Cuối cùng cũng không bàn ra kết quả gì, Biên Dĩ Thu nói cổ phần công ty có thể hỗ trì, nhưng phải ước lượng lại tỷ lệ sở hữu cổ phần dựa trên giá trị thị trường của hai bên, dù sao nửa điểm tiện nghi cũng không muốn chiếm.
Kha Minh Hiên bị câu than vãn nửa thật nửa giả của y làm cho trong lòng biến thành một mảnh mềm mại, lập tức bị cơn tức giận giày vò, nghĩ thầm nếu anh với em đồng giá hỗ trì, mới thật sự có bệnh đó.
Bùi Tư Viễn hỏi hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, hắn còn có thể nghĩ gì đây? Bất quá là muốn lúc ngả bài có thể có nhiều lợi thế hơn với người nhà. Nếu Cửu An trở thành cổ đông lớn thứ hai của Hòa Thịnh, hai nhà Kha Phùng cho dù không chấp nhận quan hệ của hai người bọn họ sẽ đối phó với Biên lão đại, thế nào cũng sẽ lo lắng có gây ảnh hưởng tới Hòa Thịnh hay không. Cho nên 19% thì sao chứ? Hắn còn ngại quá ít kia kìa.
Nhưng lý do này hắn không thể trực tiếp nói với Biên Dĩ Thu, với tính tình kia của Biên đại gia, phỏng chừng nghe xong không chỉ không đồng ý hỗ trì cổ phần công ty, trực tiếp chia tay với hắn cũng có khả năng rất lớn —– y sẽ là người vì tình yêu mà ủy khúc cầu toàn sao? Kha thiếu gia quả thật không chắc.
Tan tầm vào thứ 6 thì nhận được điện thoại của mẹ, mở miệng liền hỏi Kha Minh Hiên có phải bận đến độ quên mình còn có một cái nhà hay không.
Kha Minh Hiên cười dỗ bà: “Sao có thể chứ, đêm qua con còn mơ thấy mẹ làm chân giò kho tàu, thèm chết con, tối nay sẽ về thăm mẹ.”
Phùng Thục Nhàn lại tức giận: “Con là nhớ mẹ con hay nhớ chân giò hả!” Sau đó tức giận cúp điện thoại, quay đầu liền giao dì giúp việc nhanh chóng đi mua chân giò.
Kha Minh Hiên nhắn cho Biên Dĩ Thu một tin, nói tối nay phải về đại viện một chuyến, không cần đón hắn ăn cơm. Qua 30 phút, Biên Dĩ Thu mới nhắn lại hai chữ: “Đã biết.”
Vừa mới lái xe đến đại viện, đã thấy Lâm Gia Ngạn từ bên trong vội vàng đi ra, nhìn không chớp mắt, cũng không để ý đằng trước có chiếc xe.
Nguyên bản muốn hạ kính xe xuống chào hỏi, lại cảm thấy không có gì hay để nói. Nghĩ thoáng qua như thế, Lâm Gia Ngạn đã đi qua khỏi xe hắn.
Kha Minh Hiên từ kính chiếu hậu nhìn thấy y leo lên một chiếc xe màu đen có rèm che đậu ven đường, nhưng không thấy được người trong xe, cân nhắc chắc là bạn bè khác của y, cũng không nghĩ nhiều, đánh tay lái chạy đi.
Lâm Gia Ngạn mới vừa ngồi vào ghế phó lái, còn chưa kịp thắt dây an toàn, đã bị người kia kéo vào trong ngực hôn một cái thật mạnh.
Bởi vì đây là ở trước cửa nhà mình, loại nơi mẫn cảm như đại viện quân khu, Lâm Gia Ngạn cảm thấy không phù hợp, tính tình thiếu gia nổi lên mà đánh vào mặt người nọ, thần sắc lạnh lùng.
“Đây là chỗ nào chứ? Ít có mẹ nó nổi điên đi. Lái xe.”
Người nọ bị đánh cũng không buông y ra, kéo vòng eo thon gầy của y lại gần rồi hôn lên miệng y một cái thật vang: “Mấy ngày không gặp móng vuốt càng ngày càng lợi hại ha, ngao Tây Tạng anh nuôi cũng chưa có năng lực vậy đâu. Sao nào, đánh anh tới nghiện rồi à?”
Câu cuối cùng không biết làm cho Lâm Gia Ngạn nhớ tới cái gì, sắc mặt lại càng không tốt, nâng tay lên ngăn người kia, xoay người thắt dây an toàn, thuận tiện còn sửa sang lại quần áo của mình: “Không phải muốn đi ăn cơm à? Có đi hay không?”
Người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn động tác của y, đầu lưỡi cọ xát vào lợi làm cho chỗ nào đó dưới khuôn mặt vừa bị tát, khóe môi hơi mở lộ ra một nụ cười sâu xa: “Ăn cơm cái gì chứ, ăn em trước.”
Chiếc xe màu đen có rèm che đỗ trước cửa khách sạn, chìa khóa giao cho nhân viên phục vụ, hai người một trước một sau tiến vào sảnh lớn, từ trong phòng đi ra đã là 3 tiếng sau.
Cả người Lâm Gia Ngạn như nhũn ra, sắc mặt ửng đỏ, bước vào thang máy còn ý thức mà kéo kéo áo, che đi dấu hôn loang lổ trên cổ áo.
Người đàn ông kia ấn nút xuống tầng trệt, đưa tay ra ôm thắt lưng y.
Trong thang máy không có người khác, Lâm Gia Ngạn cũng không có khí lực già mồm với hắn, sức nặng cả cơ thể cơ hồ đều dựa vào cánh tay của hắn.
Khi đến nhà hàng trên tầng sáu, cả hai bước ra khỏi thang máy, đi ngang qua mấy người khách đang đứng bên ngoài. Mới đi về trước chưa được hai bước, Lâm Gia Ngạn đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, thanh âm còn tương đối quen thuộc.
Cả người y cứng đờ, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nho nhã vô cùng lừa người của Nguyễn Thành Kiệt.
Nguyễn Thành Kiệt nghiền ngẫm cánh tay người tay người nọ còn đặt trên thắt lưng y, tầm mắt cuối cùng cũng đặt trên người y, “Đã lâu không gặp. Vị tiên sinh này hơi lạ mặt, không giới thiệu một chút sao?”
Lâm Gia Ngạn không muốn phản ứng lại hắn, nhưng nút thắt nhiều năm bày ra ở chỗ này, sau lưng Nguyễn Thành Kiệt còn mấy người nam nữ không rõ thân phận, thoạt nhìn hình như là bạn bè làm ăn, y cũng không thể làm trò trước mặt người khác làm mất mặt tổng tài Hoa Thụy. Vì thế dù tâm không cam lòng không muốn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không gần gũi nhưng cũng không xa cách, đơn giản giới thiệu: “Tiễn Thắng, bạn của tôi.” Nói xong quay lại nói với Tiễn Thắng, “Vị này chính là Nguyễn tổng của Hoa Thụy.”
Chỉ nói tên, ngay cả hai chữ “bạn bè” cũng lược bỏ, Nguyễn Thành Kiệt cũng không để ý, nhưng ở trong lòng Tiễn Thắng đã rẽ sang chỗ khác, bất quá hình như phương hướng có chút không đúng.
Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà cười cười với Nguyễn Thành Kiệt, tay đặt trên lưng Lâm Gia Ngạn dùng chút lực kéo người vào trong ngực mình, Lâm Gia Ngạn đứng không vững, liền bổ nhào về phía hắn.
“Nguyễn tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lâm Gia Ngạn mặt đỏ như máu, không phải vì thẹn thùng, mà là vì mình bị Nguyễn Thành Kiệt nhìn rồi chê cười, lại không thể vùng vẫy quá mạnh, nếu thu hút những người khác lại đây, thật con mẹ nó đẹp mặt.
Nguyễn Thành Kiệt tự nhiên nhìn ra Tiễn Thắng hiểu lầm mình, cũng không giải thích, vươn tay cùng hắn bắt tay một cái tượng trưng, nói: “Rất vui được gặp.”
Hai bên khách khí hai câu rồi tách ra, Lâm Gia Ngạn mặc kệ Tiễn Thắng mà đi về phía nhà hàng, Nguyễn Thành Kiệt xoay người cùng bạn bè bước vào thang máy.
“Tên Tiễn Thắng sao lại nghe quen tai quá nhỉ?”
Người đàn ông nọ đứng bên cạnh hắn: “Ông chủ tàu đánh bạc Bạch Sa Hào ở vùng biển quốc tế năm ngoái, hình như cũng tên Tiễn Thắng.”
“Bạch Sa Hào?” Nguyễn Thành Kiệt cong khóe môi, “Thì ra là cậu ta.”
Tuy rằng Tiễn Thắng ở nước ngoài nhiều năm, vừa trở về không lâu, danh tiếng cũng không tính là vang dội, nhưng chiến thuyền Bạch Sa Hào đã nổi tiếng trong giới thượng lưu ở thành phố Z một thời, Nguyễn Thành Kiệt cùng bạn bè cũng có đến đó chơi vài lần. Chỉ là không biết vì lý do gì, mở còn chưa tới nửa năm, Bạch Sa Hào kinh doanh vô cùng hưng thịnh đột nhiên biến mất trên vùng biển quốc tế, khiến cho đám phú nhị đại tìm khắp nơi cũng không tìm được một chỗ mới mẻ để tiêu khiển.
Nguyễn Thành Kiệt hỏi: “Sao đột nhiên Bạch Sa Hào lại biến mất?”
Người nọ trả lời: “Nghe nói là bị kẻ thù ngáng chân, cụ thể là sao thì tôi không rõ.”
“Chuyện này cũng không có gì không rõ cả.” Một người khác lại tiếp tục câu chuyện, “Tiễn gia nguyên bản bất hòa với Lê Cửu, đấu tranh gay gắt mấy chục năm, Lê Cửu chết đi, có thể hắn cảm thấy đứa con nuôi kia của lão không dùng được, cho nên mới ngầm tìm Cửu An gây không ít phiền toái, họ Biên không đáp trả lại mà được à…..”
“Từ từ đã.” Nguyễn Thành Kiệt đột nhên nghe được từ mấu chốt, “Anh nói người đối đấu với Tiễn gia, là Cửu An?”
“Chuyện này căn bản không phải bí mật.”
Người nọ vừa mới nói đã bắt đầu đáp trả: “Chúng ta cũng không phải hắc bang hỗn tạp, ai mẹ nó quản mấy cái ân ân oán oán của mấy tên côn đồ chứ.”
“Hai người này cũng không phải côn đồ……..”
Nguyễn Thành Kiệt cắt ngang lời hắn: “Nói cách khác, Bạch Sa Hào là bị Biên Dĩ Thu phá hỏng?”
Đang nói, thang máy đến tầng một. Người nọ vừa đi vừa nói chuyện: “Việc này ngay cả Tiễn gia cũng không có chứng cứ xác thực, bất quá tám chín phần mười là như thế.
Nguyễn Thành Kiệt nghĩ thầm đúng là một đám bệnh hoạn. Kha Minh Hiên tìm Biên Dĩ Thu đã làm cho hắn mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Lâm thiếu gia tâm cao khí ngạo vậy mà cũng tìm một tên hắc bang hỗn tạp, nhưng còn là đối thử một mất một còn của Biên Dĩ Thu. Đây là y không cam lòng, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ à?
Chuyện này thật đúng là có ý tứ đó.
Lâm Gia Ngạn không hề không cam lòng, cũng không tồn tại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Nguyễn Thành Kiệt nói như vậy quả thật oan uổng cho y. Y cho đến bây giờ cũng không biết Tiễn Thắng đối đầu với Biên Dĩ Thu, thậm chí y cũng không biết Tiễn Thắng đang làm gì.
Y cũng chỉ là ở quán bar uống rượu sau đó nhận nhầm người, mạc danh kỳ diệu cùng Tiễn Thắng 419, không nghĩ tới từ nay về sau lại bị tên vô lại này quấn lấy. Cũng không biết hắn điều tra thế nào được địa chỉ cùng cơ quan của mình, nhưng gió mặc gió, mưa mặc mưa ở trước mặt y xoát cảm giác tồn tại hơn một tháng ——- đi làm ra cửa đại viện nhìn thấy hắn, tan tầm về nhà cũng thấy hắn ở cổng cơ quan, cùng bạn bè đi nhà hàng ăn cơm cũng có thể tình cờ gặp, cùng bạn học đi KTV cũng có thể gặp hắn, đi dạo phố mua đồ này nọ thì hắn cũng xuất hiện giúp y thanh toán.
Lâm Gia Ngạn thật sự không nhịn được nữa, rốt cuộc hỏi hắn đang làm gì. Người kia cười đến vô cùng ôn hòa vô hại, nói với y ba chữ: “Theo đuổi em.”
Y không chút suy nghĩ mà tát một cái, khinh miệt mà cười lạnh một tiếng: “Theo đuổi tôi? Anh cũng xứng à?”
Tiễn Thắng túm trụ tay y, trực tiếp đè y trên tường, mưa rền gió cuốn mà hôn y đến độ tay chân nhũn ra, dùng hành động thực tế nói cho y biết, bản thân mình rốt cuộc xứng hay không xứng.
Sau đó, Lâm thiếu gia ở trên giường bị làm đến chết đi sống lại, ngay cả khí lực để nghĩ xứng hay không xứng cũng không có. Dù sao không phải người kia, có lẽ làm với ai cũng giống nhau. Chỉ cần có thể làm cho vết thương đầm đìa máu tươi trong lòng y không đau nữa, là ai cũng được.
Lúc ăn cơm, Tiễn Thắng như thể vô tình hỏi y cùng vị Nguyễn tổng vừa rồi có quan hệ gì, Lâm Gia Ngạn vừa ăn canh, mí mắt cũng không nâng mà trả lời: “Không có quan hệ gì, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Nghe được câu chỉ là bạn bè bình thường của y mà cả người cứng ngắc? Hắn không tin.
“Em xác định không phải là tình nhân à?”
Lâm Gia Ngạn cảm thấy suy đoán này của y có chút bất khả tư nghị, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy một hai câu cũng không thể nói rõ, cuối cùng không mặn không nhạt nói một câu: “Tôi không có nhiều tình nhân như vậy.”
“Cũng đúng.” Tiễn Thắng có sở trường tự làm cho bản thân không thoái mái “Em có “Anh Minh Hiên” đã đủ gϊếŧ hết các tình nhân khác rồi.”
Nồi nào nên mở, nồi nào không nên mở, Tiễn thiếu gia quà thật là tự tìm đường chết. Nhưng không có cách nào khác, mặc cho ai ở trên giường nghe người mình thích trong lúc ý loạn tình mê mà kêu tên người khác, trong lòng đều có bóng ma tâm lý. Mỗi lần nhắc tới, mẹ nó như tự ngược vậy, nhìn thấy Lâm Gia Ngạn yêu không được mà thống khổ, còn có chút kɧoáı ©ảʍ.
Lâm Gia Ngạn quả nhiên thay đổi sắc mặt, chiếc thìa đập mạnh vào bát súp nghe giòn tan.
“Đúng vậy, trong lòng tôi cũng chỉ có anh Minh Hiên thôi, anh khó chịu thì có thể cút ngay bây giờ.”
Vì thế Tiễn Thắng đứng dậy, không nói hai lời mà thật sự “cút.”
Lâm Gia Ngạn tức đến độ thiếu chút nữa đã lật bàn.
Tiễn thiếu gia đi đến cửa thang máy, rồi lại quay trở về, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, coi như không có chuyện gì mà tiếp tục ăn cơm.
Lâm Gia Ngạn hỏi: “Không phải anh cút rồi à?”
Tiễn thiếu gia trả lời: “Anh cút rồi thì ai chở em về? Em còn khí lực ra ngoài đón xe sao?”
Lâm Gia Ngạn hoàn toàn nổi giận: “Bổn thiếu gia không về!”
Tiễn thiếu gia lại đáp: “Anh đây càng không thể cút. Ai biết lúc anh cút rồi, em lại uống rượu rồi vào phòng với ai?”
“……” Lâm Gia Ngạn nghĩ thầm tên vương bát đản họ Tiễn này sao lại đáng ghét vậy chứ.
Vương bát đản họ Tiễn lại nghĩ rằng một ngày nào đó lão tử nhất định phải gϊếŧ chết anh Minh Hiên kia.
Kha Minh Hiên hồn nhiên chưa phát hiện bản thân mình đột nhiên lại kéo nhiều hận thù đến như vậy, mới từ trong nhà ăn uống no đủ đi ra, vừa đi vừa đặt điện thoại bên tai hỏi một câu: “Em ở đâu?”
Nghe được đối phương trả lời, hắn bỏ điện thoại vào túi áo, lưu loát lái xe ra khỏi đại viện, nhanh chóng đi về hướng câu lạc bộ danh nhân.Tác giả có lời muốn nói:
Couple Tiễn Lâm này là hồi đầu tui đã định viết rồi, bởi vì Tiễn thiếu gia không có nhiều đất diễn, cho nên không có cơ hội viết ra, cũng không phải tới bây giờ mới đột ngột có ý tưởng.
Kiểu này tui cũng không thích lắm, nhưng hắn có quan hệ rất lớn đến nội dung phía sau của truyện, cho nên tránh cũng không được.