Gần đây trên mạng đang thịnh hành một câu nói.
Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu.
Cũng gần giống như vậy, đàn ông càng tàn nhẫn, phụ nữ càng si mê.
Phó Luân tấm tắc hai tiếng, giọng điệu cảm khái: "Cháu trai, Thu Nhã rất có thể chính là ân nhân cứu mạng của cháu, vậy mà cháu nỡ đối xử với con bé như vậy?"
Tuy rằng Thu Nhã và Thư Nhã phát âm gần giống nhau, nhưng Phó Luân vẫn nghe hiểu ý của Hoắc Triều.
Khiến Thu Nhã rời khỏi nhà họ Thu giàu có, trở lại làm con gái nhà họ Thư, chỉ có anh mới có thể khiến những lời này trở nên hợp tình hợp lý như vậy.
Giọng điệu Hoắc Triều vô cùng bình thản, "Chuyện nào ra chuyện nấy."
Ơn cứu mạng là một chuyện, ôm sai người lại là một chuyện khác, sao có thể mang hai chuyện này ra so sánh với nhau được?
Phó Luân nhắc nhở một tiếng: "Mười bảy năm nuôi nấng không phải là chuyện nhỏ. Cháu cũng đã xem qua một số tin tức trên Facebook rồi, tuy rằng huyết thống quan trọng, nhưng những ngày tháng sống chung cũng quan trọng không kém. Có bao nhiêu bố mẹ về sau lại không thiên vị đứa con do mình tự tay nuôi lớn chứ?"
Mười bảy năm chung sống. Muốn Thu Nhã rời đi, bố mẹ Thu cũng không dễ dàng vui vẻ đồng ý. Cẩn thận nuôi dạy suốt mười bảy năm, những thứ đã đánh đổi không chỉ đơn giản tiền bạc mà còn là thời gian, công sức và tình cảm, có thể bọn họ vẫn đang chờ đợi để được con gái báo đáp. Điều quan trọng nhất là, Thu Nhã sẽ nguyện ý rời đi sao? Cũng không chắc chắn đúng không?"
Khả năng lớn là Thu Nhã sẽ không muốn rời đi.
Đang sống một cuộc sống giàu sang như vậy, mỗi ngày muốn mua cái gì là có thể mua cái đó, muốn đi nơi nào chơi thì đến nơi đó, bây giờ trở về làm người bình thường, từ cô chủ của gia đình giàu có trở thành con gái của gia đình bình dân, cô ta sao có thể chấp nhận nổi?
Hoắc Triều cười một cái: "Dù cô ta không muốn cũng phải rời đi. Hai người trở lại vị trí thuộc về chính mình mới là điều tốt nhất, không phải sao?"
Phó Luân nghe vậy nhún vai.
Đạo lý là như vậy, nhưng trên thực tế có đôi khi không thể chỉ dựa vào đạo lý là có thể hiểu được. Nhưng với loại chuyện này, tuy là quá trình sẽ có một chút khó khăn nhưng nếu được xử lý ổn thỏa vẫn có thể đạt được hiệu quả mong muốn.
"Thôi được, nếu lúc cần giúp đỡ gì, con cứ liên lạc với cậu."
"Con biết rồi."
Hoắc Triều cúp điện thoại, còn chưa kịp lấy hơi, cửa phòng đã bị người bên ngoài dùng sức gõ vang.
"Đồ nghiệt tử, mở cửa ra cho bố!"
Giọng điệu vô cùng tức giận, gương mặt anh lộ rõ vẻ bực bội và chán ghét.
Ngày qua ngày cứ cãi cọ thật khiến anh cảm thấy vô cùng phiền chán.
"Đồ nghiệt tử, mở cửa ra cho bố."
Câu nói vô cùng tức giận, gương mặt anh phủ lên một tầng mây mù chán ghét.
Ngày qua ngày cứ cãi cọ thật khiến anh cảm thấy phiền chán.
"Nghiệt tử, mở cửa!"
Hoắc Triều lạnh mặt mở cửa.
Cửa vừa mở ra, lập tức có một ngón tay chỉ vào mặt anh, nếu không phải bởi vì thân thể anh nhanh nhẹn, thiếu chút nữa trán đã bị chọc một cái.
"Con giỏi quá ha? Tuổi còn nhỏ đã biết tổ chức sinh nhật xa hoa trên du thuyền cho con gái? Lần trước bố đã nói với con thế nào?"
Người giúp việc nhìn thấy vậy, vẻ mặt đau khổ tha thiết tiến lên khuyên bảo: "Ông chủ, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, đừng tức giận như vậy."Hoắc Chử cười lạnh một cái: "Từ từ nói chuyện? Từ từ nói chuyện có thể khiến nó lọt tai được sao? Nhìn A Trì xem, nó khiến bố yên tâm bao nhiêu thì thằng nghiệt tử là con mỗi ngày khiến người khác mỗi ngày lo lắng bấy nhiêu, xài tiền của bố, mà còn trước mặt cỏ gái tỏ vẻ, làm màu cái gì..."
Hoắc Triều cười nhạo một tiếng, bình thản, hơn nữa còn nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: "Con không dùng một đồng nào của bố cả, những thứ con đang dùng bây giờ đều là do mẹ để lại cho con." Số tiền bố cho anh, mấy năm nay anh đều chưa từng đυ.ng đến.
Hoắc Chử bị những lời này làm cho nghẹn họng, nhưng giây tiếp theo, ông càng thêm tức giận: "Hay lắm, lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Bố nói câu nào là con cãi lại câu đó đúng không? Vậy tại sao con không học để được điểm cao vào?
Người giúp việc ôm chặt lấy eo Hoắc, sợ hai cha con lại giống như lần trước sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Hoắc Triều cười nhạt, ý cười lại không chạm trong đáy mắt: "Kết quả học tập tốt hay xấu có gì quan trọng sao? Dù sao bố có anh là đủ rồi."
Nói xong câu đó, Hoắc Chử như bị người khác bấm nút, đóng bưng tại chỗ.
Hoắc Triều nhân lúc ông không phản ứng, lập tức rời đi không thèm quay đầu lại.
Đi được vài bước, anh lập tức nhìn thấy Hoắc Trì đang đứng cách xa anh vài bước.
Năm nay, ngày thường Hoắc Trì rất hiếm khi đến trường học, hầu hết thời gian đều đi bên cạnh Hoắc Chử học hỏi kinh nghiệm.
Tuy hai người là anh em, nhưng bọn họ lớn lên cũng không giống nhau.
Gương mặt Hoắc Trì vô cùng giống Hoắc Chử, đôi mắt phượng hẹp dài, toàn thân ẩn giấu chút cao ngạo lạnh nhạt.
Nhưng ngũ quan của anh lại giống mẹ, xinh đẹp lộng lẫy hơn.
Ngày thường hai anh em hiếm khi nói chuyện với, Hoắc Triều bước qua người Hoắc Trì, bước chân cũng không dừng lại, nói: "Anh yên tâm, em không có chút hứng thú nào đối với công ty đâu."
Nói xong, anh cũng không quan tâm Hoắc Trì sẽ có phản ứng như thế nào, lập tức rời khỏi nhà họ Hoắc.
Rời khỏi nhà, anh nhìn dòng xe tấp nập qua lại, tiếng ồn ào náo nhiệt trên phố, nhất thời bản thân cũng không biết nên đi nơi nào.
Náo nhiệt đều là của người khác, anh không có cái gì cả.
Trời đất rộng lớn, nhưng ngay cả một chỗ để dung thân anh cũng không có.
Hoắc Triều đứng ngốc bên đường, anh vốn định chờ đến thứ hai sau khi nghỉ lễ mới nói cho Thư Nhã mọi chuyện, nhưng bây giờ không có việc gì để làm, vậy có lẽ nên nói chuyện với cô một chút.
Thư Nhã nhận được tin nhắn Messenger của Hoắc Triều, anh đang đứng chờ ở chung cư, cô cứ từ từ đi đến.
Tuy rằng còn chưa tới tháng mười còn chưa đến, thời tiết cũng không lạnh, nhưng cô rất thích vừa ngâm chân vừa làm việc của mình.
Sau khi nhận được tin nhắn này, trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui mừng. Bây giờ đã 10h tối, trễ như vậy mà Hoắc Triều vẫn vì chuyện của cô mà đến đây một chuyến, anh ấy quả thật đối xử với cô vô cùng tốt.
Thư Nhã để Hoắc Triều chờ một chút, sau đó dùng khăn lông lau khô chân, đem chậu nước đổ đi. Làm xong tất cả cô mới ôm theo di động vui vẻ ra ngoài.
Cuối tháng chín, lũ muỗi vô cùng hung hăng ngang ngược, kéo bè kéo phái ong ong bay khắp nơi.
Chỉ đứng ở cửa chung cư một lát, cánh tay bàn chân của Hoắc Triều đã bị đốt mấy phát. Ngay cả gương mặt anh tuấn cũng có hai nốt màu đỏ ửng, vừa khéo một trái một phải, còn có chút đối xứng, mang theo chút cảm giác hài hước không thể nào hiểu nỗi.
Thư Nhã ra đến cửa, nhìn thấy nạn nhân bị bọn muỗi bắt nạt. Anh cũng không né, kiêu ngạo đứng ở nơi đó tùy ý cho chúng cắn.
Thấy một màn như vậy, cô lập tức cảm thấy không vui, thường ngày chỉ cô mới có thể bắt nạt Hoắc Triều, từ khi nào mà đám muỗi nhỏ bé này cũng có thể khi dễ người của cô?
Thư Nhã chạy đến dùng tay vẫy vẫy, đem bọn muỗi to gan này đuổi đi, chỉ là phương pháp này trị ngọn không trị gốc, chỉ một lát sau chúng nó lại chạy tới.
Thư Nhã theo thói quen cầm tay Hoắc Triều, kéo anh tới cửa hàng tiện lợi ở phía trước.
Cửa hàng tiện lợi này có điều hòa, còn có hương muỗi, có lẽ sẽ không bị muỗi đốt.
Lúc này, trong tiệm ngoài nhân viên cửa hàng ra không còn một ai khác.
Dưới ánh đèn trắng sáng trưng, cô mới phát hiện ra trên mặt Hoắc Triều có hai nốt muỗi cắn hai bên liền cười đến đuôi mắt cong cong.
Hoắc Triều nhìn cô cười, anh mua hai ly coca và ít đồ ăn vặt, tính tiền xong mới đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Đúng lúc Thư Nhã đang đói bụng, nên lập tức mở bịch rong biển ra chậm rãi nhai.