Sau khi đuổi em zai về nhà, Cố tổng lái xe đến công ty, bởi vì anh muốn cùng ăn trưa với vợ yêu!
Nhưng trời không chiều ý người, cả đường liên tiếp gặp đèn đỏ, đến công ty đã hơi muộn, từ hầm gara đi lên, vừa vặn gặp đám người trong tổ trò chơi 'Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe' sung sướиɠ đi ăn về.
Cố tổng lập tức khó chịu, định vào tìm vợ, nhưng lại không tìm được!
"Tiểu Niên hôm nay không đi ăn cùng chúng tôi." Tổ trưởng Khương vô cùng săn sóc chủ động báo cáo.
"Thật sao?" Cố tổng bình tĩnh phấn khích một chút, đờ mờ chẳng lẽ đang đợi mình? Lòng dạ sắc xảo gì đó thiệt là toẹt zời! Không chừng giờ em ấy đang ngồi xổm trong góc văn phòng, chu miệng nhỏ xinh nước mắt lưng tròng chờ mình đến tìm đi ăn...
Sướиɠ quá đuê!
Mang theo vui sướиɠ nồng đậm, Cố tổng đi một mạch lên tầng, nhưng mà lại thấy Lưu Tiểu Niên ở trong canteen, rất không hình tượng mà gặp một cái đùi gà thiệt bự, mà ngồi trước mặt em ấy là Lý Hùng Mạnh cao to uy mãnh đang mang vẻ mặt sủng nịch!
Ông phắc! Cố Khải cảm thấy như bị sét đánh, vợ yêu đi quá giới hạn rồi đó!
"Sao cậu mang nhiều thế, không ăn hết nổi." Miệng và tay Lưu Tiểu Niên bóng loáng, "Còn lại cậu mang về đi, vứt đi phí lắm."
"Mẹ tớ mang một con gà từ quê lên, cậu ăn nhiều một chút!" Lý Hùng Mạnh vô cùng chân thành, lại lấy trong túi ra một hộp đựng trứng muối, "Tớ tự muối đó, mang về mà ăn."
"Oa, cảm ơn nha!" Lưu Tiểu Niên trước nay luôn coi Lý Hùng Mạnh là anh ruột, nên chẳng ngại ngùng gì cả, cười vô cùng vui vẻ.
Cố tổng đứng cửa đau lòng nhìn, đờ mờ em muốn ăn trứng chim thì nói cho anh biết, anh mua cho em cả xe, thậm chí trứng phượng hoàng cũng có! Tại sao lại nhận đồ của đàn ông khác hả! Đúng là phản bội tình yêu mà!
"Vậy cậu về làm việc đi, tớ cũng về ngủ đây, thật vất vả mới có được ngày nghỉ." Lý Hùng Mạnh thu dọn hộp đồ ăn, chào cậu.
"Ừa, tớ ăn xong sẽ về, hôm nào mời cậu ăn cơm!" Lưu Tiểu Niên vẫy tay với bạn, sau đó tiếp tục ra sức cắn thịt gà.
Lý Hùng Mạnh nhìn mà bật cười, từ lúc bắt đầu vào đại học đến giờ vẫn vậy, ăn nhiều hơn người khác mà vẫn gầy hơn, đúng là thể chất bao nhiêu cô gái thèm muốn. Vừa nghĩ vừa đi ra khỏi canteen, ngẩng đầu liền thấy Cố Khải đang đứng trước mặt mình.
"Lãnh đạo khỏe không." Lý Hùng Mạnh hoàn toàn không nhớ họ của anh, nhưng không thể giả vờ không phát hiện, đành phải giản dị chào hỏi.
Cậu mới là lãnh đạo, cả nhà cậu đều là lãnh đạo! Cố tổng nhanh chóng triệu hồi hình thức oán phu đố kị, giọng điệu vừa tinh anh lại vừa lãnh diễm, "Cậu đến công ty tôi làm gì?"
"Tôi đưa cơm cho Lưu Tiểu Niên, cậu ấy gọi điện bảo muốn ăn đùi gà quay tôi làm." Lý Hùng Mạnh cười, "Lần sau tôi cũng gửi một chút cho ngài nếm thử."
Ai thèm ăn đùi gà của cậu hả! Cố tổng ở trong lòng gào thét, sau đó cao quý hỏi, "Giờ có không?"
"Hả?" Lý Hùng Mạnh hơi 囧, chẳng qua mình chỉ khách khí một chút thôi mà, ông sếp này thiệt không biết khách khí là gì! Hắn mở hộp cơm ra nhìn một chút, khó xử nói, "Còn một cái, nhưng mà là Tiểu Niên ăn còn thừa, lại nguội rồi, anh xem –"
"Cho tôi." Cố Khải không kiên nhẫn cắt lời hắn.
"......" Lý Hùng Mạnh hỗn độn, người này chẳng giống trên TV tí nào sất! Tùy tiện chặn đường một người rồi đòi ăn đùi gà, người bình thường mà làm ra hành động này được hả, vừa nghe đã thấy não tàn rồi!
Thấy hắn đứng bất động, Cố tổng dứt khoát tự tay cầm hộp cơm, sau đó như quốc vương cao ngạo đi vào thang máy, ném lại bóng dáng vô cùng khí phách cho tình địch!
Lý Hùng Mạnh bị sốc, đờ mờ kẻ có tiền nào cũng thế này hả, ban ngày ban mặt đi cướp đùi gà gì đó... Thiệt là giống khoa học viễn tưởng!
Trở lại văn phòng, Cố tổng nhìn chằm chằm đùi gà hai phút, rồi hít ngửi, sau đó nghiêm túc gọi cho Hồ Vân Phi.
"Cậu muốn chúng ta đến phòng bếp khách sạn ở trung tâm thương mại?" Hồ Vân Phi nghe xong chẳng hiểu mô tê gì, "Để làm gì?"
"Cho tôi mượn một tay đầu bếp." Giọng Cố Khải vô cùng quyền thế, "Ông đây muốn học nấu ăn!"
Hồ Vân Phi vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ, "Tại sao cậu lại muốn đi học nấu ăn?"
"Đã quyết định, một tiếng sau tôi sẽ đến!" Cố Khải dập máy, cầm hộp cơm đi ra ngoài!
Hồ Vân Phi nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, cảm thấy mịa nó có phải mình quen thằng này không...
Một tiếng sau, Cố tổng thực sự xách theo cái túi Armani xuất hiện trong văn phòng của Hồ tổng.
Thế mà chuẩn bị cả lễ vật?! Hồ Vân Phi lập tức tự trách, ban nãy thực sự không nên mắng tên này là đồ ngâu mà!
"Đầu bếp đâu?" Cố Khải đi thẳng vào vấn đề.
"Ở trong phòng bếp chờ cậu." Hồ Vân Phi đứng lên, niềm nở chuẩn bị nhận Armani!
Sau đó hắn trơ mắt nhìn Cố Khải móc ra một hộp nhựa từ trong túi!
......
Hồ Vân Phi lập tức ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói, "Đầu bếp của tôi nhiều việc, cậu chờ hai tiếng nữa đi."
"Nhanh lên!" Cố Khải vỗ bàn!
"Cố tổng, mời anh chú ý tố chất và sức ảnh hưởng, giờ đang là giờ làm việc." Hồ Vân Phi bề bộn nhiều việc đọc tài liệu ngày mai, không thèm ngẩng đầu lên một chút nào.
"Cuối tuần này thời thiết rất đẹp, hay là tôi mời bác trai đi uống trà nhỉ." Cố Khải uy hϊếp, "Bác nhất định rất sẵn lòng tìm hiểu sâu hơn đời sống cá nhân của cậu!"
"Đờ mờ!" Hồ Vân Phi giận tím mặt, "Cậu mới được vài tuổi mà dám chơi trò méc bố mẹ, quá là bỉ ổi!"
"Nhanh một chút!" Cố tổng không kiên nhẫn.
......
Đờ mờ đúng là vô ý kết nhầm bạn! Hồ Vân Phi đành phải đưa anh đến phòng bếp, vừa đi vừa căm giận hỏi, "Sao cậu đột nhiên muốn học nấu ăn?"
"Bởi vì tôi muốn phát triển văn hóa ẩm thực Trung Hoa." Cố tổng chẳng thèm suy nghĩ lấy một giây.
"Cậu cảm thấy tôi sẽ tin lời cậu?" Hồ Vân Phi cho rằng IQ của mình bị sỉ nhục.
"Vậy câm miệng!" Đầu óc Cố Khải giờ toàn là đùi gà.
Hồ Vân Phi hít sâu một hơi, sau đó ở trong lòng dựng lên vô số ngón giữa!
Phòng bếp khách sạn năm sao rất sạch sẽ ngăn nắp, trước khi vào cửa phải đeo khẩu trang, Cố Khải laaoj tức thở phào, không nhìn thấy mặt sẽ không biết mình là ai, như thế quá tốt!
Kết quả Hồ Vân Phi bỗ tay bốp bốp bốp ba lần, như tiếng chuông lớn, đứng giữa bếp giới thiệu, "Vị này là Cố Khải tiên sinh ở tập đoàn Cố thị, anh ấy mãnh liệt yêu cầu đến phòng bếp chúng ta học nấu ăn, mọi người nhiệt liệt chào mừng!"
Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên như sấm, thậm chí còn có nhân viên gõ chậu, vui sướиɠ như đón năm mới! Cố Khải một bên giả dối vẫy tay với mọi người, một bên căm phẫn trừng Hồ Vân Phi.
Hồ tổng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt này, giao anh cho một đầu bếp trông giống phật Di Lặc, giới thiệu qua loa rồi chuồn khỏi bếp.
"Cố tổng muốn học món gì?" Phật Di Lặc hỏi.
Cố Khải mở hộp nhựa ra, "Thứ này."
Phật Di Lặc mắt nhìn đùi gà, nhíu mày, "Làm món này luôn?"
"Đúng vậy, làm món này luôn." Cố Khải hỏi, "Khó lắm?"
"... Tôi có thể nếm trước một chút không?" Phật Di Lặc chần chừ nói, tuy nhìn qua thấy đùi gà nướng chín quá, vết cắt vô cùng cẩu thả, màu nước sốt cũng quá đậm, tổng kết là rất tệ! Nhưng có thể khiến cho vị này trân trọng mang đến đây, chắc hẳn có điểm nổi bật?
"Anh còn muốn ăn?" Cố Khải mất hứng, đờ mờ đây là của vợ yêu ăn qua, sao có thể cho người khác chứ!
"... Không được?" Phật Di Lặc rất hiếu kì, cảm nhận sâu sắc cái đùi gà này nhất định không đơn giản!
"Được, ăn đi." Cố Khải cắn răng đáp ứng, vì tương lai sau này, lần này hào phóng một chút là được!
Phật Di Lặc vội vã sai phụ bếp mang một cái đĩa sứ ra, đem đùi gà bị xé tan nát để lên, đưa vào nồi hấp đến đúng lúc, sau đó cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Cố Khải nghiêm túc nhìn hắn.
Phật Di Lặc chép miệng chậc lưỡi, cảm thấy buồn bực, mùi vị này rất là bình thường mà! Chẳng lẽ do mình quá ngu dốt, không nếm ra được tinh hoa và nội hàm?
Vì thế Cố Khải trông thấy hắn cắt một miếng thiệt là to nhét vào miệng! Đờ mờ tại sao lại ăn nhiều như thế!
Phật Di Lặc chăm chú ăn nửa ngày, cuối cùng khẳng định hương vị này vô cùng bình thường!
"Có thể làm giống như vậy không?" Thấy hắn chứ chậc lưỡi chẳng nói câu nào, Cố Khải không nhịn được hỏi.
Nhất định là trăm phần trăm có thể! Phật Di Lặc tiện tay cầm lấy một lọ nước sốt, "Đầu tiên lấy chút muối ướp đùi gà, sau đó chiên chín, sau khi chín thì cho thêm hai thìa sốt này."
"Anh đợi một chút, để tôi ghi âm." Cố Khải ấn điện thoại, "Sau đó thì sao?"
"... Không có sau đó." Phật Di Lặc trả lời.
"Như thế là xong?" Cố Khải giật mình.
"Cam đoan làm ra mùi vị y hệt, chỉ cần anh mua đúng nước sốt hiệu này." Phật Di Lặc gật đầu.
Thật không hổ là đầu bếp nha! Cố tổng thỏa mãn vỗ vai hắn, "Cảm ơn, quả nhiên trình độ rất cao, sau này còn đến tìm anh!"
Đầu bếp dở khóc dở cười, khen ngợi kiểu này thật sự... chẳng có chút phân lượng nào sất!
Sau khi rời khỏi nhà bếp, Cố Khải đi thẳng đến siêu thị tìm mua nước sốt và đùi gà, sau đó chẳng thèm đến công ty, trực tiếp về nhà!
"Sao anh về giờ này?" Cố Hi đang vẽ tranh, thấy anh mình phía sau thì hơi kinh ngạc.
"Tối anh nấu cơm cho em ăn." Cố Khải xách theo túi đồ bước vào phòng bếp, tiện tay rót cốc nước uống.
Em zai giật mình, "Chúng ta vẫn thuê người nấu cơm mà, vì sao anh đột nhiên có loại suy nghĩ này?"
Anh zai giấu đầu hở đuôi, nghiêm túc giải thích nói, "Có thêm một kỹ năng là chuyện tốt."
"Anh muốn nấu cho chị dâu chứ gì?" Em zai khinh bỉ nhìn anh.
"Câm miệng!" Khi anh zai thẹn quá hóa giận, đã nói ra đáp án luôn rồi!
"Anh thiệt là lỡn mợn!" Em zai vội vàng khen ngợi anh zai.
Anh zai cao ngạo bước vào bếp.
"Em giúp anh." Cố Hi lết theo cái chân gãy, khăng khăng theo vào trong!
"Em ngồi nghỉ đi." Anh zai nhíu mày.
"Bác sĩ Lục bảo em cần luyện tập nhiều." Em zai nhấn mạnh ba chữ 'bác sĩ Lục', vẻ mặt thẹn thùng hạnh phúc!
Phắc! Anh zai không nói gì lấy đùi gà để vào bồn rửa, giội nước sôi lên.
"Không phải như thế." Em zai quýnh đít sửa lại, "Chỉ được dùng nước ấm để rửa thôi."
"Không nói sớm!" Anh zai nhanh chóng cấp cứu cái đùi gà, kết quả bị nóng đến rụt tay lại.
Em zai lo lắng nhìn, anh mình có thể đốt luôn phòng bếp không á!
"Một ít muối là bao nhiêu?" Thật vất vả mới rửa xong đùi gà, anh zai cầm lọ gia vị không ngại học hỏi kẻ dưới.
Em zai thông cảm nhìn anh mình, "Đó là mỳ chính."
......
Anh zai bình tĩnh cầm cái lọ lớn lên.
Em zai đỡ trán, "Đấy là đường mà."
"Thế muối ở đâu?" Anh zai nổi giận!
Em zai vội vàng dâng hai tay! Đờ mờ làm cơm thôi mà! Sao lại đằng đằng sát khí chớ!
Thiệt là đáng sợ!