Chát!
Dứt lời. Một cái tát với lực đạo đủ lớn để in dấu năm ngón tay mảnh khảnh lên trên mặt anh.
Cô tát anh.
Rồi cô hỏi "Văn Bách, bao giờ anh mới nhìn thấy em?"
Hỏi xong câu này, bao nhiêu phòng tuyến cô cố gắng xây dựng lâu nay sụp đỗ. Hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ đã hết yêu anh cũng không còn. Trả lại cho anh một cô gái mang tên Như Ngọc của bốn năm trước. Đôi mắt cô đã rưng rưng nước từ bao giờ.
Tại sao, đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn không nhìn thấy cô đang ở yên vị trí cũ đợi anh, càng không thấy được cô yêu anh nhiều đến mức nào sao? Cô yêu anh, nhiều đến mức nào, bản thân cũng không biết. Nhưng có một điều chắc chắn rằng cô sẵn sàng hi sinh cho anh mọi thứ, kể cả tính mạng của mình!
Anh ngớ người, lần đầu tiên, cô gọi thẳng tên anh với cái dáng vẻ đau lòng đó. Trước đây, dù có nhìn thấy cô khóc hay dáng vẻ cô chịu đau. Anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt cô biểu hiện rõ nét sự đau đớn như thế này. Anh có cảm giác cô đang rất đau, anh tự hỏi: mình đã làm sai điều gì rồi sao?
Chỉ là... cô đau, trái tim anh cũng muốn kiệt quệ. Anh muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô, xoa dịu cảm giác của cô một ít. Nhưng lại không có cơ hội, cô đã gạt phăng nó đi rồi.
Cô gắng dùng một chất giọng điềm tĩnh nhất, hỏi anh "Ngoài con anh ra thì không còn gì quan trọng nữa sao? Nhưng nó cũng là con của em mà"
Văn Bách im lặng, anh chẳng biết phải nói gì. Nhìn dáng vẻ đau thương của cô, tim anh chỉ biết nhói lên từng đợt, nhói đến mức khiến anh khó thở. Anh hiểu ra một điều, con của anh cũng đang mang một nửa dòng máu của cô. Anh không hiểu cảm giác mang con nặng, đẻ con đau nó như thế nào nhưng vẫn rất yêu đứa bé. Vậy còn cô, cô chắc chắn cũng sẽ yêu. Yêu nhiều hơn anh nữa.
Như Ngọc tiếp tục nói "Bách à, anh biết sinh con đau đớn đến mức nào không? Nhưng nó vẫn không đau đớn bằng việc phải giao cho anh một đứa"
Ngày đó, khi biết mình mang thai đôi, cô vui sướиɠ như một đứa trẻ. Cô bị hạnh phúc nhấn chìm mà không quan tâm đến hậu quả về sau. Lúc đó, cô chỉ có một suy nghĩ thôi, đó là nếu trong lúc sinh có sảy ra sơ xuất không lường trước, cô bằng lòng dùng mạng của mình để đổi lại sự sống cho hai con. Như vậy, một đổi hai, cô rất lời.
Nhắc đến con, cô cũng đang rất mong nhớ đứa con gái bé bỏng của mình. Giọng cô nghẹn ngào "Đó là máu mủ của anh nhưng là khúc ruột của em. Máu mủ mất đi còn có thể truyền lại, nhưng khúc ruột mất rồi phải lấy cái gì nối lại hả anh?"
Hơn ba năm nay, cô mỗi ngày đều dõi theo hai ba con anh, tận mắt nhìn con cô ngày càng lớn hơn một tí, cao hơn một tí qua những bức ảnh vô tri vô giác. Cảm giác thấy được nhưng chẳng thể đυ.ng đến nó đau thấu đến mức nào anh có biết không? Không, anh mãi mãi cũng không hiểu được.
Văn Bách cũng đau lòng không kém cô là bao. Bao lâu nay, anh cứ nghĩ rằng cô không còn yêu mình nữa nên mới rời đi. Nhưng hôm nay anh mới biết cô vẫn còn yêu anh. Anh thật sự không hiểu "Tại sao ngày đó em lại rời đi? Chúng ta vẫn rất tốt mà"
Chỉ cần thêm vài ngày nữa, cô xuất viện về nhà, anh sẽ chăm sóc mẹ con cô thật tốt. Anh nguyện ý bỏ đi những tự tôn của bản thân.
Cô cười, một nụ cười chua chát "Anh không yêu em, nhưng lại sống với em vì trách nhiệm, làm sao em có thể tiếp tục dằn vặt anh nữa?"
Lời của cô khiến anh thức tỉnh. Kí ức của Văn Bách đột ngột dừng lại ở cái đêm anh say rượu của bốn năm trước, anh nhớ lại được đêm đó khi say anh đã nói những lời gì. Lúc đó, cô đã phải đau lòng đến mức nào?
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi em" Anh biết đã quá muộn màng, nhưng anh thật sự có lỗi.
"Không. Là em phải xin lỗi anh mới đúng. Ngay từ đầu là em sai" Nếu anh có lỗi một, thì lỗi của cô lớn gấp mười lần. Chính vì sự cố chấp của bản thân, nếu gây nên tình cảnh hiện tại.
Một khoảng không gian im lặng bao trùm lên căn phòng CEO rộng lớn. Hai con người đều im lặng không biết phải nên nói với nhau những gì. Bởi lỗi, ai cũng có lỗi trong câu chuyện này. Còn yêu, chỉ có cô yêu anh hay cả anh cũng đã yêu cô thì cả hai cũng không thể khẳng định được.
Cuối cùng, Văn Bách lên tiếng, anh bằng lòng rút lui, trả lại cho mẹ con cô những giây phút bình yên "Anh xin lỗi đã làm phiền em, anh sẽ về ngay"
Sau đó, không đợi cô lên tiếng, anh đã rời khỏi đó.
Khi cánh cửa phòng được đóng lại, nước mắt của cô một lần nữa tuôn trào. Đã gần bốn năm, tại sao chỉ có mình cô yêu anh như thế. Anh không có một chút tình cảm nào với cô sao? Dù cho đó chỉ là cảm động? Hay trái tim anh sắt đá nên chẳng thể nào cảm nhận được một chút hơi ấm của tình yêu?
__________
Tác giả: Từ chap 16 trở đi mình chưa sửa kịp vì bận, nên nội dung chap truyện sơ sài, mọi người thông cảm ạ. Bao giờ rảnh mình sẽ sửa cho xong