Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 15: Xin chào, giáo thảo đại nhân (6-Hết)

Tác giả: Vân Phi Mặc

Âu Dương Khanh nói xin lỗi xong liền chạy.

Người nọ lại giữ chặt hắn, "Anh đυ.ng làm rơi đồ người khác, cũng không biết nhặt lên giúp à?"

Âu Dương Khanh không vui nhăn mày, lười so đo, ngồi xuống nhặt đồ, lúc nhìn thấy đó là gì, đôi mắt tỉnh táo lại ngay.

Âu Dương Khanh cầm một tờ giấy trong đó, rồi vội vàng nhặt những tờ trên mặt đất lên. Đọc lướt qua từng tờ, đôi mắt hắn ngày càng sáng.

Đây là một bản kế hoạch xuất sắc, hoàn toàn có thể áp dụng vào miếng đất hắn mới mua được kia.

Âu Dương Khanh kích động hỏi: "Bản kế hoạch này là anh viết sao?"

Người đàn ông đeo kính văn nhã, đẩy đẩy cái kính trên mũi, nghi ngờ nhìn hắn, "Đúng vậy."

Âu Dương Khanh rất vui mừng, nếu hắn áp dụng với khu đất thành đông, hắn sẽ không bị kiểm soát mọi lúc mọi nơi nữa, cũng không cần Bắc Vũ Đường đến để củng cố địa vị của mình trong Âu Dương gia nữa.

Vị trí người phụ trách hạng mục miếng đất thành đông, Âu Dương Khanh nắm chắc mấy phần, giờ có bản kế hoạch này, phần thắng lại tăng lên.

Âu Dương Khanh vội lấy một tấm danh thϊếp ra, "Tôi là Âu Dương Khanh của tập đoàn Âu Dương, hiện tôi có một hạng mục cần triển khai, đang thiếu một nhân tài như anh."

Người nọ nghi hoặc đánh giá Âu Dương Khanh, nửa tin nửa ngờ nhận tấm danh thϊếp, đến khi nhìn thấy tên và danh hiệu trên đó, mới dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn, "Anh thật sự là người của tập đoàn Âu Dương?"

"Cam đoan không giả. Ngày mai anh có thể đến công ty tìm tôi, đến nơi chỉ cần báo tên tôi là được." Âu Dương Khanh giống như tìm được vàng, cố gắng đào đi.

"À." Người đàn ông khẽ lên tiếng, hiển nhiên vẫn chưa tin lời Âu Dương Khanh.

Âu Dương Khanh cũng không nóng nảy, hắn đã nhìn liếc qua công ty của người nọ trên văn kiện rồi, không lo lắng chút nào.

Tạm biệt người đàn ông kia, Âu Dương Khanh lấy điện thoại gọi một số.

"Alo, Âu Dương đại thiếu gia, sao cậu lại rảnh rỗi tìm tôi thế?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói ngả ngớn.

Âu Dương Khanh không có tâm tình cãi cọ, trực tiếp nói ra mục đích của mình: "Tra giúp tôi một người tên là Trương Tiểu Phi, hiện đang làm ở công ty Trung Lăng."

"Được."

Ngắt điện thoại, đáy mắt Âu Dương Khanh có ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực - ngọn lửa của sự tự tin.

Bên khác, Bắc Vũ Đường đã nhận được tin tức.

Cô tốn công tốn sức tìm kiếm nhân tài, thành công lấy được sự chú ý của Âu Dương Khanh.

Hiện tại chỉ cần chờ bọn họ ra tay.

Bắc Chí Hồng cũng biết một hai về kế hoạch của Bắc Vũ Đường, không thể không nói kế hoạch không tồi. Bắc Chí Hồng vì giúp con gái có thể hoàn thành kế hoạch một cách thuận lợi, thông qua mối quan hệ của mình, áp tin tức về thành đông bên kia xuống.

Vì giúp Bắc Vũ Đường tranh thủ thời gian, lừa dê béo vào hố.

Âu Dương Khanh quả không phụ sự kỳ vọng của Bắc Vũ Đường, vì muốn nhanh chóng biểu hiện bản thân, làm ra thành tích, nên tích cực hành động.

Hơn nữa Âu Dương Khanh nhận được sự giúp đỡ của cha mẹ từ sau, cùng với biểu hiện không tệ trên thương trường, hắn thành công trở thành người phụ trách hạng mục miếng đất thành đông.

Âu Dương gia vì muốn đuổi kịp trước khi Bắc gia triển khai hạng mục thành nam, rất nhanh đã bắt tay khởi động thực hiện, đầu tư tài chính vào cũng nhiều - phần lớn tài chính của cả tập đoàn.

Bọn họ vì muốn chiếm tiên cơ, Bắc gia cũng sẽ phối hợp.

Người ngoài nhìn thấy là hai nhà đang thi đấu, nhưng thực chất, Bắc gia vẫn làm tuần tự đâu vào đấy, chỉ là mặt ngoài tỏ vẻ sốt ruột hoảng hốt thôi.

Khoảng thời gian này, Âu Dương Khanh sống đến hô mưa gọi gió, địa vị trong Âu Dương gia liên tục cao lên, bỏ xa các anh em họ cùng thế hệ ra sau.

Âu Dương Khanh lại bắt đầu thường xuyên đi tìm Dương Thiên Dĩnh, vợ chồng Âu Dương biết rõ lại không ngăn cản, sợ làm quá sẽ khiến Âu Dương Khanh phản nghịch.

Dương Thiên Dĩnh lại một lần nữa quay lại với Âu Dương Khanh, Dương San San lại giống như biến mất.

Âu Dương Khanh không biết vì sao đột nhiên nhớ đến cô ta, thuận miệng hỏi một câu, "Gần đây không thấy San San."

Nụ cười trên mặt Dương Thiên Dĩnh cứng lại.

Âu Dương Khanh chú ý tới sắc mặt của ả, lập tức nhận ra mình hỏi chuyện không nên hỏi.

Hắn vội bổ cứu, "Chuyện lần đó là ngoài ý muốn, anh không muốn vì anh mà tình cảm nhiều năm của em bị hủy. Anh thấy em rất coi trọng tình bạn này."

"Bảo bối, em phải tin anh, anh tuyệt đối trung thành với em."

Dương Thiên Dĩnh nín khóc nở nụ cười, trong lòng lại liên tục cười lạnh. Nếu trung thành với cô ta thì sao hắn lại ở bên người phụ nữ khác.

"Em từng gọi, nhưng cậu ấy không nhận điện thoại." Dương Thiên Dĩnh ảm đạm nói.

Âu Dương Khanh ôm Dương Thiên Dĩnh, ôn nhu an ủi, "Đều là lỗi của anh!"

Nói rồi, hắn hôn lên mắt cô ta, hôn hôn, dần biến vị.

Lúc hai người định tiến thêm một bước, di động của Âu Dương Khanh lại bất ngờ vang lên.

Âu Dương Khanh không muốn để ý, nhưng di động lại không ngừng vang lên.

"Nhận đi anh, có lẽ có chuyện gì đó." Dương Thiên Dĩnh thiện giải ý nhân nói.

Âu Dương Khanh đen mặt, cầm di động nhấn nghe, lập tức nghe thấy tiếng Âu Dương Tu rít gào.

"Mày đang ở đâu?"

"Con đang ở bên ngoài."

Nghe thấy tiếng Âu Dương Tu giận muốn hộc máu, Âu Dương Khanh có dự cảm không tốt.

"Ba, có chuyện gì sao?"

Âu Dương Tu không nói, mà ra lệnh: "Mày lập tức về nhà cho tao!"

Âu Dương Khanh lên tiếng, bên kia lập tức ngắt điện thoại.

Tiếng Âu Dương Tu gầm gừ kia, Dương Thiên Dĩnh nghe rõ ràng, thấy Âu Dương Khanh đứng dậy cũng đứng lên theo, tri kỷ chỉnh trang lại cho hắn.

Trước khi đi, Âu Dương Khanh hôn trán ả, thấp giọng nói, "Chờ anh về."

"Vâng."

Dương Thiên Dĩnh nhìn hắn rời đi, không biết đến lúc nào cô ta mới có thể ở bên cạnh hắn, mà không phải như vậy. Rõ ràng hai người yêu nhau, lại phải ngấm ngầm như tình nhân.

Nếu cô ta là Bắc Vũ Đường, có phải sẽ có tư cách đứng cạnh hắn hay không?

Đến khi Âu Dương Khanh về công ty, lập tức nhận ra bầu không khí không thích hợp, hắn càng bồn chồn hơn.

Vội vã vào phòng tổng tài, lại thấy Âu Dương Tu đang gọi điện thoại.

Thấy Âu Dương Khanh vào, ông ta cũng không có phản ứng gì.

Âu Dương Khanh nghe cha mình nói chuyện, cũng tìm ra được manh mối, lập tức rút di động ra tra. Khi xem tin xã hội thông báo muốn dùng khu đất phía đông để thành lập khu bảo tồn thiên nhiên, hắn cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.

Đây... Đây... Sao có thể?!!

Nếu nơi đó thành lập khu bảo tồn thiên nhiên, miếng đất mà họ lấy được cũng bị bỏ, mà toàn bộ tài chính của tập đoàn trong thời gian này cũng như muối bỏ biển.

Đúng lúc này, bí thư của Âu Dương Tu vào báo cáo: "Tổng tài, công ty Tân Vũ muốn triệt tư."

"Cái gì!" Âu Dương Khanh kích động đứng lên.

Sắc mặt Âu Dương Tu trở nên không tốt.

"Tôi biết rồi." Âu Dương Tu vẫy tay với bí thư ý bảo cô đi ra ngoài.

"Ba, đang yên đang lành sao lại biến thành khu sinh thái?" Âu Dương Khanh hiểu rõ bọn họ đang phải đối mặt với cái gì, nếu xử lý không tốt, Âu Dương gia, lành ít dữ nhiều.

Mặt mũi Âu Dương Tu âm trầm, "Ba vừa hỏi, chuyện này do bên trên quyết định, vừa ban hành văn bản xuống dưới."

"Chúng ta có thể hỏi ý chính phủ bên kia thử, xem có còn đường sống không." Hiện giờ chỉ còn phương án này mà thôi.

"Được, con đi cùng ba đi."

Cha con Âu Dương mệt mỏi bôn ba, tin vịt ở ngoại giới lại ngày càng nhiều.

Sau khi công ty Tân Vũ triệt tư, rất nhiều công ty khác thấy tình thế không tốt, cũng sôi nổi triệt tư. Đây không khác gì dậu đổ bìm leo.

Tin tức kinh tế tài chính cũng đưa tin, khiến cổ phiếu Âu Dương gia ngã giá. Đến phiên giao dịch hôm sau, trực tiếp xuống cuối bảng.

Cả nhà Âu Dương chìm trong bóng tối.

Âu Dương gia muốn vay ngân hàng, nhưng các ngân hàng đều từ chối, tài chính còn lại trong tay họ không thể ngăn cản cổ phiếu ngã giá.

Chỉ ba ngày ngắn ngủi, tài sản Âu Dương gia chỉ còn lại một nửa.

Xu thế này còn không ngừng gia tăng.

Âu Dương gia tìm quan hệ, tìm người, nhưng đều bị từ chối từ ngoài cửa. Rơi vào đường cùng, Âu Dương gia chỉ có thể bán toàn bộ bất động sản trên danh nghĩa ngoài hải ngoại để lấy tiền mặt, ý muốn giảm bớt tình trạng cổ phiếu liên tục ngã giá.

Sau khi bán đi hơn nửa bất động sản, mua về toàn bộ cổ phiếu, tình trạng cổ phiếu ngã giá cuối cùng cũng ngừng lại. Chuyện này làm người Âu Dương gia thoáng thở phào.

Vấn đề hiện tại của họ là miếng đất thành đông, chỉ cần giải quyết được là được.

Toàn bộ Âu Dương gia vì chuyện này mà bạc trắng đầu, mấy phòng khác cũng lợi dụng chuyện này muốn kéo cha con Âu Dương Khanh ra khỏi tập đoàn.

Cuối cùng, ông nội Âu Dương Khanh ra mặt mới áp được bọn họ xuống. Nhưng chuyện này làm các phòng kia càng bất mãn.

Tập đoàn Âu Dương trong tình trạng phong vũ phiêu diêu (bấp bênh), mà Âu Dương gia cũng bắt đầu sụp đổ.

Lúc này, trên mạng xuất hiện một đoạn video, vai chính trong đó lại là một người nhà Âu Dương đang được dư luận nhốn nháo xôn xao nói đến gần đây. Video của Âu Dương Khanh và Dương Thiên Dĩnh trong yến hội bị đăng lên.

Ngay sau đó, chuyện hắn ở cùng một cô gái khác cũng bị đăng lên, cô gái kia cũng không phải ai khác - Dương San San. Quan hệ của ba người rất nhanh bị đào ra, bạn khuê mật cùng thờ chung một chồng, quá đáng kinh ngạc!

Cư dân mạng sôi trào.

Không ít người nhảy vào comment.

"Đại thiếu gia có tiền có khác, trái ôm phải ấp!"

"Cô gái trong hoa viên kia không phải là sinh viên ba tốt gì đó của học viện Thánh Dạ à?"

"Lầu trên chân tướng. Dương Thiên Dĩnh chính là cô ta. Cô ta chính là Dương Thiên Dĩnh."

"Chậc chậc, Âu Dương Khanh đại thiếu gia có phải có thói quen đội nón xanh không?"

"Ánh mắt đại thiếu gia thật không tốt."

....................

"Sao không có video hai nữ, mãnh liệt yêu cầu video hai nữ."

"Lầu trên +1."

Chuyện liên quan đến Dương Thiên Dĩnh lại một lần nữa bị đào ra.

Gièm pha của Âu Dương Khanh bị đưa ra đúng lúc này, không khác gì cho Âu Dương gia đang trong tình thế bấp bênh một kích mạnh. Video này nếu là bình thường, chỉ là tin tức nhỏ mà thôi.

Nhưng, đối với Âu Dương gia giờ khắc này mà nói, lại là đả kích trí mạng.

Rất nhanh, báo kinh tế và báo giải trí đã sắc bén chỉ ra, Âu Dương gia lâm vào tình trạng này là vì hạng mục mà Âu Dương Khanh phụ trách.

Tin tức này vừa ra, phản ứng mạnh nhất là nhóm cổ dân, sôi nổi ném cổ phiếu trong tay đi. Âu Dương gia lại một lần nữa rơi vào trạng thái ngã giá liên tục.

Hiệu quả như vậy, không chỉ là vì tin tức mấy ngày nay không tôi. Trước đó, có gièm pha của Âu Dương Khanh làm đệm lót, hơn nữa còn có thêm hai tin tức ở phía sau, chẳng khác nào nói cho nhóm cổ dân, lãnh đạo Âu Dương gia là người như thế nào.

Dưới sự dẫn dắt của người không có tiền đồ như vậy, Âu Dương gia còn có tiền đồ gì nữa.

Cổ phiếu ngã giá là trong dự kiến.

Âu Dương gia suy bại nhanh như vậy làm người ta rất kinh ngạc. Có người cảm thấy Âu Dương gia không may, xui xẻo mua phải miếng đất thành đông kia.

Nhưng người nhạy bén đều ngửi ra mùi âm mưu trong đó, âm mưu nhằm vào Âu Dương gia.

Người Âu Dương gia đang ở trong tâm bão cũng nhận ra điều này. Nhưng dù nghĩ sao họ cũng không thể nghĩ ra ai đang đối phó bọn họ từ phía sau.

Đáp án không cần người Âu Dương gia đi tìm, rất nhanh đã có người chỉ dẫn cho họ.

[Ai nha, ký chủ à, không tệ đâu, một chiêu mượn đao gϊếŧ người luôn.]

Bắc Vũ Đường không nói gì, thật ra nó chỉ là chuyện thuận tay thôi. Nhằm vào Âu Dương gia, người Âu Dương gia cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn muốn tìm người ra tay.

Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, dẫn mục tiêu của họ lên Thượng Quan gia.

Còn kết quả cuối cùng ra sao, Bắc Vũ Đường không để ý. Dù là Thượng Quan gia hay Âu Dương gia có hại, đối với cô mà nói đều là chuyện tốt.

Khi Bắc Vũ Đường cảm thấy kế hoạch của mình không tệ, lại không ngờ rằng trong thư phòng đang là một cảnh tượng khác.

"Ông đang xử lý thay con gái." Mẹ Bắc tất nhiên biết hai cha con đang làm gì gần đây.

Bắc Chí Hồng không tỏ ý kiến, chiêu mượn đao gϊếŧ người của Bắc Vũ Đường không tệ, nhưng chưa đủ toàn diện, rất có thể dẫn lửa thiêu thân.

Người làm cha như ông không thể nhìn như vậy, chỉ có thể cố gắng suy xét giúp.

"Ông làm như vậy, nó không biết. Lần sau sẽ tái phạm." Mẹ Bắc cảm thấy chuyện này không nên làm.

Bắc Chí Hồng cười nói: "Nó sẽ hiểu."

Đúng như lời Bắc Chí Hồng, Bắc Vũ Đường nghe tin phòng ba Âu Dương gia và con cháu Thượng Quan gia xảy ra xung đột, lập tức hiểu ra.

Bắc Vũ Đường nhìn người trợ giúp Thượng Quan gia và Âu Dương gia liên tiếp xảy ra chuyện, càng hiểu rõ hơn.

[Ký chủ, sao cô lại không vui. Hiệu quả phát triển giống như cô mong muốn, bọn họ chó cắn chó.]

Lúc này Bắc Vũ Đường không chọn im lặng.

"Đây không phải công của tôi."

Cô vẫn còn quá trẻ, không suy nghĩ xa như cha Bắc.

Thượng Quan gia ra tay với Âu Dương gia, làm Âu Dương gia dậu đổ bìm leo. Hơn nữa, Bắc gia động tay sau lưng, Âu Dương gia đau khổ chống đỡ hai tháng, phá sản.

Âu Dương lão gia tử nghe tin, trợn tròn hai mắt qua đời.

Không có lão gia tử khống chế, toàn bộ Âu Dương tan rã.

Âu Dương diệt, làm người lắp bắp kinh hãi.

Không còn Âu Dương gia, không còn tiền tài, người nhà Âu Dương từng cao cao tại thượng giờ toàn bộ sống trong một gian phòng nhỏ hơn 10 mét vuông.

Gian phòng này là phòng lúc trước Âu Dương Khanh mua cho Dương Thiên Dĩnh sống, giờ cả nhà Âu Dương và Dương Thiên Dĩnh sống cùng nhau ở đây.

Âu Dương phu nhân không chịu nổi cuộc sống như vậy, làm ầm ĩ mỗi ngày. Âu Dương Tu vì Âu Dương gia rơi đài, tâm tình cũng không tốt. Hai vợ chồng từng tôn trọng nhau như khách giờ cãi nhau mỗi ngày.

Có mấy lần chiến hỏa sẽ lan đến trên người Âu Dương Khanh.

"Đều tại mày quen cái sao chổi kia. Nếu không phải tại nó, Âu Dương gia chúng ta sao có thể không còn gì." Âu Dương phu nhân dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn Dương Thiên Dĩnh.

Dương Thiên Dĩnh giận trong lòng, nhưng trên mặt lại là ủy khuất.

Âu Dương Khanh tất nhiên không chịu được mẹ mình nói cô gái mình yêu như vậy.

"Mẹ, mẹ nói gì thế. Chuyện Âu Dương gia đâu có liên quan đến Dương Thiên Dĩnh."

Âu Dương phu nhân vốn chỉ muốn tìm người xả, Dương Thiên Dĩnh là lựa chọn đầu tiên, không mắng cô ta thì mắng ai.

Nhưng bà ta nói xong, con trai bà ta lại bảo vệ ả, làm bà ta càng ngứa mắt Dương Thiên Dĩnh.

"Sao lại không liên quan đến nó, mày nghĩ xem từ lúc mày ở cùng nó, nhà ta không có một chuyện gì tốt. Nó là khắc tinh đến khắc nhà chúng ta!"

Âu Dương Khanh thấy bà ta càng nói càng quá đáng, sắc mặt âm trầm.

Âu Dương Tu mỗi ngày nghe Âu Dương phu nhân hùng hổ cũng bực trong lòng, mở miệng nói, "Được rồi, bà bớt một câu đi."

Âu Dương phu nhân thấy Âu Dương Tu cũng nói chuyện giúp tiểu tiện nhân kia, càng giận dữ, lại không thể làm gì, chỉ có thể oán hận trừng Dương Thiên Dĩnh.

Dương Thiên Dĩnh cũng phẫn nộ, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

Bà già đáng ghét. Giờ ở đây ăn của ả, sống chỗ của ả, còn dám đối xử với cô ta như vậy. Cô ta thu lưu bọn họ đã là tận tình tận nghĩa, bà già không biết tốt xấu!

Nếu bà ta không phải mẹ Âu Dương Khanh, sao cô ta có thể chịu đựng bà ta!

Âu Dương Khanh dẫn Dương Thiên Dĩnh về phòng an ủi.

Dương Thiên Dĩnh ngoài miệng nói không để ý nhưng lại đã rất bất mãn.

"Âu Dương, chúng ta phải làm thế nào?" Dương Thiên Dĩnh nói ra lời mình muốn nói.

Lúc trước cô ta vì Âu Dương Khanh là đại thiếu gia tập đoàn Âu Dương nên mới ở bên hắn, muốn dựa vào hắn mà tiến vào xã hội thượng lưu.

Hiện giờ Âu Dương gia không còn tồn tại, mộng đẹp của cô ta cũng không thể thành hiện thực.

Âu Dương Khanh biết cô ta bàng hoàng, nói ý định của mình ra, "Em đừng lo, anh sẽ không để em và con chịu khổ. Tuy công ty đã không còn, nhưng chúng ta có thể tự sáng lập một công ty khác."

Dương Thiên Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn, "Nhưng mà, anh lấy tiền ở đâu ra?"

Âu Dương Khanh cười nói: "Ngốc, em nghĩ nhà anh sẽ không để lại đường sống sao? Từ rất lâu, ông nội vì muốn đề phòng chuyện ngoài ý muốn đã tích tiền ở nước ngoài, đủ để chúng ta Đông Sơn tái khởi."

Đông Sơn tái khởi: dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.

Dương Thiên Dĩnh nghe vậy, mừng ra mặt, lại thầm nói may mắn, may mà cô ta không nhân lúc họ nghèo túng mà trở mặt không nhận người.

May mà hắn nói, nếu không cô ta thật sự không thể chịu đựng được Âu Dương phu nhân.

Âu Dương Khanh dám nói bí mật này với Dương Thiên Dĩnh, cũng vì cô ta không rời không bỏ. Hắn vẫn muốn thử, cô ta coi trọng hắn, hay tiền của hắn.

Qua thời gian ở chung này, Âu Dương Khanh đã minh bạch, Dương Thiên Dĩnh đối xử thật lòng với hắn.

Thời gian này, hắn gặp quá nhiều châm chọc mỉa mai, quá nhiều sắc mặt xấu xí. Dương Thiên Dĩnh không rời không bỏ, đã đả động hắn, làm Âu Dương Khanh hắn thật sự đặt cô ta vào lòng.

Âu Dương Khanh muốn xoay người, vội vã muốn xoay người, làm những người từng khinh thường bọn họ phải trả giá đắt!!

Âu Dương Khanh lấy tài sản ở nước ngoài ra. Lúc hắn động vào số tài sản đó, Bắc Vũ Đường đã biết.

Tuy Âu Dương gia bị đánh sập, nhưng Bắc Vũ Đường vẫn cho người chú ý nhất cử nhất động của họ, tình cảnh hiện tại của Dương Thiên Dĩnh, trạng thái của vợ chồng Âu Dương, cô đều rõ như lòng bàn tay.

Bắc Vũ Đường viết vào bản kế hoạch đánh sập Âu Dương gia một chữ cuối cùng, chậm rãi khép lại.

Qua lần này, sẽ không cần thêm bất cứ nội dung gì nữa.

[Ký chủ, cô chuẩn bị rút củi dưới đáy nồi à?]

Bắc Vũ Đường: .......

Học kỳ mới bắt đầu, Âu Dương Khanh đã rất ít xuất hiện trong trường, Dương Thiên Dĩnh thì vẫn còn ở. Người vốn nên bị khai trừ, dưới sự ra tay âm thầm của Bắc Vũ Đường, vẫn ở lại học viện Thánh Dạ.

Âu Dương Khanh vì muốn vực dậy Âu Dương gia một lần nữa, mọi tâm tư đều đặt lên sự nghiệp.

Lúc này hắn cẩn thận từng ly, nhưng kết quả vẫn rơi vào bẫy. Tiền trong tay vơi dần đến khi không còn lại gì.

Hắn không dám nói chuyện này ra, không dám đối mặt với ánh mắt mất mát của Dương Thiên Dĩnh.

Âu Dương Khanh đần độn về nhà, Âu Dương phu nhân không có nhà, không thấy Âu Dương Tu và Dương Thiên Dĩnh. Hắn chuẩn bị mở cửa phòng mình và Dương Thiên Dĩnh, lại nghe thấy âm thanh kỳ quái từ phòng bên cạnh truyền đến.

Âu Dương Khanh không nghĩ nhiều, đẩy cửa ra.

Lúc nhìn đến hai người trên giường, cả người hắn như bị sét đánh, đứng ngốc tại chỗ.

Một người là cô gái hắn yêu, một người là cha hắn. Hai người họ vậy mà lại cùng nhau phản bội hắn!

Âu Dương Khanh cảm thấy khí huyết dâng trào, đôi mắt đỏ đậm.

Có lẽ ánh mắt ăn thịt người của hắn quá nóng bỏng, hai người bận rộn trên giường cuối cùng cũng nhận ra không đúng.

Âu Dương Tu xoay người, thì thấy con trai đang dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm mình. Âu Dương Tu hoảng hốt, mà Dương Thiên Dĩnh dưới thân vẫn mê ly như cũ.

Âu Dương Khanh thấy Dương Thiên Dĩnh như vậy, giận dữ xông lên, một chân đá Âu Dương Tu ngã lăn, trực tiếp xách Dương Thiên Dĩnh trên giường lên, tát vào mặt ả.

Đau đớn là Dương Thiên Dĩnh thanh tỉnh lại.

Thấy ánh mắt đáng sợ của Âu Dương Khanh, cô ta mê mang.

"Au ui!" Âu Dương Tu ôm eo, thống khổ bò dậy.

Dương Thiên Dĩnh xoay đầu, thấy trạng thái của Âu Dương Tu, lại nhìn mình, ngốc luôn.

Phản ứng của ả, trong mắt Âu Dương Khanh thành bị bắt gian tại giường nên kinh ngạc.

"Vì sao? Vì sao hả!!!" Âu Dương Khanh rống giận rít gào với cô ta.

"Anh nghe em nói, chuyện không như anh nghĩ!" Dương Thiên Dĩnh nghĩ đến mình uống ly trà xong thì cái gì cũng không biết. Đáng chết! Chắc chắn là lão bất tử Âu Dương Tu giở trò bỏ thuốc mình!

Âu Dương Khanh giống như là nghe được trò cười lớn nhất thiên hạ, "Cô lại muốn nói tôi hiểu nhầm?"

Hiện giờ hắn thấy tận mắt, cô ta còn có thể nói hiểu nhầm.

Âu Dương Khanh nhìn Dương Thiên Dĩnh bằng ánh mắt lạnh băng xa lạ.

Dương Thiên Dĩnh bị hắn nhìn đến hoảng, vội giải thích: "Âu Dương, anh phải tin em. Em không có, em uống một cốc nước xong thì cảm thấy nóng lên, sau đó cái gì cũng không biết."

Âu Dương Tu nghe cô ta nói vậy, không phải đang ám chỉ ông ta hạ dược sao, tức khắc nổi giận, "Là mày chủ động câu dẫn tao, hiện tại còn quay ngược lại cắn tao một cái."

Dương Thiên Dĩnh bị Âu Dương Tu vô sỉ như vậy, bất chấp giả nhu nhược, tức giận nói: "Đồ vô sỉ! Rõ ràng ông hạ dược tôi, nếu không sao tôi có thể như vậy!"

"Nếu mày không chủ động, sao tao có thể động vào mày. Vừa nãy mày ở trên giường như vậy, người mù cũng nhìn ra ai chủ động!" Âu Dương Tu lạnh lùng nói.

Âu Dương Tu chột dạ, cũng không dám nhìn con trai mình. Chuyện này đến cùng cũng do ông ta không cầm được, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ông ta. Muốn trách phải trách nữ nhân không biết liêm sỉ chủ động quấn lên kia, ông ta cũng không phải hòa thượng, sao có thể thờ ơ.

Nhìn sắc mặt âm trầm đến đáng sợ của con trai, Âu Dương Tu sợ hãi. Từ sau khi không còn tập đoàn Âu Dương, tiền ở nước ngoài cũng bị con trai cầm toàn bộ, Âu Dương Tu trở thành người phải xem sắc mặt của hắn ăn cơm.

Âu Dương Tu đôi lúc sẽ không nhịn được mà oán trách Âu Dương lão gia tử, vì sao không nói cho mình mà lại nói cho Âu Dương Khanh.

Nhìn ánh mắt ăn thịt người của hắn lúc này, Âu Dương Tu thật ra có hơi sợ.

Dương Thiên Dĩnh tức điên người, oán hận trừng ông ta, rồi dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Âu Dương Khanh, "Âu Dương, anh phải tin em, em thật sự không làm như vậy, em..."

"Mắt tôi chưa mù." Âu Dương Khanh lạnh lùng nhìn cô ta.

Dương Thiên Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn. Cô ta biết hắn không tin mình.

Âu Dương Khanh ném Dương Thiên Dĩnh về giường, lơ hai người, xoay người rời đi.

'Rầm!' một tiếng, cửa bị đóng lại.

Dương Thiên Dĩnh đứng dậy muốn đuổi theo lại bị vướng chăn, chật vật ngã trên đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa.

Ả thật sự bị vứt bỏ sao?

Không được, cô ta vất vả lắm mới tìm được một người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai, không thể buông tay. Cô ta tuyệt đối không buông tay. Dương Thiên Dĩnh không màng đau đớn, mặc quần áo đuổi theo.

Dương Thiên Dĩnh không ngừng gọi điện thoại cho Âu Dương Khanh, trước sau đều tắt máy. Cô ta chưa từ bỏ ý định, không ngừng tìm khắp phố.

Đêm đến, cô ta vào một quán bar tìm kiếm, cuối cùng tìm được Âu Dương Khanh đã uống say như chết. Dương Thiên Dĩnh đỡ hắn đi, lại bị Âu Dương Khanh say rượu đẩy ra nhiều lần.

"Vì sao, vì sao lại phản bội tôi." Âu Dương Khanh không ngừng lặp lại một câu như vậy.

"Em không phản bội anh, thật sự không phản bội anh." Dương Thiên Dĩnh giải thích, dù biết hắn nghe không vào vẫn không ngừng giải thích.

Đột nhiên, Dương Thiên Dĩnh vẫn luôn đỡ Âu Dương Khanh dừng lại. Ánh mắt cô ta nhìn thẳng về phía trước, nhìn thân ảnh đang đứng lặng dưới ánh đèn lộng lẫy - Bắc Vũ Đường.

Cô vẫn tỏa sáng như vậy, vẫn cao cao tại thượng như vậy.

Thấy Bắc Vũ Đường đi về phía này, cô ta quay đầu theo bản năng, không muốn để Bắc Vũ Đường thấy mình. Đáng tiếc, không thành công.

"Đã lâu không gặp."

Dương Thiên Dĩnh nghe được tiếng nói, muốn giả vờ không nghe tiếng cũng không được.

Cô ta ngẩng đầu nhìn cô, "Thật trùng hợp."

Bắc Vũ Đường nhìn ả, rồi nhìn Âu Dương Khanh, nhìn người say như chết, cô mỉm cười với Dương Thiên Dĩnh, "Thì ra các người vẫn còn ở bên nhau à."

Dương Thiên Dĩnh nghe thấy cô dùng giọng kinh ngạc nói chuyện mà nhăn mày.

Ý của cô ta là gì?! Cô ta cảm thấy mình sẽ vì Âu Dương Khanh nghèo túng mà rời khỏi anh ấy sao?

"Đương nhiên, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau." Dương Thiên Dĩnh ngạo nghễ nói.

"Không tệ. Âu Dương gia phá sản, Âu Dương Khanh không xu dính túi, cô vẫn có thể luôn không rời không bỏ, thật làm người ta lau mắt mà nhìn." Bắc Vũ Đường không để ý nói.

Dương Thiên Dĩnh vừa nghe cô nói vậy, cười lạnh trong lòng. Quả nhiên, cô ta biết trong mắt những người này đều nghĩ cô ta như vậy. Sao cô ta có thể làm những điều cô mong muốn được.

"Tôi yêu anh ấy, không phải tiền của anh ấy. Những người ngậm muỗng vàng sinh ra như cô, nhất định sẽ phải liên hôn, đâu hiểu cái gì là yêu cơ chứ."

Bắc Vũ Đường không tức giận, khuôn mặt vẫn mỉm cười nhẹ, "Đúng không, có lẽ đấy. Đúng rồi, tôi nghe nói Âu Dương Khanh gần đây đầu tư thất bại, thiếu rất nhiều nợ bên ngoài. Có lẽ trong thời kỳ ảm đạm này, với sự trợ giúp của cô, hắn rất nhanh sẽ vực dậy."

Dương Thiên Dĩnh chết lặng, bên tai không ngừng lặp lại lời cô nói.

"Cô nói cái gì?!"

"Cô không biết à? Âu Dương Khanh đầu tư thất bại toàn bộ, còn nợ bên vay nặng lãi hơn 500 vạn."

"Cô lừa tôi!" Dương Thiên Dĩnh giận dữ hét lên, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường nhún vai, "Tùy cô thôi."

Nói xong, cô không để ý khuôn mặt kinh giận đan xen của Dương Thiên Dĩnh, trực tiếp xoay người rời đi.

Dương Thiên Dĩnh đỡ Âu Dương Khanh về nhà, không nhìn thấy Âu Dương Tu và bà già kia đâu. Nhưng, tâm tư của cô ta đã không còn ở đây.

Ả không ngừng nhớ lại lời Bắc Vũ Đường, suy xét xem đó có phải sự thật hay không.

Nhất định là giả, đúng, nhất định là như vậy. Người phụ nữ dối trá kia sao có thể tốt bụng nói chuyện này cho mình, nhất định cô muốn mình rời khỏi Âu Dương Khanh.

Đúng! Nhất định là như vậy!

Dương Thiên Dĩnh không ngừng tự nhủ, nhưng đáy lòng lại vẫn có giọng nói nói với cô ta đó là sự thật.

Một đêm này, Dương Thiên Dĩnh không chợp mắt, vẫn luôn mở to mắt chờ đến sáng.

Âu Dương Khanh tỉnh lại, nhìn căn phòng quen thuộc, rất nhanh nhớ đến chuyện tối qua, mày nhíu chặt.

Hắn ngồi dậy, nhìn thấy Dương Thiên Dĩnh không nhúc nhích ngồi một bên, lời quan tâm bị chặn ngang cổ họng.

Dương Thiên Dĩnh thấy hắn tỉnh lại, ngẩng đầu, "Anh tỉnh rồi."

Âu Dương Khanh không để ý đến cô ta, hắn hoàn toàn không chú ý tới Dương Thiên Dĩnh không thích hợp, còn tự đắm chìm trong phẫn nộ và thống khổ.

"Hôm qua, tôi nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái, hỏi đòi tiền anh?" Dương Thiên Dĩnh dùng giọng bình thản nói ra.

Đồng tử Âu Dương Khanh co rụt, ngữ khí không tốt: "Điện thoại của tôi đừng tùy tiện nhận."

Dương Thiên Dĩnh vẫn luôn quan sát biểu tình của hắn, nghe thấy đòi tiền, biểu cảm của hắn đã chứng minh tất cả.

500 vạn....

Dương Thiên Dĩnh rét run trong lòng, Âu Dương Khanh đi lúc nào, cô ta cũng không biết.

Không cam lòng, ngàn tính vạn tính cuối cùng kết quả vẫn bằng không. Phẫn nộ, phẫn nộ vì Âu Dương Khanh lừa gạt mình, vẫn luôn lừa gạt mình. Nói gì mà bắt đầu từ đầu, nói gì mà rất nhanh sẽ kiếm lời vực dậy Âu Dương gia!

Kẻ lừa đảo! Âu Dương Khanh là một kẻ lừa đảo!

Phẫn nộ trong mắt Dương Thiên Dĩnh bị lạnh lẽo thay thế. Cô ta đứng lên, đi vào phòng trong, mở ngăn kéo dưới cùng, lấy thẻ của Âu Dương Khanh đi, lại đến phòng bên cạnh, lấy toàn bộ trang sức đáng giá của Âu Dương phu nhân đi.

Chờ đến khi ba người nhà Âu Dương về, phát hiện căn nhà đã bị người môi giới thu hồi. Âu Dương Khanh đẩy người môi giới ra, bước nhanh vào phòng, mở ngăn kéo, phần tiết kiệm cuối cùng của Âu Dương gia đã mất!

Cách vách truyền đến tiếng thét chói tai của Âu Dương phu nhân.

"Mất rồi, mất tất rồi!" Âu Dương phu nhân lấy điện thoại ra chuẩn bị báo trộm theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy người môi giới, lại biết trộm là ai.

"Tiện nhân kia!" Âu Dương phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đây là nơi chúng tôi sống, cút ra ngoài! Tôi muốn báo nguy bắt tiện nhân kia, đến nhà tôi trộm đồ!"

Người môi giới câm nín nhìn chuyện trước mắt.

Cảnh sát tới rất nhanh, biết chủ căn nhà là trộm trong miệng Âu Dương phu nhân, cũng câm nín.

"Các người mau đi bắt cô ta lại!"

Cảnh sát rất khó xử: "Chuyện này chỉ sợ không được. Đây là nơi vị tiểu thư kia sống, đồ bên trong là của ai rất khó nói. Trừ khi bà chứng minh được đồ kia là của bà."

"Cái gì!" Âu Dương phu nhân nghe cảnh sát nói không thể bắt, lập tức nổi trận lôi đình.

Người môi giới thấy cảnh sát tới, vội nói: "Người sống trong căn hộ này đã trả phòng, hiện tôi đến thu hồi căn hộ lại. Bọn họ còn ăn vạ ở đây, anh cảnh sát có phải nên quản hay không?"

Âu Dương phu nhân tức giận nói: "Đây là phòng con trai tôi trả tiền, con trai tôi ở, dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi!"

Người môi giới rất khổ sở, "Tên đăng ký bên tôi là Dương Thiên Dĩnh, không liên quan gì đến các người. Các người muốn ở đây cũng được, giao tiền thuê nhà tháng này cho tôi."

Tiền, toàn bộ tiền của họ đã bị Dương Thiên Dĩnh trộm đi, lấy đâu ra tiền nữa.

Cuối cùng, cảnh sát Âu Dương phu nhân mời tới, không những không bắt Dương Thiên Dĩnh lại, mà còn đuổi họ ra ngoài.

Toàn bộ quá trình, Âu Dương Khanh giống như đầu gỗ.

Hắn không nghe được tranh chấp, không nghe được bất cứ thứ gì, đầu trống giống.

Không phải, không phải Dương Thiên Dĩnh!

Âu Dương Khanh tự nhủ, nhưng không thể gọi được Dương Thiên Dĩnh.

Không tiền, không nhà, bọn họ đã không còn gì.

Âu Dương Khanh không biết mình đã ra khỏi tiểu khu như thế nào, đứng đần độn trên phố, náo nhiệt chung quanh dường như không hợp với hắn.

Hắn ngây ngốc ngồi bên bồn hoa, đôi mắt trống rỗng vô thần.

Vì sao? Vì sao lại đối xử với hắn như vậy?

Âu Dương Khanh không ngừng tự hỏi, không có đáp án. Có lẽ có, chỉ là hắn không muốn tin mà thôi.

Dương Thiên Dĩnh cầm gia sản cuối cùng của Âu Dương gia đi rồi, bên trường học cũng xin thôi học.

Ả muốn cầm tiền tiếp tục sống sung sướиɠ, phải xem Bắc Vũ Đường có đồng ý hay không.

Bắc Vũ Đường rất nhanh đã thu được tin tức.

"Tiểu thư, tiếp theo phải làm như thế nào?"

"Trộm toàn bộ đồ đáng giá trên người cô ta."

"Rõ."

Ngắt điện thoại, Bắc Vũ Đường tính ngày, lập tức phải rời khỏi đây rồi.

Bắc Vũ Đường nhìn những căn phòng phía xa, những ngôi nhà chọc trời, vẫn cảm thấy mới lạ như cũ.

Dương Thiên Dĩnh cầm toàn bộ tiền của Âu Dương gia ra, rất nhanh gặp phải cướp. Dương Thiên Dĩnh là cô nhi, không cha không mẹ, không xu dính túi, lập tức nghĩ tới Dương San San.

Dương San San đã không còn là Dương San San ngây ngốc lúc trước.

Dương Thiên Dĩnh không được Dương San San giúp, còn bị chế nhạo một trận, rất bực bội. Rơi vào đường cùng, cô ta chỉ có thể tự ra ngoài tìm việc, vận khí không tệ gặp một 'người tốt'.

Dưới sự lừa dối của 'người tốt', cô ta vào vũ trường làm việc.

Đã vào vũ trường làm việc, dù có đồng ý hay không, dưới sự dụ hoặc của tiền tài, Dương Thiên Dĩnh bắt đầu đi lại bên cạnh đám đàn ông. Cô ta muốn thượng vị, nhưng những người đến vũ trường tìm vui sao có thể động tâm.

Đương nhiên những điều này còn xa so với những gì Bắc Vũ Đường từng phải chịu.

Dương Thiên Dĩnh cùng một lão già *** bị nguyên phối bắt tại trận, nguyên phối gọi một đám người tới đánh ả. Chuyện này bị đăng lên mạng, rất nhanh thân phận của Dương Thiên Dĩnh bị người đào ra.

Sau đó, trên mạng còn xuất hiện video Dương Thiên Dĩnh hào phóng chơi np với nhiều đàn ông.

Thanh danh của Dương Thiên Dĩnh hoàn toàn thối, giống như Bắc Vũ Đường lúc trước, đi trên đường bị người kêu đánh đòi gϊếŧ.

Bên khác, Âu Dương Khanh bị song trọng đả kích, mỗi ngày mua say, sống đần độn qua ngày. Mãi đến một ngày, nhìn thấy đoạn video trên mạng kia, hắn tìm được Dương Thiên Dĩnh.

Âu Dương Khanh đã hận Dương Thiên Dĩnh thấu xương. Dưới sự hun đúc của Âu Dương phu nhân, hắn đổ hết chuyện Âu Dương gia phá sản, hắn thất bại lên người Dương Thiên Dĩnh.

Hiện giờ nhìn thấy Dương Thiên Dĩnh, Âu Dương Khanh vốn muốn gϊếŧ cô ta, cuối cùng lại buông tha.

Dương Thiên Dĩnh tưởng là may mắn, lại không biết ác mộng của cô ta bắt đầu từ đây.

Dưới kiến nghị của Âu Dương Tu, hai cha con họ không chế Dương Thiên Dĩnh, buộc cô ta bán **. Bọn họ dựa vào Dương Thiên Dĩnh mà sống.

Hai tháng sau, Dương Thiên Dĩnh phát hiện mình bị HIV, tâm như tro tàn.

Ả biết mình không còn sống được bao lâu, âm thầm mưu tính, cuối cùng chờ được thời cơ, gϊếŧ chết Âu Dương Tu. Gϊếŧ ông ta xong, cô ta không đi ngay, mà chờ trong phòng, chờ được Âu Dương phu nhân.

Âu Dương phu nhân cũng bị bất ngờ gϊếŧ chết.

Khi Âu Dương Khanh uống say như chết về, cảm nhận con dao trên cổ mình, men say bay sạch. Âu Dương Khanh hoảng sợ nhìn ả, đặc biệt là lúc chú ý tới vết máu trên đất, cha mẹ nằm trong vũng máu, sợ run chân.

"Đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi!" Âu Dương Khanh xin tha.

"Ha hả." Dương Thiên Dĩnh cười lạnh, ánh mắt âm độc nhìn gương mặt Âu Dương Khanh.

"Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi, anh yêu em."

"Vậy sao. Nhưng tao không yêu mày. Mày biết không, từ đầu đến cuối tao chưa từng yêu mày. Lúc trước tao và mày ở bên nhau, là vì tiền tài và thân phận của mày. Mày đã không còn tiền, sao lại gạt tao!"

"Anh, anh không lừa em."

"Không lừa tao!" Dao nhỏ trong tay gần cổ Âu Dương Khanh thêm.

"Cô muốn gì cũng được, xin cô đừng gϊếŧ tôi." Âu Dương Khanh không cốt khí xin tha. Hắn cũng từng nghĩ đến chết, nhưng khi thực sự đối mặt với cái chết, hắn vẫn khϊếp đảm sợ hãi.

"Tao không định làm gì mày, chỉ muốn rút gân lột da mày ra." Dương Thiên Dĩnh âm lãnh nói từng câu từng chữ.

Không đợi Âu Dương Khanh mở miệng, dao nhỏ đã cứa đứt yết hầu của hắn, máu tươi phun tung tóe.

Âu Dương Khanh đến chết, đôi mắt vẫn mở lớn, chết không nhắm mắt.

Dương Thiên Dĩnh gϊếŧ ba người nhà Âu Dương xong, rất nhanh bị cảnh sát bắt, trong quá trình bị truy bắt, vô ý ngã từ tầng cao xuống.

Khi Dương Thiên Dĩnh chết, Bắc Vũ Đường đang ngồi thư viện đọc sách nghe được tiếng của hệ thống đã lâu không vang lên.

[Nhiệm vụ đã hoàn thành, bắt đầu đếm ngược truyền tống.]

Bắc Vũ Đường nghe được tiếng ồn ào, cô ngẩng đầu lên, thấy Lăng Phong cầm một bó hoa hồng đi về phía cô.

Nụ cười của anh ấm áp như gió xuân vậy.

[10, 9, ....]

'Phanh' một viên đạn từ ngoài cửa sổ bay vụt đến, trúng ngực Bắc Vũ Đường. Trong vô số tiếng hét chói tai, thân thể Bắc Vũ Đường từ từ ngã xuống.

Lăng Phong ném bó hoa hồng trong tay đi, chạy nhanh như gió lao đến.

'Phanh' đó là tiếng khi thân thể rơi chạm đất.

Cùng lúc đó, bó hoa hồng đỏ tươi kia rơi rụng trên mặt đất.

Máu đỏ tươi như màu đỏ hoa hồng.

Lăng Phong vươn đôi tay, chỉ kém một bước như vậy, một bước.....

Thời gian như ngừng lại ở lúc này, dường như hình ảnh dừng lại ở đây.