Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 51: Người vui kẻ buồn

Sau hơn mười mấy giờ bay, máy bay ầm ầm đáp xuống sân bay Rome Italy, Lưu Tiểu Niên không những không mệt mỏi, ngược lại càng kích động hơn, đứng trong đại sảnh sân bay nhìn trái nhìn phải, đáy mắt sáng ngời.

Thực ra Cố tổng ban đầu tưởng tượng vợ sẽ say máy bay, như thế mình mới có thể bằng mọi giá chăm sóc, không chừng còn có thể yếu ớt đến không đi được, cuối cùng phải để mình ôm kiểu công chúa xuống máy bay, vô cùng vô cùng tốt đẹp! Nhưng hiện thực không chịu phối hợp, Lưu Tiểu Niên trên đường đi phấn khích hơn tất cả mọi người, ăn uống tiệc tùng không ngừng, lúc ăn cơm còn hỏi tiếp viên hàng không có mì ăn liền hay không! Làm cho bụng mọi người xung quanh lầm rầm kháng nghị, vì thế cậu lại giúp mọi người úp mì, đúng là tràn trền sức sống!

Sau khi lấy hết hành lý, xe hẹn sẵn đã đỗ trước cửa sân bay, Lưu Tiểu Niên và Cố Khải hai người một xe riêng, còn ngoái ra ngoài cửa sổ nhìn!

"Có mệt không?" Cố Khải xoa đầu cậu.

"Không mệt." Lưu Tiểu Niên xoay người nhìn anh, "Lát nữa chúng ta có thể ra ngoài đi dạo không?"

"Đã mười giờ rồi." Cố Khải nhíu mày.

"Nhưng em không mệt." Lưu Tiểu Niên hỏi anh, "Anh mệt hả?"

Thực ra Cố tổng thực sự rất mệt nha! Nhưng đối mặt với đôi mắt tràn đầy mong chờ của vợ, anh vẫn kiên định lắc đầu, "Đương nhiên không mệt!"

"Nhất định là do ở trên máy bay anh đã ngủ rất lâu!" Lưu Tiểu Niên cười tủm tỉm, "Chúng ta đi dạo đi!"

"Được." Cố tổng mệt mỏi dựa vào ghế, chuyến bay đường dài cộng chênh lệch múi giờ, sao em ấy vẫn có thể phấn khích đến vậy chứ! Đúng là không có khoa học!

Sau khi đến khách sạn cất hành lý xong xuôi rồi rửa qua mặt, hai người liền đi dạo. Ở nước ngoài không có paparazi, nên hai người lười cải trang, mười ngón tay đan nhau vô cùng vô cùng tự nhiên.

Ban đêm trong thành phố dần yên lặng, thỉnh thoảng chỉ có vài hàng ăn nhỏ còn sáng đèn, Cố Khải bước đến một quán nhỏ mua hai miếng pizza và đồ uống, vừa đi vừa ăn cùng vợ.

"Thơm quá!" Trong đêm lạnh ăn pizza nóng hổi, Lưu Tiểu Niên cảm thấy rất hạnh phúc!

"Có muốn đi xem sòng bạc không?" Cố Khải hỏi cậu. Nơi mà vẫn còn náo nhiệt giờ này, chỉ có chỗ đó.

"Không đi!" Lưu Tiểu Niên cương quyết lắc đầu.

"Chắc chắn không?" Cố Khải bật cười, giúp vợ lau ít sốt cà chua dính ở khóe miệng, "Mọi người ra nước ngoài đều muốn đến sòng bạc thành phố xem một chút."

"Em không đi." Lưu Tiểu Niên đi đường mệt, bèn ngồi lên ghế ven đường, "Từ khi em bắt đầu có ký ức, mẹ ở cô nhi viện và thầy vẫn luôn nhấn mạnh, dù dưới tình huống nào, bất kể có bài bạc hay không, đều phải cố gắng hết sức không đến sòng bạc."

"... Phải không?" Cố Khải ngồi bên cạnh cậu, trong lòng như bị đâm nhẹ một chút.

"Em chỉ loáng thoáng nghe được, cha mẹ em vì đánh bạc mới qua đời, nhưng hình như không ai biết chi tiết." Giọng Lưu Tiểu Niên rất nhẹ, "Cho nên em không đến sòng bạc."

"Xin lỗi." Cố Khải ôm bờ vai vợ, "Làm em nhớ đến chuyện này."

"Không sao, dù gì em cũng không nhớ rõ." Lưu Tiểu Niên dán mặt vào ngực anh, "Như bây giờ cũng tốt." Thực sự tốt lắm tốt lắm, có thể đi làm có thể kiếm tiền, có nhiều bạn bè như vậy, còn có người yêu tốt như anh, nên không dám hi vọng xa vời hơn.

Dưới ánh trăng sáng ngời, hốc mắt Cố Khải đột nhiên có chút phiếm hồng.

Lưu Tiểu Niên là cái tên người thầy trong cô nhi viện đặt tên cho cậu, 'Lưu' là họ của mẹ nuôi chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ở cô nhi viện, 'Tiểu Niên' là vì sau khi tỉnh lại sau tai nạn xe cộ ngày đó, vừa đúng là ngày ăn cháo mùng tám tháng chạp.

(Cháo mùng 8 tháng chạp: dùng nếp, đậu và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen... nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ. Phong tục ăn cháo vào ngày mùng 8 tháng Chạp đã có lịch sử hàng ngàn năm ở Trung Quốc. Đây còn đươc coi là 'Tiết lệnh' đầu tiên của Tết truyền thống, có nghĩa là qua mùng 8 tháng Chạp không khí của Tết đã đến. Sau 1 năm lao động vất vả, trong tiết trời giá lạnh của tháng chap, mọi người nô nức đi chùa, ăn cháo được nấu từ nhiều loại hạt. Nói tóm lại, sau khi ăn cháo này tức là tết đã đến, qua năm cũ rồi. Mà 'Tiểu Niên' còn có thể dịch là 'năm cũ' – theo chym)

Trầm Hiên, cha là Trầm Dịch, ban đầu là quản lý cao cấp của Cố thị, sau lại lôi kéo một nhóm người ra ngoài tự thành lập công ty, buôn bán cũng khá tốt. Cha mình cũng không vì vậy mà đoạn tuyệt với Trầm Dịch, ngược lại đằng sau thế giới cạnh tranh làm ăn, hai người vẫn là bạn tốt. Cha thường nói đoạn thời gian trước, không ai có thể độc chiếm thị trường, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của mình kiếm sống, cho nên đa số làm việc đều rất minh bạch rõ ràng.

Khi đó hai người vẫn thường xuyên cùng nhau ăn cơm, vì vậy Tiểu Hiên cũng thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt mình, xấp xỉ tuổi em mình, nói ít hơn em mình, bé con ngoan ngoãn, thường ngồi dưới sàn nhà ngồi xếp gỗ, bị Cố Hi quấy rối cũng không tức giận, vẫn cười như cũ.

Đến tận bây giờ Cố Khải vẫn nhớ rõ lúc cậu cười rộ lên, đôi mắt loan loan, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn cậu.

Sau đó nền kinh tế phát sinh biến động, Trầm Dịch bán công ty của mình đi, mang theo vợ và con nhỏ đến vùng Duyên Hải làm lại từ đầu, định mở dịch vụ thương mại trên biển. Từ đó trở đi, liên hệ giữa hai nhà càng ngày càng ít đi. Mãi đến hai năm sau, một ngày nào đó Trầm Dịch đột nhiên phong trần mệt mỏi trở về, một thân chật vật đến hỏi vay tiền cha mình, một số tiền rất lớn.

Ban đầu nói là làm ăn gặp trắc trở, hỏi cụ thể là gì thì không nói rõ, ấm úng lập lờ vài câu, khiến người sinh nghi. Vì thế cha mình âm thầm tìm người điều tra một chút, mới biết được Trầm Dịch không kinh doanh gì cả, mà mê đánh bạc, không chỉ táng gia bại sản mà còn thiếu một khoản nợ vô cùng lớn!

Trong trí nhớ của mình khi đó, cha đầu tiên giáo huấn ông ấy (Trầm Dịch) một chút, rồi đưa cho một số tiền để ông tạm thời vượt qua cửa ải trước, mau chóng mang vợ con về thành phố, tránh bị người bắt nạt. Lúc ấy Trầm Dịch đồng ý liên tục, sau khi trở về lại tiếp tục chui vào sòng bạc, thua sạch số tiền vừa vay được!

Sau khi cha biết được tức giận chửi ầm lên, lúc ông lần thứ hai tìm đến cửa thì kiên quyết từ chối cho vay tiền, hơn nữa còn tìm người đến thành phố ông ấy ở, đón Tiểu Hiên và mẹ cậu về. Ai ngờ sự việc không dễ dàng như tưởng tượng, Trầm Dịch nợ một khoản vô cùng lớn, người nhà đã không dám ở căn nhà đó từ lâu, biển người mờ mịt, muốn tìm hai mẹ con dồn hết tâm trí ẩn náu là rất khó khăn.

Cứ vậy qua một tháng, cha đột nhiên nhận được điện thoại, nói cảnh sát tìm thấy thi thể Trầm Dịch trên biển, còn vợ của ông cũng được tìm thấy trong một tầng hầm đốt khí than tự sát, chỉ còn đứa con không rõ tung tích. Không ai biết quê quán của Trầm Dịch, cho nên hậu sự đều là do cha giúp đỡ lo liệu.

Thời kỳ đó có rất nhiều người muốn đến Duyên Hải đãi vàng, lại bị lòng tham không đáy và những cạm bẫy vô tận của thương nhân, cùng với những sự việc gần như xảy ra mỗi ngày ở thành phố, cảnh sát dù muốn quản cũng không thể chú ý đến mọi mặt. Cho nên mình đành phải lén lút nghe ngóng Trầm Hiên mất tích ở đâu, nhưng đúng dịp thành phố cải tạo, khắp nơi lộn xộn, đám trẻ trong cô nhi viện và viện phúc lợi phân tán rải rác trong thành phố. Khi đó chưa có hệ thống máy tính hiện đại, trẻ em sinh ra do vỡ kế hoạch hóa gia đình rất nhiều, cho nên không có kho hồ sơ hoàn chỉnh. Trong hoàn cảnh đó muốn tìm người đúng là quá khó khăn, đôi khi tưởng rằng tìm ra rồi, nhưng lúc gặp mặt phát hiện không phải là Trầm Hiên, càng ngày càng chán chường, ngay cả cha cũng buông bỏ ý nghĩ này, nhưng mình lại không có cách nào để buông tha.

Tình cảm lúc mười tuổi có lẽ rất ngây thơ, có lẽ không phải tình yêu thực sự, ngây thơ đến tức cười, nhưng mình từ đầu đến cuối không bỏ xuống được. Đến khi trưởng thành vẫn cố chấp như thế, rất muốn rất muốn một lần tìm được cậu, thấy cậu sống thật tốt, thấy cậu vẫn còn nhớ những gì đã nói.

Khá tốt là, ông trời không đối xử tệ với mình.

Cố Khải cười, hôn hôn trán cậu.

"Chúng ta về đi." Lưu Tiểu Niên cảm thấy hơi lạnh.

"Mệt rồi?" Cố Khải lôi kéo cậu đứng lên.

"Vâng." Lưu Tiểu Niên cuối cùng cũng cảm thấy mệt!

Sau đó từ bụi cây phía sau hai người, đột nhiên truyền đến một trận rêи ɾỉ tiêu hồn!

......

Bạn bè quốc tế quả nhiên rất cởi mở nha... Cố tổng trong lòng cảm khái, sau đó anh nhìn thấy vợ nhỏ kiễng chân nhìn qua!

Loại phản ứng này thiệt là không hợp lý! Với tư cách là một tiểu 0 moe moe ngơ ngác, chẳng lẽ không phải nên xấu hổ bổ nhào vào lòng mình, đỏ mặt nũng nịu nói 'Chồng ơi, chúng ta mau về thôi' linh tinh gì đó hả! Sao có thể kiễng chân lên nhìn cơ chứ! Cổ cứ nhướn dài ra! Vẻ mặt lại còn hưng phấn!

"Đó, em thấy rồi!" Lưu Tiểu Niên cười hì hì.

Cố tổng hết nói nổi, "Cho nên?"

"Bọn họ không cảm thấy bụi cỏ rất khó chịu hả?" Lưu Tiểu Niên khó hiểu.

"Em có thể tự thử một chút." Cố Khải hơi hắc tuyến.

Thực ra ý của Cố tổng là cậu sờ sờ bụi cỏ linh tinh... Nhưng hiển nhiên Lưu Tiểu Niên lại hiểu sai! Cậu đỏ mặt cả giận nói, "Em mới không thử đâu!" Sau đó xấu hổ chạy mất!

......

Cố tổng cảm thấy 囧, nhưng đồng thời lại có chút khoái trá! Vợ yêu giờ có thể chủ động nghĩ đến phương diện kia kia, đây đúng là một bước tiến thiệt to lớn!

Vì thế đêm nay, Cố tổng liền động chân động tay, Lưu Tiểu Niên lúc đầu còn thoải mái rầm rì, sau đó bị anh sờ đến phiền! Dùng gối đầu đại pháp ném bắt anh ra phòng khách!

Thiệt buồn ngủ mà!

"Phòng khách lạnh lắm..." Cố tổng hờn tủi.

'Rầm' một tiếng, Lưu Tiểu Niên đóng sầm cửa phòng ngủ lại.

Càng ngày càng ngỗ nghịch vậy hả, chẳng lẽ do mình quá sủng em ấy? Cố Khải nằm trên sofa, sâu sắc suy nghĩ lại sai lầm của mình! Không thể tiếp tục thế này nữa! Nhất định phải trọng chấn phu cương! Sáng mai phải dạy bảo lại em ấy! Còn phải nghiêm khắc trừng phạt em ấy đi mua bữa sáng cho mình! Mình mới không xuống nhà hàng ở dưới ăn! Nhất định em ấy phải tự đi mua về! Cố tổng vừa quyết định, vừa điên cuồng não bổ điều lệ gia pháp!

Sofa hơi cứng, vì thế đêm nay, Cố Khải sợ hãi mơ thấy mình bị người ngoài hành tinh cắn cổ, hai bên giao đấu một lúc, mình rút ra được cây kiếm thắng lợi, chuẩn bị cứu vớt trái đất, lại bị một con cua thành tinh kẹp chặt cái mũi anh tuấn!

Hô hấp lập tức trở nên khó khăn, dù giãy dụa thế nào cũng không được, cuối cùng người đầy mồ hôi lạnh tỉnh lại!

Sau đó anh thấy khuôn mặt vợ yêu.

"Anh tỉnh rồi." Lưu Tiểu Niên buông mũi anh ra, cười tít mắt.

Cố tổng vừa tỉnh ngủ bị giọng nói mềm mại và dáng vẻ tươi cười moe moe chọt đúng điểm manh, vì thế anh quên mất chuyện con cua thành tinh, ôm vợ hôn một cái "Sao dậy sớm vậy?"

"Vì em đói bụng." Lưu Tiểu Niên tội nghiệp.

Vì thế Cố Khải dùng vận tốc ánh sáng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi cùng vợ xuống lầu ăn sáng, chạy trước chạy sau lấy cơm lấy nước trái cây ân cần quá mức! Lưu Tiểu Niên tích cực ăn, cảm thấy thỏa mãn vô cùng! Vì thế Cố tổng cũng vô cùng vô cùng thỏa mãn! Hai người trên bàn ăn sáng liếc mắt đưa tình, rung động hết mấy người trong công ty làm cả đám chủ động vọt ra ngoài năm thước, tránh bị ánh mắt nóng bỏng của lão đại ngộ thương! Mãi đến khi Lưu Tiểu Niên nuốt xuống thìa súp cuối cùng, Cố Khải mới đột nhiên ý thức được, tối hôm qua mình vừa nghĩ đến điều lệ gia pháp!

Ông phắc, sao lại quên được chứ! Anh hắng giọng một chút, vừa chuẩn bị nghiêm túc mở miệng, Lưu Tiểu Niên đã nhét một miếng jambon vào miệng anh, vô cùng vui mừng ngạc nhiên nói "Cái này ăn ngon lắm!"

Cố tổng lập tức tan chảy, ngốc moe đến mức này, xin chồng tha thứ có phải không! Ngỗ nghịch thì sao! Ngỗ nghịch như vậy mình cũng thích!

Sau khi ăn sáng xong, đoàn người tây trang phẳng phiu ngồi trên xe, chuẩn bị tham dự hội nghị. Lưu Tiểu Niên lần đầu tiên dự họp, vì thế rất khẩn trương hỏi, "Em phải làm gì?"

"Em không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi đó nhớ ghi chép, nghe không hiểu thì vẽ tranh vào." Cố Khải trả lời rất thực tế.

"Anh có cảm thấy em rất vô dụng không?" Lưu Tiểu Niên ủ rũ.

"Đương nhiên không, mỗi người đều có một sở trường riêng." Cố Khải bật cười, xoa nhẹ mũi nhỏ, "Em rất tuyệt."

Lưu Tiểu Niên hơi xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng vô cùng vô cùng vui vẻ! Em rất tuyệt gì đó... Vừa nghe đã thấy giống thầy giáo khen bạn nhỏ trong nhà trẻ, một chút nội hàm cũng không có!

Nhưng sức mạnh từn êu thiệt là vĩ đại, cho nên Lưu Tiểu Niên vẫn vô cùng hạnh phúc, đến khi bắt đầu hội nghĩ vẫn cười!

Cố Khải với tư cách là khách quý ngồi ở hàng ghế đầu, Lưu Tiểu Niên và những người còn lại ngồi trong khán phòng, cùng nghe chủ trì hội nghị đọc diễn văn.

Thực ra... Một câu cũng không nghe hiểu nha! Lưu Tiểu Niên nhìn mấy người xung quanh, cảm thấy 囧, biết thế sẽ không đến đây... Mệt quá!

Thực ra là do Cố tổng cố tình! Bởi vì anh muốn cho vợ yêu chiêm ngưỡng một chút hình ảnh khí phách của mình lúc lên phát biểu! Nhưng Lưu Tiểu Niên hiển nhiên chẳng có chút chờ mong nào với việc này, chịu đựng đến bốn năm tiếng thiệt mệt đến không chịu nổi, vì thế lén lút nhắn tin cho Lâm Bình Bình một tin nhắn thiệt là dài —— Tui chán quá.

Lâm Bình Bình vừa mới đến công ty, còn đang đắm chìm trong nỗi thống khổ tàu điện ngầm giờ cao điểm, vì thế nhanh chóng trả lời lại —— Vậy cậu về đi làm, để tui đi Italy cho.

Lưu Tiểu Niên —— ~(⊙﹏⊙)~

Dùng kí tự bán moe gì đó là ghét nhất! Lâm Bình Bình nhắn lại cho cậu một cái mặt bánh bao đang khóc, đi Italy mà nói chán, làm cho cái thằng phải tăng ca chịu! Không! Nổi!

"Thống kê, công ty tổ chức thi đánh cầu lông, ai đi?" Đào Nhạc Nhạc cầm quyển vở hỏi.

"Không đi!" Mọi người vô cùng đều nhịp, đánh cầu lông cái gì!

"Đạt giải nhất được tặng phiếu mua hàng trị giá hai ngàn đồng!" Đào Nhạc Nhạc nhấn mạnh trọng điểm!

"Tôi tham gia!" Tất cả mọi người hung tàn nhấc tay.

"Mấy người các cậu thật không có tiền đồ!" Tổ trưởng Khương khinh bỉ nhìn cả đám, sau đó xoay người nhìn Đào Nhạc Nhạc, "Viết tên tôi đầu tiên đi."

......

Mọi người trong lòng nhao nhao chửi bới tổ trưởng thân yêu của họ một chút.

"Có giới hạn đăng kí, mỗi bộ phận chỉ có ba người được tham gia." Đào Nhạc Nhạc cười dâʍ đãиɠ, "Mà tôi đã chiếm một phần ba rồi."

Mỗi lần gặp thời khắc huynh đệ tương tàn, tất cả mọi người chủ động lựa chọn phương thức khoa học – bắt thăm để quyết định. Mà rõ ràng lần này vận khí của Lâm Bình Bình không tốt lắm, bắt phải phiếu trống.

Đúng là vận khí không thiên vị ai nha... Yêu nghiệt vô cùng buồn bã ném phiếu trống vào sọt rác, sau đó lả lướt chạy đi mua cafe!

Ngay sau đó một phút, Mars mang theo bữa sáng bước vào văn phòng.

Cho nên mới nói không thể cưỡng cầu duyên phận, gì mà ngay cả ông trời cũng không thèm giúp, đúng là tình huống này nha! Dù Mars đến lúc sáng sớm hay buổi chiều, đều có thể chuẩn xác vào lúc Lâm Bình Bình không ở trong văn phòng! Đào Nhạc Nhạc ở trong lòng cảm khái, dù có cố tình nắm chặt thời gian cũng không thể chuẩn như vậy...

"Thực ra canteen chúng tôi có rất nhiều đồ ăn sáng, anh thực sự không cần cố ý mang đến." Lạc Vi Nhã thật sự không tiếp thu được chuyện này!

"Lo lắng vệ sinh ở canteen." Mars vô cùng cao quý, cầm quai túi đặt lên bàn!

Tất cả mọi người trong lòng điên cuồng khinh bỉ! Phắc, canteen công ty chúng tôi nổi tiếng là phúc lợi tốt, cậu biết cái chym! Đầu bếp có thể so sánh với ngự trù có biết không! Vừa múa muôi vù vù một cái, đã có hơn mười loại đồ ăn sáng! Bữa sáng sáu đồng ở Mc Donald, một ly cafe với một cái burger trứng, có thể so với bánh rán Trung Hoa khí phách?

Phắc!

Đào Nhạc Nhạc mở hộp cơm, ăn mì xào đến vô cùng khí phách!

Mars chán ghét nhìn vẻ mặt cậu ta, rõ ràng vô cùng khinh bỉ khi ăn mà phát ra âm thanh này!

"Nè, anh gần đây mới thực sự kết giao với Bình Bình?" Lạc Vi Nhã đột nhiên đưa cho hắn một ly trà, cười vô cùng vô cùng thục nữ!

Đòe mòe! Cả đám ở hiện trường hết hồn, đây đây đây là kiểu mặt một chút cũng không khoa học!

"Phải." Mars gật đầu. Tuy hai bên chưa từng nói rõ ràng, nhưng ngoại trừ phá vỡ tầng quan hệ cuối cùng đó ra, mình với cậu ấy không khác gì người yêu cả.

"Cho nên anh coi như là người một nhà nha." Lạc Vi Nhã buông chén trà, bộp bộp vỗ tay hai cái, "Mọi người bày tỏ sự hoan nghênh một chút đi! Thất thần cái gì!"

Tiếng vỗ tay lập tức ầm ầm vang lên, tuy nhóm đồng nghiệp không hiểu cô nàng đang tính toán gì, nhưng trực giác nói cho mọi người biết nhất định là hấp dẫn! Vì thế trận vỗ tay này kéo dài lâu mà lại còn nóng bỏng, thậm chí Đào Nhạc Nhạc còn đứng cả lên bàn!

Mars ngạc nhiên nghi ngờ chưa bình tĩnh được, mấy lần trước lãnh đạm lạnh lùng như vậy, vì cái răng gì đột nhiên bắt đầu vỗ tay chào mừng mình?

"Với tư cách là người nhà, truyền thống mời mọi người đi ăn chắc anh cũng biết." Lạc Vi Nhã cười vỗ vai hắn, "Lần trước Jason mời khách anh cũng đi. Bình Bình là bông hoa trong phòng chúng tôi, nhất định cấp bậc phải cao hơn, với lại anh là thạc sĩ từ Pháp về, dù thế nào cũng không thể thấp hơn năm sao, đúng không?"

......

Sắc mặt Mars hơi đen đi.

"Quyết định vậy đi." Lạc Vi Nhã quay đầu nhìn cả đám, "Đêm nay Mars tiên sinh mời khách, ai có địa điểm muốn đề cử?!"

"Tôi!" Tiểu Mã nhanh chóng giơ tay, "Tôi biết có một nhà hàng đồ Pháp mới, nghe nói vừa mới mời đầu bếp Michelin về làm bếp trưởng!"

"Cơm Pháp?" Lạc Vi Nhã tấm tắc, "Đúng là rất biết suy nghĩ cho Mars tiên sinh."

Mars vẫn không nói gì.

"Anh không muốn đi hả?" Vẻ mặt Lạc Vi Nhã không thể tin được, "Đừng nói vì Bình Bình ngay cả mấy ngàn đồng cũng không bỏ ra được, đồng hồ của anh giá phải hơn mười mấy vạn đó nha."

"... Đương nhiên không thành vấn đề." Mars định thần lại một chút, "Mọi người chủ trì, tôi chủ chi."

"Thực sự rất hào phóng." Lạc Vi Nhã dùng ánh mắt ca ngợi nhìn hắn một chút! Sau đó quay đầu nhìn Đào Nhạc Nhạc, "Đi sang tổ bên cạnh, hỏi xem họ có muốn đi cùng không, càng nhiều người càng tốt!"

Đậu má! Tất cả mọi người ở hiện trường đều giật mình... Tổ bên cạnh nổi tiếng là đã đông người lại còn ăn lắm, là vô địch trong công ty đó! Quá tàn nhẫn nha!