Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 31: Em zai thiệt là tuyệt vời

Đối với Lưu Tiểu Niên thân thể bé nhỏ mà nói, so với Cố Khải thường xuyên tập thể hình quả thực là muỗi đốt inox! Vì thế anh đè lên vợ yêu vừa cọ vừa sờ, đến khi đỡ nghiện rồi mới buông cậu ra!

"Ô..." Lưu Tiểu Niên thở hồng hộc, nằm trên giường dở khóc dở cười.

"Tại sao cậu lại nằm trên giường tôi?" Cố tổng mở mắt làm ra vẻ kinh ngạc, vô cùng vô cùng dối trá!

"... Bởi vì tôi muốn gọi anh dậy." Lưu Tiểu Niên 囧囧, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào!

"Thật hả?" Khóe miệng Cố Khải nhếch lên, thò tay chọt chọt thắt lưng cậu.

"Buồn!" Lưu Tiểu Niên theo bản năng rụt người lại, bật cười ngốc nghếch.

Đối mặt với vợ yêu vừa ngốc vừa moe như thế, thật sự là rất khó nhẫn nại mà! Cố Khải được voi đòi ma mυ'ŧ, tiếp tục cù cậu!

Lưu Tiểu Nên sợ nhất bị buồn, vì thế vừa hét chói tai vừa định trốn. Cố Khải thuận thế đè người lại trên giường, mượn danh nghĩa vui đùa mà hết sờ bụng đến sờ mông, sỗ sàng ăn đậu hủ đến không biết trời đất!

Đờ mờ thân thể vợ yêu mềm mại thiệt á! Tiếng kêu cũng rất êm tai!

Em zai nghe tiếng cười truyền ra từ phòng ngủ, cảm thấy khóc không ra nước mắt, anh zai sao có thể như thế chứ, chỉ lo hạnh phúc bản thân, em anh còn đang chờ anh rời giường để đi bệnh viện đây này!

Thật là sốt ruột!

"Không chơi không chơi nữa." Lưu Tiểu Niên cười đến chảy nước mắt, giơ tay xin hàng.

"Nhận thua rồi?" Cố Khải giả tạo đặt cậu bên người, đưa tay xoa mũi cậu.

Động tác này quá mức sủng nịch, hơn nữa mặt hai người lại rất gần, thậm chí có thể cảm thấy hô hấp của đối phương... Lưu Tiểu Niên hơi hoảng hốt, sau đó chẳng hiểu sao mặt đỏ bừng!

"Tiểu Niên?" Cố Khải kinh ngạc vui mừng, đờ mờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đại biểu cho cái gì hả? Lẽ nào đầu óc thông suốt rồi?

"... Chúng ta xuống ăn sáng thôi!" Lưu Tiểu Niên ngồi dậy, cảm thấy tim mình đập cực kì nhanh!

"Xấu hổ gì chứ?" Giọng điệu của Cố Khải có vẻ trêu chọc, nhưng thực tế trong lòng mịa nóa đã phấn khích đến suýt hỏng!

"Tôi đi đun lại cháo!" Lưu Tiểu Niên gần như là chạy trối chết!

Rõ ràng là xấu hổ mà! Ông trời không phụ lòng người! Cố Khải mừng như điên đấm gối một lúc! Ánh bình minh nơi tiền tuyến, nhất định phải tiếp tục nỗ lực!

Em zai ở trong phòng khách tủi hờn nhìn lên lầu, đột nhiên thấy chị dâu mình quần áo lộn xộn hai má đỏ bừng ở cầu thang, một mạch lao như điên xuống lầu chạy thẳng vào bếp, vì thế giật mình há to miệng! Đờ mờ đờ mờ! Mới có vài phút ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ anh zai thân yêu của mình cuối cùng cũng đắc thủ? Nhưng mà sao thời gian ngắn như vậy hả! Em zai rất bất mãn, quá ngắn đó, đúng là làm đàn ông trong nhà mất mặt mà!

Lưu Tiểu Niên trốn trong bếp, cảm thấy lỗ tai mình sắp bốc cháy, tim cũng điên cuồng đập thình thịch, tình cảnh vừa nãy có phải giống tiểu thuyết không! Nếu đầu anh mà cúi thấp thêm năm centimet nữa... thì hôn luôn rồi! Tưởng tượng đến giả thuyết này, Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình chắc chắn bị chóng mặt hoa mắt, cháo bị tràn ra cũng không biết!

"Tiểu Niên!" Em zai đi đường chậm chạp, đành phải ở phòng khách hét với vào, "Hình như cháo bị khê rồi!"

"A!" Lưu Tiểu Niên hoàn hồn, nhanh chóng bắc nồi cháo xuống, trong lòng ra sức an ủi bản thân không có việc gì, chẳng qua là hai người đàn ông vui đùa thôi, trước đây mình với bạn cùng phòng kí túc xá cũng chơi đùa với nhau mà, cho nên nhất định là không có hàm nghĩa khác! Nhất định là do mình nghĩ nhiều! Sau khi tự an ủi năm phút, nhiệt độ trên mặt cũng giảm xuống một chút, Lưu Tiểu Niên vỗ mặt, bưng cháo và đồ ăn kèm ra ngoài.

Cố Khải đang từ trên gác bước xuống, thắt caravat mặc tây trang phẳng phiu, tóc bồng bềnh chỉnh tề, còn đang nghiêm túc gọi điện thoại, so với đứa trẻ ban nãy đùa giỡn trên giường đúng là hai người khác nhau!

Lưu Tiểu Niên thở phào, anh ấy như vậy mới giống bình thường!

Nhưng cậu không biết, tình trạng hiện tại của Cố Khải hoàn toàn là giả vờ! Bởi vì anh cảm thấy vợ yêu nhất hịnh sẽ căng thẳng, cho nên làm một người chồng chu đáo đạt tiêu chuẩn, nhất định phải dốc sức suy nghĩ cho vợ yêu, để cậu có thêm thời gian nhìn rõ sự thật!

Em zai và anh zai luôn luôn tâm liền tâm, cho nên thằng em biết rõ âm thanh dâʍ đãиɠ truyền ra từ phòng ngủ kia đại diện cho cái gì! Nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống! Bởi vì em zai sợ anh zai da^ʍ ngược chính mình, càng sợ anh zai không đưa mình đế bệnh viện!

Trên bàn cơm vẫn êm dịu thân mật như trước, mọi người yên lặng nuốt thức ăn, lựa chọn quên sạch chuyện vừa rồi!

"Để tôi đưa cậu đến công ty trước?" Bữa sáng kết thúc, Cố Khải hỏi Lưu Tiểu Niên.

Em zai lập tức hồi hộp, nếu đưa chị dâu đi làm trước, mình sẽ đến bệnh viện muộn nha! Ngộ ngỡ để bác sĩ Lục chờ lâu, tức giận không để ý đến mình nữa thì phải làm sao!

May mà Lưu Tiểu Niên rất tri kỉ, lắc đầu, "Tôi tự đi được rồi, anh đưa Tiểu Hi đến bệnh viện sớm một chút."

"Được rồi." Cố Khải không ép cậu, "Đi đường cẩn thận."

Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn gật đầu. Cố Hi rất cảm kích nhìn chị dâu mình, đòe mòe thiệt là đức hạnh mà, đúng là tri kỉ!

Bệnh viện vẫn luôn đông người, Cố Khải lái xe tìm chỗ đỗ, em zai cố gắng kiềm chế tâm tình phấn khích của mình, ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, si mê nhìn chăm chú vào tòa nhà cao tầng màu trắng kia!

Phắc! Anh zai cảm thấy sụp đổ, em zai mình vừa ngốc vừa xui xẻo!

Khai khi vào cầu thang máy, em zai giơ màn hình điện thoại lên điên cuồng sửa sang đầu tóc, còn vô cùng khẩn trương túm ống tay anh zai mình!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em zai đỏ bừng, anh zai cảm thấy đờ mờ Lục Triển Phong là thằng cặn bã! Anh nắm chặt bả vai em mình, vô cùng vô cùng xót xa!

Bởi vì đã hẹn trước, nên hai người vượt qua mười mấy bệnh nhân đang xếp hàng, trực tiếp vào khu làm việc.

"Anh ấy cũng nhất định rất muốn gặp em." Đi trên hành lang thật dài, em zai vô cùng thẹn thùng, "Cho nên mới không để chúng ta phải xếp hàng!"

"Không xếp hàng là vì ông đây đã đóng ba trăm đồng!" Anh zai khinh bỉ nhìn cậu, nhất định là bị quỷ mê hoặc rồi, áo blouse trắng thì có cái quái gì mà tốt!

"Đáng ghét!" Em zai bất mãn trừng anh mình, đúng là chẳng biết lãng mạn gì cả!

"Cố tổng, Tiểu Hi." Lục Triển Phong đang ngồi ở bàn làm việc xem lịch khám bệnh, sau khi thấy họ bước vào, như thường lệ tươi cười chào hỏi, rất ôn nhu, rất ôn nhu.

Anh zai nhàn nhạt gật đầu, em zai thì lại tâm xuân nảy nở như dự đoán, giọng nói vô cùng mềm mại, "Chào bác sĩ Lục."

"Nằm lên giường đi." Lục Triển Phong đứng lên.

Phắc! Anh zai lập tức mở to mắt, đờ mờ có cần đi thẳng trọng tâm như vậy không!

Đáng tiếc em zai đã vô cùng đặc biệt ngồi xuống giường, ngoan ngoãn nằm xuống.

Anh zai đành phải chửi bậy trong lòng!

"Còn đau không?" Lục Triển Phong xoa bóp chân nhỏ của Cố Hi. (Chỗ này raw là tên anh khải, nhưng ta thấy sai nên sửa lại)

"Nếu đứng lâu sẽ hơi đau." Em zai nhu thuận trả lời.

"Tôi đã xem qua phim chụp X-quang của cậu, không có việc gì rồi, chỉ có điều bước luyện tập sau đó phải có hi vọng mới khôi phục nhanh hơn." Lục Triển Phong cúi đầu ghi vào bệnh án, sườn mặt vô cùng đập chai!

Em zai nhìn đến sôi trào mãnh liệt, đờ mờ càng ngày càng yêu anh ấy mất rồi!

Anh zai nhìn thấy hết, cảm thấy có chút lo lắng lại có chút thấy không đáng cho em mình, vì thế anh liền trút hết oán giận lên Lục Triển Phong, vô cùng cao qúy lãnh diễm hỏi, "Bác sĩ Lục cuối tuần đi công tác ở đâu vậy?"

"Tôi đến Thiên Tân một chuyến." Lục Triển Phong đóng nắp bút lại, lấy một cái hộp nhỏ từ ngăn tủ đưa cho Cố Hi, "Tặng cho cậu này."

"Em?" Em zai lập tức vui mừng kinh ngạc đan xen!

"Đồ vật nhỏ đáng yêu, cảm thấy cậu sẽ thích." Lục Triển Phong cười, "Mở ra xem xem?"

"Cảm ơn." Em zai phấn khích đến run cả tay.

Thiên Tân? Anh zai trong lòng khinh bỉ hắn, nói dối cũng không đổi sắc mặt! Vì không muốn em zai mình càng lún càng sâu, cuối cùng anh vẫn quyết định giải quyết dứt khoát, đau dài không bằng đau ngắn, đạo lý này rất chuẩn!

Vì thế Cố Khải lạnh lùng nói, "Cuối tuần tôi có đến IKEA, vừa vặn thấy anh và một cô gái đi với nhau, sao có thể đi Thiên Tân được? Đừng nói với tôi là anh có anh em song sinh."

Em zai nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn anh mình.

Anh zai dùng ánh mắt gào thét nhìn thằng em, mày kiên trì chịu đựng cho ông! Sau khi xong chuyện này, anh tìm cho mày thằng khác tốt hơn!

Sau đó chợt nghe bác sĩ Lục nói, "Đúng vậy, tôi có một người em song sinh, tên là Lục Triển Vũ."

...... Phắc! Đây là tình tiết gì! Anh zai lập tức hỗn độn trong gió!

"Em tôi đi cùng Sở Sở mua đồ cho đám cưới." Lục Triển Phong cười, "Anh gặp nó hả?"

Ông phắc, nếu thế thật trùng hợp! Anh zai lập tức cảm thấy mình vô cùng giống thằng ngu!

Sau khi vở kịch kết thúc, em zai chẳng hiểu sao hốc mắt nóng lên.

"Tôi ra ngoài mua nước." Sau sự kiện ngớ ngẩn, anh zai tự giác biến mất, để lại cơ hội cho em zai triển lãm qυầи ɭóŧ mới!

Sau khi nhìn anh zai rời đi, Cố Hi ngồi trên giường, trong lòng có chút phức tạp!

"Mở ra xem có thích không." Lục Triển Phong ngồi bên giường.

Em zai ngoan ngoãn cởi dây, trong hộp để song song năm cái tượng đất nhỏ, tất cả đều là mấy cái đầu gật gù ngốc nghếch.

"Ha." Cố Hi bật cười, "Ngốc quá."

"Ngốc như em." Lục Triển Phong sờ mũi cậu, giọng rất ôn nhu.

Em zai sửng sốt, không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn hắn. Vừa nãy làm vậy, là động tác của mấy đôi tình nhân mà?

"Sau khi em khỏi rồi, có bằng lòng mời tôi đến gian trưng bày tranh của em làm khách không?" Lục Triển Phong hỏi.

Thực sự kinh ngạc vui mừng rất nhiều, Cố Hi liều mạng gật đầu, không có chút khí chất nào sất! Mũi cay cay, mắt cũng cay cay, không biết mình có thể nói gì nữa!

"Quyết định như vậy ha." Lục Triển Phong cười khẽ.

Em zai nhất định chết mê chết mệt rồi! Nói như vậy... anh ấy chắc hẳn cũng thích mình ha?

Thì ra không phải mình đơn phương, thật tốt thật tốt.

Chờ đến khi Cố Khải trở lại phòng bệnh, Lục Triển Phong đã đi khám bệnh cho người khác, còn em zai thì lại ngồi một góc sofa, đang nhu thuận phơi nắng!

"Sao rồi?" Cố Khải hỏi em mình.

"Vô cùng tốt!" Cố Hi hăm hở, hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết mình và bác sĩ Lục có một chân!

Huynh đệ liền tâm, Cố Khải lập tức đoán được tên tiểu tiện nhân này sắp đắc thủ rồi! Vì thế trong lòng anh zai ngũ vị tạp trần, mịa nó em zai như hoa như ngọc của ông á, cứ như vậy bị người bắt đi!

"Chúng ta về thôi?" Em zai vội vã muốn chia sẻ với anh zai!

Anh zai lộ vẻ mặt ghen ghét, đờ mờ sao toàn thế giới đều nhanh hơn ông! Bại dưới tay Hồ Vân Phi da^ʍ ma còn chưa tính, thế mà thua cả thằng em zai ngâu si nhà mình, quả thực là sỉ nhục!

Ông mài nhất định phải nhanh lên! Cố tổng nghiêm túc trong lòng siết nắm đấm!