Lôi Bằng chuyển đồ đạc sang căn phòng trọ riêng của mình, thế nhưng không qua đó ở, chỉ thay đổi khóa cửa, lại đưa một chùm chìa khóa dự phòng cho Dương Quýnh.
Lôi Bằng nói: "Anh quyết định đột ngột như vậy, Hứa Thụy Vân phỏng chừng sẽ không tiếp thu được, sau đó nghĩ biện pháp dây dưa cứu vãn, cho nên anh trước hết không trở về phòng trọ. Anh ra ngoài chơi mấy ngày, chìa khóa để ở chỗ cậu một bộ, sau khi trở về anh có việc thì sẽ đi tìm cậu." Trước đó y đã đặt sẵn vé máy bay đi Mông Cổ, chẳng qua ban đầu là dự định đi cùng với Hứa Thụy Vân, cho nên vé máy bay cũng là một cặp. Những ngày qua, Hứa Thụy Vân có vẻ như đã quên mất chuyện này, tuy vậy Lôi Bằng để cho chắc, vẫn đổi một chuyến bay khác, đi sớm hơn.
Dương Quýnh đến tiễn y, trong lòng bách vị tạp trần (cảm xúc hỗn tạp), đáp ứng từng yêu cầu một của y, lại giúp y gửi hành lý cho bên vận chuyển.
Trước khi vào làm thủ tục kiểm tra an ninh, Dương Quýnh lưu luyến, lại mời y đi uống cà phê, dặn dò: "Bên kia giờ này đang nhiều muỗi thì phải? Anh mang theo nhang muỗi chưa? Thuốc trị cảm và tiêu chảy cũng nhớ mua trước một ít, bằng không tiến vào thảo nguyên rồi thì mua đồ không tiện."
Lôi Bằng tươi cười, nói: "Không mang, cơ mà anh đã sớm nói với tài xế xe khách, ngày mai lúc hắn qua đón anh sẽ tiện thể mang hộ cho."
Dương Quýnh ừ một tiếng, cậu có rất nhiều lời muốn nói về chuyện Hứa Thụy Vân, nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy không cần thiết, Lôi Bằng làm việc từ trước đến giờ luôn có chính kiến, chuyện này nếu như y đã ra quyết định, người khác có khuyên gì đi chăng nữa cũng chỉ làm y thấy ngột ngạt. Tuy vậy cậu nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy thực sự không muốn chứng kiến loại cục diện này.
Trong lòng cậu vẫn hy vọng đây chỉ là một chuỗi hiểu lầm nho nhỏ, lại ngẫm nghĩ Hứa Thụy Vân có thể nào đuổi đến sân bay hay không? Lôi Bằng và gã dây mơ rễ má nhiều như vậy, y đặt vé máy bay, gã mà có tâm muốn điều tra cũng có thể tra ra được, nếu như gã đuổi tới, có phải là Lôi Bằng liền sẽ không đi nữa?
Trong lòng cậu suy nghĩ việc này, ánh mắt lại không nhịn được đảo qua dưới lầu. Ai ngờ Lôi Bằng lại hiểu rõ, cười nói: "Đừng ngóng, Hứa Thụy Vân sẽ không tới."
Dương Quýnh sững sờ, sợ y khổ sở, vội xua tay phủ nhận: "Đâu có, em nhìn lung tung thôi."
"Nhìn lung tung quần què, quay mặt lại nhìn anh, " Lôi Bằng gõ cậu một cái, lại cười nói: "Hỏi cậu một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Giả sử như cậu và Phó Duy Diễn cãi nhau, hiện tại cậu tức giận muốn đi. Nếu như hắn đuổi tới sân bay, cậu sẽ lưu lại hay là vẫn sẽ rời đi?"
Dương Quýnh suy nghĩ một chút, trong lúc nhất thời cũng không có đáp án, do dự nói: "Vậy phải xem tại sao lại cãi nhau đi..."
Lôi Bằng lại lắc đầu cười cười, nói: "Đây chỉ là lý luận."
Dương Quýnh giương mắt nhìn y, không nghĩ ra đáp án nào khác.
Lôi Bằng khẽ thở dài nói: "Cậu có lưu lại hay không, thực ra không phải xem hai người vì sao tranh cãi, mà phải xem nội tâm chính cậu có muốn lưu lại hay không, có yêu hắn hay không. Cậu còn yêu hắn, hắn phạm lỗi lầm cậu sẽ tẩy trắng cho hắn, hắn gây họa cậu cũng sẽ vì hắn mà viện cớ cho qua, nếu không thì tại sao người ta cứ nói tình yêu ngốc nghếch đây, con người một khi bị tình cảm khống chế, trí thông minh sẽ giảm đi vài bậc, đánh mất năng lực phán đoán lúc bình thường. Đoạt về ấy à, ăn năn hối cải sao, chẳng qua chỉ là chạy theo hình thức, kết quả cuối cùng đều là ôm nhau khóc một hồi, náo loạn xong rồi vẫn vậy."
Dương Quýnh hỏi: "Vậy nếu không còn yêu thì sao?"
"Không còn yêu, đối phương đuổi tới sân bay có ích lợi gì, cho dù đuổi tới nơi hỏa táng* cũng tốn công vô ích, cậu sẽ chỉ cảm thấy phiền chán."
*đuổi tới nơi hỏa táng: bắt nguồn từ cụm từ "truy thê hỏa táng tràng", ý nói hành động bằng mọi giá theo đuổi lại người yêu sau khi làm người yêu đau lòng bỏ đi, kiểu "có không giữ mất mới đi tìm".
Dương Quýnh đã hiểu: "Anh bây giờ chính là chán rồi à?"
"Ừ, anh chịu quá đủ rồi, anh không muốn lưu lại, Hứa Thụy Vân cũng sẽ không đuổi tới." Lôi Bằng nhấp một ngụm cà phê, thần sắc thanh lãnh, nhoẻn cười nói: "Hắn ta bên kia có công tác, đoàn phim lại không thể dễ dàng bỏ lại mà đi, cho nên loại vở kịch điên cuồng đuổi theo máy bay liều mạng giữ người lại sẽ không được cho lên sàn diễn. Có điều đúng thật là hắn sẽ không cứ như vậy mà đồng ý, anh đoán người này trước sẽ tiên yên tĩnh hai ngày, chờ cho cơn giận gay gắt nhất của anh qua đi, lại gọi điện thoại gửi tin nhắn cho anh, "hiểu chi lấy tình động chi lấy lý" mà nói, hắn không sai. Nếu như đoán không nhầm, hắn chắc hẳn còn đến chỗ ở chặn đầu anh, hoặc là hỏi thăm người thân, tìm đến bạn bè... Cũng may anh ở nơi này vừa không có họ hàng thân thích, bên hắn thì anh vẫn luôn không tiếp xúc, tính tới tính lui những người có khả năng cao phải chịu ảnh hưởng nhất chính là mấy người các cậu. Mấy đứa kia anh cũng đánh tiếng rồi, lỡ như vài ngày tới các cậu bị tìm đến kiếm chuyện, ít hôm nữa anh trở về mời các cậu đi ăn bồi thường."
*Hiểu chi lấy tình động chi lấy lý: là người hiểu biết thì dùng tình cảm để thuyết phục, người chỉ biết động tay chân thì phải nói lý lẽ.
Dương Quýnh nghe y nói rành mạch đâu ra đấy, bất đắc dĩ cười vỗ y một cái.
Lôi Bằng cũng cười, thở dài lại nói: "Thực ra ngẫm lại cũng rất lúng túng, thời buổi này liên hệ giữa người với người kỳ thực rất yếu đuối. Anh nếu như thật sự muốn bớt lo, đổi số động một cái, xóa đi bạn tốt, tùy tiện chuyển đi sống ở một thành phố khác đảm bảo cùng hắn đoạn tuyệt sạch sẽ đến không còn gì. Nhưng mà bây giờ anh còn chưa muốn làm như vậy, nguyên nhân cũng chẳng phải bởi vì không nỡ lòng bỏ được, mà là cảm thấy cái giá này quá đắt, không đáng. Mấy ngày nay anh trước tiên cứ chơi thỏa thích đã, chờ vài bữa nữa chơi đã rồi, phỏng chừng trở về còn phải giải quyết sổ nợ rối mù."
Dương Quýnh nói: "Anh đã nói như thế, em cũng không biết nên khuyên thế nào."
Lôi Bằng giương mắt nhìn cậu: "Cậu vốn định khuyên cái gì?"
Dương Quýnh bất đắc dĩ nói: "Không có gì, vốn dĩ muốn nói gì đó cho anh vui vẻ một chút, bất kể thế nào thì anh em cũng đều ủng hộ anh. Cơ mà bây giờ nghe anh nói như thế, em lại cảm thấy lời này của mình có chút nhàm chán, làm như đọc truyện cổ tích vậy, còn tưởng rằng đã đến kết cục rồi. Thế nhưng nghĩ lại, còn có hồi sau nữa mà, hoàng tử công chúa sinh hoạt chung một nhà, công chúa còn vướng quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, hoàng tử có thể nào đi cặp tiểu tam (bồ nhí) không này, sinh con rồi mẹ ai đến chăm đây?"
Lôi Bằng giơ tay xoa tóc cậu, cười nói: "Đúng, chính là lý lẽ như vậy, chia tay không khổ sở, khổ sở chính là sau đó cậu còn phải tiếp tục đối mặt với những mối quan hệ này. Phải ở giữa tình cảm, bản thân và công tác đạt tới một điểm cân bằng. Đặc biệt là một khi có liên lụy đến công tác, chỉ cần không chưa đi đến một bước xấu nhất, thì chung quy vẫn phải duy trì mặt ngoài hòa bình."
Cuộc sống là một bộ phim dài tập không có hạ màn, không có hồi kết, có những lúc là người tự mình chạy về phía trước, những lúc khác là bị nội dung cốt truyện xô đẩy tiến lên. Bất kể tình nguyện không tình nguyện, hạnh phúc không hạnh phúc, tựu chung vẫn phải va chạm hằng ngày. Dương Quýnh suy từ một ra ba, nghĩ thầm ly hôn như vậy, kết hôn chẳng nhẽ không phải cũng như thế.
Cậu và Phó Duy Diễn cùng nhau, mặc kệ ban đầu là vì hình hôn, hay là đến sau này có thêm một tầng tình cảm như có như không, cuộc sống của bọn họ mỗi ngày đều có sự đổi thay. Mạng lưới quan hệ của hai người bắt đầu giao nhau, trách nhiệm bắt đầu phải san sẻ, bất kể làm gì cũng đều phải lo lắng nhiều hơn một mặt.
Loại cảm xúc bồi hồi này của cậu ban đầu bắt nguồn từ cuộc hội thoại với bà Phó. Ngày đó lượt diễn của cậu được xếp đến tương đối trễ, sau khi kết thúc công việc chạy từ phim trường về nhà đã là nửa đêm. Ai ngờ trúng hôm nào không trúng, trúng ngay hôm đó gặp phải mẹ của Phó Duy Diễn đến thăm bà ngoại.
Bà Phó sau khi Dương Quýnh vào cửa vẫn không hề hé môi, mãi đến tận khi người sau bật đèn, bị bà dọa đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, mới bày ra tư thế trưởng bối gõ gõ bàn trà, nói với Dương Quýnh: "Tiểu Dương à, con ngồi xuống chúng ta nói chuyện."
Dương Quýnh đoán rằng có lẽ chính là muốn nói về chuyện công tác, trong lúc ngồi xuống đã nghĩ xong ngôn từ, ai ngờ Bà Phó mặc dù đúng là nói chuyện này, nhưng mà trọng điểm lại không như cậu nghĩ.
Bà Phó nói: "Tiểu Dương, công việc này của con phải chăng là hơi quá mệt nhọc. Mẹ nghe bà ngoại nói ngày mới bắt đầu trời còn chưa sáng con đã đi, buổi tối trở về lúc nào cũng là chín mười giờ, công tác như vậy, thân thể con chịu nổi sao?"
Dương Quýnh ngồi ngay ngắn bên cạnh, cười nói: "Chịu nổi ạ, công việc của tụi con chỉ là tiêu tốn thời gian, thế nhưng cũng không tính là mệt. Có những lúc thời gian thực sự làm việc ở đoàn phim cũng chỉ là nửa ngày, nửa ngày còn lại đều là lê la chờ đợi."
Bà Phó lại không có hứng thú với sinh hoạt trong đoàn phim của cậu, tiếp tục hỏi: "Vậy con chịu nổi, thế còn Duy Diễn chịu nổi sao? Công tác kia của nó thời gian làm việc đã đủ dài, đến cả con cũng mỗi ngày ở bên ngoài, sinh hoạt gia đình kiểu này làm sao có thể mà qua nổi?"
Dương Quýnh ngẩn ra, thoáng sửng sốt hỏi: "Mẹ, mẹ nói thế là... có ý gì ạ?"
Bà Phó nhìn hắn, vẻ mặt có chút mệt mỏi, thở dài nói: "Ý của mẹ là, hai con thử suy xét vì tương lai sau này một chút." Bà do dự nửa ngày, dường như đang châm chước xem nên lựa lời như thế nào.
Dương Quýnh mệt lả rồi, vậy mà không thể không lên dây cót tinh thần nghe bà nói tiếp.
Bà Phó cuối cùng lại nói: "Sinh hoạt gia đình này không phải nói ra là hiểu, mà phải trải qua mới hiểu. Trong nhà hai người, một người dành thời gian ở bên ngoài nhiều hơn chút, một người khác lại phải dành thời gian ở nhà nhiều hơn một chút, bảo trì tốt giao lưu, như vậy mới có thể chăm sóc chu toàn về mọi mặt, gia đình nhỏ mới có thể cân bằng. Còn không cả hai đều ở bên ngoài dốc sức làm việc, ai bận việc người nấy, ba ngày thấy mặt nhau được hai lần, tình cảm sâu đậm cũng sẽ phai nhạt. Đây đâu thể gọi là sinh hoạt gia đình, đây gọi là kết phường buôn bán."
Dương Quýnh ở trong lòng nói, con và con của mẹ lúc mới bắt đầu chính là kết phường buôn bán. Bằng không nếu thật sự vì suy xét tương lai lâu dài mà nói, chúng con khả năng ngay từ đầu sẽ không lựa chọn đối phương.
Lúc trước cậu đã từng nghe qua nhiều lần loại ngôn luận tương tự, đặc biệt là hồi đó ở nhà Giang Chí Hoành, loại đề tài này ba ngày bị người lôi ra nói hai lần. Dương Quýnh phản cảm với cách bọn họ xem chuyện người khác phải hy sinh là việc đương nhiên, cứ như thể công việc này của cậu vất vả lại không kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên bỏ đi cũng xứng đáng, kiểu như xứng đáng thay đổi để lót đường cho người khác vậy.
Trước đây cậu và bà Phó tiếp xúc ít, người sau thu xếp cho bà ngoại ở đây, cậu tình nguyện ôm lấy phiền phức cũng không liên hệ với bên nhà chồng quá nhiều, chỉ tình cờ nhắc nhở Phó Duy Diễn ghé qua, cũng là để tránh việc phải nghe loại ngôn luận này từ bên đó. Nào ngờ cậu trốn người, người không né cậu, bây giờ lại còn tìm tới tận cửa.
Dương Quýnh bất giác trộn lẫn chút tâm tình mâu thuẫn, cười cười nói: "Mẹ, mẹ nói kiểu đó, nếu thật sự là kết phường buôn bán, thế thì con phải chịu phần thiệt nhiều hơn rồi. Thời gian công tác của Phó Duy Diễn đúng là dài thật, một mình anh ấy ăn no mặc ấm cái gì cũng không cần lo, nhưng còn con thì sao, bận bịu xong rồi còn phải hầu trẻ chăm già. Bà ngoại mấy ngày trước bị bệnh, hơn nửa đêm phải trở về mà không phải là con vẫn về rồi đó sao? Ngay cả những hôm có suất diễn đêm khuya, con cũng cất công gọi đồ ăn ngoài cho bà, sợ bà tự mình nấu nướng không an toàn. Giờ mẹ đến đây một chuyến bắt đầu chỉ dạy con cách sinh sống, thế mẹ bảo con học theo mẹ cái gì đây, học mẹ quẳng bà ngoại cho thằng con trai, chính mình ăn trên ngồi trốc chỉ tay năm ngón sao?"
Cậu ăn nói sắc bén, nhất thời không quản được mồm. Bà Phó lập tức sửng sốt, lúc sau tỉnh táo lại, sắc mặt tức khắc bị đả kích đến trắng bệch như bức tường vôi, miệng giật giật, nửa ngày không nói nên lời.
Dương Quýnh lúc nói rất sảng khoái, thế nhưng lúc này thấy bà như vậy, tức khắc lại có chút hối hận rồi.
Cậu do dự nửa ngày, đành phải ấp úng nói chữa: "Ấy... Con vừa nãy..."
Nào ngờ bà Phó nhanh hơn cậu một bước, thở dài nói: "Con vừa mới nói... Bỏ đi."
Bà duỗi tay nhấn ghế sô pha, lại theo bản năng liếc nhìn cửa phòng ngủ phụ, cuối cùng nói: "Mẹ làm người lớn trong nhà quả thật không tốt, không thể làm gương cho các con... Nhưng mà Tiểu Dương, lời này mẹ không có ác ý."
Bà tạm ngừng, thấp giọng nói: "Mẹ và bố chồng con... Lúc còn trẻ quan hệ cũng rất tốt. Tuy vậy sau đó, ông ấy dấn thân vào sự nghiệp kinh doanh, càng ngày càng bận rộn, lại đi công tác trời Nam biển Bắc... Mới đầu mẹ dự định đi cùng ông ấy, thế nhưng Duy Diễn hồi bé có chút khó gần, mẹ chỉ lo lắng con trai đổi nơi ở mới liên tục thì không thích ứng được, cuối cùng đành phải ở nhà với con. Ngược lại cứ như vậy, mẹ và bố chồng con một tháng chẳng thấy mặt nhau được vài lần, ai bận việc người nấy, đều cảm thấy mình làm tất cả là vì tốt cho cái nhà này. Nhưng cuối cùng thì sao..." Hai vợ chồng đồng sàng dị mộng*, thi thoảng ngồi chung một chỗ, cũng không biết đối phương đang nói cái gì. Thu hoạch duy nhất là tiền của dư dả hơn, thế nhưng hai trái tim cũng đã xa cách.
*đồng sàng dị mộng: chung giường nhưng không mơ chung giấc, ý là gần mặt cách lòng, ở bên nhau nhưng không cùng chí hướng.
Dương Quýnh lúc đầu cũng không có ý xem thường bà, vội nhỏ giọng nói: "Mẹ, con nói sai rồi..."
Bà Phó lại sửa sang tóc tai, nói: "... Con không cần nói xin lỗi, lúc hai con kết hôn mẹ đúng thật là không quá vui lòng, thế nhưng bây giờ sinh hoạt gia đình cũng đã trải qua, người làm mẹ vẫn hi vọng các con có thể chung sống được hạnh phúc. Đây là kinh nghiệm của người từng trải, Duy Diễn không muốn nghe mẹ lải nhải, mẹ cũng chỉ có thể nói cho con nghe. Thế hệ các con suy nghĩ quá thoáng, hai con ngay cả tiền cũng chia, công tác cũng chia... Duy Diễn lại vẫn luôn có nhiều người theo đuổi... Con lúc nào cũng phải có chút ý thức cảnh giác."
Bà Phó lo lắng không phải là không có lý, Dương Quýnh sau khi suy nghĩ một hồi, rồi lại cảm thấy quan hệ giữa cậu và Phó Duy Diễn, dường như còn xa mới đạt đến trình độ chung chạ gắn kết keo sơn. Nếu như thu nhập của hai người tương đương thì còn dễ nói, nhưng mà bây giờ cậu còn chưa đạt đến tiêu chuẩn kia, trong tiềm thức cũng luôn sợ người khác nói cậu chiếm tiện nghi.
Ở trong quan niệm của Dương Quýnh, hôn nhân đại khái được phân chia thành ba giai đoạn, giai đoạn sơ cấp là như cậu và Phó Duy Diễn, hai người cho nhau hấp dẫn, cùng nhau sinh sống, nhưng từng người đều mang theo một đoạn quá khứ mà đối phương không hiểu biết rõ. Tình cảm tương đối mặn nồng, vấn đề tiềm tàng cũng tương đối nhiều.
Giai đoạn trung cấp đại khái chính là giống như Lôi Bằng và Hứa Thụy Vân, ở bên nhau vượt qua một khoảng thời gian tương đối dài, đã đủ hiểu rõ từng cử chỉ lời nói của đối phương, chỉ cần ngỏng mông lên đều biết đối phương muốn thả cái rắm gì. Khi đó quá khứ như thế nào không còn quan trọng, vấn đề của mỗi người cũng đã được giải quyết gần hết, còn lại chính là suy tính quãng đường về sau ở bên nhau.
Chờ đến giai đoạn chung cuộc, đó phải là giống như Dương Bội Quỳnh và ông Dương, hai vợ chồng ân ân ái ái, hoạn nạn có nhau. Vừa không so đo quá khứ, cũng không quá để ý đến tương lai, đa số thời điểm hai người há mồm ngậm miệng đều là cơm áo gạo tiền. Quan niệm về gia đình của Dương Quýnh chịu ảnh hưởng rất lớn từ bố mẹ cậu, do đó lạc quan hơn nhiều so với những người khác. Tuy vậy nghe bà Phó cường điệu hết lần này đến lần khác, phía Lôi Bằng lại đột phát biến cố... Cậu cũng kìm lòng không đặng mà chịu một chút ảnh hưởng.
Đến cuối tuần cậu nói chuyện điện thoại với Phó Duy Diễn, rốt cuộc không nghẹn lại, kể chuyện của Lôi Bằng cho hắn nghe.
Dương Quýnh trước tiên mắng Hứa Thụy Vân một trận đã đời, sau đó lại nói: "Thật nhìn không ra, cái người bạn học kia của Tôn Mục trông keo kiệt bủn xỉn, ấy thế mà có thể câu được Hứa Thụy Vân đi mất." Trong lòng cậu đã có sẵn ý nghĩ chủ quan, trong vô thức liền đem tất cả vấn đề đổ lên đầu người nọ.
Phó Duy Diễn lại nói: "Sao anh cứ cảm giác là việc này không thể trách người khác, vấn đề nằm ở trên người đối tượng của mắt kính nhỏ đi."
Dương Quýnh hầm hừ nói: "Anh ta không phải thứ tốt, người kia cũng chẳng ra gì." Cậu vừa nghe Phó Duy Diễn bênh người kia, không nén được giận nói: "Anh cũng thấy gã đáng thương muốn thương tiếc gã có phải không? Có phải là cũng không nỡ lòng nào? Em nói gã như thế anh còn không đồng tình? Người kia còn là bạn của Tôn Mục, nếu như em và gã có mâu thuẫn thì anh về phe ai đây hả?"
Phó Duy Diễn chặc lưỡi nói: "Xem em xù lông nhím kìa, thật là hăng hái."
Dương Quýnh xùy hắn một tiếng, lại nghĩ tới vấn đề Lôi Bằng hỏi cậu, lấy ra hỏi Phó Duy Diễn: "Nếu như em chia tay với anh, em muốn đi, anh sẽ đuổi tới sân bay giữ em lại sao?"
Phó Duy Diễn lại nói: "Hai ta đang êm đẹp mắc mớ gì chia tay?"
Dương Quýnh nêu ví dụ: "Nếu như anh cặp bồ thì sẽ chia tay chứ sao."
"Anh còn lâu mới cặp bồ, " Phó Duy Diễn nói như chặt đinh chém sắt: "Có cặp bồ cũng là em cặp."
"..." Dương Quýnh nôn nóng muốn biết đáp án của vấn đề, thuận miệng nói: "Vậy cứ cho là em nɠɵạı ŧìиɧ, thế nếu em muốn chia tay với anh, anh sẽ đuổi tới sân bay giữ em lại sao?"
"Em đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi tại sao còn muốn chia tay với anh??" Phó Duy Diễn kinh ngạc nói: "Em nɠɵạı ŧìиɧ không phải là khóc ròng ròng mà quay về tìm anh nhận sai, cầu xin anh tha thứ, sau đó tùy ý anh như vậy như vậy sao?" Hắn nói xong còn giống như rất hưng phấn, lập tức bô bô nói ra mấy cái từ đơn. Dương Quýnh mới đầu còn ngẩn tò te, tưởng là tiếng Anh, sau đó mới nghe rõ, đều là từ ngữ hạ lưu không thể nói.
Phó Duy Diễn nói: "... Như vậy như vậy, nói không chừng anh sẽ lại tha thứ cho em."
Dương Quýnh: "..."
Cậu có chút cạn lời, Phó Duy Diễn mười lần thì tám lần đều sẽ tổ lái đến phương diện kia, lần này cũng không biết đã đọc phải văn hóa phẩm đồi trụy* gì.
Dương Quýnh không muốn gọi một cuộc điện thoại lại tán gẫu chuyện này, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy vấn đề của mình rất tẻ nhạt, bất đắc dĩ nói: "... Thôi, vậy em vẫn là không nɠɵạı ŧìиɧ."
*nguyên văn: 浪子回头浪出花, lãng tử quay đầu lãng ra hoa, "lãng" trong lãng tử là kẻ chơi bời lêu lổng, phóng túng, lãng tử quay đầu có nghĩa tương tự như kẻ cướp hoàn lương, tức là biết hối cải, giác ngộ, trở lại làm người tốt. Cơ mà "lãng" đứng một mình còn có thể hiểu là phóng đãng, da^ʍ tục bậy bạ. Ở đây có thể hiểu là Quýnh Quýnh thắc mắc không biết ông nội Duy Diễn này lại đọc được ở đâu kiểu chuyện cẩu huyết em sai rồi thân thể này là của anh anh muốn làm gì tùy ý =))
=================================================
Editor: đang bồi hồi xúc động đọc tới bác sĩ Phó đùa da^ʍ tôi lại chết cười =))