Bà mo vừa dứt câu nói thì luồng khí lạnh từ đâu tràn tới khiến cơ thể Thuỷ khẽ run lên. Khuôn mặt Thuỷ tái nhợt đi nhưng vẫn mạnh miệng: bà đừng mang ma quỷ ra doạ tôi. Tôi còn đang muốn xem con ma ấy mồm ngang mũi dọc thế nào.
Bà mo nhướng đôi mắt nhăn nhúm, cái miệng hơi mấp máy: cả đêm qua cô bị nó chơi trò mèo vờn chuột còn chưa thấy sợ hay sao mà vẫn mạnh miệng thế?
Thuỷ rùng mình tự nhủ: có chuyện gì vậy? Chuyện đêm qua là sao? Không lẽ....
Đôi mắt Thuỷ sáng quắc lên nhìn thẳng về phía bà mo chất vấn: bà nói là đêm qua tôi đã gặp ma sao?
- Ngoài cô ra thì tôi có thể nói ai được nữa? Con ma ấy không vừa đâu, tôi chẳng giúp được gì cho cô nên chỉ nhắc cô như thế. Hai người mau về đi.
Huê nài nỉ: bẩm thầy, chúng con người trần mắt thịt không biết chuyện gì, mong thầy giúp chúng con với.
Bà mo thở dài: tôi không được phép can dự tới chuyện này. Dù cho hai người có đi tìm các thầy bà khác cũng sẽ như vậy thôi. Tốt hơn hết là đừng tiếp tục tạo nghiệp nữa,
Huê nhíu mày: tạo nghiệp sao? Thầy nói chúng con tạo nghiệp là sao?
Bà mo toan nói gì đó nhưng lại lắc đầu xua tay: đừng hỏi tôi nữa. Cái gì nói được thì tôi đã nói cả rồi. Hai người về đi, nghiệp này chẳng thầy bà nào giúp được các người ngoài bản thân các người tự giải.
Huê muốn năn nỉ nhưng Thuỷ ngăn lại: về đi, người ta nói thế rồi chúng ta quỵ luỵ cũng được cái gì? Để tao xem ma quỷ phương nào tới quấy nhiễu nhà tao.
Huê có cái lý của Huê bởi xưa nay chuyện ma quỷ, tâm linh đúng là khó giải thích. Bản thân cô cũng từng không tin vào ma quỷ nhưng kể từ khi có thai cô lại trở nên tín tâm hơn. Nhiều lúc cô cứ suy nghĩ tới chuyện có ai đó đang đi theo mình, thậm chí khi cô ngủ cũng có cảm giác ai đó đứng nhìn mình chằm chằm.
Hai người đi ăn dọc đường, về nhà đã là quá trưa, gia đình Thuỷ còn chưa ai về. Thuỷ rủ Huê ở lại nhà chơi tối mát hãy về. Huê vui vẻ đồng ý.
Trưa đó, cả hai hàn huyên tâm sự rồi thϊếp đi lúc nào không hay. Huê thấy người mình nặng nhọc và cảm giác như có thứ gì đó đang đè nặng xuống cơ thể. Cô không mở mắt ra nhưng theo quán tính lấy tay đẩy cái thứ đang vắt lên bụng mình ra bởi cô nghĩ rằng Thuỷ ngủ say đã gác chân lên người mình.
Đẩy hai ba lần không được nên Huê bực mình: Thuỷ, bỏ cái tay ra, sao cứ gác lên bụng tao thế?
Thuỷ không đáp lại. Huê mở mắt ra nhưng đập vào mắt mình là khuôn mặt đen thui. Mái tóc của kẻ đó đen láy, dài che gần kín khuôn mặt. Huê hét lên thất thanh.
Thuỷ từ bên ngoài chạy vội vào buồng gấp gáp hỏi: có chuyện gì thế bà?
- Có...có ...ai...trong... phòng
Giọng nói hốt hoảng kèm theo biểu cảm khuôn mặt đang sợ hãi tới tái lạnh của Huê khiến cho Thuỷ cũng lo lắng: là sao? Mày thấy cái gì? Trong phòng làm gì có ai?
Huê sợ quá nhào xuống đất, cố gắng bò tránh ra khỏi căn phòng. Chưa khi nào Huê lại thấy sợ hãi tới thế. Nhất là khi cái giọng the thé kia vẫn văng vẳng bên tai: con ngoan...con ngoan của mẹ.
Thuỷ dường như phần nào dự đoán được nỗi sợ của Huê từ đâu mà tới. Cô hỏi Huê: có phải mày nhìn thấy một người đen thui có mái tóc rất dài đúng không?
Huê gật đầu liên tục. Thuỷ thở dài: vậy nghĩa là bà thầy mo kia nói đúng. Nhà này có ma. Con ma ấy nó doạ tao suốt đêm qua.
Phải mất một lúc sau Huê mới bình tâm trở lại. Cô kể cho Thuỷ nghe chuyện con ma ấy ốp tay lên bụng cô rồi nói con ngoan. Thuỷ nghe xong bàng hoàng: con á? Nó gọi mày là con á?
Huê gật đầu rồi lại lắc: không biết, lúc ấy tao sợ quá. Làm sao bây giờ hả Thuỷ?
- mày về nhà trước đi. Chuyện này tao sẽ tìm thầy pháp tới nhà trừ ma.
Huê về nhà nhưng suốt mấy ngày liền vẫn thấy bất an và lo lắng mỗi khi nghĩ tới hình ảnh con ma tóc dài ấy. Bà Mai lo lắng cho con dâu và đứa cháu trong bụng mẹ nên cũng chạy khắp nơi hỏi han các thầy xem có cách nào hoá giải nhưng tất thảy đều nhận lại sự lắc đầu. Bà Mai bởi vậy cũng lo càng thêm lo. Bà về nói chuyện với chồng nhưng ông lại gạt phắt đi không tin mấy chuyện mà Huê kể. Ông cho rằng do Huê mang thai nên suy nghĩ nhiều dẫn đến mơ mộng mà thôi.
Phía bên nhà Thuỷ cũng tìm kiếm thầy pháp tới nhà diệt ma. Các thầy đến chuẩn bị lễ bái cúng kiến các kiểu nhưng khi các thầy đi khỏi cả nhà Thuỷ lại bị quấy nhiễu. Trước đây chỉ có Thuỷ và các con nhìn thấy ma thì nay đến cả bố mẹ chồng Thuỷ cũng nhìn thấy ma nữ tóc dài xuất hiện trong nhà mình. Có điều lạ rằng ma nữ ấy chỉ xuất hiện làm cho mọi người lo lắng chứ tuyệt nhiên nó không làm hại ai trong nhà Thuỷ.
Sau cùng Thuỷ một mình tới gặp thầy mo mà Huê đã dẫn cô đến gặp lần trước. Thầy mo thấy Thuỷ tới tìm mình cũng không lấy làm lạ nhưng dứt khoát không giúp. Thuỷ nói: thầy ăn lộc quan trên, là người tài giỏi thì cớ sao không giúp gia đình tôi?
- Do cái nghiệp mọi người phải trả, tôi muốn cũng chẳng thể giúp được bởi càng giúp càng đẩy oán hận lên cao, gia đình cô e rằng khó lòng mà thoát nạn.
Thuỷ vốn chẳng hiểu nghiệp mà thầy mo nói là cái gì. Cô chỉ muốn mau chóng tìm được thầy pháp tống cổ con ma tóc dài ấy ra khỏi nhà mình.
Thầy mo sau cùng mới nói: cô có lấy thứ gì đó không phải của mình về nhà thì mau mang trả về chủ cũ thì may chăng nó tha không đeo bám gia đình cô nữa.
Thuỷ nghe thầy mo nói mà ngạc nhiên: xưa nay tôi chưa hề trộm cắp cái gì của ai.
- Không ai nói cô trộm cắp nhưng cô đang giữ thứ không thuộc về mình. Đã khi nào cô thấy con ma đòi đồ chưa?
Thuỷ bần thần nhớ lại mọi chuyện xảy ra và sực thốt lên: cái áo.
Thầy mo không nói gì mà xua tay ra hiệu cho Thuỷ về nhà. Thuỷ cố hỏi thăm thêm: nhưng cái áo ấy là của chị dâu tôi cho. Nó liên quan gì tới con ma kia chứ?
- Về đi, tôi không thể trả lời thêm được nữa.
Bà mo nói rồi đưa tay đấm lên ngực mình bồm bộp: về đi, đừng ở lại đây nữa.
Thuỷ nhìn khuôn mặt méo mó của bà mo mà thất kinh. Cô vội vã trở về nhà lấy chiếc áo màu hồng đem sang trả lại cho Huê. Huê ngạc nhiên: sao tự nhiên mày trả lại áo cho tao? Chẳng phải mày thích chiếc áo này lắm sao?
Thuỷ muốn nói chuyện đã gặp bà thầy mo cho Huê nhưng lại không tài nào mở miệng. Cô bỏ lại chiếc áo vắt lên cạnh giường rồi xuống bếp tìm bà Mai nói chuyện.
Bà Mai thấy con gái phờ phạc, khuôn mặt xanh xao thấy xót: dạo này con không ngủ được hay sao mà da dẻ xấu thế kia? Làm gì thì làm cũng phải lo cho sức khoẻ mình chứ?
- Con bị hành chứ có muốn thế đâu. Cả nhà chồng con đang loạn hết cả lên vì con ma tóc dài kia kìa. Không hiểu nhà mình ăn ở ra sao mà đến ma nó cũng quấy.
Bà Mai bịt miệng con gái lại: im ngay, muốn chết phải không? Để bố mày nghe được là không yên đâu.
- Làm sao mà không yên? Có sao thì con nói vậy. Tự dưng đang yên lành thì ma với quỷ. Mà mẹ xem tìm được thầy nào cao tay tới bắt con ma nữ ấy đi.
- Biết nó ở đâu mà bắt bớ chứ? Mà con đừng nhắc tới ma quỷ kẻo con Huê nó sợ. Từ cái hôm ở nhà con về con bé toàn gặp ác mộng. Mẹ lo nhất là nó không khoẻ rồi ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.
Thuỷ ngạc nhiên: ơ, con tưởng nó chỉ gặp ma lúc ở nhà con chứ về nhà mình vẫn gặp ma nữa sao?
Bà Mai thì thầm vào tai Thuỷ: mẹ thấy con Huê lạ lắm. Nhiều đêm mẹ thấy nó cứ ngồi giữa nhà nói chuyện một mình. Lúc thì nó lại la hét, lúc thì ôm bụng xoa xoa rồi cười. Mẹ lo...
Thuỷ trấn an mẹ: chắc do tâm lý người mang thai nên nó mới thế thôi
Bà Mai gõ lên đầu con gái: mà con thay đổi cách xưng hô đi, nó cái gì mà nó. Giờ con Huê đã là chị dâu của con rồi. Nhà phải có tôn ti trật tự.
Thuỷ vâng dạ mẹ rồi tìm Huê nói chuyện. Không hiểu sao trong lòng Thuỷ lúc ấy lại thấy thương bà Mai. Thuỷ khá hiểu tính cách của Huê nên trong đầu chỉ suy nghĩ rằng Huê đang cố ý lợi dụng chuyện ma quỷ để làm việc gì đó.
Thuỷ thẳng thắn hỏi: có phải bà đang toan tính làm chuyện gì không?
Huê ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì Thuỷ tiếp lời: làm gì thì làm cũng một vừa hai phải thôi, đừng có quá đáng quá. Mẹ lo cho bà tới héo hon cả người đi rồi.
Huê đáp: mày nghĩ tao như thế sao? Mày có biết suốt bao ngày qua tao ăn không ngon ngủ không yên mỗi khi nghĩ tới hình ảnh con ma tóc dài ấy. Chẳng hiểu sao nó ám ảnh tao mãi không dứt. Nhiều đêm tao còn nghe thấy giọng nói the thé của nó gọi tên tao.
Thuỷ không nghĩ sự việc nghiêm trọng tới mức ấy. Cô tự nhủ: không lẽ bà thầy mo kia ám chỉ cả mình và Huê đều bị con ma ấy ám. Nhưng tại sao nó lại làm như thế?
Thuỷ nhìn chiếc áo vắt trên cạnh giường, ánh mắt như bị lớp sương che phủ. Cô toan ném chiếc áo đi nhưng một giây trấn tĩnh lại bản thân rồi thở dài. Huê nói: mẹ đi xem mấy chỗ rồi nhưng không thầy nào chịu giúp. Tao mệt mỏi lắm rồi.
Quả đúng là sắc mặt Huê rất kém. Thuỷ không muốn đôi co nên chuyển hướng câu chuyện về đứa bé trong bụng Huê: mà bà đi bắt mạch chưa? Chuẩn bị may vài cái áo cho bé con đi là vừa rồi. Nhà tao còn vài cái áo của tụi nhỏ vẫn mới lắm, vài hôm nữa tao cầm sang cho nhé. Đừng nghĩ nhiều nữa. Chịu khó ăn cho khoẻ.
Thuỷ động viên Huê cũng thấy phấn chấn lên. Đêm đó lúc vừa đặt mình xuống giường Huê lại nghe được giọng nói the thé vang lên: may áo màu hồng cho con, đừng may áo xanh.
Huê bật dậy giữa giường hoang mang nhìn khắp căn phòng. Tân bấy giờ đi làm về khuya thấy Huê vẫn thức lên tiếng hỏi: sao cô chưa ngủ? Tôi đã nói đừng đợi tôi còn gì?
Cảm giác ớn lạnh khiến giọng của Huê khẽ run lên: anh về khi nào? Anh có nghe tiếng ai nói trong phòng không?
Tân nhíu mày: cô lại mơ mộng gì nữa hả? Làm gì có ai trong phòng?
Tân giục Huê đi ngủ nhưng cô nhất quyết đợi chồng lên giường mới chịu nằm xuống. Cô cố nhích người nằm sát vào chồng nhưng Tân lại hơi nhích người sát ra mép giường: ngủ đi, đừng làm ồn, tôi mệt lắm, tôi muốn ngủ.
Thái độ của Tân vẫn lạnh nhạt như thế mặc dù Huê đã cố gắng hết sức vun đắp tình cảm giữa hai người. Huê chợt càng lúc càng thấy bức tường rào ngăn cách giữa hai người quá lớn. Dù cô có cố bao nhiêu thì tình cảm Tân giành cho cô vẫn không có chiều hướng thay đổi. Huê tự hỏi: phải chăng tình cảm anh giành cho vợ cũ quá lớn khiến anh không thể mở lòng với bất cứ ai?
Huê luồn bàn tay của mình nắm lấy bàn tay chồng. Thật kì lạ, bàn tay Tân lạnh ngắt, cứng đơ. Huê định thần lại rồi ngồi bật dậy lắp bắp: anh...anh Tân, sao...sao tay anh lạnh thế này?
Cả cơ thể của Tân nằm bất động. Huê lay mạnh người chồng nhưng không được. Hoảng quá cô gọi lớn cho bố mẹ chồng sang giúp đỡ.
Ông bà Mai đang ngủ say nghe tiếng gọi thất thanh của Huê cũng vội vã chạy sang phòng con trai. Huê đang ra sức lay người Tân đánh thức anh dậy. Ông Mai chạy tới đưa tay lên mũi con trai rồi nhanh nhẹn ốp mặt xuống ngực Tân kiểm tra.
Bà Mai thì hoảng hốt: sao thế? Ối trời ơi, có chuyện gì với con tôi thế này?
Ông Mai đưa tay ấn mạnh vào huyệt nhân trung của Tân mấy cái liền. Đoạn ông hô bà Mai: mau lấy giúp cho tôi chai dầu nóng tới đây. Thằng Tân có lẽ trúng gió rồi.
Bà Mai lật đật chạy đi lấy chai dầu tới cho chồng. Ông Mai tay bắt đầu run lên đổ mạnh chai dầu vào lòng bàn tay xoa mạnh rồi ốp lên mặt, lên cổ của Tân. Bà Mai cũng nhanh nhẹn dùng dầu thoa lên bàn tay, bàn chân cho con trai.
Huê đứng cạnh khóc lóc rồi buột miệng: không phải anh Tân chết rồi chứ? Sao người anh ấy lại lạnh cứng thế này?