Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường mở mắt ra, nhìn nóc nhà lụi bại, mờ mịt trong mắt chợt lóe qua.
Đã quay lại, nàng đã quay về thế giới của mình.
"Hệ thống, vì sao tôi lại chết?"
Bắc Vũ Đường nghĩ đến lúc mình chết, cha Bắc và mẹ Bắc sẽ đau khổ biết bao, còn cả anh....
Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, không tự giác hiện lên hình ảnh anh đứng dưới ánh mặt trời, tay nâng bó hoa tươi, lộ ra nụ cười thuần túy tươi đẹp.
Khi nàng hoảng thần, tiếng nói lạnh băng của hệ thống truyền vào tai.
[Đây là quy tắc thế giới. Những người cô trợ giúp đều là vong hồn, khi đã hoàn thành nhiệm vụ, người vốn không nên tồn tại, tự nhiên sẽ theo nhiệm vụ hoàn thành mà rời đi.]
"Có nghĩa là, mỗi vị diện sau tôi đều sẽ chết?"
[Đúng vậy.]
[Nhiệm vụ lần này độ vừa lòng là 100%, tặng 100 điểm tích lũy.]
"Dịch dung hợp linh hồn cần bao nhiêu điểm tích lũy?"
[80 điểm tích lũy, có hiệu quả một tháng.]
Có phần quý, nhưng vẫn có thể tiếp thu. May mà hệ thống không quá hố người, một lọ hơn 100 điểm tích lũy là được.
[Ký chủ, muốn đổi không?]
"Đổi."
Bắc Vũ Đường uống dịch dung hợp xong, thân mình trở nên nhẹ hơn, mọi mệt mỏi đau nhức đều biến mất.
Sống ở thế giới kia hai năm, nơi này cũng qua hai ngày. Hai ngày ngắn ngủi, đối với nàng lại là một thế giới xa xăm.
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, ra khỏi phòng.
Trong nhà chính không thấy Tiểu Tử Mặc, vừa ra khỏi phòng đã thấy Tiểu Tử Mặc ôm cái thùng còn lớn hơn bé đi vào sân. Nhìn từ xa làm người ta có hơi sợ hãi. Thân mình bé lung lay sắp đổ, giống như giây tiếp theo sẽ bị thùng nước đè trên đất.
Bắc Vũ Đường bước nhanh lên, lúc đến trước mặt bé, Tiểu Tử Mặc cuối cùng phát hiện Bắc Vũ Đường. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời bỗng trợn to, tràn ngập kinh hỉ.
"Mẫu thân!" Tiểu Tử Mặc vui vẻ kêu lên.
Bắc Vũ Đường nhận thùng nước, bên môi lộ ra nụ cười nhạt, "Thùng nước nặng như vậy, sau này không cần bưng nữa."
Tiểu Tử Mặc kinh hỉ xong lại có chút sợ hãi mờ mịt nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường bưng thùng nước đi về phía trước hai bước, thấy Tiểu Tử Mặc còn ngây người ngốc ở chỗ đó, quay đầu, "Còn ngốc ở đó làm gì?"
Tiểu Tử Mặc nghe vậy, vội đi theo, sợ đi chậm sẽ bị đánh.
Tiểu Tử Mặc nhìn Bắc Vũ Đường đi trước, mê mang và nghi hoặc.
Bắc Vũ Đường nhắc thùng nước vào phòng bếp đơn sơ, phòng bếp đã sạch hơn hai ngày trước nhiều, hiển nhiên là Tiểu Tử Mặc đã quét dọn.
Nàng đổ nước vào lu, nhìn cửa phòng bếp, thân ảnh nho nhỏ kia đang đứng đó.
Vì thân hình nhỏ nên đầu bé có phần lớn, đây là thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Quần áo trên người bẩn thỉu, đầu tóc hỗn độn, không biết còn tưởng là khất cái.
Nói đến bẩn, Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn chính mình, thân thể này cũng không thua kém Tiểu Tử Mặc chút nào.
Mùi lạ bay vào chóp mũi, cũng không biết thân thể này đã không tắm bao lâu rồi.
Ánh mắt đảo qua hai người, aizz, phải tắm rửa sạch sẽ đã, nếu ngửi tiếp nữa, nàng sợ mình sẽ sặc chết.
Bắc Vũ Đường về phòng, lấy cái chăn bốc mùi kia ra phơi nắng. Nàng lại mở tủ lấy quần áo ra.
Mỗi một bộ y phục bị lấy ra, biểu tình trên mặt Bắc Vũ Đường lại bất lực thêm vài phần.
Trời ạ, những quần áo này có phải trước giờ chưa được giặt không thế?!
Bắc Vũ Đường nhặt nhặt, cuối cùng tìm được một bộ có vẻ sạch sẽ.
Dựa theo ký ức vụn vặt của mình, Bắc Vũ Đường lấy ra quần áo của Tiểu Tử Mặc. Những quần áo này, gọi là quần áo cho oai, chứ chẳng khác gì mấy khối vải vụn vá lại.
Kích thước quần áo là của người trưởng thành, phía trên tràn đầy vết khâu vá.
Bắc Vũ Đường nhìn bộ y phục nó đang mặc, chẳng khác gì bộ trong tay nàng.
Aizz, thật nghèo quá mà!
Tiểu Tử Mặc mở to đôi mắt đen, khó hiểu nhìn Bắc Vũ Đường. Bé không biết mẫu thân đột nhiên lục quần áo làm gì.
"Đi thôi. Đi tắm nào!"
Tiểu Tử Mặc sửng sốt kinh ngạc nhìn nàng.
Tiểu gia hỏa muốn nói lại thôi, thấy sắc mặt Bắc Vũ Đường nhu hòa, cẩn thận hỏi: "Mẫu thân, người không sao chứ?"
Từ sau khi nàng tỉnh dậy, cuối cùng tiểu gia hỏa cũng có cơ hội hỏi.
"Không sao."
"Nhưng mà...." Tiểu Tử Mặc muốn nói lại thôi.
Đến lúc này bé vẫn nhớ rõ, lúc ấy mẫu thân đột nhiên ngất xỉu.
"Yên tâm, cơ thể nương rất tốt." Bắc Vũ Đường nhìn ánh mắt không dấu được sự lo lắng của Tiểu Tử Mặc, trái tim lãnh ngạnh ấm lên.
Nguyên chủ Mộc Chi Đào đối xử với bé như vậy, bé không những không oán hận, mà còn quan tâm nàng.
Aiz, thật không biết nguyên chủ Mộc Chi Đào nghĩ kiểu gì.
"Nương đi gánh nước, con đun sôi lu nước trước đi." Bắc Vũ Đường phân việc.
"Vâng." Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Bắc Vũ Đường ôm thùng gỗ, đến dòng suối trong trí nhớ.
Đến nửa đường, gặp mấy phụ nhân. Mấy phụ nhân đó thấy Bắc Vũ Đường, đều kinh ngạc.
Bắc Vũ Đường đi thẳng qua mấy người, nghe được tiếng nói chuyện của mấy người ở sau.
"Kia không phải là Mộc Chi Đào à? Không phải nàng ta nửa sống nửa chết nằm trên giường không động đậy à? Sao giờ đã tốt rồi?" Một phụ nhân buồn bực nói.
"Ai biết được! Hai ngày trước thấy tiểu tử nhà nàng chạy đến nhà Lý đại phu cầu hắn xem bệnh, quỳ gối ở trước cửa Lý gia cả ngày đấy!"
"Nhị Cẩu Tử là hài tử tốt, đáng tiếc có nương không đáng tin."
"Còn không phải à! Ta thấy Nhị Cẩu Tử thật đáng thương, mỗi ngày không bị Mộc Chi Đào đánh thì cũng bị mắng, không ngừng ngày nào. Lần trước Mộc Chi Đào dùng gậy gỗ đánh vào đầu Nhị Cẩu Tử, ta nhớ nó hôn mê tại chỗ luôn." Phụ nhân kia nói bằng giọng khó chịu.
"May mà hài tử kia phúc lớn mạng lớn, không bị đánh chết."
Bắc Vũ Đường nghe mấy người khe khẽ nói nhỏ, từ trong ký ức vụn vặt thật sự tìm ra những chuyện đó.
Lần đó, Mộc Chi Đào vì làm mai không thành công, nguyên nhân là vì mang theo một đứa con chồng trước, hộ nhân gia nàng ta vất vả nhìn trúng lấy lý do đó từ chối nàng ta gả vào.
Mộc Chi Đào về nhà, trút toàn bộ lửa giận lên người Tiểu Tử Mặc, một gậy kia đánh trúng đầu bé.
Khi đó bé mới ba tuổi mà thôi!
Bắc Vũ Đường nhíu mày, ném đi những hình ảnh làm người muốn đánh chết nguyên chủ đi.
Không thể không nói, Tiểu Tử Mặc còn sống đến giờ đã rất may mắn, mệnh chưa dứt.
Bắc Vũ Đường ôm thùng nước tới bên suối.
Hai bên bờ suối còn có không ít phụ nhân đang giặt quần áo, thấy Bắc Vũ Đường xuất hiện đều rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lộ vẻ ghét bỏ.
Bắc Vũ Đường hơi nhếch mày, không để ý đến những người đó.
Lúc nàng thò đầu ra, thùng gỗ trong tay ngừng giữa không trung.
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm ảnh ngược dưới con suối nhỏ. Một khuôn mặt bánh nướng lớn, hai cằm béo ụ, trên mặt đầy rỗ.
Xấu, xấu chết đi được!
Gương mặt dù là hình dạng khuôn mặt, làn da, hay ngũ quan, không tìm được một xíu nào đẹp hết.
Bắc Vũ Đường sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, đây là gương mặt của nàng.
Đúng lúc này, có hai tiểu cô nương đi qua, ngồi xổm cách đó không xa, nhìn Bắc Vũ Đường, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Ngươi nhìn kìa, Mộc quả phụ bị bộ dáng của chính mình dọa choáng."
"Haha, mặt nàng ta có thể dùng trước cửa trừ tà."
"Còn không phải à."
"Người xấu nhất trong thôn là nàng ta, nàng ta còn không tự biết, luôn vọng tưởng gả được chồng. Nữ nhân vừa xấu vừa béo, dù là thợ săn trong núi cũng coi thường nàng ta."
"Lần trước nàng tìm bà mối làm mai giúp, bà mối từ chối luôn. Người đã xấu đến mức đó còn không tự hiểu. Còn chẳng biết xấu hổ nói Nhị Cẩu Tử kéo chân sau. Những người đó không tìm được lý do mới dùng Nhị Cẩu Tử qua loa lấy lệ với nàng, nàng còn dại tin thật."
Hai cô nương kia càng nói càng hăng say, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.
"Xuỵt, nhỏ giọng chút, đừng để nàng ta nghe được, nếu không chắc chắn sẽ cắn ngươi." Một cô nương khác nhắc nhở.
Hai người thấy Bắc Vũ Đường nhìn về phía này, sợ đến mức lập tức cúi đầu.
Không trách hai người họ sợ như vậy, thực sự là Mộc Chi Đào có tiếng đanh đá trong thôn.
Bắc Vũ Đường lười để ý các nàng, cầm xô nước lên, nháy mắt run tay.
Nặng quá.....
Chính xác hơn thì là, thân thể này quá yếu, xách một thùng nước cũng không nổi.
Bắc Vũ Đường tốn rất nhiều sức mới mang được thùng nước kia về sân. Tiểu Tử Mặc bị Bắc Vũ Đường ra lệnh cưỡng chế ở nhà không cho đi đâu. Tiểu Tử Mặc đứng ở cửa ra vào chờ, thấy mẫu thân đầu đầy mồ hôi xách nước vội chạy đến giúp, lại bị Bắc Vũ Đường từ chối.
Thân thể này có thể bệnh thật hoặc là do nguyên chủ quá lười mà thành thế này. Dù là loại nào, nàng cũng phải thường xuyên vận động, xem xem có thể giảm mỡ thừa đi không.
Xách nước đúng lúc có thể rèn luyện thân thể yếu không thể yếu hơn này.
Bắc Vũ Đường đi tới đi lui sáu lần mới đổ đầy lu nước.
Bắc Vũ Đường quét bếp một lần trước rồi mới bắt đầu nấu nước. Nàng vốn cho rằng nhóm lửa rất đơn giản, nào ngờ nửa ngày cũng không đánh được một tia.
Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân vụng về đánh lửa nửa ngày vẫn không có dấu hiệu tức giận, nhút nhát sợ sệt nói: "Mẫu thân, để con làm cho."
Bộ dáng Tiểu Tử Mặc cẩn thận như là sợ lòng tự trọng của mẫu thân bị tổn thương, càng như là sợ mẫu thân không vui.
Bắc Vũ Đường nhíu mày, Tiểu Tử Mặc sợ đến rụt cổ, cứng còng đứng đó không nhúc nhích, ngoan ngoãn chờ bị đánh.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy phản ứng theo bản năng của bé, khẽ thở dài trong lòng, không tự chủ hỏi thăm Mộc Chi Đào trong lòng mấy lần.
Làm bậy quá mức mà!
"Con đến đây đi."
Bắc Vũ Đường không cậy mạnh, giao đá đánh lửa cho Tiểu Tử Mặc.
Là thiên kim hầu phủ, Tấn Vương phi, cả đời Bắc Vũ Đường đều áo cơm không lo, không cần làm việc nặng. Ngay cả vị diện nhiệm vụ vừa rồi cũng vậy.
Tiểu Tử Mặc nhìn đá đánh lửa trong tay, lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của mẫu thân.
Mẫu thân không giận, bé con thở phào nhẹ nhõm.
Bắc Vũ Đường đứng bên nhìn Tiểu Tử Mặc thuần thục đánh lửa, thêm củi mục, thổi lửa.
Chuyện nhóm lửa, Bắc Vũ Đường yên tâm giao cho Tiểu Tử Mặc, nàng mang thùng gỗ ra rửa sạch sẽ.
Căn nhà này chỉ có bốn bức tường, còn có một thùng gỗ hoàn chỉnh là chuyện rất khó. Thùng gỗ này là Mộc Chi Đào lì lợm la liếʍ mang theo khi bị bà bà Lâm thị đuổi ra nhằm chọc tức bà ta.
Đun xong một nồi nước, đổ vào thùng gỗ, dùng nước lạnh hòa cho bớt nóng, rồi cởi sạch Tiểu Tử Mặc.
Dưới lớp quần áo là thân hình nho nhỏ chỉ còn da bọc xương, cả người đều là những vết bầm xanh xanh tím tím, còn có không ít vết sẹo.
Những vết sẹo này có cũ có mới, đặc biệt là lưng bé còn dày đặc mấy dấu dây mây, ánh mắt Bắc Vũ Đường lạnh lùng, nhăn chặt mày lại.
Những vết thương này, tất cả đều từ tay Mộc Chi Đào mà ra.
Ký ức là ký ức, hiện thực là hiện thực, nhưng khi ký ức và hiện thực trùng lại, thực sự đáng sợ hơn trí nhớ nhiều.
Mộc Chi Đào! Nữ nhân độc ác đáng chết này!
May mà nàng ta đã chết, nếu nàng tiếp tục đối xử với Tiểu Tử Mặc như vật, sớm muộn bé cũng bị nàng ta đánh chết.
Bắc Vũ Đường cảm thấy may mắn, may mà nàng đã tới, thay thế nữ nhân ác độc kia.
Khi ngón tay bụ bẫm của Bắc Vũ Đường chạm vào vết thương trên người bé, tiểu gia hỏa cứng còng không dám nhúc nhích, thân hình run rẩy đã bán đứng nội tâm sợ hãi của bé.
"Còn đau không?"
Tiểu Tử Mặc cảm thụ cảm giác ấm áp từ sau lưng truyền tới, không có cấu véo trong dự đoán của bé, chỉ có ve vuốt. Thân mình như có dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.
"Không đau." Giọng nói nhu thuận vang lên.
"Sau này nếu có ai đánh con, con nhất định phải đánh lại, không được đứng im để cho người ta đánh nữa. Nếu không đánh lại thì phải trốn." Bắc Vũ Đường nhân cơ hội giáo dục.
Tiểu Tử Mặc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chăm chú.
Mẫu thân trở nên rất kỳ quái.
Bé không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ghi tạc những lời mẫu thân nói vào lòng.
Bắc Vũ Đường đặt bé vào thùng gỗ, vừa đặt bé vào, nước đã biến thành màu đen với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
囧, không phải đâu, sao lại bẩn như vậy chứ!
Tiểu Tử Mặc tắm xong, dùng khoảng ba thùng nước ấm mới tắm rửa bé sạch sẽ. Thùng thứ nhất xong, người không biết chắc tưởng nó là nước tương luôn.
Tốn công một lúc lâu, mới tắm rửa Tiểu Tử Mặc sạch sẽ. Khuôn mặt nhỏ dơ dáy được rửa sạch, lộ ra làn da trắng nộn, kết hợp với đôi mắt to tròn đen láy, rất xinh đẹp, hoàn toàn là một shota.
Đặc biệt là khi lúc bé dùng đôi mắt ướt nhưng sáng lấp lánh nhìn bạn, đáng yêu không chịu được! Bắc Vũ Đường bế Tiểu Tử Mặc lên, hôn 'bẹp' lên má bé một ngụm.
Tiểu Tử Mặc sửng sốt, lỗ tai hồng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Ai nha, tiểu gia hỏa thẹn thùng.
Bắc Vũ Đường cười tươi.
Tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Tử Mặc xong, Bắc Vũ Đường mới bắt đầu xử lý bản thân.
Lại nói, nàng và Tiểu Tử Mặc bẩn không khác gì nhau.
Bắc Vũ Đường tắm hai xô nước, mới tẩy sạch mùi vị cổ quái kia đi.
Hai người sửa sang xong, mặt trời cũng đã xuống núi. Đến tận khi bụng hai người vang lên, Bắc Vũ Đường mới nhớ đến giờ làm cơm chiều.
Bắc Vũ Đường bi kịch phát thùng hết gạo, ngay cả cám cũng hết.
Túi bột mì duy nhất kia cũng dùng để ăn trước khi nàng đi rồi.
"Mặc Nhi, nương hôn mê hai ngày nay, con ăn gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiểu Tử Mặc lấy một nhúm rau nhìn như rau dại trong bồn ra, "Ăn cái này ạ."
"Chỉ ăn ít như vậy?" Có tí thế này, không đủ hai người ăn.
"Con lại đi hái."
"Đi cùng đi."
Hai người tới bờ ruộng dưới chân núi, ở đó có khá nhiều rau dại. Hai người hái đến khi trời tối mới về đến nhà.
Bắc Vũ Đường nhìn nồi, nhất thời không biết nên làm gì.
Tiểu Tử Mặc nhìn ra được nàng quẫn bách, thông minh đi lên trước, xắn tay áo bắt đầu rửa rau, thái rau, chờ nước sôi thì thả rau vào.
Bắc Vũ Đường nhìn rất nghiêm túc, quá trình khá đơn giản. Nàng âm thầm nhớ kỹ, chuẩn bị ngày mai tự làm.
Chờ nấu xong, Tiểu Tử Mặc múc một chén lớn cho Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường thấy bé không múc cho mình thì tự múc một chén lớn đặt trước mặt bé. Tiểu Tử Mặc kinh ngạc nhìn nàng, sau đó cẩn thận bưng chén lên.
Bắc Vũ Đường uống một ngụm, vị chua lan tràn khắp miệng. Bắc Vũ Đường khẽ cau mày, nuốt canh xuống.
Nàng nâng đầu thì thấy Tiểu Tử Mặc uống đến ngon lành.
Không có muối, không có tiêu, không có một loại gia vị nào thêm vào, chỉ có mùi vị chua xót của rau, bé lại ăn đến ngon lành như vậy.
Bắc Vũ Đường nhìn thân hình nhỏ bé đó, đáy lòng hơi xúc động.
Không có điều kiện thì không có tư cách ghét bỏ.
Bắc Vũ Đường yên lặng uống bát canh, đầu lưỡi thích ứng dần với vị chua xót đó. Một chén canh dùng xong, Tiểu Tử Mặc cần mẫn thu dọn chén đũa.
Động tác của bé thành thạo, vừa nhìn đã biết là quen tay.
"Để ta." Bắc Vũ Đường nhận chén đũa trong tay bé.
Tiểu Tử Mặc đứng ngây ngốc một bên nhìn nàng.
Mẫu thân chủ động rửa chén.
Buổi tối, Bắc Vũ Đường mang chăn đã phơi vào trải, lại thấy Tiểu Tử Mặc ôm chăn bông rách nát đi ra ngoài.
"Con đi đâu?"
"Phòng chất củi." Tiểu Tử Mặc mở to cặp mắt đen sáng ngời nói.
Bắc Vũ Đường mới nhớ, năm bé mới hai tuổi, nguyên chủ Mộc Chi Đào đã ném bé đến phòng chất củi ngủ một mình. Phòng chất củi thông gió hai đầu, vừa vào đông, gió lạnh thổi thẳng.
Có đôi khi đêm mưa, nóc nhà bị dột, phòng chất củi chính là nơi không thể để người sống. Nhưng mà, từ sau khi Tiểu Tử Mặc hai tuổi đều ngủ ở đó.
Bắc Vũ Đường xốc một góc chăn lên, vỗ vỗ giường đệm, "Lại đây ngủ."
Tiểu Tử Mặc kinh ngạc nhìn nàng.
Tiểu Tử Mặc sững sờ đứng đó, "Nương... nương... nương nói gì vậy?"
Nhất định là bé nghe nhầm, nếu không sao mẫu thân lại bảo bé lên giường ngủ được.
Đã vô số lần, vào những đêm rét lạnh, bé tưởng tượng mẫu thân ôm bé về, nhưng mỗi khi bị gió lạnh đông tỉnh, không có sự ấm áp của mẫu thân, càng không có ổ chăn ấm, chỉ có những cơn gió lạnh buốt.
Lúc này, Tiểu Tử Mặc mở to đôi mắt đen nhánh, bé sợ, sợ khi bé nhắm mắt lại rồi mở ra, hình ảnh này sẽ biến mất.
Bắc Vũ Đường nhìn bé ngây ngốc đứng đó, "Sao vậy? Con còn chưa qua đây?"
Tiểu Tử Mặc ma xui quỷ khiến đi về phía giường, khi trên mặt cảm nhận được ấm áp, lòng bé khẽ run lên.
Cảm giác ấm áp đó, chân thật đến vậy.
Bắc Vũ Đường nhìn bé còn ngây ngốc, hơi dương môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi bé, "Bé dưa ngốc, hoàn hồn."
Tiểu Tử Mặc nhìn ý cười chế nhạo dưới đáy mắt của mẫu thân, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên.
Tiểu Tử Mặc ôm chăn bông lên giường, Bắc Vũ Đường ngửi được mùi lạ từ chăn bông truyền đến, bẩn đen đến mức không nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Bắc Vũ Đường nhịn không được có xúc động muốn chống trán, nguyên chủ Mộc Chi Đào thật sự lười đến tận xương tủy.
"Bỏ cái chăn này đi, chúng ta nằm cùng giường."
"Vâng." Tiểu Tử Mặc ngây ngốc đáp lại.
Khi bé nằm trên giường rồi, Bắc Vũ Đường vươn tay, bé sợ đến cứng còng cả người. Bắc Vũ Đường thấy bé sợ hãi khẩn trương, không nói gì, nàng hiểu sự sợ hãi của bé với nguyên chủ không phải một sớm một chiều có thể biến mất.
Bắc Vũ Đường chỉnh lại chăn xong, dịu dàng nói: "Đã khuya rồi, đi ngủ đi."
"Vâng." Tiểu Tử Mặc ngơ ngác gật đầu.
Tiểu Tử Mặc nằm trên giường, chăn bông ấm áp, bên người là mẫu thân của mình. Tất cả giống như trong mơ vậy, bé thấy không chân thật.
Tiểu Tử Mặc không dám động đậy, lúc ngủ tư thế gì thì vẫn luôn duy trì tư thế đó.
Bé không dám động, sợ mình bị mẫu thân ghét bỏ, bị đuổi xuống giường lần nữa.
Tiểu Tử Mặc cứng đờ, trộm nhìn mẫu thân, lại sợ bị nàng phát hiện, hoảng loạn quay đầu.
Hành động của bé, Bắc Vũ Đường biết, nhưng vẫn không lên tiếng, tùy ý bé.
Bé lặp đi lặp lại, nhìn mãi rồi, mới xác định được bé không nằm mơ, bình yên nhắm mắt, nặng nề ngủ.
Bắc Vũ Đường nghe tiếng hít thở đã trở nên đều đặn của bé, cũng nhắm mắt lại. Nàng lại không buồn ngủ, suy xét xem cuộc sống sau này phải làm thế nào.
Bây giờ ăn bữa nay lo bữa mai, nếu không thể thay đổi, sao có thể báo thù Cố Phiên Nhiên và đám nam nhân của ả?
Nàng suy nghĩ rất nhiều, mãi đến tận khi trăng lêи đỉиɦ đầu.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Tử Mặc, thấy bé còn đang say ngủ, cơ thể cứng đờ, đủ thấy bé rất bất an, dù trong mộng vẫn vậy.
Nàng vươn tay chỉnh chăn cho bé, vừa đυ.ng đến bé, cơ thể bé lại run nhè nhẹ, miệng lẩm bẩm, "Mẫu thân, đừng mà, đừng đánh con.... Con sai rồi, sai rồi!"
Bắc Vũ Đường hơi nâng tay, xoay người bé, nhẹ nhàng vỗ về, nhẹ nhàng mềm mại nói bên tai bé, "Không sợ, không sợ. Mẫu thân không đánh con, sau này cũng không đánh con."
Có lẽ giọng nàng có tác dụng, hoặc là đã hết bóng đè, Tiểu Tử Mặc dần bình tĩnh lại.
Hôm sau, khi Bắc Vũ Đường rời giường, bên người đã không thấy Tiểu Tử Mặc.
"Mặc Nhi." Bắc Vũ Đường gọi to, không có động tĩnh.
Bắc Vũ Đường mặc quần áo xong, đi ra khỏi phòng thì nghe thấy có tiếng động trong bếp.
Đi vào bếp, nhìn thấy Tiểu Tử Mặc đang nhóm lửa nấu cơm.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn bé.
Tiểu Tử Mặc sợ hãi nhìn Bắc Vũ Đường, "Mẫu thân, người rửa qua đi, lát nữa là ăn được rồi."
Bắc Vũ Đường rửa mặt xong, Tiểu Tử Mặc đã mở nồi.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, vẫn là canh rau dại hôm qua.
"Sáng nay con đi hái?"
Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Luôn ăn cái này cũng không tốt, trước không nói không đủ no, dinh dưỡng cũng chẳng có bao nhiêu. Ăn canh rau dại xong, Bắc Vũ Đường lấy toàn bộ mười mấy đồng tiền trong ngăn tủ ra.
Đây là toàn bộ gia sản của nhà này.
Nhà này rơi vào hoàn cảnh quẫn bách như vậy đều là vì Mộc Chi Đào.
Mộc Chi Đào là điển hình của loại người ham ăn biếng làm, lấy được ba mẫu đất mà Dương gia phân, trừ tiền thuế, còn lại nếu chi tiêu tiết kiệm cũng đủ ăn mặc thường ngày. Nhưng mà, nữ nhân này không biết lo liệu, tiêu tiền phung phí. Mỗi lần thu hoạch xong một vụ, được một chút lương thực đều bị nàng ta bán đổi tiền rồi tiêu hết.
Hiện tại mới thu hoạch không lâu, Mộc Chi Đào bán lương thực được hai lượng bạc, bị nữ nhân này dùng để lấy lòng nam nhân, hiện tại trong nhà chỉ còn nửa điếu tiền này.
Hơn mười văn tiền, thật sự ít, nhưng cũng đủ mua một chút lương thực.
Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc lên trấn trên mua lương thực, từ Nam Khê thôn này của họ đến trấn trên cũng hơn hai mươi dặm đường, đi đường nói ít cũng phải tốn hơn một canh giờ.
Bắc Vũ Đường đi được non nửa canh giờ, mệt thở hồng hộc. Thân thể này yếu quá, nếu là nông phụ bình thường khác, đừng nói hơn hai mươi dặm đường, đi mấy canh giờ cũng không làm sao cả.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bánh xe lăn, Bắc Vũ Đường kinh hỉ quay đầu, người đánh xe chính là Ngưu đại thúc cùng thôn. Ngưu đại thúc vừa thấy hai mẹ con Bắc Vũ Đường ven đường, đi qua không những không ngừng lại mà còn đi nhanh hơn.
Bắc Vũ Đường vốn muốn gọi lại, nghẹn ở yết hầu.
Được rồi, đây rõ ràng là không thích bọn họ.
Không dựa được vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình. Đến khi mẹ con Bắc Vũ Đường đến trấn trên, mặt trời đã lên cao.
Nói là thị trấn, nhưng Bắc Vũ Đường lại thấy quy mô này giống một thôn nhỏ phồn hoa ở thế giới hiện đại hơn, đường phố thẳng dài khoảng trăm mét, cửa hàng san sát hai bên.
Tiểu Tử Mặc lần đầu tới trấn trên nên rất hưng phấn, đôi mắt đen to nhìn khắp nơi, khi thấy quán nhỏ ven đường bán đồ chơi làm bằng đường, đôi mắt bé phát sáng, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu.
Bắc Vũ Đường chú ý tới điều này, nắm tay bé đi đến trước quầy bán đồ chơi bằng đường, cúi đầu hỏi, "Mặc Nhi, con thích cái nào?"
Tiểu Tử Mặc ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, "Mẫu thân muốn mua cho Mặc Nhi sao?"
Bắc Vũ Đường bị đôi mắt đen sáng long lanh kia nhìn đến vui vẻ, đôi mắt kia hồn nhiên vô tội, đáng yêu không chịu được!
"Ừ." Bắc Vũ Đường yêu thương xoa đầu nhỏ của bé, "Con chọn cái mình thích đi."
Tiểu Tử Mặc không chọn, mà hỏi chủ quán, "Đại thúc, đồ chơi làm bằng đường bao tiền một cái ạ?"
"Hai văn tiền một cái, hai cái ba văn tiền." Chủ quán nhìn Tiểu Tử Mặc phấn nộn, cười trả lời.
Tiểu Tử Mặc ngửa đầu, nói với Bắc Vũ Đường: "Mẫu thân, Mặc Nhi không muốn ăn."
Bắc Vũ Đường hơi nhếch mày, rõ ràng muốn ăn, sao lại từ bỏ.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, "Quá quý ạ."
Tiểu Tử Mặc biết trong túi mẫu thân chỉ có hơn mười văn tiền, bé tiếc.
Bắc Vũ Đường sờ túi tiền trong người, không nhiều lắm thật, trứng chọi đá, tiêu một hai đồng tiền cũng chẳng khác gì nhau.
Bắc Vũ Đường trực tiếp cầm một lão hổ nhỏ trên giá đưa cho Tiểu Tử Mặc, "Cái này thì sao?"
"Mẫu thân."
Tiểu Tử Mặc ngơ ngác nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường lấy hai văn tiền ra, đưa cho người bán hàng.
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường nắm một tay Tiểu Tử Mặc đi.
Tiểu Tử Mặc cầm đồ chơi làm bằng đường, có cảm giác không thật.
Bé từng ảo tưởng vô số lần mẫu thân mua đồ ăn ngon cho mình, hiện giờ thành sự thật, bé cảm thấy thật ngọt ngào.
Bé trộm nhìn Bắc Vũ Đường.
Mẫu thân lúc này thật tốt.
Hai người đi thẳng đến cửa hàng bán thóc gạo. Ở đây, gạo là tám văn tiền một cân, bột mì là sáu văn tiền một cân, gạo kê là ba văn tiền một cân, giá cả tiện nghi nhất là gạo lứt, một văn tiền một cân.
Gạo lứt thực ra không phải gạo, mà là một loại lương thực khác, dùng để cho súc vật ăn, trừ khi nhà thật sự nghèo đến không chịu được mới ăn loại gạo này.
Ăn nhiều loại này, dễ bị táo bón, tiêu chảy xuất huyết.
Trong trí nhớ, Tiểu Tử Mặc thường xuyên ăn gạo lứt, mấy lần bị chảy máu, đau đến suýt mất mạng. Nữ nhân Mộc Chi Đào kia lại không thèm để ý, tùy ý bé tự sinh tự diệt.
May mà Tiểu Tử Mặc phúc lớn mạng lớn, mới không bị nữ nhân Mộc Chi Đào kia lăn lộn chết.
Gạo lứt tiện nghi, nàng dù nghèo cũng không mua về để hai người chịu tội.
Mười tám văn tiền, hai văn mua đồ chơi cho Tiểu Tử Mặc, còn lại mười sáu văn tiền.
Gạo quá quý, mua hai cân là hết, bột mì cũng quý, nhưng tốt hơn gạo một ít.
Bắc Vũ Đường sờ túi tiền, mua bốn cân gạo kê, giá mười hai văn tiền, còn thừa lại bốn văn tiền, ước lượng một chút, lại mua một ít cải trắng.
Giá cải trắng cũng rất tiện nghi, một văn hai củ, Bắc Vũ Đường mua bốn củ, hai văn còn lại dùng mua muối.
Hiện tại nàng không xu dính túi.
"Ngươi nhìn nó xem, quần áo trên người đều rách nát."
"Hạ nhân nhà ta mặc còn tốt hơn nó."
Tiểu Tử Mặc ăn đồ chơi làm bằng đường, nghe hai nam hài quần áo quý giá chỉ trò bé. Tiểu Tử Mặc nhìn qua, hai đứa kia còn trừng lại bé.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ăn mày thối!"
"Chúng ta cách xa hắn ra một chút. Ta nghe hạ nhân nói, loại ăn mày nghèo này rất bẩn, trên người còn có sâu bọ."
Tiểu Tử Mặc nhìn quần áo trên người mình, đầy lỗ vá, nhưng lại không phải ăn mày. "Ta không phải ăn mày."
Hai nam hài kia thấy bé dám tranh luận với bọn họ, lập tức tỏ vẻ, "Nhìn y phục ngươi mặc xem, không phải ăn mày thì là gì."
"Ta không phải."
"Ăn mày thối, tránh ra." Một nam hài trực tiếp tiến lên đẩy ngã Tiểu Tử Mặc.
Tiểu Tử Mặc không phòng bị, bị đẩy ngã trên mặt đất.
Bắc Vũ Đường nghe được động tĩnh, lấy muối xong thì thấy Tiểu Tử Mặc bị ngã trên đất, trước bé còn có hai nam hài khác.
"Các ngươi đang làm gì?" Bắc Vũ Đường lạnh lùng nói.
Hai tiểu nam hài thấy người lớn xuất hiện, quay đầu bỏ chạy.
Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, nâng bánh bao nhỏ dậy, "Có bị thương hay không, ngã đau lắm không?"
Đối mặt với những lời quan tâm của nàng, Tiểu Tử Mặc ngơ ngác lắc đầu, "Không ạ."
Bắc Vũ Đường đánh giá bé một vòng, thấy bé thực sự không sao mới yên lòng. "Mặc Nhi, chuyện vừa rồi là sao?"
Tiểu Tử Mặc không dám giấu diếm, một năm một mười trả lời: "Bọn họ gọi con là ăn mày, con bảo con không phải, một người tiến lên đẩy con.
Càng nói, đầu bé cúi càng thấp.
Mẫu thân có thể giận hay không?
Tiểu Tử Mặc chuẩn bị tốt tâm lý bị mẫu thân trách phạt.