Tái Hôn

Chương 48: "Phải đó, anh cũng không phát hiện, chắc là được em khai phá."

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt của Dương Quýnh, chuyện nɠɵạı ŧìиɧ đôi khi không thể quy hết cho khủng hoảng trong tình cảm, tình cảm giữa người với người đều sẽ có lúc nồng lúc nhạt, thế nhưng chưa chắc tất cả mọi người đều sẽ ở thời điểm cảm xúc mãnh liệt suy giảm mà đi tìm thử thách mới. Nhìn người cũ chán rồi nên tìm đến niềm vui khác, từ góc độ cá nhân mà nói, càng giống như là vấn đề đạo đức.

Hai ngày trước khi Lôi Bằng đi, cậu bên này vẫn chưa hề bị quấy rầy. Cho đến tận buổi sáng ngày thứ ba, sớm tinh mơ cậu đang chuẩn bị đi làm, ở cổng tiểu khu gặp được Hứa Thụy Vân.

Hứa Thụy Vân đang dựa người vào bồn hoa ở cổng tiểu khu hút thuốc. Gương mặt gã tiều tụy, nhưng quần áo vẫn sạch sẽ. Xe cũng giống như mới được cọ rửa qua, tinh thần phấn chấn đậu ở ven đường, không quá ăn nhập với trạng thái chủ nhân của nó.

Dương Quýnh mới đầu sửng sốt, tức khắc nhớ tới tiên đoán của Lôi Bằng, nghĩ thầm quả nhiên là vậy, Hứa Thụy Vân không đuổi tới sân bay, thế nhưng chờ giai đoạn gay gắt nhất qua đi liền bắt đầu tìm kiếm viện trợ khắp nơi. Trong lòng cậu vẫn còn ôm một điểm hy vọng đối với chuyện của hai người này, thế nhưng khi ánh mắt của cậu hơi dời đi chỗ khác, khoảnh khắc nhìn thấy người cao gầy kia ngồi ở trên ghế cạnh tài, sắc mặt không khỏi nhất thời biến đổi, liền xoay người đi về một hướng khác.

Hứa Thụy Vân đã nhìn thấy cậu, chạy tới vài bước, cản trở đường đi của Dương Quýnh, cáo lỗi: "Dương Quýnh, tôi có thể nào làm phiền cậu mấy phút được không?"

Dương Quýnh trong lòng bực bội, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, tôi không có thời gian, tôi đây còn phải đi làm. Ngài nếu có chuyện gì muốn nói chi bằng hôm nào khác lại đến?" Cậu tạm dừng một chút, lại nói: "Có điều nếu hôm khác ngài đến, có thể nào sớm hẹn trước với tôi được không? Tôi với ngài không quen không biết không thù không oán, sáng sớm ra bị chặn cửa không hay lắm đâu?"

Hứa Thụy Vân đành phải lùi lại một chút, nhưng cũng không đi, giơ tay ra kiên trì nói: "Tôi biết Lôi Bằng đi Nội Mông, tôi đến không phải để hỏi thăm hành tung của em ấy, cũng không phải nhất định muốn quấy rầy gì các cậu." Gã nghiêng đầu đi ho khan một tiếng, lại quay mặt sang, nói giọng khẩn cầu: "Chỉ là có mấy lời này, cậu có tin hay không, sẽ nói hay là không nói cho em ấy, tôi đều không bắt buộc. Thế nhưng làm phiền cậu hãy nghe tôi nói một lần, có được không." Lại nói: "Tôi cũng đến phim trường, vừa vặn cùng đường, không làm chậm trễ thêm thời gian của cậu."

Dương Quýnh bữa nay vốn dĩ ra khỏi cửa đã quá giờ, sợ chính mình trên đường chậm trễ đến muộn, lúc này Hứa Thụy Vân bày ra tư thế không đạt được mục đích không buông tha, hiển nhiên sẽ không dễ dàng thả cậu rời đi. Trong lòng cậu sốt ruột, lại hơi bất ngờ Hứa Thụy Vân rốt cuộc là chuyện như thế nào, lưỡng lự một chút, xoay người lên xe.

Hứa Thụy Vân cũng đi vòng qua chỗ ghế lái, lúc chuẩn bị mở cửa xe, gã rít mạnh một hơi thuốc lá, cuối cùng ném tàn thuốc đi, dùng chân nghiền nát.

Mà cho dù thế thì trên người hắn vẫn mang theo một chút mùi thuốc lá, Dương Quýnh ngày thường không hút thuốc, bởi vậy cảm thấy cái mùi này đặc biệt gay mũi. Cậu xoa xoa mũi, đang định mở cửa sổ, liền thấy người ở trên ghế cạnh tài đã kéo cửa sổ phía trước xuống, không khí ban mai từ ngoài tràn vào, tản đi mùi hôi của thuốc lá. Ít lâu sau, lại có một luồng hương vị thanh tân như có như không khuếch tán ra.

Dương Quýnh hơi sững sờ, lúc này mới chú ý đến người kia ban nãy sau khi mở cửa sổ, liền đặt một hộp sáp thơm hương chanh lên, chiếc hộp sáp nhỏ hình tròn, thường thấy trong siêu thị, Lôi Bằng thường xuyên ghét bỏ vật này tạo hình xấu, mùi hương kém.

Dương Quýnh biết rõ con người Lôi Bằng mua đồ tuy rằng cũng không nghiên cứu gì nhiều, thế nhưng yêu ghét đặc biệt rõ ràng, không thích thì sẽ kiên quyết không tạm bợ. Khi đó Dương Quýnh còn từng vì tiết kiệm tiền mà mua qua, trong lúc vô tình nhắc đến, mới biết hình như Hứa Thụy Vân cũng không thích thứ này.

Thế nhưng bây giờ, đồ vật mà chính chủ nhân không thích đường hoàng xuất hiện ở trên xe, mùi hương tức khắc tràn ngập toàn bộ khoang xe.

Dương Quýnh bất động thanh sắc (bình tĩnh, thản nhiên) liếc nhìn Hứa Thụy Vân một cái, chờ gã tỏ thái độ, hoặc là biểu lộ ra một chút khó chịu.

Nào ngờ người sau lại hồn nhiên không hề phát giác, chỉ khởi động xe chạy ra một đoạn, sau đó giới thiệu với Dương Quýnh: "Vị này chính là Phất Lãng."

Người ngồi ghế cạnh tài người lập tức quay người, co quắp nhoẻn cười với Dương Quýnh.

Dương Quýnh cũng không nhìn y, chỉ lom lom nhìn Hứa Thụy Vân.

Hứa Thụy Vân nhìn thái độ của cậu cũng không vòng vo thêm, nói thẳng: "Lôi Bằng khả năng là hiểu nhầm quan hệ giữa tôi và Phất Lãng. Tôi và Phất Lãng quen biết chưa được bao lâu, cậu ấy mới đến nên đối với Tân Thành chưa quen, vừa vặn thông qua người khác giới thiệu làm trợ lý cho tôi, cho nên tôi có thể chỉ là quan tâm giúp đỡ cậu ấy vài lần."

Dương Quýnh thầm nghĩ có cục kít mà đối với Tân Thành không quen, người này hộ khẩu đều là ở đây. Cậu nhịn một chút, ém lại vụ này chưa đả động đến, chỉ hàm ý sâu xa mà hỏi: "Vài lần ấy à? Là ba, bốn lần, hay là mười mấy lần, hay là mấy chục lần?"

Hứa Thụy Vân từ gương chiếu hậu liếc nhìn cậu một cái.

Dương Quýnh xòe tay ra, bất đắc dĩ nói: "Chịu thôi, anh bảo muốn tán gẫu sao, tôi quen thói đặt nhiều câu hỏi. Hay là anh chỉ hi vọng tôi lắng nghe, không hỏi gì hết?"

Hứa Thụy Vân khựng lại một chút, chỉ đành phải nói: "Chúng tôi làm việc chung với nhau, giao thiệp dĩ nhiên là nhiều."

Dương Quýnh phì cười một tiếng, trào phúng mà lắc đầu.

Hứa Thụy Vân có chút bất đắc dĩ, vẫn tận lực giải thích: "Thế nhưng Dương Quýnh, tôi và Phất Lãng thật sự chỉ là quan hệ đồng nghiệp và bạn bè, cậu ấy gặp khó khăn tôi giúp một tay là chuyện bình thường. Mọi người đều là người trưởng thành, có vòng xã giao của chính mình cũng không có gì đáng trách đi. Tôi vừa không làm ra việc gì có lỗi với Lôi Bằng, cũng chưa làm bất kỳ việc gì có lỗi với gia đình, điểm này tôi không thẹn với lương tâm." Gã dừng một chút, lại thở dài: "Nhưng mà Lôi Bằng hiển nhiên cả nghĩ quá rồi, trước đây em ấy khống chế thẻ ngân hàng của tôi, tôi có phát hiện, thế nhưng vẫn tùy theo ý của em ấy, để kệ em ấy muốn làm gì thì làm. Vậy mà sau đó em ấy lại theo dõi tôi, cuối cùng còn nói chia tay liền chia tay, mãi cho tới hiện tại, em ấy trước giờ chưa từng nói chuyện trực tiếp với tôi, cũng không cho tôi cơ hội để giải thích..."

Dương Quýnh không nhịn được ngắt lời: "Chờ một chút, không nói những thứ khác, thế nhưng anh tùy ý để Lôi Bằng quản lý thẻ ngân hàng của anh, là bởi vì tiền trong tay anh còn đủ dùng đi?"

Hứa Thụy Vân nhíu mày, nghe không hiểu: "Có ý gì?"

Dương Quýnh cười: "Lôi Bằng để lại cho anh 20 ngàn, anh bạn này của anh thiếu nợ 2 ngàn, dù sao cũng đủ dùng rồi anh làm gì phải lên tiếng. Thế nhưng một khi bạn anh thiếu nợ 20 ngàn thì sao, đến lúc đó anh muốn làm hảo hán lại không có tiền, còn sẽ tùy theo ý của Lôi Bằng ư?" Cậu ngừng vài giây, chậm rì rì nói: "Dù sao tiền để trong ví lại không cắn người, để ở trong thẻ ngân hàng cũng không cắn người, Lôi Bằng chính là trò mèo cọp giấy, anh ấy có cảnh giác hơn nữa, thì chẳng phải anh vẫn như trước nhét cho người khác không ít tiền sao?"

Cậu nói chuyện thong thả, bắt chước giọng điệu nghe được ở phòng khám ngày đó.

Hứa Thụy Vân nhất thời choáng váng, bên cạnh có xe cứu thương hú còi ầm ĩ đi ngang qua, gã vội đánh vô-lăng nhường đường, trên gáy bất giác toát mồ hôi.

Phất Lãng ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, vặn người qua cất lời phản bác Dương Quýnh: "Chào cậu, tôi và anh Hứa thật sự không có gì. Tôi mượn tiền cũng đều viết giấy vay nợ."

Dương Quýnh giương mắt nhìn y, lại cười nói: "Cũng chả phải tiền của tôi, tôi thèm vào mà quan tâm."

Phất Lãng lúng túng ngẩn người.

Dương Quýnh tiếp tục hỏi y: "Ngài Phất không phải người địa phương sao? Đã yêu đương bao giờ chưa?"

Phất Lãng không hiểu ý cậu, có sao nói vậy: "Đã từng." Y suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Tôi và bạn trai cũ cũng từng có với nhau hơn mười năm tình cảm, sau đó hắn gặp được người tốt hơn, liền chia tay với tôi. Cho nên tôi biết chuyện như vậy rất khổ sở, cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Các cậu thật sự không cần lo lắng."

"Chúng tôi cũng đâu có ai lo lắng, " Dương Quýnh nói: "Hợp nhau thì tụ, không hợp thì giải tán. Huống chi đây là việc nhà người ta, người ngoài có tư cách gì để bình luận chứ? Nếu bảo tôi nhất định phải nói chút gì, vậy tôi chỉ có thể nói một câu với ngài Phất, anh bị người vứt bỏ, đấy là chuyện của anh, mà điều này không làm sáng tỏ được đức tính của anh tốt đẹp, cũng không chứng minh được nhân phẩm của anh đoan chính. Cho nên những câu nói kiểu như bị người vứt bỏ đáng thương ra sao, tốt nhất là bớt nói lại đi, chẳng ai muốn giải quyết chuyện xui xẻo giùm anh đâu."

Cậu nói chuyện khó nghe, cũng không thèm bận tâm gì khác, chỉ nói cho thỏa lòng: "Có điều nếu như anh nhờ chuyện này mà thu được lợi ích và tiện nghi, chẳng hạn như mua phòng tiết kiệm được không ít tiền, cầu người hỗ trợ gánh vác bớt cho rất nhiều trắc trở... Cho nên được khai sáng rồi hóa nghiện, quen thói nương nhờ vào đó mà phát huy, vậy coi như tôi chưa nói gì cả."

Phất Lãng vốn dĩ vô cùng tức giận, sau khi nghe nửa câu sau mới đột nhiên ngẩng lên một chút. Trí nhớ của y rất tốt, bấy giờ nhận ra Dương Quýnh trông quen mắt, vừa nghĩ lại, tức khắc liên tưởng tới thời điểm Tôn Mục dẫn y đến tìm Phó Duy Diễn xin giúp đỡ một phen, gặp phải người trẻ tuổi kia ở quán mì.

Bữa đó Phó Duy Diễn nói chưa xong đã lao ra đuổi theo người. Y vốn đang định tiếp tục chờ, bị Tôn Mục lôi đi.

Tôn Mục nói: "Khỏi đợi, đó là đối tượng của Phó Duy Diễn. Hai người hẳn là còn bịn rịn quấn quýt chán chê một lát nữa. Chúng ta đừng ở lại chỗ này làm bóng đèn."

Lúc trước Phất Lãng mua phòng, Phó Duy Diễn giảm giá cho y không ít, sau đó làm hộ khẩu, quả thật cũng là bạn của Phó Duy Diễn đứng ra giúp đỡ. Trong lòng y vẫn luôn vừa cảm kích vừa áy náy, bây giờ bị người nhà người ta nói thẳng vào mặt, nhất thời hổ thẹn không thôi, trên mặt bỏng rát như thể bị người tát cho một cái.

Y vốn dĩ đã ăn nói vụng về, lần này há hốc mồm nửa ngày, một câu biện giải hoàn chỉnh cũng không tài nào nói ra.

Hứa Thụy Vân nhịn không được bèn giải vây: "Dương Quýnh, việc nào ra việc đó, chuyện của tôi và Lôi Bằng đừng liên luỵ tới người ngoài."

Dương Quýnh vốn sẵn phiền lòng, nghe vậy quả thật tức đến bật cười: "Người là anh dẫn đến, lời cũng là anh ta trước tiên nói, làm sao bây giờ trái lại yêu cầu tôi không liên luỵ tới người ngoài?"

Cậu nói xong à một tiếng, nghiêng mặt đi liếc ra ngoài cửa sổ, nói: "Thực ra bình tĩnh mà xem xét, đã là bạn bè thì đều khuyên hòa giải chứ không khuyên chia tay. Nói cho cùng thì tụi tôi là bạn, nhưng hai anh là một đôi, bây giờ tôi nói quá nhiều, sau này các anh hòa hảo rồi tôi khó tránh khỏi khó xử. Còn nữa, thà hủy đi mười tòa miếu chứ không hủy đi một cuộc hôn nhân, hai người các anh có thể ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì. Cho nên nếu như anh một mình đến, hoặc là thành tâm thành ý muốn giải thích, tôi cũng không ngại một lần làm cầu nối hàn gắn*. Thế nhưng Hứa Thụy Vân, anh quá không đáng mặt đàn ông, anh dẫn anh ta đến đây là có ý gì?"

*nguyên văn: 传声筒, ống loa

Phất Lãng đã hoàn toàn câm nín, Hứa Thụy Vân cũng có chút không chống đỡ được, vừa mới định mở miệng, lại bị Dương Quýnh chặn họng.

Dương Quýnh nói giọng châm chọc: "Nếu anh cảm thấy khó nói, tôi thay anh nói. Anh đơn giản chính là muốn chứng minh, điều kiện của người này bất kể trong ngoài đều không thuộc cùng một đẳng cấp với đám người bọn tôi, anh ta bề ngoài xấu nếp sống thô kệch, vừa nghèo vừa dốt vừa thành thật, anh cơ bản là sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ với anh ta, có phải không? Nếu như nói người này khiến tôi xem thường, vậy anh chính là khiến tôi buồn nôn."

Hứa Thụy Vân giận tái mặt, Dương Quýnh cũng đã bắt đầu vỗ cửa xe, lạnh lùng nói: "Dừng xe. Tư tưởng của chúng ta bất đồng."

Lôi Bằng từng nói với Dương Quýnh, con người cậu là miệng dao găm tâm đậu hũ*, đừng xem bề ngoài nói năng sắc bén, thực chất người khác vừa dẻo miệng nói dăm câu là cậu mềm lòng ngay. Sau đó quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước, có những lúc có thể cùng ăn cùng ngủ hòa thuận đến mức như thể anh em ruột, Lôi Bằng lại cảm thán, nói con người cậu ngược lại là miệng đậu phụ tâm dao găm, đừng xem rất nhiều chuyện ngoài miệng không nói, mà thực tế trong lòng đã nhìn ra rõ ràng, nghĩ được thấu đáo, cậu chỉ là không nói mà thôi.

*nguyên văn: 刀子嘴豆腐心, nghĩa là miệng lưỡi sắc bén như dao nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, kiểu người ăn nói sắc sảo, cứng cỏi nhưng lại dễ mềm lòng, câu dưới thì ngược lại.

Dương Quýnh cùng y vui vẻ ôm bụng cười ha ha, sau đó tự mình tổng kết nói: "Chi bằng anh nói em là người hai mặt luôn cho rồi. Thực ra cũng không phải vấn đề miệng hay tâm, chủ yếu phải xem gặp chuyện gì, đối với người nào. Người bình thường, chuyện bình thường ấy à, lừa gạt qua loa là được rồi, ai tốt với em thì em tốt lại, ai làm việc xấu với em thì đừng trách em ác*. Mấy năm nay em chẳng học được gì khác, mỗi ngày giao tiếp với đủ loại người, chỉ học được cách nhìn mặt mà đối đãi."

*chỗ này tôi hơi chém, nguyên văn đại khái là "người đeo mặt nạ trắng thì tôi đeo mặt nạ trắng, người đeo mặt nạ đỏ thì tôi cũng mặt nạ đỏ", ý nói đến nghệ thuật vẽ mặt nạ trong Kinh Kịch TQ: mặt nạ màu đỏ - nhân vật trung nghĩa dung cảm; màu trắng - nhân vật phản diện gian trá, độc ác.

Lôi Bằng cũng than thở: "Nói vậy cũng đúng, nhân duyên của cậu tốt hơn anh đây quá nhiều, nếu anh là cậu, mấy năm nay làm diễn viên quần chúng, làm chân chạy vặt, sớm đã chết đói." Lôi Bằng ngoại trừ công việc diễn viên còn có nghề phụ, thu nhập không lo ăn uống, cho nên về phương diện này tự nhiên cũng không đào sâu tìm hiểu như Dương Quýnh. Dương Quýnh cười nói: "Em bắt buộc phải thế vì cuộc sống mà. Mặt ngoài nhu hòa chỉ là giả vờ, bản chất trên thực tế miệng rất độc, suy nghĩ phức tạp, tâm cũng không mềm."

Lúc ấy cậu nói những lời đó, là căn cứ vào một điểm mơ hồ nhất mà tự mình nhận thức được. Thế nhưng hôm nay cậu cưỡng ép đòi xuống xe, nhìn người ngồi ở ghế tài xế sắc mặt lúng túng, người ngồi ở ghế cạnh tài khó xử bẽ bàng... Cậu mới phát hiện mình còn rất thấu hiểu chính bản thân mình.

Sau đó cậu gọi điện thoại cho Lôi Bằng, không nhịn được kể chuyện này ra, nói giọng oán hận: "Em nhìn cái bộ dạng ủ rũ dúm dó của người kia liền điên cả tiết lên, cứ như thể mỗi ngày đều có người bắt nạt hắn vậy. Hứa Thụy Vân cũng là đồ mắt mù."

Lôi Bằng ở bên kia ngược lại là không để ý lắm, còn cười nói với cậu: "Thế chẳng phải là bắt nạt người sao, cái miệng cậu ghê gớm như vậy, người bình thường bị cậu nắm được lý lẽ đều có thể bị oán gần chết, huống chi là hắn. Giờ này anh cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hai người kia bị cậu mắng mà ôm đầu khóc rống."

Dương Quýnh cười nói: "Ừ, ngày đó em suýt chút nữa là khiến mẹ Phó Duy Diễn giận điếng người nữa kìa. Cơ mà..." Cậu vốn dĩ muốn nói, cơ mà Phó Duy Diễn nhà em mới thật sự là "đã có lý thì không chịu buông tha, không có lý cũng phải đoạt lấy ba phần". Thế nhưng nghĩ lại thì cảm thấy lời này không thích hợp, Lôi Bằng vừa mới chia tay, cậu nói chuyện này ra khó tránh khỏi bị nghi là đang tú ân ái.

Vì vậy cậu dừng một chút, uyển chuyển sửa lời: "Cơ mà mẹ anh ấy quả thật thích càm ràm, không được như mẹ em, thông tình đạt lý dễ nói chuyện."

Trong khoảng thời gian này Phó Duy Diễn ở bên kia bận rộn, Dương Bội Quỳnh mãi mà vẫn chưa nhận được một cuộc điện thoại gọi về thăm hỏi, thế nhưng cũng tỏ ra thấu hiểu, chỉ dặn dò Dương Quýnh thường xuyên giữ liên lạc, đừng bỏ bê không hỏi han gì.

Nhưng trên thực tế, Dương Quýnh và Phó Duy Diễn trò chuyện cũng không được mấy lần, thời gian của hai nơi không trùng khớp, những lúc kết nối được thì Phó Duy Diễn lại dùng dằng không chịu cúp máy, tán gẫu dông dài kéo đến nửa ngày. Dương Quýnh còn rất xót tiền điện thoại, cũng may sau đó hai người đã quen với việc để lại tin nhắn. Chỉ là trước đây Phó Duy Diễn chỉ biết gửi tin nhắn thoại, thế nhưng hiện giờ đã học xong không ít chức năng mới.

Chẳng hạn như Dương Quýnh có lần gõ chữ không cẩn thận bấm gửi sang một nhãn dán biểu cảm, Phó Duy Diễn không biết sao tự dưng lại có hứng thú, từ đó trở đi mỗi ngày đều dùng nhãn dán biểu cảm khủng bố khung chat của cậu, gửi tới nào là một cái mặt bỉ ổi giơ quả dưa chuột với dòng chữ "đừng nói chuyện, ngậm trong miệng", hoặc là người nằm ra "bởi vì sợ không chiếm được nên giả vờ không muốn", hoặc là "đừng chơi di động nữa, tới chơi em nè".

Dương Quýnh có lần nhịn không được, trả lời hắn: "Anh kiềm chế chút đi, bằng không Thái Bình Dương cũng bị anh lãng* ra sóng thần."

*nguyên văn: 浪(lãng) vừa có nghĩa là sóng, vừa có nghĩa là phóng đãng, buông thả, ngả ngớn, da^ʍ tà =))

Ai ngờ Phó Duy Diễn lại nghiêm trang phối hợp: "Vậy anh dứt khoát ngồi ở trên đỉnh sóng cao cao, thừa dịp đêm đen gió lớn xô qua xô lại..."

Chờ đến lúc nói xong hai câu chuẩn bị kết thúc, Phó Duy Diễn lại đột nhiên nói: "Động đất."

Dương Quýnh lúc đó đang bận nấu cơm, bị dọa toát mồ hôi hột, vội gọi điện thoại qua. Bên kia bốc máy, lại là tiếng rên la mơ hồ của một cặp nam nữ.

Phó Duy Diễn ở bên kia nhỏ giọng chặc lưỡi nói: "Anh ở tầng trệt quá con mẹ nó xui xẻo rồi, nhà trên lầu vừa đến cuối tuần liền lôi nhau lên giường, đất rung núi chuyển."

Dương Quýnh chê hắn không đứng đắn, thật vất vả gọi điện thoại một lần, lại không nỡ lòng cúp máy, vì vậy cậu tắt bếp rồi trốn trong gian phòng của mình, nói giọng dính nhão: "Anh hâm mộ à?"

Phó Duy Diễn ừ một tiếng: "Hâm mộ bạn nữ kia âm lượng lớn hơn em. Lần trước đã ở vùng hoang dã rồi, em cũng rầm rì, không chịu rên lớn tiếng một chút."

"..." Dương Quýnh thầm nghĩ cổ họng em đều khản đặc cả rồi anh còn muốn em như thế nào, nơi đó cũng đâu phải vùng hoang dã, nơi đó cũng có khách người ta ở có được hay không? Sao anh không buồn lo lắng trong số hàng xóm trên dưới trái phải còn có bồ cũ của anh, bồ cũ của em.

Cậu dùng sức nghẹn lại không đề cập đến hai người kia, chỉ không nhịn được chọc ngoáy: "Em mới phát hiện, anh bây giờ sao lại như vậy..."

Phó Duy Diễn hỏi: "Sao cơ?"

Dương Quýnh khẽ cắn răng, nói một hơi: "Kiểu... dâʍ đãиɠ, thèm khát, dục cầu bất mãn, trước kia đều ở cùng nhau mấy tháng cũng có phát hiện anh như vậy đâu?"

Phó Duy Diễn cười ha ha, lại nói: "Phải đó, anh cũng không phát hiện, chắc là được em khai phá."

Dương Quýnh: "???" Dương Quýnh cho rằng mình nghe nhầm, hỏi hắn: "... Em khai phá chỗ nào của anh rồi?"

"Chỗ nào cũng khai phá hết, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, " Phó Duy Diễn hạ giọng nói: "Anh đã nói với em rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh. Bằng không bữa nào anh về nước liền vòng qua Nhật Bản, mua ở đó loại khóa trinh tiết dành cho nam, khóa em lại. Về sau ngoại trừ anh ra ai cũng không thể cùng em như vậy như vậy..."

Dương Quýnh líu lưỡi: "... Anh đúng là quân lừa đảo, lần trước còn nói em muốn cặp bồ chỉ cần thế nọ thế kia là có thể tha thứ cho em kia mà."

"... Em nỡ lòng nào cặp bồ sao?" Phó Duy Diễn lại dõng dạc hùng hồn nói: "Có anh như châu như ngọc ở trước mặt, mấy thằng đàn ông khác nhiều nhất cũng chỉ là mắt cá chết."

Dương Quýnh nghe xong dở khóc dở cười, nhìn thời gian trò chuyện quá lâu rồi, ngoài miệng ậm ừ với hắn rồi nhanh chóng cúp máy, trong lòng lại nghĩ, cái này thật ra chưa chắc, Lôi Bằng như châu như ngọc ở trước mặt, Hứa Thụy Vân không phải vẫn theo đuôi Phất Lãng kia làm tùy tùng hầu hạ giúp đỡ hay sao.

Cậu lúc đầu tương đối không hiểu, cho đến về sau trong lúc vô tình bắt gặp mấy lần, dần dần cũng hiểu ra một chút ——Lôi Bằng tính tình khốc liệt, làm việc gì cũng không thỏa hiệp, Hứa Thụy Vân lại thường xuyên muốn chăm sóc cảm xúc của Lôi Bằng, nghe theo sự chỉ huy của Lôi Bằng.

Thế nhưng nhìn vào Hứa Thụy Vân và cái người tên Phất Lãng này, cậu lại phát hiện có lẽ vì người sau quá mức hèn mọn, Hứa Thụy Vân lúc ở riêng với người này, càng biểu hiện ra một loại dáng dấp đàn ông bá đạo chuyên chế. Chẳng hạn như gã thu xếp hoặc là giao phó việc gì, Phất Lãng có thể không tình nguyện, Hứa Thụy Vân trừng mắt lên một cái, người nọ sẽ lập tức mềm nhũn chịu thua.

Dương Quýnh cảm thấy chướng mắt, vô tình gặp phải cũng chỉ vờ như không thấy.

Một tuần sau Lôi Bằng trở về, hẹn cậu đến căn phòng trọ của chính mình tụ họp. Hôm đó Dương Quýnh vừa vặn đi ký hợp đồng đóng phim , chậm trễ hết nửa ngày. Nào ngờ cho tới buổi chiều cậu trở về, mua bia lên lầu, lại nhìn thấy Lôi Bằng và Hứa Thụy Vân đều có mặt.

Hai người kia ngồi đối diện nhau, trên bàn bày ra xấp .

Dương Quýnh cảm thấy mình đến có chút không đúng lúc, nhưng lại sợ Hứa Thụy Vân không đồng ý ly hôn, lì lợm ăn vạ mà khiến Lôi Bằng phải chịu thiệt, cậu nhìn trái nhìn phải, chẳng biết có nên đi hay không.

Kết quả sự tình lại vô cùng nằm ngoài dự đoán của cậu.

Hứa Thụy Vân quệt miệng, cũng không nhìn cậu, chỉ ngẩng đầu nói với Lôi Bằng: "Ly hôn cũng được, thế nhưng phân chia tài sản kiểu này, tôi có chút ý kiến."

===========================================

*ống loa, cầu nối tình yêu cho mọi người dễ hình dung

*Các gói biểu cảm/meme của bác sĩ Phó

1. Đừng nói chuyện, ngậm trong miệng (tục vl =))

(Ảnh BJ nên bị s1apihd.com khóa r =))

2. Không chiếm được nên vờ như không muốn

3. Đừng chơi điện thoại tới chơi em nè

*mặt nạ trắng và đỏ trong Kinh Kịch

*khóa trinh tiết cho nam...