Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 74

Tần Mặc ngồi trong khuôn viên ở trường quân đội, xung quanh không có ai, hắn xoa cục đá kim loại trên tay, bỗng dưng kim loại phát sáng giọng nói ồ ồ như người máy ở trên miếng kim loại, Tần Mặc không giật mình hắn ngồi một chân thẳng một chân cong lên, một tay chống cằm để lộ khuôn mặt thiếu niên non nớt, ánh mắt nhìn chỗ phát sáng cười tủm tỉm.

"Nhiệm vụ lần này là gì?"

《Gϊếŧ chết Thượng tướng liên bang》

Tần Mặc ngẩng mặt lên, ồ một tiếng, hỏi lại: "Hắn ta là ai? Lần đầu tiên thấy ngươi sợ một người như vậy!"

《 Cậu không biết?》

"Tôi phải biết sao?"

Miếng kim loại không lên tiếng nữa như đang cười nhạo hắn, Tần Mặc híp mắt nguy hiểm: "Tân Lục Hầu!"

《Tôi sai rồi, cậu mở quang não lên đi!》

Tần Mặc nghi ngờ mở quang não trên cánh tay, điền tên, hắn ta tên gì ấy nhỉ, hắn viết đại Thượng tướng, một loại các loại tìm kiếm hiện ra, nhiều vô số kể, hắn tùy tiện nhấn đại một video mới nhất, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt trẻ trung nhưng nhìn qua một cái có thể quên ngay, cùng với tiếng khóc thê lương không biết của ai phát ra, Tần Mặc phiền chán tua một đoạn, trên màn hình lại là anh ta thao thao bất tuyệt cái gì đó.

《Xin chào mọi người, tôi là Đường Minh thượng tướng liên bang, để mọi người lo lắng rồi...》

'Phập' giọng Đường Minh còn đang vang Tần Mặc đã tắt quang não.

Nhàm chán!

Đột nhiên một góc tối tăm không có người này lại trở nên đông đúc, xuất hiện một gã Alpha và hai kẻ beta mặc quân phục học viện khuôn mặt nóng nảy tiến lại gần.

Tần Mặc không ngạc nhiên cất kim loại, trạng thái cảm xúc cũng thay đổi, đứng dậy cuối thấp đầu hoàn toàn bất động với kẻ cười tủm tỉm khi nãy.

Kẻ Alpha đứng đầu lớn tiếng nói còn cười vang: "Tần Mặc mày cũng thật biết thân phận trốn học ra đây sao?"

Tần Mặc cuối đầu không nói gì, kẻ tới vẫn lãi nhãi với đồng bọn, nói xong thì cười vang.

"Này xem ở đây vắng vẻ như vậy, thật biết chọn nơi nha!"

Tụi hắn chỉ cần phát ra ít tinh thần lực thì thằng nhãi này có khi sẽ không chịu được mà quỳ xuống, nhưng xem tên nhãi yếu ớt này chỉ cấp D, lỡ bọn hắn quá trớn sẽ chết người cho nên vẫn biết cân nhắc, làm chết người ở trường Quân đội sẽ bị trừng phạt ghê gớm có khi sẽ trục xuất khỏi liên bang.

"Lục Dịch chi bằng dùng thứ tầm thường đối phó với kẻ tầm thường"

Người tên Lục Dịch cười phá lên, tiến lên nắm lấy cổ áo Tần Mặc bàn tay bên kia vung một cú đấm giáng xuống, Tần Mặc ăn trọn cú đấm yếu ớt ngã xuống đất, trên môi còn vương vệt máu.

"Thằng nhãi bám váy đàn bà, Đường Tiểu Cơ chỉ hứng thú nhất thời với mày thôi, mày tưởng tao không biết là mày đang có ý nghĩ gì á, nghĩ cũng đừng có nghĩ, mày xứng sao?"

Lại một cú đấm giáng xuống, cả người Tần Mặc tê dại, mặc bọn hắn đánh đấm.

"Mày xứng sao? Mày mà cũng xứng sao?"

"Mày không thử nhìn lại thân phận mày xem?"

"Lục Dịch đừng đánh nữa, hắn ta sẽ chết đó!"

Người tên Lục Dịch mới tỉnh táo lại, vung vạt áo Tần Mặc ra, gằn lên: "Chuyện ngày hôm nay mày dám nói với Đường Tiểu Cơ thử xem!"

Đến khi bọ họ giải quyết xong lũ lượt đi khuất, Tần Mặc mới đứng lên lau vệt máu trên khóe miệng cười nhạt, miếng kim loại trong l*иg ngực lại phát ra tiếng.

《Không tồi nha! Sức chịu đựng rất dẻo dai, gặp ta thì ta đã cho vỡ tung sọ chúng nó rồi!》

Tần Mặc sửa soạn lại vạt áo lạnh nhạt nói: "Câm miệng!"

Miếng kim loại không phát ra tiếng nói nào nữa, một lúc sau mới lên tiếng: 《Hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất, tổ chức không muốn đợi lâu》

Tần Mặc không nói gì, thả tinh thần lực vào miếng kim loại, miếng kim loại tắt ánh sáng, hắn tùy tiện vứt vào không gian, phủi quần áo rời đi.

Lũ cặn bã đó, hắn sẽ để dành từ từ giải quyết, bây giờ không phải là lúc hắn vì một đám ruồi nhặng mà phải hạ mình, bẩn lắm, điều hắn cần làm bây giờ là...

Bước chân nhẹ nhàng đến lớp học luyện tinh thần lực, khuôn viên trường Quân Đội rất lớn, vô cùng trang nghiêm, cờ Liên bang đi đến đâu đều có thể nhìn thấy, bay phập phồng Tần Mặc nhìn xuyên qua lá cờ nhìn thấy ánh sáng chói mắt của mặt trời, hắn đến rơi này cũng được 1 tháng rồi nhỉ, vẫn chưa đến giờ học, vừa thấy hắn vào học viên nhìn thấy hắn đều chướng mắt, bị đánh đến bầm dập hắn chỉ có thể nhịn, bọn chúng nói rất đúng hắn chính là thừa cơ bám váy Đường Tiểu Cơ.

"Tiểu Mặc!"

Tần Mặc khuôn mặt đen ngòm, không cần nhìn cũng biết là ai đang gọi hắn, Đường Tiểu Cơ dường như không biết cô xưng hô như vậy khiến Tần Mặc có cảm thụ như ăn phải phân.

Đường Tiểu Cơ chạy hồng hộc tới, trên người mặc quân phục học viện, tóc đen dài tới hông không buộc lại mà để xõa thu hút rất nhiều ánh nhìn, Tần Mặc thay đổi sắc mặt quay người lại, khẽ gọi.

"Đường tỷ!"

Cô hoảng hốt nhìn gương mặt bầm đen của hắn, đột nhiên rất tức giận, muốn vương tay sờ lên mặt hắn, khuôn mặt tinh sảo không tì vết phóng đại trước mắt, Tần Mặc xoay mặt đi, cô vội ngại ngùng bỏ tay xuống.

"Là ai dám đánh em ra nông nỗi này!"

Tần Mặc nhìn trong phòng học, ánh mắt chòng chọc đám người đánh trống lãng hấp tấp xoay mặt đi làm như không biết, một trận ồn ào ngập tới, chuyện Tần Mặc bị đánh là chuyện hàng ngày ở đây, ngay cả lão sư nhìn hắn cũng chướng mắt, không thể trách bọn hắn được chỉ là trách hắn không thể tự bảo vệ bản thân, phế vật vẫn chỉ là phế vật, Đường Tiểu Cơ xinh đẹp như vậy lại đi chú ý hắn, bọn họ càng thêm chán ghét hắn, thậm chí là có ý định gϊếŧ hắn, một người nhỏ bé không có chỗ dựa như hắn, có chết cũng đáng.

Theo ánh nhìn Tần Mặc không nói nhưng Đường Tiểu Cơ lại biết, chính là bọn họ, Đường Tiểu Cơ biết bọn họ là ai, cô sắp tốt nghiệp không thể vì chuyện này mà làm xấu mặt bố mẹ cô kể cả Nguyên soái, Đường Tiểu Cơ không biết đưa Tần Mặc vào đây là tốt hay xấu cho hắn.

"Xin lỗi, nhờ quan hệ đưa em vào đây là lỗi của chị"

Tần Mặc nhìn khuôn mặt sầu thảm của Đường Tiểu Cơ, không cảm xúc nói: "Đường tỷ đừng có như vậy, kệ bọn họ đi, hơn nữa em thật sự rất thích trường quân đội!"

Đường Tiểu Cơ nghe hắn nói càng thương tâm hơn, vỗ vỗ vai hắn, nghiến răng nhìn về phía đám người trong phòng: "Chuyên này chị sẽ không bỏ qua đâu, chị hôm nay là đến nói chuyện quan trọng với em..."

Đường Tiểu Cơ có hơi mờ ám, kéo Tần Mặc ra khỏi phòng học, chỉ chờ bọn họ đi rồi người xung quanh mới thở phào.

Tần Mặc rất khó chịu cử chỉ động chạm, sau khi Đường Tiểu Cơ buông ra, hắn phủi lại lớp nhăn: "Có chuyện gì vậy?"

Cô nhìn xung quanh không có ai mới nói: "Đường Phi mới nói cho chị biết, tháng sau sẽ có đợi khảo hạch sàn lọc học viên, không ngờ nó lại tới nhanh như vậy, tháng sau chị bị cử đi sát hạch làm nhiệm vụ tốt nghiệp, chị không thể có mặt, lúc đó khảo hạch chị cảm thấy hơi lo cho em..."

Tần Mặc rất buồn cười: "Chị không lo cho cuộc thi sát hạch tốt nghiệp của chị mà lại lo em khảo hạch thế nào sao?"

"Ha ha chị là ai chứ chắc chắn thành công, chị chỉ lo cho em bị bắt nạt, hay là đến lúc đó chị truyền tinh thần lực cho em..."

Tần Mặc cắt ngang lời Đường Tiểu Cơ: "Đường tỷ làm như vậy nếu bị phát hiện em thì không sao, nhưng sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi của chị"

Đường Tiểu Cơ cảm động lại nói: "Nhưng mà khảo hạch lần này Thượng tướng đích thân tới làm chủ, xem cái dạng em như vậy lại càng hỏng bét..."

Tần Mặc hơi trầm mặc: "Thượng tướng đích thân tới sao?"

Đường Tiểu Cơ có chút mơ hồ có chút lại phấn kích: "Đúng vậy, sau khi Thượng tướng hồi phục, ngài ấy liền đề cử mình đính thân tới làm chủ đại cuộc, e rằng khảo hạch lần này sẽ nhận rất lớn sự chú ý của liên bang, chị có hơi lo..."

Ngược lại Tần Mặc có chút vui vẻ bất ngờ: "Chị không cần phải lo đâu, em còn có việc, đi đây!"

Đường Tiểu Cơ thất thố nhìn bóng lưng Tần Mặc mờ nhạt phía trước, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giọng với theo sau.

"Này nhớ bôi thuốc đấy!"

.

Biệt thự nhà họ Đường, sau khi Đường Minh hồi phục đã được chuyển về nhà, bây giờ Nhâm Thạch ngồi ở phòng tiếp đón nói chuyện với ba của cậu cũng chính là nguyên soái, Nhâm Thạch chỉ biết ở đây rất hiện đại nhưng ở biệt thự này một tuần nay Nhâm Thạch vẫn bị chấn động lẫn bất ngờ, ví dụ người tất cả người làm trong nhà đều là người máy, nếu như không thấy bọn họ ăn cơm hay đi vệ sinh Nhâm Thạch còn tưởng bọn họ là người thật, bây giờ cũng vậy trước mặt là ba cậu, bên phải là người máy trí năng, đang rót trà cho cậu..

"Cậu chủ xin mời!"

Nhâm Thạch đã qua lúc kinh hãi đó rồi nên bây giờ chỉ lạnh nhạt không nói gì.

Quả không hổ danh là nguyên soái của Liên bang, vì tuổi tác phóng đại, ông không già đi chút nào, khuôn mặt trung niên thành thục, hơi thở đậm chất quân nhân, khí tức cường hãn quanh thân ông khiến Nhâm Thạch thật sự sợ hãi, khuôn mặt ông bất biến nhưng cử chỉ lại hết sức tao nhã uống trà.

Đặt tách trà xuống, giọng nói âm trầm của Đường Tấn Nham phát ra: "Sức khỏe hồi phục tốt chứ?"

Nhâm Thạch đáp lại: "Vâng! Đã tốt hơn rất nhiều"

Khuôn mặt Đường Tấn Nham hơi tự hào cười trầm thấp: "Mẹ con vì chuyện này mà ngày đêm trách mắng ta, chuyện con có thể tỉnh lại thực sự không thể lường được, nhiệm vụ lần này lại thành công đi, ngày con thăng cấp hẵng không còn xa nữa, tương lai của liên bang phụ thuộc hết vào con"

Nhâm Thạch cũng cười: "Dạ!"

"Ta nghe nói con muốn chủ trì cuộc thi khảo hạch ở Liên Minh Quân Đội?"

Nhâm Thạch đáp: "Dạ đúng!"

Đường Tấn Nham gật đầu: "Cũng tốt! lần này con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chủ trì khảo hạch thì lại được lợi cho Liên Minh, dù sao bọn chúng cũng là mầm móng tương lai"

Nhâm Thạch quả thật chẳng biết nói gì ngoài dạ, Đường Tấn Nham lại nói: "Con bé Đường Tiểu Cơ em của con lại sắp tốt nghiệp rồi, ta nghe nói nó dạo này rất lệch lạc yêu đương gì đó, con sang đó thì nghiêm khắc dạy bảo nó cho tốt"

Nhâm Thạch đứng lên: "Được! Con đi gặp mẹ đây!"

__________