hai không phải do hắn lớn chậm mà do anh ấy đang trong thời kì phát triển gọi là tuổi dậy thì cho nên tốc độ mỗi ngày hắn không thể so sánh được.

Thu hồi lại suy nghĩ của chính mình, Mạc Lý ngẩng đầu lên liền chìm trong đôi mắt thâm thúy màu xám bạc đầy ôn nhu vô cùng xinh đẹp. Hắn đã có sức chống cự với vẻ đẹp tuyệt mỹ của anh trai nên không hề áp lực đưa lên một nụ cười, "Anh hai đến rồi. Hôm nay lại học khóa nguyên lý vũ trụ vật chất đúng không ạ." Tuy rằng mỗi ngày anh hai đều tranh thủ chạy đến đây, nhưng không chịu nỗi các giáo sư luôn tìm cách chiếm dụng thời gian giải lao của học sinh, giáo sư dạy khóa nguyên lý vũ trụ vật chất chính là một điển hình. Thậm chí có nhiều phụ huynh của học sinh đều đưa ý kiến nhưng vẫn không chịu nỗi tính khí của lão. Cũng vì anh trai là học sinh trụ cột của học viên cho nên có thể tùy ý mà rời đi.

Nhìn em trai cười rạng rỡ như ánh mặt trời sáng lạn, Lance cảm thấy một ngày mệt mỏi đều không còn, khóe miệng không nhịn được cũng hơi cong cong lên, "Đúng thế."

Một lát sau, nhấc tay yên lặng đem bé trai đặt trong l*иg ngực của chính mình, duy trì tư thế thân mật như vậy một đường hướng đến xe bay nhà mình. Trong tiếng gió truyền đến đối thoại của hai người...

"Mạc Lý, hôm nay trong học viện như thế nào?"

"Rất tốt ạ...Em còn qune biết được với một người bạn thú vị."

"Ha ha... tiểu Mạc Lý có bạn mới mới sao. Ngày mai nhớ mang đến cho anh gặp mặt nha."

"A... Được ạ."

Trong lòng Mạc Lý âm thầm khóc, thu đàn em mà phải mang đến cho phụ huynh xem qua một chút đến cùng là cái tình huống gì đây.