Hạ nghe lời vợ chồng chị Hiên ở nhà, tuy nhiên lòng Hạ nóng như lửa đốt. Chồng Hạ ở đâu còn chưa rõ, rồi mối quan hệ mập mờ làm Hạ rối như tơ vò. Hạ đi đi lại lại giữa phòng rồi lôi mảnh giấy kia ra nhìn lại một lần nữa. Sau cùng Hạ quyết định ném nó vào thùng rác cùng tất cả những tấm thiệp hay lá thư kỉ niệm của anh. Chị muốn xóa sổ nó ra khỏi cuộc sống vợ chồng của anh chị vì hai sinh linh trong bụng.
Chị khẽ đặt tay lên bụng thì thầm: các con, mẹ nhất định sẽ cho các con một mái ấm trọn vẹn. Mẹ sẽ không thua cuộc, nhất định là như thế. Bố các con sẽcó những phút giây cảm nắng, tuy nhiên mẹ sẽ vì mẹ con ta mà quay về. Nếu bố cố chấp, mẹ nhất định sẽ đưa bố về bằng được vì các con.
Vợ chồng bác Phúc lên xe, chị Hiên vội giục: anh đi lên bệnh viện tỉnh ngay, chú Việt xảy ra chuyện rồi.
Bác Phúc hỏi: rốt cục là làm sao? Sao chú Việt và cô Diệp lại vào viện?
- Anh hỏi em thì em biết hỏi ai? Giờ chúng ta cần đến đó mới xác định được nguyên nhân cụ thể. Anh gọi điện thoại cho phó giám đốc bệnh viện hỏi thăm tình hình chú ấy thế nào đi. Em lo cô Hạ sẽ không chịu được cú sốc này mất.
Bác Phúc có anh con ông bác làm phó giám đốc bệnh viện . Vậy nên mọi việc bác có thể tra dễ dàng. Bên phía bệnh viện báo anh Việt đang cấp cứu trong tình trạng hôn mê và mất máu. Diệp cũng tương tự, vẫn đang hôn mê và chưa tỉnh lại.
Chị Hiên và bác Phúc ngồi chờ ngoài hành lang, Bác Phúc: chú Việt này đúng là lắm lúc hồ đồ rồi, vợ thì bụng mang dạ chửa lại để ở nhà một mình. Giờ thì hay rồi, vào viện do mất máu. Mà không biết bọn nào ra tay mà ác thế không biết.
Chị Hiên tức giận: lại phúc do con Diệp gây ra chứ còn ai vào đây nữa? Tôi nói ngay từ đầu rồi mà, cái lại mặt nạ da người sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.
Bác Phúc chép miệng giờ họ chưa tỉnh lại, chúng ta làm sao mà biết chuyện gì xảy ra, ít nhất phải nghe họ kể lại đã chứ. Em còn chưa gì đã kết luận lung tung . Cẩn thận kẻo cau nói vạ miệng mà chết người đấy.
Chị Hiên cáu, anh thích bênh con mặt người dạ thú đấy nữa hả? Chuyện của anh còn rành rành trước mắt mà còn không sợ sao? Lý do gì mà đêm hôm mưa gió mà cả hai bị đánh cho đến nỗi nhập viện thế này? Chắc chắn là có chuyện.
Bác sỹ ra ngoài,chị Hiên tranh thủ hỏi thăm bệnh tình, theo như nhận định của bác sỹ, anh Việt bị đánh và vết thương nặng nhất là vết đâm nằm ở vùng bụng , dẫn đến mất máu và hôn mê.
Tuy nhiên bác sỹ cấp cứu kịp thời nên Việt không còn nguy hiểm đến tính mạng. Riêng Diệp thì có một cú đập mạnh vào vùng đầu nên hôn mê sâu chưa tỉnh. Bác sỹ cho chụp MRI để xác định tổn thương vùng não.
Trưa hôm sau anh Việt tỉnh lại, Bác Phúc vội vã hỏi han tình hình. Chú Việt, rốt cuôc xảy ra chuyện gì? Tại sao Chú và Cô Diệp bị đánh nhập viện?
Việt nhăn nhó đưa tay ôm đầu hỏi: Diệp sao rồi hả Anh?
Chị Hiên vào phòng đáp, còn chưa chết được. Tuy nhiên có người biết được chú nhập viện mà sốc chết cho mà xem.
Việt tái mặt chị Hiên,Hạ nhà em sao rồi?
Chị Hiên: tôi không biết, vợ chồng tôi còn vào viện lo cho chú đây.
Việt muốn ngồi dậy nhưng vết thương quá đau nên không thể ngồi.
Bác Phúc trách, chú đau thế sao mà ngồi. Yên tâm đi , chúng tôi đã thu xếp ổn thỏa chuyện của cô Hạ rồi. Tôi phải nói dối chú buồn vì cãi nhau với cô ấy nên đi uống rượu say xỉn phải ngủ nhà thằng đệ.
Chị Hiên: đó là giải pháp tạm thời chống sốc cho cô ấy vào đêm vừa rồi thôi. Còn hôm nay thì chúng tôi làm sao mà giấu được. Rốt cuộc đêm qua chú làm gì?
Việt hít hơi dài kể vắn tắt: em bị tụi nó lừa cướp tiền và xe. Em chống trả thì chúng đánh lại, mình em thì không đánh lại hai tên đó. Lúc chúng đâm em gục xuống đường thì Diệp lao vào đỡ cho em thì bị đập trúng đầu. Em lại nợ cô ấy nữa rồi.
Chị Hiên nhíu mày là sao? Sao mà lừa? Đứa nào lừa?
Việt khẽ đáp: là chuyệnn lần trước em say đó chị , cái quán đó nó có camera hay máy quay lén ,tụi nó dùng cái đoạn phim ấy chụp hình tống tiền em và Diệp, nó nói nếu em không giao tiền cho tụi nó thì nó up lên mạng. Tối qua em đến đó giải quyết cho xong nhưng yêu cầu chúng đưa phim gốc nhưng mà tui nó không đưa nên em không giao tiền. Chúng nó lật kèo đánh lại tụi em.
Bác Phúc tức giận: quá ngu ngốc, quán xá mà dám gắn máy quay trong phòng hát cho người ta đến đυ.c tường à? Chú bị tụi nó lừa rồi.
Chị Hiên nói: khoan đã, chuyện hôm đó chú với con Diệp say không biết trời đất gì thì chúng quay cái gì? Hơn nữa lúc ấy trong phòng còn có người khác nữa mà, vậy ai quay? Là mấy thằng kia quay à? Hay mấy thằng Đài Loan? Mà tụi nào tống tiền Chú?
Việt lắc đầu! Em không biết ai quay, chúng gửi cho Diệp tấm hình cô ấy đang khỏa thân, và một tấm em đang trần trụi ôm ấp Diệp. Thực tình em không có chút ấn tượng gì về việc ấy cả, lúc tỉnh dậy em thấy quần áo xộc xệch. Em hỏi nhân viên thì người ta nói Diệp đầu tóc rũ rượi chạy ra khỏi phòng hát em có hỏi Diệp nhưng cô ấy nói quên chuyện ấy đi, tất cả là do em say lên mất kiểm soát.
Bác Phúc: hôm ấy chúng tôi về sớm nên chỉ có chú với con Diệp, thằng An và hai thằng Đài Loan ở lại hát hò tiếp. Mà thế quái nào uống mấy chai bia mà cả lũ lăn ra say thế không biết trời đất gì nữa thế?
Chị Hiên lừ mắt: có con Diệp ở đấy một chai cũng say chứ nói gì đến mấy chai.
Việt đáp: chuyện này ngoài ý muốn mà chị. Diệp cũng là bị hại mà thôi. Nếu chúng up video lên mạng thì không những Diệp bị liên lụy , em lo nhất là Hạ sẽ sốc mất. Nhà em trước giờ yếu đuối lắm,cô ấy sẽ không chịu nổi đâu.
Bác Phúc: tôi tưởng chuyện đó cô Hạ biết rồi chứ?
Việt đá:p em nghe cái Hạnh kế toán nói nhà em chỉ biết chuyện tui em đi hát rồi say xỉn em nghĩ cô ấy chắc chỉ nghĩ tụi em say ma ôm ấp nhau nên giận dỗi với em. Em cũng không giải thích nhiều mà nhà em cũng bỏ qua luôn chuyện ấy sau khi yêu cầu em cho Diệp nghỉ việc rồi! Nếu lần này video được phát tán thì chắc chắn vì lòng tự trọng, cô ấy bỏ em mất. Em không muốn nhà em phải chịu bất cứ tổn thương nào hết.
Chị Hiên: giận lắm hoá ra là thế! Chúđứng đắn là vậy mà cũng mèo mả gà đồng . Nếu cô Hạ mà bỏ chú tui cũng không cản.
Bác Phúc: sao mình cứ đổ thêm dầu vào lửa thế? Chuyện không hay cũng xảy ra rồi giờ chúng ta cần xác mình xem đứa nào tống tiền kìa. Lại còn cô Diệp đang hôn mê chưa tỉnh nữa. Rắc rối quá!
Chị Diệp đáp: cho nó chết, nếu không có nó thì cũng không xảy ra những chuyện như vậy rồi các anh cứ làm những chuyện đã xong rồi bắt chúng tôi phải chấp nhận với tha thứ. Thực tình tôi không thể nào mà chấp nhận với anh em nhà các ông nữa rồi!
Việt cầu xin chị Hiên: em xin chị, chị mau nghĩ cách giúp em che giấu chuyện này đi. Nhà em đang mang bầu dễ xúc động lắm, cô ấy mà biết chuyện chắc em chết.
-Ừ, Chú chết sớm đi cho khỏe ma! Cô ấy còn trẻ đẹp, còn đi bước nữa lấy thằng chồng tử tế.
-Chị muốn trách em, nói em thế nào cũng được. Em chịu hết, miễn sao chị giúp em đừng cho Hạ biết chuyện này.
-Không muốn người khác biết thì tốt nhất mình đừng làm. Chú bắt tôi giữ bí mật thế nào? Mà chuyện con Diệp phải giải quyết làm sao đây?
- Em nợ cô ấy.Chuyện lần trước là ngoài ý muốn nhưng vẫn là em có lỗi. Chuyện cô ấy cứu Hạ cũng là vợ chồng em nợ. Giờ chuyện lần này cô ấy xả thân đỡ thay em một gậy vẫn là em nợ.
- Chú đúng là thằng tồi! Thế chu biết Chú nợ cô Hạ cái gì không? Chú chỉ biết lo cho người dưng, mà mảy may không quan tâm tới người cùng mình đầu ấp tay gối với mình hay sao?
-Chị! Chỉ cần chị giúp em lần này thôi, em nhất định cho nhà em một câu trả lời rõ ràng. Tối qua lúc đi vì quá vội nên chưa giải thích cho nhà em hiểu chuyện. Em tính về nhà rồi thì sẽ nói chuyện nhưng giờ thành ra thế này rồi.
Bác Phúc: Được rồi! Giúp thì chúng tôi sẽ giúp chú. Tuy nhiên là thằng đàn ông dám làm dám chịu. Chú thẳng thắn thú tội với cô Hạ mà xin tha thứ đi. Tôi tin chú yêu cô ấy thật lòng. Cô ấy nhất định sẽ hiểu lòng chú. Còn chuyện bọn tống tiền kia thì tôi sẽ điều tra xem do bọn nào làm. Trong thời gian ngắn tôi sẽ cho chú câu trả lời thỏa đáng. Chú cứ yên tâm mà dưỡng bệnh và lo đối sách với cô Hạ cho thỏa đáng đi.
Việt băn khoăn: em chỉ ngại Diệp thôi. Cô ấy cũng vì em mà chịu thiệt thòi. Em phải bù đắp cho Cô ấy thế nào đây?
Chị Hiên chẹp miệng: tiền, ít tiền không đủ thì nhiều tiền, nhiều tiền mà không đủ thì dùng rất nhiều tiền là được hết.
Việt: lần trước em có nhã ý gửi cô ấy một số tiền, giúp cô ấy mở quán kinh doanh mỹ phẩm, nhưng cô ấy không nhận. Cô ấy nói không cần tiền củaa em vì mất tình cảm anh em!
Chị Hiên phồng má trợn mắt vì ngạc nhiên: thật sao? Cô là ta chê tiền á? Từ khi nào lợn chê cám? Hay nó muốn ăn thịt, gặm cả xương người ta?
Việt: chị đừng quá ác cảm với cô ấy như thế!bản tính cô ấy không xấu. Hơn nữa cô ấy cũng thiệt thòi và đau khổ nhiều lắm rồi. Giờ cô ấy chỉ muốn anh em tình nghĩa chứ có ý gì khác đâu. Tụi em hoàn toàn trong sáng mà chị. Diệp đối với Hạ nhà em cũng tốt lắm. Cô ấy còn sưu tầm những bài tập cho bà bầu, và các thức ăn bổ dưỡng và một số bài thuốc dân gian phù hợp cho người mang song thai nữa.
Chị Hiền:bĩu môi mở miệng ra là Diệp. Không nhắc tên đó thì chết à?tôi ghét! Trước ghét!giờ ghét!sau này vẫn ghét! Muốn tôi thay đổi quan điểm thì chỉ có mặt trời mọc ở đằng Tây.
Bác Phúc: mình hay thật, mình ghét là chuyện của mình. Cô Diệp cũng có làm gì có lỗi với chú Việt đâu mà mình bắt chú ấy ghét,hơn nữa nó còn đỡ thay chú ấy một gậy còn đang nằm chưa tỉnh kia kìa.
Chị Hiên đáp: chuyện này mà không liên quan đến nó, tôi cứ bé bằng con kiến. Tôi sẽ gặp bác sỹ hỏi rõ sự tình của con yêu tinh đấy. Thích làm mình làm mẩy thì tôi chiều.
Bác Phúc đáp: tôi hỏi ông anh rồi. Cô ấy bị tổn thương não nhẹ,hôn mê là khó tránh khỏi.
- Kệ nó cứ nằm yên mà không tỉnh tôi càng mừng.
-Mình ác miệng vừa thôi. Đây là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa người ta vì cứu chú Việt đấy.
Việt khẽ gật đầu: vâng em biết mình nợ Diệp.Em sẽ nói rõ cho nhà em biết chuyện này. Nhưng em lo là cái lũ kia up clip len mạng chị ạ!
Bác Phúc được rồi: chuyện này chúng ta cứ từ từ giải quyết. Giờ chúng ta phải nói sao với cô Hạ đây? Dựng chuyện chú bị cướp xe hay thế nào?
Chị Hiên: làm sao mà phải dựng chuyện?có sao thì nói thế. Cô Hạ không yếu đuối và ngu ngốc như các anh nghĩ đâu. Chú qua cơn nguy hiểm thì chắc chắn cô ấy không quá lo lắng. Hơn nữa làm gì có cái gì mà bí mật được mãi mãi. Chú đã xác định nhận lỗi thì nhân đà này thì làm tới luôn đi. Chú càng giấu thì cô ấy càng giận chú nhiều hơn mà thôi. Các cụ vẫn nói đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại bao giờ.
Việt đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới quyết định nói rõ sự việc cho Hạ nghe. Mặc dù Hạ đã được chị Hiên đả thông tư tưởng từ trước nhưng vẫn không tránh khỏi sốc. Chị vẫn biết hai người có chuyện mờ ám. Chị đã khẳng định Việt phản bội chị không dưới hai lần nhưng quay cả Clip tống tiền thì ngoài sức tưởng tượng. Chưa bao giờ chị nghĩ mình rơi vào tình cảnh trớ trêu đến thế. Hơn nữa lại là tình địch của chị lại ra tay cứu chồng chị một mạng đến nỗi nằm viện mãi chưa tỉnh.
Cả ngày chị như người mất hồn, đầu óc mông lung. Chị không tha thiết việc đi dạy nên báo cáo xin nghỉ làm. Có lẽ chị cần có thời gian một mình bình tĩnh ngẫm lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Chị cần nhìn nhận mối quan hệ của chị và anh cho thật kĩ, một cuộc hôn nhân sắp đặt và mai mối, đặt bên cạnh một thanh mai trúc mã, mà kẻ kia cũng vì anh mà hy sinh thân mình.
Ông Pha và bà Kim cũng trở về ngay khi hay tin con trai bị thương nằm viện,con dâu thơ thẩn như người mất hồn thì lo lại càng thêm lo. Bà kim lo Hạ nghĩ quẩn mà hại cho hai đứa cháu trong bụng lên bàn vs ông Pha phải theo dõi nhất cử nhất động của Hạ để tránh cho sự việc đáng tiếc xảy ra.
Ông Pha nhận nhiệm vụ dám sát Hạ, bà Kim thì vào viện lo cho Việt và theo dõi Diệp.
Hạ thấy bố chồng thì tủi thân bật khóc nức nở. Ông Pha thở dài khuyên: con khóc đi, khóc hết nước mắt thừa ấy rồi ngẩng cao đầu lên mà sống cho tốt. Bố có lỗi với con khi đẻ ra thằng con trai sống thiếu tình người và không có trách nhiệm với gia đình. Đu chuyện có thế nào con quyết định ra sao Bố luôn ủng hộ con.
- Con chưa đủ tốt phải không bố? Sao anh Việt lại đối xử với con như thế?
- Con Là đứa con gái tốt. Chỉ là thằng Việt nó bị mù mắt mới gây ra chuyện có lỗi với con. Giờ quyết định như thế nào hoàn toàn thuộc về con. Bố không muốn tác động vào chuyện của hai đứa.
Hạ nhìn vào phần bụng mới hơi nhô lên một chút xíu đau xót mà rằng: con sẽ giữ bố cho các con của con. Tuy nhiên con chưa chắc sẽ bỏ qua và tha thứ cho anh ấy.
- Được bố ủng hộ con. Một thằng đàn ông rồi không đáng được tha thứ ,con cứ quyết định như vậy đi.
Hạ sau khi trấn tĩnh lại mới vào viện thăm Việt . Tuy nhiên từ đó chị ít nói hẳn. Chị vào nhìn anh nhưng tuyệt nhiên không hỏi han anh nửa lời làm Việt càng day dứt. Mấy ngày sau vì không chịu nổi sự im lặng của vợ anh lên tiếng: mình, anh biết mình rất khó chấp nhận chuyện này, tuy nhiên anh làm vậy chỉ là không muốn mình phải bận tâm suy nghĩ mà ảnh hưởng sức khỏe. Anh thương mình nhiều lắm!
-Chị cười nhạt: những câu đó anh nên cất đi để dành cho người khác thì hơn.
- Hạ, mong em đừng hiểu nhầm chuyện của anh Việt và chi. Tụi chị hoàn toàn trong sáng. Chuyện ở ngoài quán hát là do ngoài ý muốn do tất cả say mất kiểm soát. Nó cũng qua đi lâu rồi. Còn chuyện lần này là do anh Việt vì chuyện video bị phát tán lên mạng sẽ ảnh hưởng tới em lên mới giấu và tự trao đổi với bọn tống tiền, không lẽ em không nhận ra tấm chân tình của chồng mình hay sao?