Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 50

Biên Dĩ Thu tắt điện thoại, quay đầu nhìn về phía Hà Tự ngồi đối diện mình: “Cậu nói, Tiễn Thắng bây giờ đã vượt mặt ba cậu ta, ở nước ngoài buôn bán vũ khí, súng ống đạn dược?”

Hà Tự gật gật đầu, từ túi văn kiện lấy ra một tấm ảnh, tuy độ sắc nét không cao do góc chụp lén nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng thô kệch khác hẳn người đàn ông Phương Đông.

“Người đàn ông này, có ấn tượng không?”

Biên Dĩ Thu cầm tấm ảnh lật lên xem, xác định nói: “Người ngồi bên trái Tiễn Thắng trong tiệc mừng thọ Tiễn lão tam.”

Hà Tự đối với bản lĩnh gặp một lần sẽ không quên của y tỏ vẻ hâm mộ, ghen tị: “Nếu anh đọc sách, phỏng chừng bằng cấp còn cao hơn cả tôi.”

Biên Dĩ Thu phớt lờ hắn: “Nói xong chính sự rồi?”

Đương nhiên là chưa. Vì thế Hà Tự tiếp tục nói: “Người này là người thừa kế thứ ba của gia tộc Svoboda- nhà chế tạo vũ khí lớn nhất Tiệp Khắc. Hắn ta về nước cùng Tiễn Thắng, hẳn là danh nghĩa du lịch để khảo sát thực lực của Tiễn gia ở thành phố Z.”

“Người thừa kế thứ ba, nếu hắn không có bản lĩnh xử lý hai người thừa kế trước, thì cái chuyện thừa kế gia tộc này căn bản không diễn ra.”

“Cho nên hắn ta mới cần dựa vào Tiễn gia để mở rộng thị trường sang Trung Quốc, nếu có thể hợp tác cùng ba mẹ Tiễn, địa vị của hắn ta trong gia tộc hẳn cùng sẽ càng thêm kiên cố.”

Biên Dĩ Thu vuốt cằm suy tư một lát, hỏi một vấn đề mấu chốt: “Chuyện này cùng với lô đất 7-15 có liên quan gì?”

“Kỳ thật tôi cũng không điều tra được vì sao cậu ta nhất quyết muốn lô đất này, nhưng tôi cảm thấy ý nguyện của tên tiểu tử này không đặt ở đây.”

“Nói thử suy nghĩ của cậu xem.”

“Trước đó trong điện thoại anh có nói với tôi, Tiễn Thắng không định làm bất động sản, cũng không định mở khách sạn, cậu ta chỉ là đơn thuần muốn lô đất kia?”

“Đúng. Cậu ta đã nói như thế.”

“Tôi cũng không thể lý giải được, vì cậu ta không muốn cho chúng ta xây dựng khách sạn?”

“Tốn nhiều công sức vậy chỉ để quấy nhiễu một hạng mục khách sạn, tốn thất cũng quá cao đó…..” Lời còn chưa dứt, trong đầu Biên Dĩ Thu chợt lóe lên một ý nghĩ, “Từ từ đã, không muốn xây khách sạn……Thì phải nói đến, sau khi xây khách sạn có thể gây ảnh hưởng hay trở ngại gì đến cậu ta? Cậu nói sau khi xây khách sạn xong, xung quanh bán đảo thì ảnh hưởng lớn nhất là cái gì?”

“Lượng người đến.” Hà Tự không chút nghĩ ngợi trực tiếp trả lời.

Vịnh bán đảo sau lưng là biển, trước mặt là biển, phong cảnh tuyệt hảo, có bờ cát riêng, sơn cốc có đủ ô-xi, nguyên bản hạng mục này chính là dựa theo hình thức của khu du lịch Cao Đoan mà tạo ra. Hơn nữa vài năm gần đây, công viên hải dương cách đó không xa có lượng khách du lịch tăng cao, khách sạn trong khu du lịch căn bản khong đủ cầu, có thể thấy một khi khách sạn bán đảo xây xong bắt đầu đi vào sử dụng, số lượng du khách sẽ chen chúc tới. Tất cả các công ty tham gia đấu thầu đều phi thường rõ ràng, cho nên một đám người mới quyết liệt tranh giành miếng thịt béo bỡ này.

“Đúng, lượng người đến.” Biên Dĩ Thu lẩm bẩm tự nói, “Cho nên không phải cậu ta sợ chúng ta xây khách sạn, mà cậu ta sợ khách sạn của chúng ta làm cho chỗ đó trở nên náo nhiệt hơn.”

Hà Tự nhanh chóng đuổi theo lối suy nghĩ nhịp nhàng của y, vô cùng ăn ý mà liếc nhìn y một cái: “Anh nói là……”

Biên Dĩ Thu sâu khó lường mà cười cười: “Nếu quả thật cậu ta cùng gia tộc Sư Bo Da kia…….”

Hình tượng sâu hiểm khó dò nháy mắt sụp đổ, Hà đại luật sư một đầu hắc tuyến sửa lời y: “Gia tộc Svoboda.”

“Gia tộc gì?”

“Gia tộc Sư Vo Bo Da.”

“Sư Bo Da cũng không khác lắm mà.”

“….Anh nói trọng điểm đi.” Hà Tự bỏ qua chủ đề đó.

“Nếu cậu ta thật sự kinh doanh súng ống cùng gia tộc Sư Vo Bo Da, thì cậu phải tìm một nơi vừa thuận tiện cho việc lấy hàng, lại vừa đủ bí mật để cất giữ mớ súng ống này. Cậu đoán xem, có khả năng nó ở gần bán đảo không?”

Nếu phỏng đoán này được thành lập, vậy động cơ Tiễn Thắng không tiếc số tiền lớn để mua lô đất 7-15 cũng được lý giải. Dù sao lượng người đến đây quá mức dày đặc, khả năng bí mật bị bại lộ càng lớn hơn.

Nhưng đây chỉ là phỏng đoán thôi, liệu Tiễn Thắng hiện có hợp tác với gia tộc Svoboda hay không vẫn còn được thảo luận, gần bán đảo có kho cất giữ súng ống của cậu ta hay không cũng chưa biết được, về vị trí cụ thể là ở đâu, càng không dễ dàng tra được. Nhưng có thể xác định chính là, dã tâm của Tiễn Thắng so với ba cậu ta quả thật không chỉ lớn hơn một chút.

Bọn họ đã sớm nói qua khẩu vị của tiểu tử này không nhỏ, nhưng không nghĩ đến chủ ý liên quan đến súng ống, cái này còn cao cấp hơn ba cậu ta khi còn trẻ làm trùm buôn bán ma túy nữa.

Biên Dĩ Thu kêu Hà Tự tiếp tục thăm dò, phạm vi cách vịnh bán đảo hơn mười dặm hoặc vùng núi cũng không được bỏ qua. Chỉ có nắm trước bảy tấc của đối phương, thì lần giằng co tiếp theo mới không bị người ta khống chế.

Hai người lại hàn huyên một lát, Hà Tự nghe nói Kha Minh Hiên đến đây, vì sợ phải ăn cẩu lương, nhanh chóng chấm dứt đề tài rồi đứng dậy rời đi. Đi tới cửa đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nói với Biên Dĩ Thu: “Đúng rồi, tôi còn tra được chuyện này mà quên nói với anh.”

Biên Dĩ Thu ngồi tựa vào sô pha xem xét liếc mắt nhìn hắn một cái: “Tiễn Thắng một đêm làm mấy lần?”

Hà Tự cười ha ha: “Một đêm làm mấy lần thì tôi không biết, nhưng gần đây cậu ta lên giường với ai thì tôi tra được.”

Biên Dĩ Thu nhíu mày, ý bảo đừng có thừa nước đυ.c thả câu. Vì thế Hà Tự nói thẳng ba chữ: “Lâm Gia Ngạn.”

“Ai?” Không thể không nói cái tên này quả thật làm cho y thập phần ngoài ý muốn, Tiễn Thắng sao lại cùng một chỗ với Lâm Gia Ngạn?

“Đàn em* của Kha thiếu gia, con trai độc nhất của Chính ủy lâm trường quân khu. Anh biết không?”

*Bản gốc là 发小:

từ địa phương của Bắc Kinh dùng để chỉ những người mà cha mẹ quen biết nhau, chơi chung từ nhỏ, kiểu như tiếng Việt mình thì đó là thanh mai trúc mã.

“Có quen.” Biên Dĩ Thu cười lạnh, mẹ nó rất quen nữa là khác.

Hà Tự tiếp tục nói: “Tra được người này chỉ do ngoài ý muốn, tôi không quá xác định sau lưng chuyện Tiễn Thắng buôn bán súng ống có người của quân đội hay không…….Anh biết tôi muốn nói gì mà, nếu nói như vậy, chúng ta gặp phiền toái rồi.”

“Hẳn là không có đâu.” Tuy rằng không có cảm tình gì với Lâm Gia Ngạn, nhưng trực giác của Biên Dĩ Thu cho rằng cậu ta không phải người táo bạo như vậy “Nếu có người của quân đội nhúng tay vào, Tiễn Thắng còn cần dùng tiền của mình mà mua lô đất trên tay tôi à? Tùy tiện nói tên một người có tiếng, có thể làm cho Cửu An ngưng khai phá cùng thi công hạng mục bán đảo rồi.”

Hà Tự ngẫm lại cũng có đạo lý, nói “Không có thì tốt rồi”, xoay người ra khỏi cửa, để lại một mình Biên Dĩ Thu một mình đợi trong phòng, vô cùng khổ não suy nghĩ một vấn đề cực kỳ nghiêm túc: lát nữa gặp Kha Minh Hiên, có nên nói chuyện của Lâm Gia Ngạn hay không?

Tuy rằng y không biết tại sao Tiễn Thắng cùng Lâm muội muội đồng sản cộng chẫm, cũng không biết hai người này rốt cuộc là thật lòng thật tâm hay là gặp dịp thì chơi, nhưng Kha Minh Hiên cùng Lâm Gia Ngạn cùng nhau lớn lên, hắn đối với cậu ta tương đối chiếu cố, để ý, nhưng chuyện Tiễn Thắng làm bây giờ lại phạm pháp, nếu thật sự để Lâm muội muội dính líu quá nhiều với hắn ta, đến lúc đó chỉ sợ khó tách ra.

Nhưng y đối với Lâm Gia Ngạn quả thật không có cảm tình gì, muốn y nói về loại tiểu thiếu gia không biết nhân gian khó khăn, thế đạo hiểm ác thế nào để cậu ta chịu chút đau khổ, giáo huấn thật lâu, bằng không để y học cả đời không cần chơi cũng được.

Nhưng buôn lậu súng ống dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, nếu Lâm Gia Ngạn bị bỏ tù, Lâm gia tám phần cũng sẽ bị liên lụy, mà quan hệ của Kha gia cùng Lâm gia rất thân, có gặp ảnh hưởng hay không?

Còn rối rắm chưa ra được đáp án, Kha Minh Hiên lại gọi điện đến, nói đang đỗ ở cửa Danh Nhân, kêu y trực tiếp đi ra ngoài.

Trên đường về nhà, Biên Dĩ Thu như thể vô tình hỏi một câu: “Hôm nay quay về đại viện có gặp Lâm muội muội của anh không?”

Trong lòng Kha Minh Hiên lộp bộp một cái, nghĩ thầm sao đột nhiên người này lại hỏi về Lâm Gia Ngạn? Chẳng lẽ chuyện ảnh chụp bị bại lộ? Không đúng, ngoại trừ Lâm Gia Ngạn, Nguyễn Thành Kiệt cùng chính hắn, sẽ không có người thứ tư biết ảnh chụp kia là do Lâm Gia Ngạn làm lộ ra. Mặt khác hai người hẳn là không xuất hiện cùng nhau, trừ phi bản thân mình nói mớ để lộ, bằng không việc này y sẽ tuyệt đối không biết.

Nhưng để an toàn, Kha thiếu gia vẫn quyết định thành thật trả lời: “Gặp, em ấy vội vã ra khỏi nhà, không nói câu nào.”

Biên Dĩ Thu may mắn hai người không nói câu nào, bằng không sống chết của Lâm Gia Ngạn y có thể mặc kệ.

“À, em có việc phải nói với anh.”

Đột nhiên trịnh trọng lạ thường như vậy, nội tâm Kha Minh Hiên càng không yên. Hắn nhớ tới Biên Dĩ Thu từng nói “Tốt nhất đừng để em biết anh gạt em”, đột nhiên sau gáy có chút ớn lạnh.

“Lâm muội muội của anh gần đây có lên giường với một anh người tình.” Biên Dĩ Thu nói xong thấy Kha Minh Hiên không có phản ứng gì, đặc biệt giấu đầu hở đuôi mà bổ sung, “Em cũng không cho người theo dõi cậu ta, chỉ dò ngoài ý muốn mà bắt gặp.”

Nguyên bản Kha Minh Hiên vẫn nghĩ đến chuyện ảnh chụp, nghĩ nửa ngày vậy mà lại sai phương hướng, trong lúc cảm giác như trút được gánh nặng lại cảm thấy làm người tốt nhất vẫn nên thành thật, bằng không sẽ dễ dàng chột dạ.

Hắn nhẹ nhàng thở ra: “Chuyện này có liên quan gì tới anh?”

Biên Dĩ Thu nói thầm: “Cậu ta không phải đàn em của anh à?”

Kha Minh Hiên quay đầu nhìn y một cái, nghĩ thầm Biên lão đại từ khi nào lại quan tâm đến đàn em của hắn đến vậy? Lại còn là một đàn em từng tràn đầy địch ý đối với y.

Biên Dĩ Thu thấy không được tự nhiên, ho khan một tiếng: “Người kia……Không tốt lắm.”

Kha Minh Hiên dời ánh mắt về phía trước, không chút để ý hỏi: “Không tốt thế nào? Còn có thể kém hơn em à?”

“Kém xa em nhé.” Biên Dĩ Thu cực kỳ thành khẩn trả lời xong, mới phát hiện hình như có chỗ nào không đúng: “Anh có ý gì hả, Biên đại gia của anh rất kém cỏi sao?”

Kha Minh Hiên vui vẻ cười ra tiếng, đánh tay lái quẹo vào tiểu khu Quân Lâm Thiên Hạ: “Vấn đề này về nhà chúng ta lại thảo luận nhé.”

Mà trên một con đường khách cách Quân Lâm Thiên Hạ tầm mấy km, Tiễn – kém cõi hơn Biên lão đại- thiếu gia cũng đang lái xe đưa Lâm Gia Ngạn về nhà.

Bởi vì sự xuất hiện của Nguyễn Thành Kiệt, ăn cơm cũng không có khẩu vị. Lâm Gia Ngạn tính khí lớn, từ lúc lên xe cũng không nói nhiều. tiễn Thắng một tay giữ tay lái, một tay đưa qua xoa mặt y, bị Lâm Gia Ngạn hất ra.

Mu bàn tay vừa nóng vừa đau, Tiễn Thắng trực tiếp nở nụ cười: “Rốt cuộc là người nào mới có thể nuông chiều em đến độ tính tình thiếu gia thế này hả?”

“Liên quan đến anh cái rắm.” Lâm Gia Ngạn cũng không nhìn hắn cái nào.

“Đúng rồi không liên quan đến anh đánh rắm, là liên quan đến chuyện em “đánh rắm” à.” Tiễn Thắng quay đầu nhìn y, tầm mặt từ gương mặt tinh xảo, xinh đẹp kia trượt xuống cặp mông đang ngồi tựa vào ghế, “Vẫn nên nói, em thích anh ở trên giường trừng phạt em, cho nên cố ý chọc giận anh?”

Lâm Gia Ngạn lạnh lùng nở nụ cười: “Họ Tiễn anh, xem lại bản mặt anh đi.”

Tiễn Thắng vô cùng phối hợp mà sờ sờ mặt mình “Xem ra em rất thích khuôn mặt này, anh tạm thời giữ lại nhé.

Lâm Gia Ngạn thật sự không biết nên nói gì.

Lái xe đến đường Ngọc Sơn, cách đại viện khoảng 200 mét thì dừng lại. Lâm Gia Ngạn tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, phát hiện cửa không mở được. Quay đầu trừng mắt nhìn Tiễn Thắng không nói lời nào, Tiễn Thắng tựa tiếu phi tiếu mà nhìn y: “Xuống như vậy thôi à?”

Lâm Gia Ngạn buông tay nắm cửa, túm áo Tiễn Thắng kéo đến trước mặt mình, cơ hồ chỉ chạm nhẹ vào môi hắn: “Được rồi chứ?”

“Đương nhiên không được.” Tiễn Thắng nói xong tay chụp lấy gáy muốn lui ra của y, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ vói vào khoang miệng y, vừa mạnh vừa bạo mà chiếm đoạt đầu lưỡi y rồi hôn sâu.

Lâm Gia Ngạn bị hắn hút đến độ đầu lưỡi tê rần, tay chống lên vai hắn muốn đẩy ra, mà cánh tay Tiễn Thắng nắm lấy y như tường đồng vách sắt, không nhúc nhích tí nào, mãi cho đến khi miệng bị hôn đến độ không còn chút dưỡng khí nào mới buông ra.

Lâm Gia Ngạn ghét bỏ mà dùng tay lau lau miệng, mở cửa xe cũng không thèm quay đầu lại nhìn mà đi thẳng về phía đại viện.

Tiễn Thắng nhìn thấy dưới ánh đèn đường, thân ảnh cao to của người nọ càng lúc càng xa, cũng không nhưng thường lệ lái xe chạy đi ngay, mà là gọi một cuộc điện thoại, kêu người điều tra chi tiết về Lâm Gia Ngạn.

Người nhận điện thoại vô cùng ngoài y muốn: “Lâm Gia Ngạn? Tiểu mỹ nhân gần đây mày mê đắm đuối đấy à? Ba của cậu ta không phải là sĩ quan bộ đội hậu cần bình thường thôi sao, có gì hay để tra đâu.”

“Mày tra xong thì nói cho tao biết, cha cậu ta rốt cuộc là ai?”

“Xem ra tiểu mỹ nhân chưa nói thật với mày à.”

“Còn có cái người tên Minh Hiên nữa, mày cũng tra luôn một thể đi.”

“Cái gì Minh Hiên? Họ gì?”

Tiễn Thắng bị gã hỏi, hắn cũng chỉ nghe lúc Lâm Gia Ngạn ý thức không rõ mà gọi ba tiếng “Anh Minh Hiên”, ngoài ra tin tức khác đều không biết.

“Tao cũng không rõ, bạn của Lâm Gia Ngạn, mày dựa theo mạng lưới quan hệ xung quanh cậu ta mà thăm dò thử xem.”

“Được, để tao xem thử. Bất quá mày nói cũng không rõ ràng, tao không chắc mình có thể tra được nhiều ít đâu.”

“Có thể tra ít nhiều gì cũng được.”

Tắt điện thoại, tầm mắt lại dời về phía cổng đại viện, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh kia nữa, tài tình quay đầu xe rời đi.

Lâm Gia Ngạn làm việc ở Cục Giám sát Chất lượng, chức vụ là một khoa viên bình thường, tuy rằng cùng ăn vài lần, cùng bắn vài pháo, anh bạn nhỏ này tỏ ra ngạo mạn, xấu tính vượt xa chức vụ của mình, nhưng Tiễn Thắng vẫn cảm thấy y đại khái là bị người nhà chiều hư —— Nhưng mà cũng rất ưa nhìn, có chút nóng nảy nhưng cũng rất năng động.

Nhưng y lại quen biết Nguyễn Thành Kiệt, hơn nữa tên họ Nguyễn đối với y cũng rất khách khí.

Chuyện này thú vị như thể một chú mèo hoang nhỏ cùng một chú sư tử già cùng nhau chơi đùa vậy.

Tốt nhất đừng để anh biết em cùng tên họ Nguyễn kia một chân.

Tiễn Thắng nửa thật nửa nửa giả mà nghĩ như vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.

Bất quá Tiễn thiếu gia không nghĩ đến, người mà mình giao điều tra danh tính của Lâm Gia Ngạn còn chưa rõ, tên họ Nguyễn đã tìm tới cửa.Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên nhân Tiễn Thắng muốn lô đất kia mấy người đoán được hông? Chắc chắn không ai đoán được đâu. Đào gia thích dáng vẻ mấy người đoán hông được ý đồ của tui cơ~~~ Aigu, Đào gia tui đã chơi một ván cờ hơi bị lớn á, sau đó chắc tự mình choáng luôn quá =)))