Ông Mai tức giận: phủi phui cái mồm đi, thằng Tân mà có mệnh hệ gì thì cô đừng có trách tôi.
Người Tân ấm dần lên. Ông Mai thở phào nhẹ nhõm: tốt quá! Tốt quá rồi!
Tân qua cơn nguy hiểm khiến cả nhà ông Mai mừng tới làm cỗ ăn mừng.
Cả nhà ai cũng vui, Tân thì trái lại cả ngày cứ thẫn thờ rồi đi ra đi vào căn buồng như thể tìm kiếm thứ gì đó. Bà Mai thấy lạ bèn hỏi con trai: con tìm cái gì thế? Sao mẹ thấy con cứ ngây ngô lạ lắm!
Tân thở dài: con gặp vợ con rồi mẹ ạ!
Bà Mai trố mắt nhìn con trai: con Huê ngày nào chả ở nhà, con gặp nó là đương nhiên rồi.
- Không! Ý con là Thanh ấy. Con gặp Thanh. Thanh ở trong phòng mẹ ạ, cô ấy còn gọi tên con.
Bà Mai nghe con trai nói mà hoảng hồn. Bà tìm ông Mai nói chuyện: có phải thằng Tân nhà mình có vấn đề không ông? Sao cả ngày nó cứ thơ thẩn, nó còn nói nhìn thấy con Thanh nữa.
Ông Mai chau mày: bà cứ vớ vẩn. Con Thanh nó chết mấy năm nay rồi. Làm sao mà thằng Tân thấy con Thanh được chứ?
- Liệu...Liệu có phải conThanh về nhà mình tìm thằng Tân không ông?
- Bà đừng có tin mấy cái chuyện vớ vẩn ấy nữa. Chết là hết chứ ma quỷ cái gì?
Bà Mai mặc dù muốn nghe lời chồng nhưng tâm lại không an. Nhất là lúc Tân bị chết giả bà đã nghĩ đến chuyện chẳng lành. Bà cứ luẩn quẩn nghĩ mãi chuyện Tân nói với mình đã gặp Thanh. Bà hỏi: ngộ nhỡ là thật thì sao? Ngộ nhỡ con Thanh về nhà bắt thằng Tân đi cùng thì sao hả ông?
Lần này ông Mai khó chịu ra mặt: con Huê sắp sinh con rồi, bà đừng có nói năng nhảm nhí ảnh hưởng tới cháu nội tôi đấy. Bà còn lải nhải chuyện này thêm lần nữa tôi không để yên đâu.
Bà Mai hít một hơi dài rồi từ tốn đáp: phải rồi, chuyện cháu nội quan trọng hơn. Tôi là lo lắng quá nên nghĩ nhiều.
Bà Mai miệng thì nói thế nhưng chiều đến lại đi hỏi han hàng xóm tìm thầy pháp làm cho con trai cái bùa bình an. Bà vừa ra tới ngõ thì đυ.ng trúng ngay bà cụ Bảy. Bà cụ lầm lũi đi không ngẩng mặt lên nhìn bà Mai lấy một cái. Bà Mai nhanh miệng: chào cụ ạ! Cụ đi đâu mà đội nắng giữa trưa thế này?
Bà cụ dừng lại nhưng vẫn không ngẩng đầu lên: nhà chị Mai muốn đi đâu?
- Con đi có tí việc cụ ak!
- Là muốnđi tìm quý nhân sao? Nhưng chị đi giờ này thì sao mà gặp được? Tốt nhất chị nên vê, đợi tới sáng ngày mai ắt gặp được quý nhân.
Bà Mai khẽ cười: con chỉ là đi có tí việc, cũng không lấy làm quan trọng.
Cụ Bẩy gật đầu bước đi. Bà Mai nhìn theo bà cụ mà ruột gan nóng phừng phừng. Bà không hiểu tại sao trong đầu bà lại xuất hiện ý nghĩ quay về. Bà nửa muốn đi, nửa lại muốn nghe theo bà Bảy nên đứng lại băn khoăn toan tính. Vừa hay đúng lúc bấy giờ Thuỷ tới chơi. Bà Mai chẹp miệng: mai đi vậy, bà cụ Bảy này xưa nay nổi tiếng là nặng vía.
Thuỷ thấy mẹ lẩm bẩm một mình bèn hỏi chuyện: mẹ tính đi đâu mà đứng ở giữa ngõ thế ạ?
Bà Mai thật thà kể chuyện cho con gái nghe. Thuỷ tán thành suy nghĩ của mẹ: con thấy mẹ suy nghĩ đúng đấy. Trước nay bà cụ Bảy này nổi tiếng là đen. Sáng ra ai mà gặp bà ấy thì cả ngày gặp xui. Con vài lần gặp bà ấy toàn hỏng việc đấy mẹ. Cả xóm nhà mình hễ ai ra đường gặp bà ấy đều quay về đó thôi.
- Mẹ lại nóng ruột chuyện thăng Tân.
Thuỷ suy nghĩ rồi nói: con biết một bà thầy mo gần ngay chợ huyện. Hay là sáng mai con chở mẹ tới đó xem thế nào.
Thuỷ lúc này lại rất tin tưởng vào bà mo mà Huê dẫn tới từ hôm trước. Mặc dù lúc đầu Thuỷ có thành kiến với bà ấy nhưng sau khi nghe theo lời bà mo mang chiếc áo trả lại cho Huê thì nhà Thuỷ không còn thấy ma nữ tóc dài nữa. Dường như ma nữ tới làm phiền gia đình cô chỉ vì cô lỡ xin chiếc áo ấy về nhà. Thuỷ nghĩ ma nữ chỉ là muốn đòi lại áo chứ căn bản là không thù oán gì với gia đình cô.
Sáng hôm sau cô tới đưa bà Mai tới gặp thầy mo. Lúc hai người ra tới đầu ngõ lại lần nữa đυ.ng trúng bà cụ Bảy đang chống gậy từ đường lớn bước vào ngõ. Thuỷ giật mình suýt chút nữa đâm xe vào tường: ôi mẹ ôi, sao cụ Bảy đi đâu về sớm thế?
Bà cụ Bảy móm mém cái miệng đáp: hai mẹ con nhà chị Mai đi tìm quý nhân đấy ư? Sao nhìn thấy tôi mà cả hai lại giật mình thế?
Thuỷ lẩm bẩm trong bụng: bà này cứ như ma xó ấy, sao chuyện này bà ấy cũng đoán được chứ?
Bà cụ bảy nói tiếp: hai người đi sớm đi, may ra gặp được người cần gặp, chậm chân tý nữa là quý nhân vắng nhà đấy.
Bà cụ chống gậy đi thẳng về nhà, Thuỷ cũng quay xe quay về nhà bà Mai. Vừa đi cô vừa mắng: đen đủi thế không biết, sáng ra đã gặp phải cụ Bảy. Mẹ con mình về nhà đợi 1 lúc nữa hãy đi cho yên tâm.
Thuỷ quyết vậy thì bà Mai cũng nghe theo. Hai mẹ con quay về nhà, bà Mai bèn thắp nén hương lên ban thờ tổ tiên cầu xin vong linh gia tiên phù hộ bà gặp may mắn.
Nén hương cháy được một khúc tự dưng tắt ngúm. Bà Mai linh tính chuyện chẳng lành bèn nhanh tay châm nén hương lại nhưng nén hương lại tắt. Bà hoang mang: không biết hương tắt thế này báo điềm gì chẳng lành, mẹ lo quá, ruột gan cứ nóng như trê đẻ.
Thuỷ thở dài: chắc hương mẹ mua lâu ngày hopng dùng nên bị ẩm. Con nghĩ mẹ đợi ngày nắng mang hương ra phơi lại đi.
Bà Mai châm lại nén hương thêm lần nữa thì hương cháy tới chân. Hai mẹ con chờ nén hương tàn mới dắt xe ra ngõ. Thuỷ còn chạy ra ngó đầu sang phía nhà cụ Bảy xem có thấy cụ ấy ra đường hay không mới yên tâm cùng mẹ đi gặp thầy mo.
Đáng tiếc cho hai mẹ con bà Mai, khi cả hai đến nơi thì nhà bà mo lại khoá kín cửa. Thuỷ sang hàng xóm hỏi thăm chỉ nghe người ta nói bà mo được ai đó đón về quê làm lễ rước vong liệt sỹ không biết khi nào bà mo mới quay về. Bà Mai thất vọng: vậy là bà cụ Bảy nói đúng rồi, nếu như mẹ con mình đi ngay lúc ấy thì đã gặp được bà mo ở nhà.
Thuỷ lại có suy nghĩ khác, cô nói: con nghĩ là do mẹ con mình gặp trúng bà cụ Bảy nên mới đen đủi như thế này đấy. Đáng lý lúc ấy con phải đốt vía bà ấy mới đúng.
Hai mẹ con thất vọng trở về tới đầu ngõ lại gặp bà cụ Bảy chống gậy đi ra. Thuỷ hằm hằm khuôn mặt, miệng lầm bầm mắng mỏ mình xúi quẩy khi năm lần bảy lượt gặp trúng cụ Bảy. Cụ Bảy ấy vậy lại mở lời trách: tôi đã bảo hai mẹ con chị đi sớm rồi, cớ sao lại quay về để lỡ thời gian gặp quý nhân chứ?
Thuỷ toan nói nhưng bà Mai ngăn lại. Bà cười hiền từ: chẳng giấu gì cụ, mẹ con nhà con đúng là lỡ gặp mất quý nhân. Tuy nhiên lỡ mất một người thì ông trời lại cho con gặp một quý nhân khác.
Thuỷ tròn mắt ngạc nhiên nhìn mẹ. Bà Mai từ tốn nói tiếp: chúng con ở cùng xóm với cụ đã lâu mà không biết cụ lại tinh thông tới vậy. Con mong cụ giúp gia đình con.
Bà cụ nhìn bà Mai, đôi mắt như có ý cười: người ta vẫn nói "bụt chùa nhà không thiêng", tôi ở đây cả mấy chục năm, bao nhiêu chuyện của cái làng này tôi chả nắm rõ trong lòng bang tay, vậy nên có ai dám tin lời tôi nói ?
Thuỷ kéo tay mẹ hỏi nhỏ: mẹ định làm gì vậy?
Bà Mai nói tiếp: hôm qua con gặp cụ, cụ chỉ cho con sáng nay đi mới gặp quý nhân. Tuy nhiên sáng nay chúng con vì có chút việc nên làm lỡ giờ, chính cụ cũng nhắc với chúng con từ sớm. Bấy nhiêu đó đủ để cho chúng con tin cụ là người rất tài giỏi.
Bà cụ cười: là có việc hay các chị nghĩ gặp phải tôi nên mới đen đủi mà quay về xin gia tiên cho gặp điều may mắn? Gia tiên nhà các chị đang loạn, may mắn là sáng nay nén hương kia chỉ tắt có hai lần, nếu nén hương ấy tắt thêm lần nữa chỉ e gia đình nhà chị gặp phải đại hoạ, khó lòng mà thoát nạn. Kiếp nạn này tôi không có cách nào hoá giải giúp mọi người.
Lần này Thuỷ buột miệng: cụ nhìn trộm nhà cháu hay sao mà biết rõ chuyện que hương bị tắt 2 lần?
Bà cụ gõ chiếc gậy lên chiếc xe của Thuỷ mà rằng: con bé này, chỉ được cái nói linh tinh là giỏi. Mau bỏ chiếc xe này đi, từ nay đến rằm ra đường hãy đi bộ chứ đừng có đi xe mới mong tránh được nạn.
Bà cụ nói rồi chống gậy quay ngược về nhà chứ không đi ra đường lớn. Bà Mai muốn đi theo cụ về hỏi chuyện nhưng cụ từ chối trước: chị hãy về đi, khi nào thời cơ đến tôi sẽ chỉ giúp cho chị gặp được quý nhân. Hiện tại mọi chuyện đang không được bình thường.
Hai mẹ con bà Mai về nhà, mỗi người mang theo một suy nghĩ khác nhau. Thuỷ thì nhất định không tin vào những lời bà cụ Bảy mới nói. Bà Mai thì thầm sợ hãi trong lòng. Bà giục con gái: con mau làm theo lời cụ Bảy đi, cụ ấy ít khi nói chuyện nhưng một khi đã nói thì không phải chuyện bình thường. Tốt hơn hết chúng ta thà tin chuyện ấy là sự thật.
- Mẹ nghe cái cụ Bảy ấy làm cái gì? Con thấy cụ ấy toàn nghe hơi nói dựa.
Thuỷ quyết bác bỏ hoàn toàn lời bà cụ nói. Bà Mai có khuyên Thủy cũng không nghe.
Tối đó Thuỷ ở lại nhà bà Mai tới muộn mới chịu về nhà vì hai thằng con được ông bà nội đưa đi chơi. Bà Mai giục Thuỷ về mấy lần nhưng cô không chịu. Huê thấy tối muộn cũng lo lắng nên gợi ý: hay là muộn thế này mày ở lại đây ngủ đi, sáng mai mày đưa tao đi may bộ quần áo mới chứ bầu bụng to mặc đồ cũ khó chịu quá!
Bà Mai cũng đồng tình với Huê nhưng Thuỷ nhất quyết đòi về. Cô nói cần về nhà nói chuyện với Lê rồi sáng mai sẽ sang sớm đưa Huê đi may quần áo mới. Ông Mai thấy thế giục con gái về sớm kẻo chồng Thuỷ ở nhà lại lo lắng.
Thuỷ vùng vằng một lúc sau mới chịu dắt xe ra về.
Lạ thay chiếc xe đạp của Thuỷ cứng ngắc khiến Thuỷ không tài nào đạp đi được. Cô gọi lớn: bố ơi, xe đạp của con bị cái gì mà cứng ngắc không đi được rồi, bố xem hộ con với.
Ông Mai cầm chiếc đèn dầu lớn đặt trước hiên rồi bê chiếc xe của Thuỷ lại gần kiểm tra. Rõ ràng chiếc xe không hề bị hỏng. Ông úp ngước chiếc xe xuống quay bàn đạp vài vòng, bánh xe cứ thế quay tròn một cách trơn tru. Ông nói: xe có làm sao đâu Thuỷ?
Thuỷ ngạc nhiên: lạ nhỉ, vừa nãy con dắt xe còn không được mà. Bố thử xem má phanh có bị kẹt không ạ?
- Má phanh mà kẹt thì làm sao bánh xe quay được? Chiếc xe không có vấn đề gì cả. Mà muộn rồi, con về đi kẻo thằng Lê đợi cửa lâu lại cùn.
Thuỷ bĩu môi: gớm, anh Lê nhà con mà dám cùn thì chỉ có mà xuống đất ngủ với gà.
Bà Mai bảo chồng: hay là ông dẫn con Thuỷ về đi, trời tối thế này con bé đi một mình tôi lại thấy không yên tâm.
Thủy xua tay: ối mẹ ơi, con đã là mẹ của mấy đứa trẻ con chứ có phải lên năm lên mười đâu mà cần bố dẫn. Con tự về được.
Thuỷ nói rồi kéo chiếc nón đội lên đầu dắt xe ra ngõ, vừa đi cô vừa chào bố mẹ rồi đạp xe về một mình. Bà Mai tự nhiên ruột gan nóng như trê đẻ gọi Tân: anh Tân đâu, mau lên đây mẹ nhờ tí việc.
Bà Mai sai Tân đi theo Thuỷ dẫn em về nhà bởi từ lúc nghe bà cụ Bảy nhắc nhở chuyện chiếc xe của Thuỷ là bà cứ nơm nớp lo sợ. Bà muốn Thuỷ đổi xe cho bố nhưng Thuỷ không nghe. Thậm chí cô còn mắng mẹ lo bò trắng răng. Sở dĩ bà không dám nói chuyện ấy ra vì bà lo Huê lại lo nghĩ ảnh hưởng tới sức khoẻ và cái thai trong bụng.
Tân lập tức lấy xe đạp đuổi theo phía sau Thuỷ. Bà Mai nhìn bóng lưng của Tân khuất sau cánh cổng mới thấy nhẹ lòng. Bà vào ban thờ gia tiên toan thắp nén hương thì cơn gió lạnh thổi tới khiến tay bà run run. Nén hương bị châm mạnh vào ngọn bấc khiến chiếc đèn vụt tắt.