Văn phòng bỗng nhiên sáng như ban ngày, Lưu Tiểu Niên nhất thời chưa thích ứng được, theo phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại.
Cố tổng thiệt kích động, đậu xanh, có phải em đang chờ tôi hôn em không! Mọe nó đừng bảo em đang chờ tôi hôn em nha! Mọe nó đừng bảo em đang chờ được hôn á nha!
"Sáng quá." Lưu Tiểu Niên khẽ than thở, cố gắng hé mở mắt.
Vì thế Cố Khải liền bị dọa!
Không sai, tổng tài ảnh chính là như vậy, dù mất mặt xấu hổ cũng không thể chịu thua kém!
"Giờ chúng ta đi đâu?" Cố Khải hỏi cậu.
"Đi về đi", Lưu Tiểu Niên né khỏi l*иg ngực anh, có chút hỗn loạn.
Cố Khải không muốn trở về, vì ở nhà có tiên tiểu tiện nhân Cố Hi gây rối, chẳng có chút lãng mạn nào hết!
Vì thế ảnh đặc biệt ngạo kiều nói, "Không!"
"Tại sao?" Lưu Tiểu Niên ngơ ngác không hiểu gì.
"Bởi vì tôi chưa ăn cơm!" Cố Khải nghiêm túc trả lời cậu.
"Vậy thì........ đi ăn lẩu?", Lưu Tiểu Niên đề nghị.
"Được!", Cố Khải mở cờ trong bụng, lẩu thật tuyệt! Cái miệng nhỏ nhắn do ăn nóng quá mà hồng hồng lên, mịa, sao mình không nghĩ ra sớm! Tốt nhất là cay tới mức không chịu nổi, sau đó hợp tình hợp lẽ mà nhào vào lòng mình, rồi cọ tới cọ lui, quệt miệng nhỏ làm nũng đòi hôn, sau đó lắc lắc mông nhỏ nói không muốn cay quá như vậy, khiến người ta chỉ muốn lột sạch quần áo cùng qυầи иᏂỏ!
"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên xoắn quẩy nhìn anh, "Anh nghĩ gì mà lại cười như vậy?"
Cổ Khải hoàn hồn, "Không có gì, lâu lắm rồi tôi chưa ăn lẩu thôi!"
.......... Lưu Tiểu Niên nửa tin nửa ngờ, làm quéo có ai chỉ vì thèm ăn lẩu mà cười đến đáng khinh như thế!
"Đi thôi." Cố Khải bình tĩnh đứng lên.
"Chờ tôi thu dọn đồ đạc đã." Lưu Tiểu Niên cầm túi đựng tài liệu, không cẩn thận làm rơi bút xuống đất, vì thế, cậu liền quỳ rạp trên mặt đất nhặt bút lên.
Áo sơ mi bị kéo lên một chút, eo nhỏ như ẩn như hiện lộ ra, vợ yêu lại không dùng thắt lưng, cảm giác rất dễ dàng tuột xuống.......
Phắc! Cố Khải dùng tay trái ôm lấy tay phải, trong lòng nghiêm khắc dạy dỗ nó, sao mày có thể tùy tiện nghĩ tới việc lột quần người ta, mau tỉnh táo lại cho ông!
Còn chưa nhặt được bút, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, Lưu Tiểu Niên bò ra khỏi gầm bàn, nhìn màn hình điện thoại, "Ế, là tiểu Hi."
Cố Khải ảnh giác mở to mắt, tiểu tiện nhân kia gọi điện thoại làm cờ lờ gờ tờ!
"Cậu đang ở cùng anh tui hở?" Cố Hi sung sướиɠ hỏi.
"Ừa." Lưu Tiểu Niên hỏi, "Cậu đang ở đâu?"
"Tui ở nhà, vừa mới gọi nồi lẩu! Muốn ăn cùng không?"
"Ô, trùng hợp vậy?" Lưu Tiểu Niên chẳng cần biết cái gì đồng ý cái rụp, "Được, bọn tui về ngay."
"Về nhà?" nghe vậy, Cố Khải liền nổi giận, "Không phải nói sẽ đi ăn lẩu sao!"
"Tiểu Hi chuẩn bị một nồi lẩu ở nhà chờ chúng ta rồi." Lưu Tiểu Niên ngắt điện thoại, "Đi thôi, về nhà cùng nhau ăn."
Đệt! Cố Khải thâm tâm thét gào, vì cái răng gì mà mình lại có một thằng em đáng ghét như vậy!
Ngọn đèn trong phòng bếp ấm áp dạt dào, nồi lẩu ùng ục sôi, nguyên liệu tươi ngon, còn có em zai bé nhỏ đáng yêu đeo tạp dề.
"Anh, hai người về rồi!" Cố Hi thiệt hiền lành đón lấy cặp sách của anh zai, hoàn toàn trở thành một người em zai kiểu mẫu.
"Tôi lên cất đồ một chút." Lưu Tiểu Niên về phòng ngủ của mình.
"Anh, hôm nay có món ngao anh thích nhất đó~" Em zai nhu thuận bán manh báo cáo.
"Ngao em gái mày!" Cố Khải hung hãn phóng quyền uy.
Em zai bé nhỏ liền cảm thấy thiệt ủy khuất quá mà, "Lại dở chứng nữa rồi?"
Anh zai không nói gì, ảnh trực tiếp đè em nhỏ đáng thương lên sofa ngược một phen!
Tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, anh zai cảm thấy thiệt thỏa mãn ghê gớm!
"Hai người đang làm gì thế?" Lưu Tiểu Niên đứng ở cầu thang, run rẩy hỏi.
Ông phắc!! Cố Khải nhanh chóng thả em zai ra, nén giận trưng ra vẻ mặt đầy hiền lành, "Sau này không nên thường xuyên ngồi trước máy tính, không tốt cho cổ, sẽ bị đau."
Đuệt, anh mới bị đau, cả nhà anh đều đau! Em zai ở trong lòng kịch liệt phản bác, sau đó ngồi ở sofa, mắt lóe ra ý tưởng, ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối, "Vâng, cám ơn anh."
Anh em hòa hợp, chém gió không chịu được!
Lưu Tiểu Niên thật cảm động, "Tình cảm anh em của hai người thật tốt."
"Đúng vậy, anh trai thường xuyên mát xa cho tui á." Cố Hi đứng lên, "Chuẩn bị ăn cơm, tui đi thêm chút dầu mè."
"Anh biết mát xa à?" Lưu Tiểu Niên một bên kéo ghế, một bên hỏi Cố Khải.
(Bản gốc là Cố Hi, nhưng ta nghĩ theo bối cảnh thì phải là Cố Khải nên sửa lại)
"Ừ!" Tổng tài dùng ánh mắt tha thiết chờ đợi nhìn cậu, "Cậu muốn thử không?"
"Phốc!" Cố Hi ở trong phòng bếp nho nhỏ kêu lên một tiếng, cái quéo gì mà cậu muốn thử không, không thể ngờ mình lại có một thằng anh đáng khinh như vậy. Nghe giống như loại người mặc váy ngắn da báo, nửa đêm gõ cửa khách sạn vậy.
"Không, tôi chỉ hỏi thôi." Lưu Tiểu Niên đưa đồ uống cho anh, "Tôi sợ nhất là mát xa, vừa đau vừa nhột."
"Sẽ không sao đâu, kĩ thuật của tôi tốt lắm." Cố tổng chân thành đề cử bản thân.
Vì thế em trai lại một lần nữa kêu lên, kĩ thuật tốt lắm, mịa, rõ ràng là có hàm ý khác.
"Tiểu Hi không sao chứ?" Lưu Tiểu Niên lo lắng nhìn về phía phòng bếp, vì sao cậu ta lại phát ra mấy tiếng cười quái gở thế chứ.
"Nghệ sĩ, em giải thích đi." Cố Khải đem đề tài từ trên người em zai kéo trở về, thế méo nào lại thảo luận về tiểu tiện nhân kia! Mát xa mới là vấn đề chính, "Cậu thật sự không muốn thử chút sao?"
"Không cần!" Lưu Tiểu Niên kiên định lắc đầu.
Cố Khải cảm thấy thật đáng tiếc.
"Tôi có thể vào không?" Em zai đứng ở cửa phòng bếp tội nghiệp hỏi, lời tâm tình nói đi nói lại, nói tái nói hồi, nói mãi không hết, chán ghét muốn chết, trọng tâm là tui đang rất đói nha!
"Đương nhiên rồi", Lưu Tiểu Niên kéo cái ghế giúp cậu ta.
Thế nên, Cố tổng đành phải đem những lời còn lại nuốt xuống.
Em zai ngồi trên băng ghế, bắt đầu vùi đầu vào ăn, để phòng ngừa việc đột nhiên biến thành thiêu thân, bị anh zai đuổi ra khỏi bàn!
Có một anh zai méo bằng cầm thú, sống luôn phải lo lắng đề phòng!
"Cậu ăn chậm một chút." Lưu Tiểu Niên gắp cho cậu ta chút rau.
"Khụ!" Anh zai hung ác ho khan một tiếng, "Ăn no chưa?"
Em zai ô ô muốn khóc, rưng rưng nhìn anh zai, em mới ngồi ăn được hai phút!
"Sao anh lại bắt nạt cậu ấy?" Lưu Tiểu Niên cũng nhìn ra sự tình.
"Anh trai chưa bao giờ bắt nạt tui!" Em trai nghiêm túc sửa lại lời cậu.
Lưu Tiểu Niên:.........
Bữa tối trôi qua trong bầu không khí hài hòa, Lưu Tiểu Niên ăn cơm từ tốn như một con mèo nhỏ, im lặng đáng yêu, vì thế Cố tổng say mê đến không thể tự kiềm chế.
Cố Hi yên lặng dịch ghế ra xa một chút, để tránh bị ánh mắt nóng rực của anh zai làm cho trọng thương!
"Anh ăn đi, ngon lắm." Lưu Tiểu Niên gắp cho Cố Khải một miếng đậu phụ.
Cố tổng nháy mắt hạnh phúc bay lên tận trời!
Cố Hi trốn vào phòng bếp lấy nước, này anh zai, anh cũng nên lo cho bộ mặt của gia đình mình chứ!
Nồi lẩu ùng ục sôi trào, một giọt nước nóng đột nhiên bắn ra, dừng trên mu bàn tay Lưu Tiểu Niên.
"A!" Cậu nhẹ kêu lên. Nguồn:
"Sao vậy?" Cố Khải liền buông đũa.
"Bị bỏng chút." Lưu Tiểu Niên dùng khăn tay xoa xoa, "Không sao đâu."
Em có thể ngừng dễ thương một chút được không! Cố tổng oán trách, nhưng vẫn nuốt xuống những lời định nói, thiệt muốn cầm lấy bàn tay bé nhỏ kia.
Cố Hi đứng ở cửa phòng bếp, quyết định giúp anh-zai-thân-thương một phen!
Vì thế ban đêm, Cố Hi chuẩn bị một chén canh mộc nhĩ trắng đi tìm Lưu Tiểu Niên, sau đó rành mạch hợp lí mà 'không cố ý', hất toàn bộ bát canh lên giường! Chăn lập tức ẩm ướt ơi là ẩm ướt, biến thành một biển nước đường, ngay cả khăn trải giường cũng ướt hơn phân nửa! Em trai vì để cho chắc chắn, cố ý bưng bát to dành cho cả một gia đình bình thường ăn, cho nên hiệu quả cực kì tốt!
"Tui xin lỗi..." Em zai dối trá giải thích.
"Không sao đâu." Lưu Tiểu Niên khoát tay, "Tui đổi ra giường mới là được rồi."
"Nhưng nhà tui không còn ra giường khác!" Em zai thật nghiêm túc.
"..........." Lưu Tiểu Niên 囧 nhìn cậu ta.
"Thật mà!" Em zai thật chân thành, "Hôm qua dì giúp việc mang đi giặt cả rồi!"
"Vậy... Cho tui cái thảm, tui ngủ ở sofa là được." Lưu Tiểu Niên yêu cầu không cao.
Em zai liều mạng lắc đầu, "Không được!"
"Sao vậy?" Lưu Tiểu Niên không thể hiểu nổi.
"Bởi vì, sofa nhà tui...rất quý!" Em zai kiêu ngạo ưỡn ưỡn khuôn ngực nhỏ nhắn, "Là do chính tui thiết kế!"
Lưu Tiểu Niên không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
"Cậu có thể ngủ cùng anh trai tui." Cố Hi 'tiếc nuối' nhìn cậu.
"Hả?" Lưu Tiểu Niên xấu hổ.
"Không còn cách nào khác, ngủ một đêm thôi mà." Cố Hi đẩy đẩy 'anh' dâu mình, "Nhanh lên, không thì anh trai ngủ mất!"
"Tui không ngủ cùng cậu được sao?" Lưu Tiểu Niên bám lấy khung cửa hỏi.
"Không thể!" Cố Hi không cần suy nghĩ, "Tướng ngủ của tui xấu lắm, sẽ cắn cậu mất!"
Đuệt đuệt, nếu tôi và cậu ngủ cùng nhau, đảm bảo anh-zai-thân-thương sẽ đem tôi ra sau vườn hoa chôn ngay lập tức!
Vì thế lúc Cố Khải đang ở thư phòng xem một số văn kiện, đột nhiên thấy em zai kéo vợ mình đến.
"Sao thế?" Cố Khải mờ mịt.
"Đêm nay Tiểu Niên ngủ cùng anh nha." Em zai phấn khởi, "Bởi vì em không cẩn thận làm đổ canh lên giường cậu ấy!"
Lưu Tiểu Niên không nói gì, chỉ nhìn cậu ta một cái, thế méo nào một chút áy náy cũng không có, còn giống như đang thấy thật tự hào!
Hai mắt Cố Khải sáng lên.
"Em đi ngủ trước đây, ngủ ngon!" Em zai trước khi đi còn ra sức nháy với anh mình, anh phải 'coan mịa ló' cố lên nha!
"Nếu còn dư cái chăn nào, thì tôi ngủ sofa cũng được." Lưu Tiểu Niên thấp thỏm.
Cổ tổng lập tức cự tuyệt, "Nhà tôi không có thừa chăn!"
Anh em nhà này quá là ăn ý!
"Đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút." Cố Khải để văn kiện lên bàn, trong lòng sướиɠ gần chết!
Chắc do khí tràng của anh mạnh mẽ quá, Lưu Tiểu Niên không ngơ ngác hơi sợ hãi, thật ra chen chúc trên giường một đêm cũng không phải chuyện gì to tát........... Nhưng vì cái răng gì lại có cảm giác quái dị thế này!
Đèn phòng ngủ thật u ám, thế nên mọi thứ liền trở nên sáng ngời hữu thần, anh vừa thu dọn phòng tắm, vừa điên cuồng chờ đợi, tắm đến một nửa rồi cúp điện đê! Tắm đến một nửa rồi cúp điện đê! Tắm đến một nửa liền cúp điện luôn đê! Loại chuyện này sao có thể tự dưng xảy ra đây!
Thiệt là............ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đau trứng!