Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 75

Nhâm Thạch đi gặp mẹ nguyên chủ xong thì gấp gáp trở về phòng, thật sự cậu vẫn đang bị "mẹ" làm cho sợ hãi, bà mẹ này thương con đến nổi cần phải bảo tồn gấp, tưởng chừng như bà gặp lại cậu khóc đến nổi lụt trôi căn nhà cuốn bay Nhâm Thạch đến chỗ người yêu?

Nhâm Thạch khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng trảo bảo bọc yêu thương của bà, Nhâm Thạch bây giờ phải chuẩn ngày mai xuất phát đến Liên Minh Quân Đội, chà! Thật mong đợi.

Cậu ngồi xuống ghế, làm quen với quang não trên tay, ấn gọi cho Hạ Dật.

Hạ Dật hình như rất quá khích, mãi mới thấy cậu ta trả lời.

『 Thượng tướng! 』

Nhâm Thạch ừm nhẹ: 『 Cậu thu xếp xong tất cả rồi chứ? 』

『 Vâng đã thu xếp xong tất cả, ngày mai có thể xuất phát 』

Hạ Dật xuất phát từ nội tâm xuýt xoa một phát, Nhâm Thạch không có chuyện gì nữa liền tắt quang não.

Đến sáng hôm sau, Nhâm Thạch thức dậy rất sớm, ăn xong bữa cơm, Nguyên soái bận việc vội dặn dò cậu rồi đi ngay, chỉ có mẹ của cậu ra tiễn cậu trong cuộc chia tay đẫm nước mắt, Nhâm Thạch còn có thể bơi trong nước mắt của bà.

Thẩm Y Nguyệt cầm chặt tay cậu đỏ hoe mắt: "Mọi chuyện hành sự phải thật cẩn thận đấy"

Dường như Đường Minh hôn mê dài là nỗi ác mộng với bà, đến nỗi tay nắm Nhâm Thạch hơi run rẩy.

Nhâm Thạch chỉ biết cười trừ: "Mẹ con là Thượng tướng đấy! Chỉ là một trường quân đội thôi sao có thể dọa được con"

Thẩm Y Nguyệt buông tay cậu: "Biết rồi, con đi đi"

Cấp dưới Nhâm Thạch đến đón cậu từ rất sớm, Nhâm Thạch tưởng chỉ có Hạ Dật và mấy người Thiếu Tá gì đó, đến khi bước ra cổng thấy phi hành khí cao cấp đỗ đầy một dãy dài, Nhâm Thạch không kinh ngạc cũng lạ.

Hạ Dật đứng bên cạnh một Alpha cường tráng, hắn ta cũng rất tàn khốc theo kí ức nguyên chủ thì hắn ta tên là Ngô Chấn Thượng tá lính dưới quyền cậu, người bên cạnh nguyên chủ nhiều người nhưng hai người này là trung thành nhất.

Hạ Dật tiến tới trước tiếp tục mấy người chờ chỗ phi hành khí đồng loạt vung nắm đấm trung thành nhất để vào nơi trái tim, hô vang.

"THƯỢNG TƯỚNG!"

Nhâm Thạch điềm tĩnh gật đầu, thân thể cậu lập tức nhảy lên phi hành khí, bản thân đã được đề cập mấy loại kiến thức này nên cũng rất hiểu biết, theo sau là Hạ Dật và Ngô Chấn.

Phi hành khí lưu chuyển nhanh chóng chưa đến mười lăm phút đã đến Liên Minh Quân Đội.

Liên Minh Quân Đội từ từ hiện ra, nguy nga tráng lệ, uy nghiêm đậm khí tức khiến người sợ hãi.

Hiệu trưởng cùng học viên đã chờ trước cổng trường từ lâu, cơ hồ muốn gặp Thượng tướng chính là khó như lên trời, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái thì cũng đã mãn nguyện rồi.

Khung cảnh lặng ngắt như tờ khi mười mấy chiếc phi hành khí của Nhâm Thạch đến, đứng ngoài cổng là Hiểu trưởng đang nghiêm trang để tay lên tim, phía sau là toàn bộ học viên, đứng dọc hai bên thành một dãy dài, đằng xa là cột cờ Liên Minh Quân Đội bay phất phơ, không khí vô cùng trang nghiêm, như có một tầng áp bức cực lớn khiến mọi người cơ hồ hơi khó thở.

Nhâm Thạch mang quân phục, đóng giày đen kín, đến khi toàn thân cậu xuất hiện trước mắt mọi người, cả đoàn người đưa tay lên trái tim nóng rực hô to.

"THƯỢNG TƯỚNG!"

Nhâm Thạch mặt không cảm xúc tiến tới giữa Hiệu trưởng đứng bên cạnh, theo sau vẫn là Hạ Dật cùng Ngô Chấn.

Nhâm Thạch lên tiếng, tiếng nói vang xa trong bốn bề lặng ngắt: "Được rồi, tất cả giải tán đi, chuẩn bị cuộc thi khảo hạch tuần sau!"

Tiếng hít lạnh ngày càng nhiều, quả nhiên không hổ là Thượng tướng nhấc tay nhấc chân, ngay cả lời nói cũng tràn đầy tính uy nghiêm, đủ khiến bọn họ thật sự sợ hãi.

Tất cả giải tán theo yêu cầu của Thượng tướng, Nhâm Thạch được Hiệu trưởng nồng nhiệt bưng đi nghỉ ngơi, hai người trò chuyện một lúc về cuộc thi rồi tình hình sức khỏe của cậu một lúc lại đích thân tự đưa Nhâm Thạch đến nơi nghỉ ngơi.

Tiễn Hiệu trưởng về, đến khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Nhâm Thạch ngồi trên ghế, không có tò mò nhìn quanh như mọi khi, chỉ hưởng thụ những gì mình đang có, lúc nãy Nhâm Thạch dùng hết tinh thần lực đưa ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Khâu Duẫn nhưng vẫn không tìm thấy, như vậy chỉ có một kết luận, được lắm, dám không ra đón cậu.

Nhâm Thạch nói vậy chứ vẫn rất nôn nóng gọi Hạ Dật tới, Hạ Dật nghe tin phi tới nhanh như gió.

Hạ Dật đưa tay lên trái tim, đưa tay lên trái tim là nghi thức chào trung thành của mình với bề trên, cũng như trung thành tuyệt đối với toàn liên bang.

"Thượng tướng cho gọi?"

Nhâm Thạch nhìn hắn một chút mới nói: "Cậu đi điều tra xem ở đây có học viên mới vào nào tên Tần Mặc không?"

Hạ Dật không hỏi Tần Mặc là ai, tác phong của bọn hắn là không hỏi nhiều thượng tướng sai gì làm nấy, nói ít hiểu nhiều, Hạ Dật lạnh lùng hơn thường ngày rất nhiều, lập tức hô lên đến Nhâm Thạch cũng giật mình.

"Rõ!"

Nhâm Thạch khó hiểu nói: "Giảm bớt khí tức đi, khuôn mặt cậu như ra chiến trường vậy!"

"Từ khi để Thượng tướng gần như bỏ mạng trong cuộc chiến là chuyện thất trách của bọn em, cho nên dù trong hình huống nào nguy hiểm vẫn luôn cận kề vậy nên cảnh giác bảo vệ tính mạng Thượng tướng là nhiệm vụ của chúng em!"

Nhâm Thạch suýt nữa phụt cười, nhưng vẫn làm bộ nghiêm nghị: "Được rồi, mau đi"

Nhâm Thạch vừa đứng dậy nhìn qua cửa kính trên cao, mắt dáo dắt nhìn thấy học viên đi học bên dưới nhưng vẫn nhìn không thấy thân ảnh cao lớn của ai đó khiến Nhâm Thạch càng thêm bất an.

Nhâm Thạch mới đứng một lúc Hạ Dật đã trở về, Nhâm Thạch ngay lập tức ráng lỗ tai lên nghe hắn nói.

"Thượng tướng! Đã tìm thấy người tên Tần Mặc bla bla...."

Hạ Dật kể một tràn về cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Tần Mặc, chuyện ông nội hắn dành dụm tiền, chuyện Đường Tiểu Cơ cầu xin Đường Phi cho Tần Mặc ở lại, thậm chí trên tay Hạ Dật còn mang tới một sấp tài liệu về Tần Mặc, khóe môi Nhâm Thạch hơi giật giật.

"Hiện giờ hắn ta đang hấp hối ở khuôn viên phía sau..."

Nhâm Thạch căng dây não lập tức bị trì trệ: "Dừng...Tần Mặc làm sao?"

Hạ Dật hơi cứng đờ khóe miệng: "Hắn bị một nhóm người đánh..."

Mẹ nó!

Là ai dám đánh người của ông, Nhâm Thạch tức điên đạp cửa chạy ra, Hạ Dật không hiểu tình hình cũng chạy theo sau, ra đến hàng lang liền chạm mặt Ngô Chấn đang tuần tra thấy bọn hắn gấp gáp như vậy cũng chạy theo.

Ra đến khuôn viên phía sau, quả nhiên nghe thấy tiếng chửi bới, tiếng vung nắm tay va vào bộ phận cơ thể vang lên rất ác liệt, Nhâm Thạch tức đến hộc máu nhưng lí trí cậu đủ bình tĩnh để dừng chân lại không chạy ra cản, cậu hiện giờ là Thượng tướng, thân phận như vậy nếu bây giờ dích đến Tần Mặc thì Tần Mặc không những không được thơm lây mà còn gây nguy hiểm cho hắn, nhất là Nhâm Thạch vẫn chưa biết mấy cái nhân cách của Tần Mặc đang ở nơi nào trong thế giới này.

Nhâm Thạch quay sang Hạ Dật nói nhỏ: "Cậu ra giải quyết đi, đừng làm lớn chuyện, cảnh cáo bọn hắn là được rồi!" với cấp bậc của Hạ Dật được cho là lính thân cận của Thượng tướng, chắc chắn bọn hắn có ăn gan hùm hổ bấu cũng không dám, nếu còn dám Nhâm Thạch chỉ còn cách khử thôi.

Hạ Dật gật đầu xác nhập, một tên Alpha hai tên Beta đang thộn từng cú đấm trời váng lên bụng Tần Mặc, Tần Mặc khuôn mặt trắng bệch, liên tục ôm bụng tránh mặt đi, Nhâm Thạch một bên nhìn cũng trắng mặt, mắt như lưỡi đao có thể tiến tới chém chết mấy người trước mặt, cậu cực kì khó chịu phải nén khí tức cuồng bạo của mình nếu không trong vòng một dặm sẽ không ai chịu nổi.

Bọn chúng có nằm mơ cũng không ngờ lại gặp Hà Đại tá lính hầu thân cận của Thượng tướng ở đây, bọn chúng sợ đến mức toàn thân đều run rẩy, chỉ còn nước quỳ xuống, Tần Mặc không biết có phải vì quá đau hay không mà lăn dài trên đất, thảm thiết như người sắp chết.

Hạ Dật ghét nhất là ỷ đông hϊếp yếu, lời nói rất sắc bén phát ra: "Các ngươi không biết đánh đồng học sẽ bị trục xuất khỏi Quân đội sao?"

Bọn hắn bị phát hiện, mọi chuyện sẽ tồn tệ hơn khi bọn hắn có thể bị trục xuất, khuôn mặt tát mét đến nổi không còn giọt máu.

Thượng tướng cũng đã dặn không cần làm quá lên, Hạ Dật đương nhiên sẽ không đưa bọn chúng lên phòng hiệu trưởng, chỉ đành tha tội cho bọn hắn coi như không thấy gì, mặc dù Hạ Dật rất không hiểu vì sao Thượng tướng lại tha cho đám người này, nhưng Hạ Dật cũng biết đám người này nên cầu nguyện dần.

Tần Mặc bị ngất, Hạ Dật xem xét vết thương, cũng không nghiêm trọng lắm sao lại bị ngất, nhưng sau khi dò xét cơ thể hắn ta chỉ có một chút ít tinh thần lực dao động, nát đến mức này lần đầu tiên Hạ Dật được thấy.

Nhâm Thạch biết Tần Mặc ngất, không quan trọng là hắn giả ngất hay ngất thật, đích thân tới cõng Tần Mặc về phòng riêng, đặt hắn nằm xuống, đuổi hết đám người Hạ Dật về.

Bản thân mình ngồi chống cằm ngắm Tần Mặc nằm trên giường, Nhâm Thạch thật sự sửng sờ Tần Mặc bây giờ giống hệt y đúc Khâu Duẫn thời còn trẻ, khuôn mặt thanh niên nhìn có vẻ ngây thơ ấy vậy mà quen được thể loại bạn gái như vậy!

Trời! Làm sao đây tự nhiên thấy ghét khuôn mặt ngây thơ này quá!

Nhâm Thạch bị suy nghĩ của mình làm cho tức cười, đang chìm đắm trong suy nghĩ ngoài cửa vang lên tiếng hô.

"Thượng tướng!"

Nhâm Thạch nhìn Tần Mặc thấy cũng không có gì phải che dấu, bản thân đứng dậy: "Vào đi!"

Hạ Dật bước vào trong tiện tay đóng cửa, ánh mắt nhìn thấy người nằm trên giường, nhìn Thượng tướng một chút cũng không hỏi nhiều, lập tức nói vấn đề chính: "Hiệu trưởng muốn gặp ngài muốn bàn về cuộc thi khảo hạch tuần sau!"

Nhâm Thạch hơi nhăn mày, dù sao đây cũng sẽ là tránh nhiệm mà cậu sẽ gánh vác trong khảo hạch, hắn nhìn Tần Mặc một chút quay đầu đi ra phía cửa.

"Hạ Dật cậu ra ngoài cửa canh, tôi đi cùng với Ngô Chấn!"

Hạ Dật: "Rõ!"

Hạ Dật thật thà đứng gác ngoài cửa, bỗng dưng phía bên trong vang lên tiếng ầm lớn, giống như tiếng vỡ đồ đạc, Hạ Dật cấp tốc lao mình vào phòng, bên trong hiện ra chậu cây hoa Lan Thạch Anh vỡ tan tành dưới đất, bên trên người đáng lẽ đang nằm lại biếng nhác ngồi dậy bàn chân vẫn để chỗ vị trí trên bàn nơi hoa rớt, theo như Hạ Dật được biết hoa Lan Thạch Anh là loại hoa hiếm có, được nguyên soái đem một cây duy nhất từ địa cầu cổ trở về, sau này mới nguyên cứu phối giống, loại này rất hiếm trong liên bang, vậy mà nó lại dập nát tan tành dưới nền đất, người đạp nó vẫn giống như không có chuyện gì xoa xoa đầu, ánh mắt sắc bén không có ý tứ, bên môi cười với hắn.

Hạ Dật đột nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trong ánh mắt người trước mặt, người này chính là kẻ bị đánh không có sức phản kháng lúc nãy giờ lại hệt như hai người khác nhau.

Hạ Dật đột nhiên tức giận: "Cậu có biết cậu đang nằm ở đâu không?"

Tần Mặc mới vừa phong bế tinh thần xong, chỉ ngủ một giấc, trước khi ngủ thì có người dở hơi tới cứu hắn hình như có chút mơ hồ, là người này sao? Tần Mặc đánh giá Hạ Dật một chút, cười càng lớn hơn, vết thương trên miệng cũng rách toạt, giống hệt kẻ điên.

"Vô tình thôi!"

Người mà Thượng tướng đích thân mang về hắn sẽ không dây vào, Hạ Dật tự mình thu dọn chậu hoa, đem cả gốc rể bỏ vào không gian xem có thể cứu được không, chuyện này hắn sẽ nói với thượng tướng, kẻ này hình như không đơn giản.

Tần Mặc thu liễm cảm xúc quá trớn của mình, nhìn căn phòng xa hoa mà một tháng này hắn cũng không biết đây là góc xó xỉnh nào trong Liên Minh Quân Đội, thật thà nói: "Là anh cứu tôi sao? Chưa gặp anh trong trường nhỉ, là tiền bối sao?"

Hạ Dật không đáp lạnh lùng nhìn hắn nói nhảm: "Cậu nói đủ chưa? Nói rồi thì câm miệng, ngoan ngoãn ở đây_____"

"Bịch___" Đột nhiên thân thể đồ sộ của Hạ Dật ngã ầm xuống, chóp mũi chạm mạnh lên nền đất, bất động thanh sắc, Tần Mặc từ trên giường đứng dậy tùy tiện sỏ giày, lấy miếng kim loại cứng có hình thù kì quái từ trong lòng ngực ra, bàn chân đạp đạp thân thể dưới đất.

"Tân Lục Hầu quét nhanh lên, ta thấy trên người hắn có khí tức quen thuộc"

《 Được 》

Nói rồi, miếng kim loại nhanh chóng xoay chuyển phát ra tiếng roẹt roẹt khó nghe.

《 Xong rồi 》

Chỉ nghe câu đó, Tần Mặc vọt nhảy từ cửa sổ tầng 5, ngoài cửa chắc chắn có rất nhiều người canh gác, Tần Mặc vẫn còn có đầu óc, nhảy từ tầng năm thân thể chỉ lung lay một chút, hắn nhìn xung quanh vừa chạy vừa nói trở về phòng.

"Nói!"

《 Alpha, tinh thần lực cấp A 2198, dị năng hệ Thổ, thể chất không có gì đặc biệt... 》

"Ồ!"

Tần Mặc cảm thấy hơi khó hiểu, ban đầu lại cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người kẻ nọ, chẳng lẽ hắn nhầm.

Tân Lục Hầu lại lên tiếng: 《 Sao ta cứ thấy hắn quen quen, A...Hắn chẳng phải là người của Thượng tướng sao? 》

Tần Mặc ngừng chạy: "Ngươi nói cái gì?"

Tân Lục Hầu: 《 Toi ngươi rồi, nếu ngươi nán lại một lúc chắc chắn sẽ gặp Thượng tướng 》

Bỏ qua cơ hội như vậy bọn họ cũng rất tiếc, Tần Mặc cũng gắt lên:

"Mẹ nó! Ngươi đã vô dụng như vậy còn nói ta!"

_________