Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!

Chương 30: Đại lão hệ hắc ám (27)

➡ Edit: Cá Muối

“Mạng của tao dù sao không đáng tiền, trên đường xuống hoàng tuyền có bọn mày làm đệm lưng cũng không tịch mịch, không phải sao?” Hắn sâu kín nói.

“Đừng! Bình tĩnh! Mày ngàn vạn lần nên bình tĩnh! Bọn tao chỉ muốn đùa với mày một chút mà thôi!”

“Đúng đúng đúng! Bọn tao xin lỗi mày còn không được sao?” Mấy nam sinh vội vàng nói, giọng điệu đều mang theo tia run rẩy.

Cái này gọi là kẻ ngang ngược sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh lại sợ kẻ liều mạng.

Bộ dáng Đường Nhất Đồng quá mức đáng sợ, bọn họ không chịu thua không được.

Thấy mấy nam sinh rời khỏi, lúc này Đường Nhất Đồng mới không chút để ý thu hồi dao gấp trong tay.

Thật ra con dao này hắn luôn mang theo trên người, những lúc bị Đường Oản bắt nạt, đã có vô số lần hắn muốn dùng con dao này đâm xuyên vào trái tim cô.

Nhưng hắn đã nhịn xuống.

Cũng may mắn, hắn nhịn xuống.

Nếu không, hiện tại hắn có thể còn cơ hội cùng cô hòa thuận sao?

Trở lại chỗ ngồi, hắn thật cẩn thận đem bánh kem nhỏ trên tay bỏ vào ngăn kéo, trong lòng ấm áp như ánh mặt trời.

Đây chính là Đường Oản cố ý mua cho hắn, sợ hắn bị đói sẽ đau dạ dày.

……

Buổi chiều sau khi tan học, Đường Oản một tay xách theo cặp sách, một tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đường Nhất Đồng, kêu hắn chờ cô ở cổng trường.

Hai người Vân Noãn và Lục Dung Dung đều đã trước cô một bước rời khỏi phòng học.

Chờ đến khi Đường Oản đi đến cổng trường, Lục Dung Dung đột nhiên kinh ngạc hô lên: “Anh, anh về rồi!?”

Đường Oản nghe xong theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông ôn thuận, vẻ ngoài tuấn tú, dáng người cao ráo, trên người tràn ngập hơi thở văn hóa đứng bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen, trên mặt nở nụ cười ôn nhu như nước vẫy tay với Lục Dung Dung.

Đây là nam chủ Lục Dịch.

Chẳng qua, chỉ đánh giá trên người Lục Dịch vài giây, Đường Oản đã liền dời ánh mắt về phía Vân Noãn.

Quả nhiên, lúc này Vân Noãn mặc dù đứng cách hơn mười mét, nhưng Đường Oản vẫn như cũ thấy được trên mặt cô ta lộ ra biểu tình ngượng ngùng, hiển nhiên, đây là đối với Lục Dịch nhất kiến chung tình.

Trong lúc nhất thời, Đường Oản không khỏi nhướng mày.

Đúng lúc này, trước mặt cô đột nhiên có một bóng người thon gầy chặn ngang.

“Tôi tới rồi.” Đường Nhất Đồng yên lặng nhìn cô.

Thấy thế, Đường Oản lập tức hoàn hồn, sau đó cười nói: “Đi, về nhà thôi.”

Đường Nhất Đồng gật đầu, lại nhân lúc Đường Oản xoay người, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Dịch.

Trong lòng thầm nghĩ: Người kia là ai? Oản Oản vì sao lại nhìn chằm chằm hắn? Có phải cô thích hình mẫu nam sinh giống như vậy không?

Nhưng những thứ này, Đường Nhất Đồng đều không dám hỏi ra miệng.

Ngay sau đó ánh mắt hắn lại âm trầm: Mặc kệ hắn là ai, ai cũng đừng nghĩ cướp Oản Oản khỏi hắn!

……

Về đến nhà, Đường Nhất Đồng tự giác đi nấu cơm, sau khi cơm nước xong, Đường Oản cố ý nói: “Có muốn tôi dạy kèm cho cậu không?”

“Được!” Đường Nhất Đồng lập tức đáp ứng, trong lòng không ngừng mừng thầm.

Đường Oản thấy hắn vậy mà thật sự đáp ứng, có chút cạn lời.

Cô chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.

Nhưng nếu Đường Nhất Đồng đã đáp ứng, vậy cô phải thực hiện hứa hẹn.

Trong quá trình dạy học, Đường Oản lại lần nữa hiểu được cái gì gọi là kỹ thuật diễn.

Vị đại lão này rõ ràng cái gì cũng biết, còn bày ra bộ dáng không biết không hiểu, nếu không phải cô biết hắn là một vị học bá, phỏng chừng thật sự cho rằng hắn là một tên học tra!

Chẳng qua sau khi dạy học, quan hệ giữa hai người trở nên càng thêm thân mật.

Chờ tới 10 giờ, Đường Oản mới nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, học tập cũng không thể nhất thời nóng lòng, cậu uống ly sữa bò rồi đi ngủ sớm đi.”

“Được.” Đường Nhất Đồng ngoan ngoãn gật gật đầu.

Chờ sau khi Đường Oản rời đi, hắn lại cầm lấy cây bút cô nắm vừa rồi, vẫn còn độ ấm, vuốt ve ở trong tay một hồi lâu mới buông.