Xuyên Thành Nữ Phụ Mắc Bệnh Công Chúa

Chương 30: Mọc sừng trên đầu

Hoắc Triều vẫn không quên việc chính, đem chuyện điều tra được nói cho Thư Nhã biết.

Không những vậy, anh còn không quên liệt kê những ưu điểm cùng nhược điểm khi cô trở về nhà họ Thu.

"Người nhà họ Thư tuy rằng đối xử với em không tốt, nhưng ít ra thành viên trong gia đình đơn giản, không có tranh đoạt quyền lợi, cuộc sống tuy không giàu sang nhưng có ít áp lực. Thành phần gia đình bên kia đông đúc, cạnh tranh nội bộ kịch liệt, cuộc sống sinh hoạt cũng không như bình thường, em trở lại, khả năng sẽ không dễ dàng thích ứng kịp. Nhưng đi kèm áp lực lớn chính là tài sản, cuộc sống sung túc, những thứ này nhà họ Thư không thể mang lại được cho em."

Nói xong, Hoắc Triều hỏi một câu: "Vậy em nghĩ thế nào?"

Thư Nhã thật ra không để bụng: "Em có thể mà, nếu em không trở lại, chẳng phải đám người kia được lợi quá sao?"

"Nhưng sinh hoạt lúc đầu sẽ có chút khó khăn." Sau khi trở lại nhà họ Thư làm sao có thể nhanh chóng gia nhập vào gia đình này cũng là một vấn đề lớn.

Thư Nhã không suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa... cô nghiêng đầu cười: "Anh trai, không phải còn có anh sao? Anh sẽ che chở cho em, đúng không?"

Hoắc Triều rũ mắt, hiếm khi anh không còn giữ dáng vẻ kiêu ngạo cuồng vọng như cũ.

Sau này công ty dành cho anh trai, anh cũng có một ít cổ phần nhưng trừ việc mỗi năm được nhận một khoản tiền hoa hồng, ngoài ra anh chẳng thể làm được gì nữa cả.

Hoắc Triều cong môi cười tự giễu, lông mi cụp xuống phủ lên một tầng sương mờ: "Anh không phải là người không có gì là không thể làm được như em nghĩ đâu."

Thư Nhã nghe xong câu này, có chút sửng sốt ngoài ý muốn.

Hiếm có khi nào cô nhìn thấy được hình ảnh ủ rũ của nam chính như vậy.

Cô xoay chuyển tròng mắt, trong lòng lập tức đoán được một chút tình hình.

Trong "Vô cùng trầm mê", nam chính cũng là một kẻ đáng thương, gia thế xuất chúng, đáng tiếc bên cạnh có một anh trai vô cùng ưu tú, người này chính xác là nam thần vô địch trong tiểu thuyết, chính xác làm một nam chủ Tom Sue. Anh ở nhà không được gia đình yêu thương, trong nhà có tài nguyên gì tốt đều nghiêng về phía anh trai, anh không được bố mình chú ý, ngày còn bé cũng đã từng tự mình sa ngã, lên tới cấp ba cũng không lo học hành, hai năm trước còn đặc biệt nổi loạn, đừng nói tới chuyện đậu được đại học, không bị trường học đuổi đi đã là tốt lắm rồi.

Thư Nhã chưa đọc xong cuốn tiểu thuyết này, không rõ cuối cùng nam chính có thể đạt tới độ cao nào. Nhưng nếu anh đã là nam chính, chắc hẳn sẽ không thể nào kém cỏi được nhỉ?

Thư Nhã à một tiếng, bỏ thêm vào miệng một miếng rong biển, vừa nhai nhai nói: "Vậy thì... em càng phải trở về nhà họ Thu."

"Hở?"

"Nếu đến lúc đó anh đỡ không nổi nữa, em nuôi anh."

Hoắc Triều: ...

Giờ phút này, anh nên cảm thấy cảm động hay là cảm thấy bất lực đây?

Chỉ là có thể từ miệng Thư Nhã nghe được ba chữ "Em nuôi anh", nói trong lòng anh không để ý, thì đó là tuyệt đối không có khả năng.

Không nghĩ tới cô gái nhỏ suốt ngày gây chuyện lại có một ngày muốn báo đáp cho anh. Mấy tháng này, hóa ra anh không phải bị cô lợi dụng.

Hoắc Triều im lặng trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Chắc là không có ngày đó đâu."

Thư Nhã lại à một tiếng: "Anh trai, vậy anh phải sống thật tốt nha, anh xem, bây giờ xã hội này có nhiều phương pháp làm giàu như vậy, kế thừa gia nghiệp là một cách, chính mình làm giàu cũng là một cách, chỉ là anh muốn đi theo đường nào thôi."

Chỉ cần anh trai Tom Sue vẫn còn đó, Hoắc Triều muốn kế thừa gia nghiệp là điều không thể, nhưng anh vẫn có nhiều cơ hội hơn người bình thường không phải sao? Chỉ cần anh có quyết tâm, còn sợ gì không đi đến được ngày đó?

Nói không chừng, anh còn có thể bá đạo sánh ngang với nhà họ Hoắc ấy chứ.

Sau khi Thư Nhã thuận lợi đút Hoắc Triều súp gà cho tâm hồn xong, dụi dụi mắt, có chút mệt mỏi. Cô ngáp một cái, đôi mắt đẫm nước, nhìn qua hiếm khi cô có dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy

Cô lại nói chuyện với Hoắc Triều thêm một chút nữa, sau đó mới mang khuôn mặt đầy vẻ buồn ngủ trở về nhà.

Ngày hôm sau chính là thứ hai, tuần này có kỳ kiểm tra tháng đầu tiên của toàn khối mười một, trải qua kỳ kiểm tra này sẽ đến kỳ nghỉ quốc khánh dài ngày.

Thật ra gần như Thư Nhã đã ôn tập xong rồi, nhưng mà cô còn muốn để Tưởng Tuấn Ngạn chỉ ra phần ôn tập trọng điểm cho cô thêm một lần nữa, đột phá bài nâng cao một chút. Trong tưởng tượng của cô, cô muốn cùng với Tưởng Tuấn Ngạn có thể bao trọn luôn danh hiệu đứng thứ nhất và thứ hai toàn khối. Trong hai người cho dù là ai đứng nhất hay đứng thứ hai đều không quan trọng, tùy vào sức phát huy cũng từng người là được.

Kết quả học tập của Tưởng Tuấn Ngạn rất tốt, nếu cậu ấy chỉ cho cô trọng điểm, thì khả năng cô đứng thứ hai toàn khối sẽ càng cao hơn nữa

Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Thư Nhã và Ninh Hạ Ngọc cùng đi ở trên đường, chuẩn bị về phòng học tiếp tục vất vả phấn đấu. Bọn cô đang đi trên đường bên trong trường học, hai người Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong cũng trùng hợp đi đến.

Vừa nhìn thấy Thư Nhã, lập tức chủ động chào hỏi vô cùng nhiệt tình: “Bé Thư Nhã, buổi trưa vui vẻ, ăn cơm chưa?”

Thư Nhã chớp chớp mắt: “Ăn rồi.”

Đôi mắt cô xoay tròn nhìn xung quanh một vòng, ngoài ý muốn không thấy được bóng dáng Hoắc Triều trong nhóm ba người, nên hỏi một câu: “Anh trai em đâu?”

Lúc đầu hai người Triệu Chi Phong và Hứa Vệ Trần hơi sửng sốt một chút, sau đó cùng nhau đánh trống lảng: “Cái gì? Em nhắc đến Triều hả? À à thằng Triều đang có chút việc.”

Vốn dĩ Thư Nhã cũng chỉ thuận miệng nên hỏi thôi, cũng không thật sự muốn biết Hoắc Triều đang ở đâu.

Hoắc Triều là một người đang sống sờ sờ, tuy rằng cô thường xuyên bám theo anh, chống đối anh, ở trước mặt anh làm mình làm mẩy, nhưng nói cho cùng anh cũng đâu phải đồ vật của cô, cô cũng không thể yêu cầu anh ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi được.

Nhưng mà phản ứng của hai người Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong rõ ràng có gì đó sai sai. Giống như đang cố ý giấu cô chuyện gì vậy.

Ban đầu Thư Nhã định tùy tiện chào hỏi một câu xong sẽ trở về lớp học đọc sách, nhưng mà hiện tại, cô đã thay đổi kế hoạch.

Cô cười tủm tỉm, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo manh theo một nụ cười vô hại: “Anh ấy bận chuyện gì thế?”

Hứa Vệ Trần gãi gãi đầu, trên mặt mang vẻ xấu hổ, anh ta là con người thật thà, không có thói quen nói dối, nhưng mà lúc này bắt anh ta nói thật, anh ta lại nói không nên lời, chỉ có thể cười ngây ngô hy vọng có thể lừa gạt cho qua.

Thư Nhã cũng không để anh ta có thể nhẹ nhàng mà lừa dối được cô: “Cuối cùng anh trai em đang bận chuyện gì? Không phải là đang làm chuyện xấu đó chứ?”

Vốn dĩ Thư Nhã cho rằng có khả năng Hoắc Triều lại bị bố của anh đánh, trên người và mặt tràn đầy thương tích, nên không thể nào đến trường học được, nhưng bây giờ xem phản ứng của Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong, cô cảm thấy mình chắc là đã đoán sai rồi.

Chẳng lẽ Hoắc Triều đang đi làm chuyện xấu thật sao?

Hứa Vệ Trần vội xua xua tay: “Sao có thể chứ? Triều sao có thể là loại người đó được?”

Vẻ mặt Thư Nhã tỏ vẻ dây dưa không buông, dáng vẻ như muốn làm rõ chuyện này: “Cuối cùng thì anh ấy đang làm gì? Tại sao lại không nói cho em biết?” Hình tượng của cô ở trong lòng Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong vốn dĩ là người vô cùng xấu tính, là một tiểu công chúa thích tác oai tác quái, cho nên bây giờ khi cô đang làm ầm ĩ, bộ dạng một hai phải nói cho rõ ràng, cũng khiến hai người cảm thấy không có gì là không đúng cả.

Cuối cùng vẫn là Hứa Vệ Trần chịu không nỗi, là người đầu tiên nói cho cô biết việc Hoắc Triều đi đâu.

“Chuyện là…… Hôm nay có một nữ sinh đến lớp học tìm Triều, hình như bọn họ có chuyện gì cần nói. Nhưng mà bé Nhã à, em đừng có nghĩ nhiều, hôm nay là lần đầu tiên Triều gặp nữ sinh kia đó.”

Nữ sinh?

Tìm tới cửa? Lần đầu tiên gặp?

Cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu Thư Nhã là Thu Nhã.

Dựa theo tình tiết trong sách, vào lúc này, nữ chính cũng nên xuất hiện rồi

Kỳ thật trong lòng Thư Nhã cũng không có cảm xúc gì đặc biệt cả, từ trước đến giờ, cô chưa từng bao giờ định ngăn cản sự gặp mặt của hai nam nữ chính cả.

Hai người bọn họ đã được định mệnh sắp đặt sẽ phải gặp nhau, có điều nếu bây giờ hai người họ gặp nhau thì chắc cũng không có gì xảy ra. Ở trong sách, nữ chính cũng sẽ thăm dò trước, chứ không phải vừa đến cửa đã lập tức giới thiệu.

Nhưng mà Thư Nhã nhìn vẻ mặt của hai người Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong, trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái.

Trên mặt bọn họ mang theo vẻ chột dạ mà nhìn cô, giống như trên đầu cô được cắm một đống sừng vậy, ý của bọn họ là gì chứ?

Ban đầu Thư Nhã không hề tức giận, nhưng mà nhìn thấy nét mặt của bọn họ, trong lòng cô lập tức bực bội.

Cô cũng không phải là Ngưu ma vương nha!

Thư Nhã mấp máy môi, tức giận chất vấn: “Tại sao hai người lại nhìn em như vậy?”

Triệu Chi Phong cười ha ha: “Còn sao nữa? Không phải tại vì bọn anh sợ em sẽ nổi giận sao?”

Thư Nhã ồ một tiếng, mặt lạnh đi: "Em với anh trai không có quan hệ gì hết, tại sao em phải tức giận chứ?”

Lời này lọt vào lỗ tai của Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong thì chính là một lời ngụy biện hết sức lộ liễu.

Triệu Chi Phong tự cảm thấy mình có thể biết được suy nghĩ của các nữ sinh, cảm thấy Thư Nhã chỉ đang dối lòng.

Hứa Vệ Trần gãi gãi đầu, thật thà nói: “Bé Nhã, em cứ yên tâm, bọn anh đều ủng hộ em."

Ủng hộ em? Ủng hộ em gái anh á!

Thư Nhã ở trong lòng chửi thề một câu, vẻ kiêu ngạo trên mặt hiện lên càng rõ: “Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”

Triệu Chi Phong cảm thấy dù sao cũng nên nói ra, dù sao điều không nên nói cũng đã nói gần hết rồi, chuyện này cũng không phải là không thể nói được. Cho nên anh không hề do dự lập tức nói ra tên địa điểm: “Chắc là ở quán trà sữa trước cổng trường đó.”

Thư Nhã ồ một tiếng.

Quán trà sữa!

Vậy cũng nhiều người thấy hai người họ lắm đó!

Chắc là những học sinh khác đều có suy nghĩ giống Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong nhỉ? Cũng cho rằng cô là chúa tể của những chiếc sừng? Mà người cắm sừng cô chính là Hoắc Triều?

Chuyện này không thể xảy ra được!

Thư Nhã không định trở lại lớp học nữa, đương nhiên, cô cũng không muốn đến quán trà sữa một mình.

Nếu như một mình cô đi tìm Hoắc Triều, bị người khác thấy được sẽ nghĩ là cô bị Hoắc Triều đá, vô cùng đáng thương.

Nhưng sao cô có thể trở nên đáng thương được? Thứ cô cần bây giờ là khí thế!

Cho nên cuối cùng, nhóm bốn người bọn xếp thành một hàng ngang vô cùng có khí thế mà đi đến quán trà sữa. Khỏi nói, người khác nhìn thấy cái khí thế này của bọn họ, còn tưởng rằng bọn họ định đi kiếm chuyện đánh nhau nữa.

Quán trà sữa Triệu Chi Phong nhắc đến lúc nào cũng vô cùng đắt khách, học sinh cấp ba nào cũng vậy, đa số đều thích những món ăn vặt ngọt ngào. Hơn nữa giá trà sữa ở tiệm này cũng không cao, mùi vị lại ngon, đa dạng nhiều món, cho nên vào thời điểm giữa trưa hay tan học, quán trà sữa này đều kín chỗ.

Ban đầu Thư Nhã thật sự không tức giận, ngay từ đầu cô chủ động tiếp xúc với nam chính chỉ để trút giận giùm nữ phụ, nên mới chống đối anh. Nhưng mà càng bước gần tới quán trà sữa, lửa giận của cô lại càng lớn. Nơi này đông người như vậy, nếu là bọn họ đều cho rằng trên đầu cô toàn sừng với sừng, vậy chẳng phải cô sẽ chết vì tức giận sao?

Mấy người bọn họ vừa đến gần quán trà sữa, hai mắt Thư Nhã lập tức giống như radar bật chế độ tìm kiếm.

Ninh Hạ Ngọc ở bên cạnh cũng giúp đỡ tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Triều.

Thân phận của Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong có chút xấu hổ, nên cũng không giúp đỡ tìm kiếm.

Thư Nhã cũng không cần bọn họ giúp đỡ cô tìm người, bọn họ có thể nói cho cô biết địa điểm này đã làm cô cảm thấy hài lòng rồi.

Chỉ trong chốc lát, trong tầm mắt Thư Nhã đã xuất hiện một bóng dáng cao ráo đẹp trai.

Người này còn có thể là ai ngoài Hoắc Triều nữa chứ?

A, là anh.

Thư Nhã chạy từ từ đến bên cạnh Hoắc Triều, ngó trái ngó phải, nhìn trước nhìn sau, vô cùng giống cô vợ nhỏ đang đến đánh ghen.

Hoắc Triều nhìn thấy mấy người bọn họ trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Sao mọi người lại đến đây?”

Thư Nhã ồ một tiếng: “Đến xem chị gái nhỏ của anh là ai.”

Hoắc Triều nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi với hai người Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong. Hứa Vệ Trần chỉ chỉ Thư Nhã, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.

Triệu Chi Phong dùng khẩu hình nói: “Người anh em, đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng không còn cách nào.”

Thật ra khi Thu Nhã trực tiếp tìm đến cửa, Hoắc Triều cũng cảm thấy bất ngờ.

Thu Nhã đã nhắn cho anh tổng cộng ba tin nhắn, anh đều không trả lời, vốn dĩ anh định đi đến huyện B một chuyến, bất kể có chuyện gì, đợi anh trở về từ huyện B rồi nói, ai biết được Thu Nhã không nhận được tin nhắn trả lời của anh nên lập tức tìm đến cửa chứ?

Hoắc Triều cũng muốn nghe xem Thu Nhã định nói gì, nên cố tình tìm một nơi đông người để gặp cô ta.

Khi anh chọn quán trà sữa cũng không nghĩ gì nhiều lắm, chính là muốn thẳng thắn rõ ràng một chút, ở đây đông người, nhiều người cũng có thể nhìn thấy bọn họ, hiển nhiên cũng thấy bọn họ chỉ là nói chuyện bình thường, không có chuyện gì khác.

Thư Nhã hừ một tiếng, khoanh hai tay trước ngực nói: “Anh trai, em tức giận đó!”

“Hả?”

Ninh Hạ Ngọc cực kỳ có sức tự giác lôi Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong rời đi trước, để lại nơi này cho hai người bọn họ.

Chờ ba người họ vừa rời đi, Thư Nhã lập tức tìm một chỗ yên tĩnh, bày ra vẻ lửa giận phừng phừng.

“Làm sao vậy?”

Thư Nhã mắt trợn trắng: “Anh có biết hôm nay có người đang bắt đầu mọc sừng không?”

Bắt đầu mọc sừng?

Người nào?

Sao anh lại không biết?

Hoắc Triều nhướng mày, sự tò mò được kích hoạt thành công: “Ai vậy? Sao anh chưa hề nghe thấy?”

Thư Nhã dùng ngón tay chỉ đỉnh đầu của mình, nói: “Mấy cái sừng đang đua nhau mọc trên đầu em nè.”

Đầu cô?

Ngay từ đầu Hoắc Triều không hề nghĩ theo hướng đó, ba giây sau, anh mới phản ứng kịp là đang xảy ra chuyện gì.

Ý Thư Nhã là trên đầu cô đang mọc một đám sừng, một đám sừng đó đang nhú lên sao?

Hoắc Triều bật cười: “Cái đầu nhỏ của em suốt ngày nghĩ đến chuyện gì đâu không vậy?”

Thư Nhã khoanh tay trước ngực, lầm bầm một tiếng: “Không phải em nghĩ như vậy, nhưng mà mọi người đều nghĩ như vậy, bọn họ nghĩ rằng em là chúa tể của những chiếc sừng!”

Chúa tể của những chiếc sừng?

Đây là từ gì vậy?

Sao Thư nhã có thể nghĩ đến từ này vậy?

Đôi mày kiếm của Hoắc Triều nhíu lại, giọng điệu thấp hơn một chút: “Ai nói với em như vậy?”

Thư Nhã trừng mắt nhìn Hoắc Triều một cái: “Bọn họ không nói, nhưng chắc chắn trong lòng bọn họ đều nghĩ như vậy.”

Hoắc Triều có hơi đau đầu, anh biết đám học sinh xung quanh nhiều chuyện đáng sợ đến mức nào. Nhưng mà anh cảm thấy chẳng có ai dám đồn như vậy cả.

Hơn nữa, hành vi của anh trong sáng, trong suốt quá trình vừa rồi đều đảm bảo khoảng cách an toàn với Thu Nhã, hai người lại còn dưới tầm mắt của nhiều người như vậy nói chuyện với nhau, thế mà vẫn có thể bị đồn đãi thì anh cũng phục luôn.

Thư Nhã không quan tâm nam chính và nữ chính có nói chuyện với nhau hay không, nhưng mà cô quan tâm đến chuyện người khác nghĩ rằng cô bị cắm sừng nha!

“Anh trai em rất bực bội!”

Hoắc Triều biết rằng Thư Nhã lúc này sẽ không nghe lọt tai bất kỳ đạo lý nào hết.

Sau khi ở chung mấy ngày, anh cũng đại khái biết rõ tính tình của Thư Nhã.

Cô mà thật sự muốn gây sự thì chắc chắn sẽ làm lớn chuyện, nhưng nếu như thuận theo ý cô nói chuyện, trong chốc lát cô sẽ buông tha cho anh thôi.

Hiểu rõ được điều này, Hoắc Triều lập tức vô cùng nghe lời, nói: “Cho nên?”

Thư Nhã nhếch môi cười: “Cho nên, anh phải đồng ý với em một chuyện.”

Hoắc Triều tự cảm thấy mình không sợ bất kỳ chuyện gì.

Những chuyện như đan tui hay mượn một chiếc du thuyền xa hoa anh cũng làm qua rồi, còn có chuyện gì khiến anh không thể chịu được nữa chứ?

Đến cây kim sợi chỉ của con gái anh cũng đã cầm lên rồi!

Trên thế giới này còn có việc gì có thể làm khó anh được nữa?

Không hề tồn tại.

Hoắc Triều vô cùng dứt khoát mà nói một tiếng ok.

Hoắc Triều đồng ý dứt khoát như vậy, trong mắt Thư Nhã mới một lần nữa hiện lên ý cười, cô nhẹ nhàng nói: “Anh trai, anh đừng lo lắng, em cũng sẽ không làm khó anh lắm đâu, đợi lát nữa, anh chỉ cần nhắm hai mắt lại, yên tâm đem hai bàn tay đưa cho em là được.”

Chỉ như vậy?

Đơn giản như vậy sao?

Hoắc Triều không chút suy nghĩ lập tức đồng ý.

Thư Nhã ở trong lòng cười thầm một tiếng.

Bây giờ Hoắc Triều còn có thể bình tình như vậy, không biết lát nữa anh còn có thể bình tĩnh nổi nữa không.

Móng tay sơn "màu tha thứ", nam chính, xứng đáng có được. (*Màu xanh lá cây, màu cắm sừng á)