Hơn ba năm, hơn 1095 ngày, nói thì rất ngắn nhưng nỗi nhớ lại gặm nhấm người ta đến mức gầy yếu, không còn tí sức lực. Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, nhìn con trai của cô nhưng lại mang tất cả những đường nét của anh: từ đôi mắt hai mí đến sống mũi thẳng rồi đôi môi mỏng kia đang say giấc ngủ, cô nhớ anh thật nhiều. Nhớ từ hình dáng đến từng cử chỉ hành động của anh. Cô nhớ tất cả mọi thứ thuộc về anh, nhưng nhớ nhất có lẽ là một chút dính líu của hai người, một phần máu thịt xương tủy của cô. Con bé giờ này đang làm gì, đã ngủ như anh hai hay vẫn còn đang thức. Nhiều lần trong giấc mơ, cô nhìn thấy con bé khóc hu hu vì khát sữa, miệng còn liên tục hỏi cô "Sao mẹ chọn anh hai mà không chọn con? Con cũng cần mẹ mà. Mẹ ơi... Mẹ ơi..."
Những lần như thế, sau khi giật mình tỉnh giấc cô đều không muốn ngủ nữa. Mặc cho lúc đó đang là mười hai giờ khuya hay hai, ba giờ sáng. Cô mở đèn làm việc, tự hành hạ bản thân. "Con gái, mẹ xin lỗi con thật nhiều"
Lúc mới ở bệnh viện về được vài ngày, cho Văn Lâm bú sữa một bên ngực, bên còn lại đang căng lên vì nhiều sữa, nước mắt cô chảy dài, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trúng bầu má da non của Văn Lâm. Thằng bé ngước lên nhìn mẹ như có ai xui khiến. Cô nghĩ rằng, phải chi có con gái cô ở đây thì tốt quá, con bé sẽ được nuôi lớn bằng sữa của cô. Sẽ được bú sữa mẹ chứ không phải những loại sữa có pha nhiều chất. Nhưng cô chẳng thể quay đầu lại được nữa, chẳng thể không giao cho anh một đứa con.
....
Hai ngày sau, đúng bốn giờ ba mươi phút chiều, thì thư kí của cô thông báo "Thưa cô, anh Văn Bách hôm trước đến tìm cô, có cho anh ấy vào không ạ?"
"Cứ để anh ấy vào"
Xong nhiệm vụ của mình, cô thư ký không khỏi thắc mắc, rốt cuộc người đang ông đó có quan hệ gì với Tổng Giám đốc mà thường xuyên đến gặp cô ấy nhỉ? Hôm nay còn dắt theo một đứa bé.
Khi tiếng gõ vang lên, Như Ngọc nói một câu "Mời vào" như thường lệ. Nhưng cửa vừa mở ra, một vật nhỏ chỉ cao đến đùi người ta đã vụt chạy đến chỗ cô đang ngồi, ôm cô cứng ngắt "Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Như Ngọc run rẩy. Con cô, con gái cô. Cô vội bế con bé lên, sau đó ôm con vào lòng.
Giây phút đó, cô không biết nên nói gì, phải hỏi con cô như thế nào, cô chỉ biết ôm con thật chặt, miệng cứ liên tục nói rằng "Mẹ đây... Mẹ đây... Mẹ đây"