Đến lúc Hồ Vân Phi trở về, Lâm Bình Bình chui cả người vào trong chăn, không muốn rời giường.
"Mau xuống ăn cơm nào." Hồ Vân Phi ngồi bên giường, mỉm cười nhéo nhéo mũi cậu, nghĩ đây là một hành động vô cùng thân mật!
Lâm Bình Bình không nói gì, trong lòng uể oải dựng ngón giữa với anh, đầu ông đây tê liệt mịa nó rồi, anh bày ra cái vẻ mặt cười dâʍ đãиɠ kia là có ý giề!
"Sao lại nóng hơn thế này?" Hồ Vân Phi nhíu mày, đưa tay sờ trán cậu.
Nóng đến phát sợ!
Bạn nhỏ Lâm Bình Bình mảnh mai lầm bà lầm bầm.
Thế là chiều hôm ấy, khi Cố Khải đang dán mông trên ghế mà làm việc, tự dưng nhận được một cuộc điện thoại!
"Giúp tôi xin nghỉ." Hồ Vân Phi nói rất khí phách.
Cố Khải chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn màn hình hiển thị, lại càng không hiểu gì, "Cậu uống nhầm thuốc à, tự nhiên gọi điện cho tôi xin nghỉ là sao?"
"Hình như là... Vương Bình Bình? Là người làm ở chỗ cậu đó." Hồ Vân Phi bây giờ mới phát hiện, bản thân mình không biết rõ tên của yêu tinh nhỏ này.
"Ai?" Cố Khải không nghe rõ.
"Lý Bình Bình? Trương Bình Bình? Lưu Bình Bình?" Hồ Vân Phi bắt đầu bực mình, "Tóm lại là xin nghỉ hộ cậu ta!"
"Này ——" Cố Khải còn chưa nói hết, bên kia cúp máy cái rụp!
Cái đệch! Trong lòng Cố tổng rất bất mãn, sau đó gọi cho bộ phận nhân sự, "Bình Bình xin nghỉ."
"Cố tổng, Bình Bình nào vậy?" Người ở phòng nhân sự hỏi, "Chúng ta có Trịnh Bình Bình, Kim Bình Bình, Liễu Bình Bình, còn cả Đặng Bình Bình và Lâm Bình Bình."
Cố Khải nghe mà choáng cả đầu.
"Còn nữa, nghỉ mấy ngày ạ?" Người kia tiếp tục hỏi.
Cố Khải đành phải cúp điện thoại trước, sau đó gọi cho Hồ Vân Phi.
"Không rảnh!" Hồ Vân Phi đang hưởng thụ lạc thú đút cơm cho Lâm Bình Bình, thế là gắt gỏng gầm lên với người bên kia điện thoại.
"Không rảnh em gái ông!" Cố Khải gầm gừ, "Ông xin nghỉ cho ai? Lý do? Bao lâu?!"
"Này, em... tên gì?" Hồ Vân Phi hỏi Lâm Bình Bình.
Mợ nó! Lâm Bình Bình khóc! Vẻ mặt cậu bi thảm ngậm thìa cháo. Tự dưng bông hoa cúc của một cậu trai chưa chồng bị cầm thú làm hư! Thật đau đớn!
Mà cái tên tiện nhân kia còn không biết tên của ông là gì!!!!!
"Không khóc, không khóc, ngoan. Họ của em là gì?" Hồ tổng không có chút áy náy, tiếp tục hỏi.
"Lâm." Lâm Bình Bình trả lời ỉu xìu.
"Lâm Bình Bình, nghỉ một tuần." Hồ Vân Phi nói với Cố Khải.
"Anh đang gọi cho ai?" Lâm Bình Bình có cảm giác không ổn tẹo nào!
Hồ Vân Phi lắc lắc tay, ý bảo cậu yên lặng.
"Một tuần?" Cố Khải nhíu mày, "Lý do?"
"Em ấy bị tôi làm rồi sốt, không xuống giường được." Hồ Vân Phi theo chủ nghĩa 'liêm sỉ là gì, có ăn được không'!
"Im miệng!!!!!!!" Lâm Bình Bình thét lên, cướp lấy điện thoại di động của hắn, run rẩy nhìn tên hiển thị – Cố! Khải!
Cậu ngất luôn.
Cố Khải cầm điện thoại di động, hỗn độn trong gió.
"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên gõ cửa.
Cố khải ngay lập tức khôi phục hình tượng đàn ông tinh anh, "Vào đi."
"Đây là văn án cơ cấu tôi sửa lại." Lưu Tiểu Niên đưa tài liệu cho anh, có chút thấp thỏm, giải thích, "Vì trước đây chưa từng viết nên không có kinh nghiệm."
"Viết rất tốt." Cố Khải khen ngợi một cái dối trá.
Lưu Tiểu Niên liền 囧, "Anh mới nhìn đề mục mà."
"Đề mục này rất tốt." Cố khải đeo cái vẻ mặt nghiêm túc.
"Nhưng đề mục là tổ trưởng Khương viết." Lưu Tiểu Niên chột dạ, "Anh ấy bảo tên tôi nghĩ không phù hợp."
"..." Nịnh bợ còn nịnh sai chỗ, trong lòng Cố Khải đang dày vò Khương Đại Vệ, sửa em gái cậu!
"Thật ra thì đây là kết quả mọi người cùng thảo luận, ai cũng làm rất nhiều chuyện." Lưu Tiểu Niên tiếp tục giải thích.
"Nhân vật đặt ra rất thú vị." Cố khải tỉ mỉ đọc.
"Là ý của Bình Bình." Lưu Tiểu Niên trả lời.
... Cố tổng xoắn quẩy, mịa, lại khen nhầm!
"Nội dung chính rất rõ ràng, nội dung ẩn cũng rất bất ngờ."
"Ừm, là đề nghị của tổ trưởng."
"Phần thưởng nhiệm vụ có sáng tạo."
"Tiểu Mã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đó."
"Cảnh tượng cuối cùng..." Lời còn chưa nói hết, Cố khải đã thấy ánh mắt sáng ngời của Lưu Tiểu Niên, vì thế, cái thứ gọi là tiết tháo bị anh quẳng đi đâu mất, ca ngợi lên tận trời, "Rất tinh tế tỉ mỉ, hơn nữa hòa hợp với tất cả các nhân vật đồ họa, lại có thể đáp ứng nhu cầu của mọi người, thật là hoàn hảo!"
"Tiểu Nhã cũng tự thấy hài lòng." Lưu Tiểu Niên gật đầu đồng ý.
Đệch! Cố Khải có cảm giác bị lừa dối.
"Phần báo cáo này tốt vậy sao?" Lưu Tiểu Niên không yên tâm hỏi.
Cố Khải lật sang trang sau, nhíu mày, "Vì sao cảnh nhân vật thay đồ lại thế này?" Kỳ diệu vỡi, trò chơi hình chibi, loli đáng yêu mập mạp thế này, ai đói khát đến mức cho chúng nó thay đồ ngoài trời?
"Đây là ý của tôi." Lưu Tiểu Niên tự ti trả lời.
...
"Tốt lắm." Cố Khải chân thành khen ngợi.
"Vẻ mặt của anh lúc nãy không nói thế." Lưu Tiểu Niên cảm thấy thất bại.
"Thực sự, rất đặc biệt. Ít ra cũng... kính thích!" Cố Khải liều mạng tìm ra điểm tốt.
Mặt Lưu Tiểu Niên như đưa đám, thà đừng giải thích còn hơn. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì chứ, nghe như cậu bị biếи ŧɦái ấy!
"Để tôi sửa lại một lần nữa...." Lưu Tiểu Niên thấy mình có lỗi với mọi người, càng có lỗi với Cố Khải, áy náy chồng áy náy, thế là trước khi ra ngoài, cậu cúi chào Cố Khải rất trịnh trọng!
Cố tổng ngồi trên ghế hỗn độn trong gió. Mịa, em trịnh trọng thế là gì! Anh không phải là tượng liệt sĩ!
Đệch mọe, sao hôm nay đen dữ vậy!
Hôm nay tan tầm, Lưu Tiểu Niên gửi cho Cố Khải một tin nhắn ngắn, nói cậu phải tăng ca.
Vì vậy Cố tổng đành phải cùng tăng ca, đem lý do nói ra quả thực hay vô cùng!
Các đồng nghiệp đều hiểu cả mà~ Họ tới tấp thu dọn đồ đạc về nhà. Aigooo~ Văn phòng trò chơi thần thánh, sói đói tổng giám đốc và trợ lý thỏ con thần thánh!~ Đừng có chơi quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha~
Trời tối dần, trên hành lang thỉnh thoảng có tiếng bước chân chân của bảo vệ đi kiểm tra. Cố tổng ở trong phòng làm việc nhanh chóng chải chuốt đầu tóc trang phục. Xong xuôi, giả vờ bình tĩnh đi tới phòng làm việc của Lưu Tiểu Niên! Đêm khuya vắng vẻ, không một tiếng động. Đây quả là nơi bồi dưỡng gian tình hiệu quả! Cố Khải vừa đi vừa nghĩ, chút nữa gặp vợ yêu bé nhỏ nên nói gì trước nhỉ? Cậu khỏe không? Nghe ngu voãi chưởng! Hỏi cậu đang làm gì? Nghe như thiểu năng! Hỏi ăn cơm chưa? Nghe như cán bộ đầy tri thức và nghiêm túc thập kỷ trước, vừa nhìn thấy mặt đã hỏi vấn đề ăn uống!
Suy đi nghĩ lại hơn nửa ngày, Cố tổng quyết định, không nói gì, mỉm cười là được rồi! Toàn thế giới đều biết, anh đây cười lên trông vô cùng phong độ!
Thế là Cố tổng mang một nụ cười đặc trưng của đàn ông tinh anh, ưu nhã đẩy cửa vào.
Lưu Tiểu Niên đang xì xụp ăn mì tôm!
Cố tổng lần thứ hai cảm thấy Sparta! Đậu! Ông đây vì em chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, có hoa hồng rượu vang, còn có cả tiếng đàn violin, thế mà em lại ăn mỳ tôm! Sao lần nào cũng không chịu phối hợp thế!
"Cố tổng?" Lưu Tiểu Niên giật mình, "Sao anh chưa về?"
"Thấy đèn sáng, qua xem một chút." Cố Khải kéo ghế, ngồi cạnh cậu.
Ai cũng biết mỳ tôm rất là thần kỳ! Dù có thế nào vẫn tỏa ra mùi hương mê người! Mỳ bò kho thơm phức làm bụng anh sôi lên.
"Anh chưa ăn tối?" Lưu Tiểu Niên hỏi.
Cố khải gật đầu, đang chuẩn bị bảo đi nhà hàng ăn, Lưu Tiểu Niên đã nhanh chóng tìm một tô mỳ cho anh!
"Chưa thấy cái này bao giờ, hình như là vị mới." Lưu Tiểu Niên đi rót nước, "Không biết anh có thích hay không."
... Cố tổng không thể làm gì hơn là nuốt lời muốn nói vào bụng. Mịa, sao lại như vậy! Em không chịu hiểu ý anh gì cả!
"Tôi sửa lại rồi, không có cảnh ngoài trời nữa." Thừa dịp chờ mỳ chín, Lưu Tiểu Niên mở PPT cho anh xem.
"Kỳ thực cảnh ngoài trời cũng hay mà." Cố Khải nghiêm túc khen ngợi cậu, "Tôi nghĩ rồi, cảnh ngoài trời cũng hay lắm."
"Hay cái gì?" Lưu Tiểu Niên hỏi.
Sao anh biết! Nội tâm Cố Khải gào thét, đây là idea của em! Nếu là người khác, chắc chắn anh sẽ quát lại, nhưng đây là vợ yêu đó! Vì vậy anh đành hung ác ăn một miếng mì lớn!
Vị lạ trong miệng khiến anh phun mỳ ra ngoài!
"Á!" Lưu Tiểu Niên bị dọa, nhanh đưa khăn tay cho anh.
"Vị gì vậy!" Cố Khải mở một chai nước uống sạch, mịa, như vị axit sunfuric!
"Khang sư phụ hẹ..." Lưu Tiểu Niên ngừng nói, sau đó ngơ ngác nhìn gói mỳ.
Cố Khải nhìn gói mỳ... Đệch! Mỳ gà hẹ tây! Khang sư phụ thần kỳ vờ lờ!
"Chắc là... vị mới." Lưu Tiểu Niên chột dạ nhìn anh, "Xin lỗi, lúc mua tôi không chú ý."
"Không sao." Nếu lưỡi anh không mất cảm giác thì Cố Khải rất cảm ơn bát mỳ này. Anh sung sướиɠ mời vợ yêu, "Đi ra ngoài ăn với tôi đi."
"Không cần, tôi không đói." Lưu Tiểu Niên từ chối.
Cố Khải bất mãn nhìn cậu, em ăn mỳ mà kêu không đói cái gì!
"Tôi viết xong đã." Lưu Tiểu Niên giải thích, "Lát nữa ăn bánh quy là được."
"Không được!" Cố Khải nghiêm túc từ chối.
"Nhưng... á!" Lưu Tiểu Niên chưa dứt lời, cả tòa nhà tối đen, cậu sợ hãi kêu lên.
Đậu móa! Cố tổng quả thực kích động muốn khóc, ông chú phòng điện lực, tôi cảm ơn cả nhà ông!
"Tối quá!" Lưu Tiểu Niên không kịp thích ứng.
May là Cố tổng đã thích ứng, đây mọe nó là sức mạnh tình yêu! Anh nhìn bóng người mơ hồ kia, hung hăng ôm, đặt người lên bàn.
Cuối cùng cũng ôm được! Thực muốn khóc! Eo nhỏ thiệt là mềm!
"Cố tổng!" Lưu Tiểu Niên hoảng sợ.
"Đừng sợ, tôi ở đây." Cố Khải kiên định an ủi.
"Tôi không sợ." Lưu Tiểu Niên giãy dụa, "Anh để tôi ngồi lên gạt tàn rồi."
"..." Đệch! Phá tan bầu không khí! Cố Khải thả lỏng nhưng không buông tay.
"Chúng ta đi ra ngoài đi." Lưu Tiểu Niên đề nghị.
"Không!" Cố khải từ chối.
"Vì sao?" Lưu Tiểu Niên không hiểu.
Cố tổng rất tỉnh và đập chai, "Vì tôi sợ."
...
Lưu Tiểu Niên 囧.
"Đợi đến lúc có điện đi!" Cố Khải say mê, ôm chặt cậu.
"Ở đây không phải còn kinh khủng hơn sao?" Lưu Tiểu Niên không hiểu.
"Cậu chưa xem 'Hành lang kinh hồn' à?" Cố Khải nghiêm túc hỏi.
"Tôi mới xem 'Cưa điện kinh hồn'." Lưu Tiểu Niên thành thật trả lời.
"Cuối hành lang có lẽ sẽ có nữ quỷ chờ chúng ta!" Cố Khải dọa.
Lưu Tiểu Niên sợ run người.
"Cho nên chúng ta không đi ra." Cố Khải ôm cậu thật chặt, vô cùng sung sướиɠ!
"Ừ." Lưu Tiểu Niên trả lời, cọ chóp mũi vào ngực anh. Mùi nước hoa thực dễ ngửi.
Bốn phía yên lặng, im tới mức nghe được cả tiếng tim đập của hai người.
Điện cứ mất đi!
Cố Khải ảo tưởng.
Một giây sau....
Có điện.
(#‵′) 凸