Bởi vì ăn lẩu ếch để lâu ở quán vỉa hè nên Lưu Tiểu Niên vô cùng thê thảm, chạy đi chạy lại giữa nhà vệ sinh và phòng ngủ, cuối cùng uể oải tắm rửa nhanh, sau đó làm tổ trong chăn mềm rì rầm.
"Có muốn đến bệnh viện không?" Cố tổng rất lo cho vợ mình.
"Ngủ một giấc là tốt rồi." Sắc mặt Lưu Tiểu Niên suy yếu, còn rất tức giận nói, "Em muốn đi khiếu nại nhà bán lẩu kia."
"Rõ ràng thể chất rất dễ dị ứng, vẫn còn muốn đi ăn linh tinh." Cố Khải ôn nhu oán trách, "Giờ một cân ếch bán trong siêu thị còn đắt hơn, quán vỉa hè một nồi giá ba mươi tám, lại còn thêm rau với dầu mỡ, sao lại không có vấn đề được!"
"Sao anh lại biết cả giá ếch?" Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên.
Cố Khải đả kích lòng tự ái của vợ yêu trả lời, "Bởi vì nó thuộc về phương diện thưởng thức."
Lưu Tiểu Niên vần vò đầu, "Được rồi, lần sau em sẽ không đi nữa."
"Lần sau em muốn ăn gì, anh tự mình xuống bếp nấu cho em ăn." Cố tổng vô cùng thâm tình chân thành mở miệng.
"Anh lại muốn làm cơm?!" Lưu Tiểu Niên còn chưa nói, Cố Hi đứng ở cửa đã hoảng sợ!
"Đúng! Anh! Có ý kiến?!" Anh zai quay đầu lại hung thần ác sát, giọng điệu thằng em mình là kiểu quéo gì đây!
"Em... chỉ là nghe thấy anh bảo xuống bếp, quá xúc động mà thôi." Em zai vô cùng dối trá, sau đó ở trong lòng điên cuồng gào thét đòe mòe anh không cần làm cơm thêm lần nào nữa đâu thiệt phiền! Mỗi lần đều làm đều giống hiện trường tai nạn 3D! Lần nào em zai bé nhỏ tươi mát cũng phải thu dọn tàn cuộc! Thiệt là đáng ghét!!
"Sao em không đi ngủ? Khuya vậy rồi!" Anh zai bất mãn nhìn thằng em mình.
"......" Bởi vì em muốn thăm chị dâu bị bệnh mà! Em zai bị ánh mắt của anh mình hạ gục, đành phải thành khẩn nói, "Em đi ngủ, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lưu Tiểu Niên vô cùng suy yếu lui trong chăn, hai tay nắm lấy mép chăn, trên đầu mấy sợi tóc ngốc nghếch lộn xộn!
Chị dâu thiệt moe! Em zai vừa xúc động vạn lần, vừa đi ra khỏi phòng ngủ.
Cố Khải rất dứt khoát khóa trái cửa phòng ngủ, sau đó chui vào ổ chăn với vợ yêu!!
"Sao anh không về phòng mình?" Lưu Tiểu Niên 囧囧 hỏi.
"Vì em đang ốm, anh phải ở cùng em." Giọng của Cố tổng vô cùng vô cùng ôn nhu!
"Nhưng em sẽ không ngủ được." Lưu Tiểu Niên đẩy anh, có anh ở đây nhất định ngủ không yên ổn, nhất định sẽ bị chiếm tiện nghi!!
"Anh ôm em ngủ." Cố Khải hôn nhẹ trán vợ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Lưu Tiểu Niên không thể lay chuyển anh, đành phải miễn cưỡng chấp nhận, thấp thỏm nhắm mắt lại, cầu nguyện ảnh không đột nhiên bổ nhào qua đây!
Cố Khải cúi đầu nhìn khuôn mặt vợ yêu, cảm thấy trong lòng có một loại tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn len lỏi, kêu gào muốn tìm cửa đột phá! Không hôn một chút thật sự chịu không nổi! Vì thế Cố tổng cúi đầu, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ anh hằng nhớ mong!
A a a biết ngay sẽ thế này mà! Lưu Tiểu Niên vô cùng bi phẫn, ban đầu định kháng nghị, nhưng vì không còn sức lực, đành phải nằm trên giường giả chết, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Vì thế Cố tổng càng cuồng dã hơn, vợ yêu cũng mong chờ được yêu thương mà, nếu không sao lại phối hợp như vậy chứ! Nằm yên không nhúc nhích gì đó là đáng yêu nhất! Mình phải thỏa mãn em ấy mới được!
Lưu Tiểu Niên vốn vô cùng suy yếu, giờ lại bị anh hôn môi đến tê luôn, làm cho khả năng suy nghĩ cũng trì trệ, đầu choáng váng! Hơn nữa Cố tổng không chỉ đơn giản hôn, anh còn muốn sờ bụng nhỏ mềm mại của vợ, vì thế Lưu Tiểu Niên đang tê tê lại cảm thấy ngưa ngứa tê dại, loại cảm giác này như kiểu đan xen lúc cười với lúc không cười, làm cho cả người vô cùng vô cùng kì diệu!
Nhất định là vẻ mặt kì diệu này chính xác chọt chúng điểm moe của Cố tổng! Vì thế anh càng thêm phấn khích, như có một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể! Móng vuốt tà ác dâʍ ɖu͙© tự giác hướng lên trên, nắm lấy tiểu meo meo đáng yêu!
Mà lúc này Lưu Tiểu Niên vẫn hãm sâu trong sự tê tê, cho nên không có phản ứng!
Đây rõ ràng là ngầm thừa nhận nha! Cố tổng mở cờ trong bụng, vén áo ngủ người ta lên! Sau đó ôn nhu hôn!
Lưu Tiểu Niên càng ngứa, vì thế choáng váng choáng váng, giống bé miu hừ hừ một tiếng, vô cùng! Mềm! Mại!
Đòe mòe, Cố tổng lập tức sôi trào, anh dứt khoát lột áo ngủ của vợ yêu, ôm hôn đến tối tăm trời đất! Đến khi Lưu Tiểu Niên phản ứng lại thì trên người chỉ còn qυầи ɭóŧ nhỏ! Mà tay Cố Khải vẫn vẫn vẫn luồn trong qυầи ɭóŧ, đang nắm... cái kia của mình!
"A!" Lưu Tiểu Niên lập tức hóa đá! Quá vô sỉ rồi!
Cố Khải nhìn vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa ngốc manh, cảm thấy đáng yêu không chịu nổi! Vì thế dứt khoát lột nốt qυầи ɭóŧ nhỏ!
"Anh anh anh làm gì!" Lưu Tiểu Niên xấu hổ giận dữ muốn chết.
Cố tổng bị đả kích một chút, loại thời điểm này hẳn là phải rêи ɾỉ một chút cho mình nghe, hét lên như thế làm gì!
Vì thế tay Cố Khải hơi dùng sức một chút, rốt cuộc thành công khiến Lưu Tiểu Niên run rẩy một cái, phát ra âm thanh gần giống lúc thở gấp!
Thân thể nhỏ mẫn cảm gì đó thực sự rất toẹt zời! Cố Khải ôm cậu vào lòng, vừa hôn môi vừa ôn nhu mơn trớn, lần đầu gì đó không thể quá kịch liệt, quá kịch liệt dọa sợ vợ thì phải làm sao bây giờ!
Lưu Tiểu Niên nhanh chóng tóm chặt quần áo ngủ của anh, vẻ mặt giống như rất thoải mái, nhưng cũng như vô cùng khó chịu, đại não bị tìиɧ ɖu͙© ăn mòn, rốt cuộc hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, cả người mềm mại tựa trong lòng anh.
Lần đầu tiên cùng người khác làm loại chuyện này, Lưu Tiểu Niên nhanh chóng đầu hàng, ủy khuất trong tay anh buông vũ khí xin hàng.
Cố Khải lau thứ gì đó trên tay đi, sau đó tiếp tục vừa ôm vừa hôn cậu, ánh mắt tràn ngập yêu thương nồng đậm.
Lưu Tiểu Niên hoàn toàn không biết mình nên làm gì, mấy thứ hay viết trong tiểu thuyết đều quên sạch mất rồi! Vì thế dứt khoát nhắm mắt giả làm đà điểu, sau đó cậu cảm thấy tay trái bị Cố Khải kéo xuống, chạm vào thứ gì đó cứng rắn nóng bỏng... Đến lúc ý thức được đó là cái gì, cả người Lưu Tiểu Niên cứng đờ, lần thứ hai hóa đá!
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm quá mức chân thật, Lưu Tiểu Niên vừa giả chết, vừa chẳng hiểu tại sao động kinh nhớ đến bốn chữ 'phi tần dâʍ ɭσạи', sau đó... cậu liền cười như bị thần kinh!!!
Cố tổng suýt bị tiếng cười kì dị dọa sợ, anh nghi ngờ dừng động tác, "Em cười gì thế?"
Lưu Tiểu Niên mở to mắt, bất ngờ thấy rõ mình đang nắm thứ gì, vì thế lại cấp tốc nhắm mắt lại, hơn nữa ý đồ rút tay về! Tiếc là Cố Khải khá cố chấp, cầm tay cậu không buông! Sau đó Lưu Tiểu Niên không biết nghĩ gì, liên tưởng một chút đến mấy thứ như 'cuộc chiến JJ', 'vì JJ' gì đó, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng!
Vẻ mặt Cố Khải hắc tuyến, trầm mặc nhìn thân thể đáng yêu của vợ, đang nhắm mắt, trong tay đang nắm cái kia kia của mình, cười đến rung cả giường!
Cảnh này quá quỷ dị mà! Cố tổng dở khóc dở cười, đòe mòe, cảm thấy mình lập tức mất hết hứng thú.
Lưu Tiểu Niên rút tay về, nghiêng người chôn mình vào trong chăn, vẫn tiếp tục cười.
"Rốt cuộc em vui vẻ chuyện gì vậy?" Cố Khải vô cùng xoắn xuýt.
Lưu Tiểu Niên lắc đầu, cười càng dữ dội hơn, bởi vì cậu lại nhớ đến suy nghĩ vừa rồi của mình, phơi bụng trên giường, giống như con ếch đang nằm trên bàn giải phẫu! Đây đúng là chỗ thần kì của việc cười, đôi khi rõ ràng rất 囧, nhưng đang cười dở sẽ không thể nào dừng được.
Cố tổng cảm thấy đầu mình đau đến muốn nứt ra, đành phải giúp vợ mặc đồ ngủ, đặt cậu vào ổ chăn, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lưu Tiểu Niên cười đến nước mắt rưng rưng, đại não tạm thời thiếu dưỡng khí.
Cố Khải bi thương rơi lệ, hỗn độn trong gió ra khỏi phòng ngủ, chạy ào vào phòng ngủ thằng em mình!!
Em zai vẫn đang đọc sách, cậu kinh ngạc hỏi anh mình, "Lại sao rồi?" Lúc này không phải đang hạnh phúc ôm chị dâu mình à?
Anh zai ngồi trên giường em mình, ỉu xìu chia sẻ chuyện thần kì vừa rồi một chút.
"Phụt!" Em zai rất không có lương tâm, cười như điên đấm giường liên tục!
"Cười em gái mầy!" Anh zai căm tức! Bình thường nếu anh zai nổi giận, em zai đều khôn ngoan thu liễm một chút! Nhưng lần này thực sự rất buồn cười mà! Vì thế em zai không thể ngừng được, ôm chăn cười đến rối tinh rối mù!
Vì cái răng gì người bên cạnh mình ai cũng cười như bị điên? Anh zai vô cùng bi phẫn, vì thế điên cuồng ngược đãi thằng em một trận!
Đòe mòe, sao lại xuống tay nặng như vậy! Em zai khóc lóc xin tha, kiên quyết tỏ vẻ mình sẽ không bao giờ cười nữa!
"Em nói em ấy rốt cuộc cười cái gì?" Anh zai khó hiểu vô cùng!
"Không chừng chị dâu cảm thấy của anh rất lớn nên vui vẻ!" Em zai rất vô sỉ gián tiếp ca ngợi anh mình.
"Thật không?" Cố Khải sờ cằm, cảm thấy lý do này cũng không tệ lắm.
"Đương nhiên, nếu không sao lại cười như thế chứ?" Em zai đeo vể mặt nghiêm túc, "Cái kia của anh chưa bị sẫm màu! Đúng không!"
"Mầy câm miệng!" Anh zai cảm thấy đề tài này đúng là khẩu vị quá nặng, vì thế anh đành phải buông tha cho thằng em, trở về phòng ngủ của mình.
Dù thế nào, hôm nay vẫn đạt được tiến triển rất lớn nha... Cố Khải nằm trên giường tự an ủi, sau đó vừa nghĩ về thân thể đáng yêu của vợ vừa ngủ đến tối tăm trời đất!
Sáng sớm hôm sau, tình hình đi làm ở tổ trò chơi 'Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe' khá thê thảm, ngoại trừ David Khương, Đào Nhạc Nhạc và Lạc Vi Nhã ra, cả đám đều nằm! Tổ trưởng Khương thân thể khỏe mạnh khỏi phải nói, Đào Nhạc Nhạc trời sinh thích ăn cho nên ăn ra luôn cả sức đề kháng, còn Lạc Vi Nhã căn bản không ăn ếch nên mới may mắn thoát khỏi khó khăn!
"Có muốn báo cho Hồ tổng chuyện này không?" Lạc Vi Nhã đề nghị, Lâm Bình Bình không có di động, tính tình lại bướng bỉnh, phỏng đoán hiện tại không có ai bên cạnh chăm sóc.
Đề nghị này chiếm được sự ủng hộ của mọi người, vì thế một tiếng sau, Hồ tổng xuất hiện trong nhà trọ đơn của Lâm Bình Bình!
"Sao anh lại đến đây?" Lâm Bình Bình mặc đồ ngủ hoa dung thất sắc.
Hồ Vân Phi nhìn khắp nơi, sau khi khẳng định trong phòng chỉ có một mình cậu, trong lòng cảm thấy sảng khoái một chút, sau đó đặt mấy cái túi trên tay lên bàn. "Ăn đi rồi còn uống thuốc."
"Hừ!" Lâm Bình Bình ôm gối dựa, rất cảnh giác nhìn hắn.
"Cẩn thận kẻo cảm lạnh." Một khi quyết định quyết tâm theo đuổi một người, Hồ Vân Phi hiểu phải biết tiến biết lùi. Hắn không nán lại lâu, sau khi múc cháo và lấy thuốc ra liền nho nhã chào tạm biệt.
Lâm Bình Bình vốn không muốn ăn, nhưng bụng đã réo lên rồi, cuối cũng vẫn không thể đánh bại thức ăn ngon, ăn hết một bát cháo.
Trong túi plastic có thuốc, trên đó có ghi tỉ mỉ liều dùng, Lâm Bình Bình trong lòng phức tạp nhìn thoáng qua, cuối cùng kéo ngăn tủ lấy thuốc cũ ra uống.
Không biết Mars đang ở đâu nha... Lâm Bình Bình thở dài, gọi cho mình không được lẽ ra phải đến văn phòng tìm một chút chứ?
Nhưng thực tế Mars lúc này đang say giấc nồng, bởi vì tối hôm qua hắn đi bộ đến rạng sáng, thực sự là mệt đến bất tỉnh nhân sự! Ngay cả chân cũng nổi bọng nước! Đến lúc tỉnh dậy đã là chập tối, vẫn không gọi được cho Lâm Bình Bình, vì thế sau khi xuống nhà ăn mỳ, lại về nhà tiếp tục nghỉ ngơi.
Yêu nghiệt ở nhà thê thảm đợi một ngày, vẫn không thấy hắn đến thăm! Nhưng Hồ Vân Phi buổi trưa lại đến một lần, không chỉ mang theo bữa tối, còn dẫn theo một vị bác sĩ!
......
Loại phát triển này không phù hợp với nội dung vở kịch mà! Lâm Bình Bình dựa vào giường, rầu rĩ bẹt miệng.
Ngày thức ba, sau khi Lâm Bình Bình đi làm việc đầu tiên là nhìn di động, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi từ Mars! Đào Nhạc Nhạc lé mắt nhìn điện thoại trong tay cậu ta, bắt đầu cảm khái hôm qua Hồ tổng vừa nghe nói người nào đó bị ốm liền sợ ngây người! Sau đó không kịp cầm áo khoáng chạy như điên ra khỏi phòng làm việc! Lâm Bình Bình 囧 nhìn tên kia, "Chém gió vừa thôi, thái quá không ai tin."
"Không có khả năng, anh ta hôm qua nhất định có đến nhà cậu!" Đào Nhạc Nhạc nói như đinh đóng cột! Lâm Bình Bình bị cậu ta làm lung lay, Hồ Vân Phi đúng là có đến, lại còn đến hai lần!
"Anh ấy còn hỏi bọn tôi cậu thích ăn gì!" Lạc Vi Nhã chen vào.
"Đúng, tôi nói anh thích ăn tổ yến bào ngư hải sâm truffle gan ngỗng risotto!" Đào Nhạc Nhạc mắt sáng long lanh, "Thế nào, anh ta có mua cho anh không?"
"Mua cái đầu cậu." Lâm Bình Bình dở khóc dở cười, "Hắn mua cho tôi hai cốc sữa với cháo thịt băm."
"Ăn không?" Đào Nhạc Nhạc áp sát không tha.
"... Ăn." Lâm Bình Bình miễn cưỡng thừa nhận.
"Cảm động không?" Đào Nhạc Nhạc có vẻ long lanh!
"Không." Lâm Bình Bình quyết đoán lắc đầu!
"Xùy..." Tất cả mọi người trong văn phòng phát ra âm thanh khinh bỉ, mạnh miệng mềm lòng gì đó quả thực là điều kiện yêu nghiệt thụ phải có!
"A, sao Nương nương hôm nay không đi làm?" Tiểu Mã phát hiện ra vấn đề.
"Lão đại tự xin nghỉ, nói cậu ấy bị cảm." David Khương giải thích.
Cảm mạo à... Mọi người cố ý cười xấu xa, nửa đêm ở ban công làm chuyện hài hòa gì đó mình mới không nghĩ đến đâu!
"Hắt xì!" Lưu Tiểu Niên mũi đỏ bừng, ngồi trên giường xì mũi.
"Vẫn sốt?" Cố Khải thử sờ trán cậu.
"Em không sao." Lưu Tiểu Niên bị nghẹt mũi, nói chuyện một chút đã cảm thấy mệt mỏi.
Cố tổng vô cùng ảo não, vợ yêu bị thế này là do mình không biết tiết chế! Chẳng lẽ đây là hậu quả của việc bắt em ấy cởi trần hứng gió! Làm chồng thiệt là vô vùng vô cùng thất trách!
"Em chóng mặt quá." Lưu Tiểu Niên cảm thấy trần nhà cũng xoay tròn tròn.
Cố Khải càng đau lòng, anh ôm vợ yêu vào lòng, dỗ cậu như dỗ trẻ con!
Sau đó cửa phòng ngủ mở ra, Âu Dương Long và Hồ Vân Phi đứng trước cửa, tâm tình trở nên phức tạp.
Nhìn hiện trường gì đó...
"Mấy người đến làm gì?" Cố tổng kinh sợ, may mà ban nãy mình không thú tính quá độ!
"Đi qua gần nhà cậu, Nhị ca muốn đến thăm Tiểu Hi." Hồ Vân Phi không nói gì.
Cố Khải nhét vợ vào ổ chăn, xem hai người như ruồi bọ đuổi ra phòng khách!
"Nhị ca." Em zai nhu thuận rót trà cho khách.
"Hình như cao lên." Âu Dương Long cười khích lệ em zai.
Cố Khải vô cùng khinh thường, "Nó qua thời kì phát dục ít nhất năm trăm năm rồi."
Em zai căm tức nhìn anh mình, thiệt nhiều chuyện!
"Hai người không cần đi làm?" Cố Khải hỏi.
"Cậu không cần phải biểu hiện sốt ruột rõ ràng như thế đâu?" Âu Dương Long chịu đả kích.
"Tối qua chăm sóc em ấy một đêm, ông đây mệt gần chết." Cố Khải ngáp một cái, "Cho nên mấy người không có việc gì cứ tự nhiên, tôi đi ngủ trước."
"Có việc tìm cậu!" Hồ Vân Phi giữ chặt anh.
"Chuyện gì?" Cố Khải hỏi. Nguồn:
"Tôi muốn lập một trang web, cho tôi một ít trang thiết bị hỗ trợ." Hồ Vân Phi nói.
"Cậu? Trang web?" Cố Khải rất ngạc nhiên, "Cậu muốn kinh doanh điện tử?"
"Không phải." Hồ Vân Phi nhìn trời.
"Cậu ta muốn theo đuổi bà xã." Âu Dương Long lành lạnh nói.
"Lâm Bình Bình?" Cố Khải nhíu mày, "Chuyện này liên quan gì đến trang web?"
"Cậu không cần quan tâm, đưa tôi mấy nhân viên với trang thiết bị hỗ trợ là được rồi, tôi tự trả tiền công." Hồ Vân Phi sờ cằm, nếu có thể dùng tất cả để đổi lấy yêu nghiệt về nhà, vậy cũng rất có lời!
"Có thể phối hợp với cậu, nhưng đừng có làm quá trớn." Cố Khải cảnh cáo hắn, "Lâm Bình Bình là nhân viên của tôi, cấm cậu quấy rầy quá đáng cậu ta, cũng cấm cậu quấy nhiễu cuộc sống tự do của cậu ta."
"Yên tâm." Hồ tổng tươi cười tà mị, bình tĩnh nói, "Cậu ấy sẽ chủ động yêu tôi."
Cố Khải đeo vẻ mặt chán ghét, Âu Dương Long cũng không nhịn được khách sáo một chút, vừa nãy hắn nói câu kia, thực sự rất giống tên nhà giàu mới nổi hung ác tầm thường!
"Chuyện này tôi sẽ giao cho Vương quản lý phụ trách, mấy người sau này liên hệ với anh ta đi." Cố Khải đưa cho Hồ Vân Phi một dãy số di động, "Cuối tuần này tôi đi Italy, mười ngày sau mới về."
"Thì ra cậu vẫn còn lương tâm, biết rõ còn phải điều hành công ty." Âu Dương Long vỗ vai anh, trêu chọc nói, "Không nỡ tách khỏi vị trên lầu kia?"
"Đúng." Cố Khải trả lời dứt khoát, "Cho nên tôi sẽ dẫn em ấy đi cùng."
Âu Dương Long thở dài, mình vẫn còn đánh giá tên này cao quá!
Thời gian qua thêm vài ngày, chớp mắt đã đến cuối tuần. Lưu Tiểu Niên ngồi trên máy bay, có chút hưng phấn!
"Thời gian bay rất lâu, sau khi lên máy bay thì ngủ một chút." Cố Khải thân mật giúp cậu thắt dây an toàn.
"Không chóng mặt." Lưu Tiểu Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, "Em vẫn chưa ra nước ngoài bao giờ!"
"Sau này anh đưa em đi khắp thế gian." Cố tổng nắm chặt cơ hội nói!
Lưu Tiểu Niên cơ thể cương cứng một chút, không nói gì cũng không quay đầu lại, nhưng lỗ tai lại hồng lên!
Hiệu quả thiệt tốt nha... Cố tổng sờ cằm, cảm thấy vô cùng hài lòng!