Ở phía trước cách đó không xa, một người đàn ông nho nhã lịch sự đang cầm hai cốc nước hoa quả, vẻ mặt cưng chiều nhìn một nữ sinh chọn drap giường, rất có hơi hướm tình nhân!
Lục Triển Phong? Cố Khải giật mình, sao hắn lại ở đây, mà nữ sinh kia là ai!
"Anh đang nhìn gì vậy?" Lưu Tiểu Niên tò mò đứng lên, tầm mắt của anh nhìn qua, "A, bác sĩ Lục."
"Ừ." Cố Khải lấy lại tinh thần, trong lòng đủ loại cảm xúc! Đờ, sau khi em zai biết chuyện này liệu có đòi thắt cổ tự vẫn không đây!
"Anh muốn đi chào hỏi không?" Lưu Tiểu Niên hỏi anh.
"Không cần." Cố Khải lắc đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ nói chuyện này với em zai như thế nào! Rõ ràng anh tra được tư liệu Lục Triển Phong chưa có bạn gái! Đừng bảo mới có vài ngày đã cua được nhá? Chẳng lẽ là em gái? Chị gái? Cô? Dì? Bà nội? Cố tổng suy nghĩ tung bay, liều mạng tìm đường giúp em zai, kết quả nhìn thấy Lục Triển Phong cười tiến lại gần, hôn nhẹ lên má cô gái kia, hai người tay trong tay thân mật đi xuống tầng dưới!
Ông phắc! Hiện thực tàn khốc xảy ra trước mắt, Cố tổng đành phải bi thương rơi lệ, vì tình cảm thầm mến mãnh liệt của em mình mà mặc niệm một lúc.
"Vẻ mặt của anh thật kì quái." Lưu Tiểu Niên lo lắng nhìn anh, "Anh không sao chứ?"
"Không sao." Cố Khải lắc đầu, "Đi thôi, chúng ta đi xem sofa."
"Nhưng sắc mặt anh không được tốt lắm." Lưu Tiểu Niên hỏi, "Có muốn nghỉ ngơi uống chút nước không?"
"Cũng được." Nói thật, giờ Cố Khải không có tâm tình đi dạo IKEA lắm!
Ngồi trong quán cafe, Cố Khải gửi cho Cố Hi một tin nhắn —— Đang làm gì?
Em zai ngây thơ hồn nhiên trả lời anh —— Đang vẽ tranh nha, sao vậy?
Anh zai đắn đo lựa câu từ —— Vẽ tranh gì?
Em zai gửi cái icon thẹn thùng pha lẫn sung sướиɠ —— ~ Tranh vẽ bác sĩ Lục!
Phắc! Anh zai lập tức sụp đổ, đù, làm sao đây!
Một phút sau, em zai nhận được tin nhắn của anh mình —— Tại sao không thử vẽ tranh thiên nhiên tươi đẹp? Thế giới này rộng lớn đẹp đẽ biết bao, em mãi mãi không thể biết được, giây tiếp theo sẽ nhận được kinh hỉ gì.
*** mé! Em zai kinh ngạc cùng nghi ngờ đến không thể bình tĩnh nhìn màn hình, đậu má tình hình méo gì đây, đây có đúng là số điện thoại của ông anh thô kệch nhà mình hông zậy!
Mà lúc này anh zai đang điên cuồng search đề tài 'How to an ủi bạn bè thất tình', từ đó tìm ra một loạt triết lý cảm động ngắn, chuẩn bị đem ra thức tỉnh tâm hồn say mê lạc lối của em zai nhà mình!
"Anh." Em zai trong lòng lo lắng, dứt khoát gọi lại luôn, "Anh đang làm gì vậy?"
"......" Cố tổng không định nói cho em zai biết tin tức cực kì bi thảm này, bởi vì anh sợ thằng em mình tự sát! Cho nên anh zai do dự nói, "Anh đang thử xem đường truyền tin nhắn có bị tắc nghẽn không."
Phắc! Em zai câm nín, "Tay em đang vẽ tranh dính rất nhiều chì, anh đừng quấy rầy em nữa!"
Quấy rầy? Cố Khải vô cùng bất mãn, rõ ràng anh đây quan tâm yêu thương mày như vậy! Nếu là bình thường, anh nhất định sẽ hành quyết thằng em mình, nhưng mà lần này lại không giống! Bởi vì em zai đáng thương bị thất tình, cho nên anh zai vô cùng ôn hòa nói, "Ngoan, nghe anh nói, xem nhiều phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp đi."
..... Em zai mờ mịt lẫn buồn bực, anh tui bị trúng tà hả?
"Cuối hạ đầu thu là thời điểm phong cảnh đẹp nhất." Giọng anh zai vô cùng ôn hòa trơn tru, "Mỗi một phiến lá cây khô héo, mặc dù hơi khó tiếp nhận, nhưng ít nhất khi ở trong mùa hạ, nó đã từng rất xinh đẹp."
Đờ mờ rốt cuộc là làm sao! Tóc gáy của em zai dựng đứng, cậu luống cuống nói, "Anh, có phải anh chịu đả kích vì vừa cãi nhau với chị dâu không, anh, em sai rồi, em không bao giờ nổi cáu với anh nữa, anh đừng có chuyện gì mà ô ô ô!"
Ông phắc, phản tác dụng rồi! Đúng là trăng sáng lại đi chiếu vào cống rãnh mà! Anh zai hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh không gào thét, "Anh không sao!"
"Anh!" Em zai tay chân run rẩy, "Anh khẳng định là anh không sao?"
"Anh thực sự không sao." Anh zai cảm thấy mình bị thằng em cho knock-out, anh không nói gì nhìn trời, "Chỉ là anh vừa thấy vài câu nói hay, muốn chia sẻ với em một chút."
"......." Em zai không biết mình mịa nóa phải làm thế nào mới tốt.
"Ăn cơm xong nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng vẽ tranh lâu quá." Anh zai quyết định tối về nhà nói chuyện tâm sự với em zai sau.
Em zai rất khéo léo đồng ý, sau đó cúp máy tiếp tục vẽ bác sĩ Lục! Đờ mờ thiệt là đập chai mà! Còn đập chai hơn cả anh tui nữa!
"Nè, nước ép xoài lê tuyết." Lưu Tiểu Niên mua đồ uống về, đưa cho Cố Khải một cốc.
"Cảm ơn." Cố Khải đón lấy cái cốc, cảm thấy bản thân mình còn hạnh phúc chán, ít ra vợ yêu bất kể là ở công ty hay nhà, lúc nào cũng nhìn thấy được!
"Sắc mặt anh hơi trắng, có phải mệt quá không?" Lưu Tiểu Niên hơi áy náy, dù sao bình thường anh đi làm đã rất vất vả, cuối tuần mới rảnh rỗi, lẽ ra nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt mới đúng.
"Không có, tôi chỉ đang nghĩ về việc của công ty thôi." Cố Khải thuận miệng tìm cớ.
"Anh đừng luôn nghĩ về công việc, như vậy sẽ rất vất vả." Lưu Tiểu Niên nhìn anh, "Cho dù là người vô cùng lợi hại, cũng cần phải nghỉ ngơi mà."
Cố Khải cười cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
"Hay cuối tuần chúng ta cùng đi leo núi?" Lưu Tiểu Niên thăm dò hỏi, "Vùng núi phía Nam vừa mới khai thác du lịch, không quá nhiều người, không khí rất trong lành nha."
Cố Khải ngạc nhiên, đây có thể xem là vợ yêu chủ động hẹn hò với mình không?
"Được không?" Đáy mắt Lưu Tiểu Niên có chút mong đợi, ngay cả cậu cũng không phát hiện ra.
"Tất nhiên là được!" Cố Khải mừng như điên, đờ mờ có người vợ sâu sắc thế này hạnh phúc muốn chết!
"Quyết định vậy nha." Lưu Tiểu Niên cười tít mắt, đôi mắt đáng yêu cong thành vầng trăng khuyết.
Cố tổng trong lòng vô cùng sục sôi, như kiểu nhìn thấy ánh sáng cách mạng thành công, đủ loại màu mắc! Bảy sắc rực rỡ! Sáng chói một mảng! Đi leo núi tuyệt vời! Tốt nhất là khi leo núi gặp mưa to, sau đó hai người phải trú trong hang núi! Vợ yêu bị lạnh đến run rẩy, không thể làm gì khác đành phải cởi sạch quần áo ướt sũng trốn trong lòng mình sưởi ấm! Tiếp đó thẹn thùng nói Cố tổng dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, chi bằng chúng mình làm chút chuyện hay đi! Anh thích người ta quỳ hay nằm?
Ông phắc, thế nào cũng thích! Cố Khải yên lặng siết nắm đấm! Sau đó cầm điện thoại xem dự báo thời tiết bảy ngày sắp tới! Vô cùng khẩn cấp!
Theo số liệu của CCAV —— ngày cuối tuần, mưa to đến rất to!
Ông phắc! Đúng là ông trời trợ giúp anh mà! Thiên thời địa lợi nhân hòa không cần tận sức như vậy chứ!
"Anh lại đang nghĩ chuyện công ty à?" Lưu Tiểu Niên nghiêng đầu hỏi anh.
Cố Khải bình tĩnh lắc đầu, trong lòng gào thét đờ mờ em đừng bán manh nữa! Nếu không ông đây không nhịn nổi bảy ngày đâu!
Ngược lại với Cố Khải và Lưu Tiểu Niên mập mờ ấm áp mà nói, Lâm Bình Bình cùng Hồ Vân Phi quả thực có thể nói là vô cùng thê thảm!
Mới tám giờ sáng nay, thổ phỉ Hồ Vân Phi như thường lệ đột nhập vào nhà Lâm Bình Bình đơn thân, dùng nụ hôn đen tối đánh thức cậu ta!
"Cứu tôi với!" Lâm Bình Bình bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, chỉ mơ màng cảm thấy có người đang đè lên mình, vì thế sợ hãi hét to!
"Là anh." Hồ Vân Phi gõ gõ đầu cậu, dở khóc dở cười.
Lâm Bình Bình ngây ngốc cùng hắn nhìn nhau vài giây, dần dần tình táo lại, sau đó hét to hơn,"Tại sao anh lại vào được nhà tôi?!"
Hồ Vân Phi cảm thấy lỗ tai mình ù ù, đành phải cách xa cậu một chút, "Không dám, hôm nay đưa em đi bệnh viện mà."
"......Anh vào bằng cách nào?" Lâm Bình Bình buồn bực, rõ ràng tối qua mình khóa cửa rồi mà!
"Anh có chìa khóa nhà em." Hồ Vân Phi hôn lên khuôn mặt cậu.
"Sao lại có?" Lâm Bình Bình khϊếp sợ, đờ mờ sao thằng thổ phỉ nào cũng lợi hại hết vậy!
"Hôn một cái sẽ nói cho em nghe." Hồ Vân Phi chỉ chỉ má mình, đùa với cậu.
Anh! Cặn bã! Lâm Bình Bình tức giận đẩy hắn ra, đi đánh răng rửa mặt.
Hồ Vân Phi ngồi trên giường, buồn cười nhìn bóng lưng nhỏ gầy. Hôm qua hắn đến công ty tìm cậu, ai ngờ cậu ra ngoài làm việc, vốn định rời đi, kết quả tổ trò chơi 'Trái tim thủy tinh màu hồng dễ thương' lại vô cùng nhiệt tình, chen lấn dâng chìa khóa dự bị của Lâm Bình Bình để ở công ty lên, đề nghị hắn vào nhà người ta mà chờ!
Cho nên nói có đôi khi, đồng nghiệp của tiểu tình nhân rất là toẹt zời đúng không!
"Anh có mua sữa đậu nành và bánh bao, ăn một chút nhé?" Hồ Vân Phi theo vào toilet, ôm lấy cậu từ phía sau.
Lâm Bình Bình tránh khỏi vòng tay hắn, ngậm bàn chải đánh răng né qua bên cạnh.
"Chìa khóa là đồng nghiệp của em đưa cho anh, cái mà em để ở công ty ấy." Hồ Vân Phi tốt tính nhìn cậu, "Đừng tức giận vì chuyện này được không?"
Đậu má đồng nghiệp cái kiểu méo gì thế! Lâm Bình Bình thiệt muốn khóc!
"Anh đi hâm lại bữa sáng." Hồ Vân Phi biết điều không đùa với cậu nữa, xoay người vào bếp.
Nghe tiếng bát đĩa va cham nhau, Lâm Bình Bình cảm thấy bất đắc dĩ, không bằng.... thẳng thắn nói chuyện với anh ta đi? Thẳng thắn nói mình già rồi, không có sức lực chơi đùa.
Sau khi rửa mặt xong đi vào phòng ăn, trên bàn đã bày bánh bao thơm phức với sữa đậu nành, còn có hai cái bát hai đôi đũa.
"Anh cũng chưa ăn sáng?" Lâm Bình Bình ngồi xuống.
"Ừ, sáu rưỡi anh đã dậy rồi." Hồ Vân Phi dồn hết tâm trí lấy lòng cậu, "Hàng bánh bao này nổi tiếng lắm, em nếm thử xem."
Lâm Bình Bình lơ đễnh cắn bánh bao, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mở miệng với hắn.
Thấy cậu có vẻ có tâm sự, Hồ Vân Phi tưởng cậu đang lo lắng chuyện bệnh tình, vì thế nhẹ nhàng an ủi, "Không sao, anh đã hẹn với bác sĩ nổi tiếng giúp em rồi, nhất định sẽ chữa khỏi."
Lâm Bình Bình dở khóc dở cười nhìn hắn.
"Đừng sợ." Hồ Vân Phi nắm tay hắn, nhẹ nhàng chạm vào môi mình.
Lâm Bình Bình rút tay về, hít sâu một cái chuẩn bị nói thẳng, chợt nghe Hồ Vân Phi nói tiếp một câu, "Bệnh viện kia hơi xa, ăn nhanh không muộn giờ."
..............
Lâm Bình Bình mắt trừng to, tưởng mình nghe nhầm, "Bệnh viện nào cơ?"
"Bệnh viện phụ sản tỉnh." Hồ Vân Phi nhìn cậu, "Ở phía Tây ngoại thành."
Lâm Bình Bình cảm thấy muốn khóc.
"Tôi bị viêm gan, vì cái răng gì lại đến bệnh viện phụ sản?"