Cô Ấy Là Vợ Anh

Chương 16

Diệp nghe bà Kim nói vậy bèn ngại ngùng: anh Việt bận trăm công nghìn việc như thế sao có thời gian đưa con đi châm cứu được hả bác?

Bà Kim: bận cũng phải đi, con bị như thế là do đâu? Nó cũng phải có trách nhiệm chứ. Hơn nữa bác phải cám ơn con rất nhiều vì mọi chuyện con làm cho nhà bác. Bác không biết cả đời này bác có trả nổi cho con nữa hay không?

- Ấy bác ơi! Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà bác. Con cảm kích tấm lòng của mọi người mới giúp. Hơn nữa con cũng được anh Việt nhận làm em gái nghĩa là cũng là người nhà rồi mà bác.

- Nhưng con hi sinh vì gia đình bác vậy bác thấy mang ơn con. Con hiện tại không thể dùng thuốc tây , vậy con chuyên tâm châm cứu cho bác, việc đi lại và chi phí cứ để thằng Việt lo cho con. Gia đình bác cũng phải bù đắp cho con xứng đáng nữa

Hạ và Việt đi làm về. Bà Kim thẳng thắn yêu cầu: Con Diệp nó tìm được thầy châm cứu chữa bệnh rồi đấy. Tôi cũng bảo nó yên tâm chỉ lo châm cứu chữa bệnh, việc đi lại và chi phí chúng ta sẽ lo cho nó.

Hạ nghe bà Kim nói vậy hơi nghẹn nhưng cũng không phản đối: mẹ nói phải đó anh, từ mai chúng ta đưa Diệp đi châm cứu . Chị ấy vì em mới thành ra như thế, mình quan tâm chị ấy là lẽ phải anh ạ!

Buổi tối đi ngủ, Việt ôm lấy vợ khẽ hỏi: bình thường mình không thích Diệp, sao tự dưng hôm nay mình tốt đột xuất thế?

- Chứ bình thường anh nghĩ em hẹp hòi và nhỏ nhen lắm sao? Dù gì chị ấy vì cứu em mới bị đau mà.

- Ừ! Nhưng chuyện kinh phí và đi lại thì chỉ cần mình thuê taxi chuyên đưa đón Diệp là xong. Anh tính vậy được không?

- Thôi anh! Mẹ đã nói anh đưa chị ấy đi rồi mà! Em nghĩ chúng ta cứ nghe lời mẹ thì hơn. Em cũng không khó xử với mẹ. Với lại em sẽ đi cùng anh và chị Diệp.

Việt ngồi bật dậy: em á? Em đi sao?

- Vâng! Chị ấy cứu em thì em cũng phải có chut thành ý anh ạ! Cứ coi như là mình toàn tâm toàn ý vì chữa bệnh cho chị ấy.

Quả nhiên những ngày sau Hạ cùng Việt tháp tùng Diệp đi đến nơi về đến chốn. Vợ chồng Hạ ngồi ghế sau còn Diệp ngồi ghế phụ phía trên cạnh tài xế. Suốt chặng đường đi Hạ lúc nào cũng ngồi sát ôm lấy chồng. Việt dĩ nhiên không phản đối, lúc nào cũng làm chỗ dựa cho vợ, thi thoảng chị còn nói mấy câu tình cảm với chồng làm ai đó bên trên thấy không thoải mái.

Đến ngày thứ 3, vợ chồng Hạ chờ xe đến đón tháp tùng Diệp đi châm cứu thì Long xuất hiện. Long vui vẻ giải thích: chuyện là em có việc gần nhà thầy châm cứu mà Diệp đang chữa bệnh. Từ hôm đi chùa Hương về em phải lòng cô Diệp, mong anh chị tạo điều kiện cho chúng em.

Bà Kim ngạc nhiên: chú là ai?

Long: con chào bác, con làm bên công ty Phúc An bác ạ! Con chả giấu gì bác, con thương Diệp lắm mà chưa có cơ hội thể hiện, nhân tiện dịp này con có việc chạy qua đó nên hàng ngày con muốn đưa đón Diệp, vừa là để giúp, vừa là có thời gian qua lại tìm hiểu. Con mong bác với anh chị tạo điều kiện cho con ạ!

Ông Pha vỗ tay đôm đốp: được thế thì còn gì bằng nữa, chuyện mà thành chúng tôi cũng mừng cho con Diệp và anh.

Ông Pha bảo bà Kim: con Diệp tốt số bà nhỉ? Vậy vợ chồng con Hạ ở nhà đi, đừng làm kì đà cản mũi nữa.

Vợ chồng Hạ đành tuân lệnh ông Pha mà ở nhà để nhường chỗ cho Long đến đưa đón Diệp.

Diệp thì ngạc nhiên lắm bèn hỏi: sao hôm nay lại là anh đến đón tôi? Anh Việt đâu?

Long kéo tay Diệp lên xe: anh chị ấy biết tôi có ý với Diệp nên cố ý sắp xếp cho chúng ta. Nào, em lên xe đi, chúng ta đi luôn cho sớm.

Diệp tức giận muốn vả cho Long vài cái nhưng trót đâm lao thì phải theo lao đành ngậm ngùi lên xe. Long thấy mặt Diệp như bị rách sung sướиɠ cười ngoác cả miệng. Lắm lúc Long còn hỏi đểu: em ngồi xe máy đau mông hay sao mà nhăn như khỉ phải ớt thế? mai anh mua cái nệm lót mông em bé ngồi cho êm nhá. Đảm bảo là sướиɠ như ngồi trên mây luôn.

Diệp tức giận: anh nói lắm thế? Lên mây cho mà ngã gãy cổ à?

- Ơ! Thế anh lại tưởng Diệp thích leo cao nên mới nói thế. Ko thích cao thì anh cho em xuống nhé.

Long vừa dứt lời Long bóp phanh gấp làm Diệp bị đổ xô về đằng trước đập người vào lưng Long. Diệp cau có: anh chạy xe kiểu gì đấy?

Long méo mó: em muốn ôm anh thì nhẹ nhẹ được rồi, em làm đánh rầm cái thế cụ nội anh cũng phải mất hứng. Giờ xuống xe đi, thủng lốp rồi.

Diệp gào lên: anh đúng là sao chổi! Sao số tôi đen thế không biết. Anh mau tìm chỗ vá xe đi.

Long tủm tỉm xuống dắt xe đi một khúc khá dài mới tìm được quán sửa xe.

Từ lúc ấy chẳng biết có phải Long bày trò không mà xe Long cứ tự nhiên nào là chết máy, nào là thủng lốp làm Diệp phải mấy lần đi bộ mệt bở hơi tai.

Diệp đi châm cứu được một tuần thì ngưng hẳn vì không còn thấy đau đầu và đã ngủ ngon giấc hơn. Đó là cô ta nói vậy mới mọi người nguyên nhân sâu xa thì chỉ có mình cô ta mới biết chính xác.

Diệp khỏi bệnh là tin vui nhất cho gia đình Hạ. Chị Hiên biết tin mà sửng sốt hỏi Hạ: cái chiêu cho người thế thân đưa đón Diệp hàng ngày là cô nghĩ ra hay ai thế? Tôi cứ nghĩ đến cười không ngậm được mồm. Thằng Long nó ghét con Diệp như chó ấy. Làm gì có chuyện nó phải lòng con Diệp?

Hạ ngạc nhiên: em tưởng là chị sắp xếp? Ngoài chị ra thì làm gì ai có cái tài ấy chứ?

Chị Hiên ngơ ngác: ơ hay, không phải do cô à? Chị cứ tưởng cô cao tay trị con cáo ấy, hoá ra chị đề cao cô giáo quá rồi! Vậy là ai làm nhỉ? Mà thôi, ai làm cũng kệ, miễn là con Diệp nó bớt làm trò. Chị có nghĩ đến con đấy là chỉ muốn phát điên lao vào cào nát cái mặt giả tạo của nó ra thôi.

Hạ tiến hành chọc hút trứng thụ thai trong ống nghiệm. Lần này Hạ may mắn đậu 4 phôi, bác sỹ hội chẩn và quyết định chuyển cấy 2 phôi vào buồng tử ©υиɠ của Hạ. May mắn sau đó Hạ đậu thai. Niềm vui nhân đôi khi Hạ mang song thai. Ông Pha bà Kim vui đến độ mua hẳn ngựa về mổ liên hoan ăn mừng.

Ngày bác sỹ báo tin Hạ thành công và thai khoẻ mạnh Hạ oà khóc trong niềm Hạnh phúc. Bà Kim cũng không còn khó khăn như trước. Bà chịu khó đọc sách báo tìm hiểu một số món ăn bồi bổ cho bà bầu. Ông Pha thì vui khỏi nói khi biết mình sắp có hẳn hai đứa cháu.

Việt thì ngày nào cũng làm nhiệm vụ đưa đón vợ đi làm, dù công ty có bận rộn đến mấy cũng bớt thời gian đến sớm chờ vợ để cả hai cùng về. Nhiều hôm trời mưa Việt gọi taxi cho vợ đi làm. Hạ cằn nhằn: em mang thai cũng như các chị em khác thôi, em cũng khoẻ mạnh chứ đâu phải ốm yếu nên anh không cần lo lắng quá đâu, em thấy không quen.

Việt đáp: mình giờ là hàng cồng kềnh dễ vỡ, trước đây anh chở mình sợ mình bay mất, giờ anh không lo mình bay mà anh lo mình đau. Trời mưa gió thế này cứ đi taxi cho yên tâm mình ạ!

Từ khi biết Hạ có thai Diệp thường xuyên qua lại trò chuyện với bà Kim hơn. Hạ cũng không thấy khó chịu về Diệp như trước kia nữa. Diệp cũng quan tâm hỏi han tình hình thai nhi cũng như việc ăn uống và nghỉ ngơi của Hạ. Thậm chí Diệp còn sưu tầm các món ăn bổ dưỡng mang xuống cho bà Kim nấu bồi bổ cho Hạ. Cô ta luôn lấy lí do mình có kinh nghiệm mang song thai ra để hướng dẫn, chỉ bảo Hạ từng li từng tí. Hạ mà có hắt hơi nhẹ là lập tức hôm sau nhà lại có nắm tần dầy lá kèm ít quất với đường phèn để bà Kim chưng cho Hạ uống. Cứ như vậy mối quan hệ của Diệp với gia đình Hạ càng ngày càng khăng khít. Bà Kim quý mến Diệp, Chồng Hạ mang ơn Diệp.....

Thấy Diệp thay đổi Hạ ngạc nhiên lắm nên thắc mắc với Việt: sao dạo này em thấy chị Diệp lạ lắm mình ạ! Tự nhiên em có cảm giác bất an.

- Mình lo xa làm gì, cô ấy vốn tốt tính mà. Thời gian sẽ trả lời tất cả cho em hiểu. Anh nghĩ bản tính Diệp vốn lương thiện thì dù có thế nào vẫn không phải người xấu.

Hạ nghe Việt nói tốt cho Diệp thì thấy trong lòng không được vui cho lắm. Chị nói: em không tiếp xúc với chị ấy nhiều nên càng ngày em lại càng thấy chị ấy khó hiểu. Em nghe chị Hiên nói...

Việt ngắt lời Hạ: em nghe thì phải nghe hai tai, chị Hiên là người tốt nhưng bản tính chị ấy chua ngoa và máu hoạn thư em biết rồi còn gì. Chẳng qua trước khi lấy chị ấy anh Phúc và anh thân thiết với Diệp nên chị ấy ghen tuông chứ thực tình không có chuyện gì.

Nghe anh bênh em gái kết nghĩa chị thấy mắt hơi cay. Chị quay đi nói khẽ: vâng em biết rồi!

Việt có điện thoại gọi đến, anh nhìn chị rồi ra ngoài nghe máy. Cuộc gọi kéo dài cả mười mấy phút khiến chị hơi tò mò nên đứng nghe lén. Trước giờ chưa khi nào chị tò mò hay quan tâm tới các mối quan hệ của anh, tuy nhiên từ khi Diệp xuất hiện, nhất là chị đang bầu bí nên cảm xúc và tâm lý cũng bị thay đổi rất nhiều.

Tiếng Việt cáu: Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Sao em lại liên quan tới mấy đứa đó? Giờ em ở đâu?

Chị nhíu mày nghĩ ngay đến Diệp, không biết có chuyện gì mà anh lại cáu gắt như thế?

-......

- Được rồi, em ở yên đấy cho anh! Nói với tụi nó chờ anh 30 phút, anh sẽ đến giải quyết.

Chị vội bước vào phòng, thấy anh thay đồ chị hỏi: anh định đi đâu thế ạ? Đã khuya rồi mà.

Việt đáp: anh đi có chút việc, em nghỉ ngơi cho khoẻ nhé, anh sẽ về sớm.

Chị linh tính cuộc nói chuyện có liên quan đến Diệp nên hỏi chặn: anh đến chỗ chị Diệp sao?

Việt sững sờ trước câu hỏi của Hạ vài giây rồi thẳng thắn: em nghe anh nói chuyện điện thoại sao? Trước giò em đâu tò mò như thế?

Hạ đáp: em là vợ anh, em tò mò chuyện liên quan đến chồng em thì có gì là sai?

- Được rồi! Chúng ta nói chuyện này sau, anh cần đi gấp.

Việt khoác chiếc áo rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Hạ chạy theo kéo tay chồng: em đi cùng anh.

- Anh nghĩ em nên ở nhà thì hơn. Chờ anh về, anh sẽ nói chuyện với em.

Việt bỏ đi, Hạ đứng nhìn theo bóng chồng vội vã rời khỏi nhà lòng đau thắt lại. Giọt nước mắt ấm nóng trào khỏi khoé mi lã chã rơi. Có lẽ có bầu chị mau nước mắt nhưng hình ảnh và âm thanh hai người trong căn phòng làm việc của Việt bất chợt ùa về. Hạ đau đớn. Hạ tức giận. Lần đầu tiên kể từ khi về làm vợ anh chị cáu giận tới mức ném đồ đạc trong phòng.

Trời bắt đầu nổi giông, gió rít ào ào lùa qua khe cửa. Chị chả buồn đóng cửa sổ cứ ngồi lặng im nhìn lên tấm ảnh cưới của hai vợ chồng.

Ngày hôm nay bố mẹ chồng chị theo đoàn các ông bà cao tuổi đi nghỉ dưỡng ba ngày nên vắng nhà. Việt cũng bỏ nhà đến chỗ em gái nuôi nên mình chị thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình.

Giận dữ chị lôi hết quần áo trong tủ ra vứt bừa khắp nhà rồi lại nhặt từng chiếc treo gọn lên trên tủ.

Chị sững người khi cầm vào chiếc áo sơ mi mới của anh. Đây là chiếc áo chị và anh đã mua hôm lên Hà nội thăm khám là ivf. Ở cửa hàng chỉ còn size 52 trong khi anh nhà chị mặc size 50. Chị rất thích chiếc đó nên mặc dù mặc hơi rộng nhưng anh quyết lấy. Diệp đã khuyên anh chọn sang mẫu khác có size 50 nhưng anh lại không chịu. Vậy giờ sao chiếc áo size 52 ấy lại biến thành sĩze 50?

Bao nhiêu câu thắc mắc bỗng dưng hiện lên trong đầu chị. Không lẽ anh lên Hà Nội đổi size hay ai đã mua cho anh size vừa người?

Chị lục tung hết tủ quần áo của hai vợ chồng lên, không hề tìm thấy chiếc áo nào khác Nhưng bất ngờ hơn chị thấy một mẩu giấy kẹp trong hộp tất mới tinh có dòng chữ: Em vẫn như ngày đầu chúng mình quen biết! Hi vọng anh đừng giận em!

Trên đó không để lại tên của ai nhưng đầu chị lại hiện lên chữ Diệp. Chị nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên giấy rồi lôi hết tủ tìm chiếc áo chị đã mua hôm nào nhưng dường như nó hoàn toàn biến mất.

Chị xếp gọn gàng mọi thứ vào tủ mà nước mắt cứ rơi. Nét chữ ấy giống hệt với nét chữ trên những tấm thiệp và lá thư tay trong hộp đồ kỉ niệm của anh. Phải chăng giữa anh và người con gái ấy đã từng có chuyện gì mà chị không biết?

Chị thấy ghét anh, ghét lời nói dối trá.

Hơn 11h đêm anh chưa về nhà, chị lấy điện thoại gọi cho anh nhưng điện thoại của anh không liên lạc được. Bao nhiêu hình ảnh trong câu chuyện chị Hiên kể về bác Phúc ngày nào lại lảng vảng quanh đầu chị. Chị tự mỉa mai bản thân: Hạ ơi! Mày đúng là kẻ ngốc!

Trời mỗi lúc một mưa to. Gió thổi ào ào, cây cối trong vườn bị gió quật ngả nghiêng. Chị mở cửa đứng trông ra ngõ chờ bóng anh về nhà. Tuy nhiên chị càng chờ lại càng mất.

Qua 1h đêm chị gọi cho anh cả mấy chục cuộc nhưng không được. Chị đánh liều gọi cho Diệp. Máy Diệp trong tình trạng có chuông nhưng không ai nghe máy. Chị hoảng loạn, chị gọi cho chị Hiên. Phải tới hồi thứ 3 chị Hiên mới bắt máy. Hạ nói gấp gáp: chị ơi, anh Việt nhà em đến chỗ chị Diệp từ hơn 9h tới giờ chưa thấy về, em gọi điện thoại cả hai đều không nghe máy. Em lo lắm!

Tiếng chị Hiên quát: sao giờ cô mới gọi? Cô ở yên nhà đấy cho chị. Mưa gió lớn thế này cô đừng ra ngoài biết chưa?

- Nhưng em lo lắm chị ơi!

- Được rồi! Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết. Cô đang bầu bí thì đừng có mà chạy loạn.

Chị Hiên bắt bác Phúc dậy tìm kiếm Việt. Bác Phúc lẩm bẩm: đêm hôm mưa gió thế này chúng ta biết đi đâu mà tìm chú ấy?

Chị Hiên quát: không biết mới phải tìm. Ông huy động hết bọn đàn em với đệ tử của ông tìm cho tôi xem nào.

Bác Phúc điện thoại gọi cho mấy hội đệ tử và tay chân rà soát xem có ai thấy hai người đó hay không nhưng tất thảy đều lắc đầu vì mưa gió ai cũng ở nhà mà không ra đường.

Chị Hiên bắt bác Phúc chở xuống nhà Hạ vì lo lắng Hạ sẽ đội mưa đi tìm chồng.

4h sáng, điện thoại Diệp có người bắt máy. Chị Hiên quát: con hồ li kia, mày đang ở đâu?

Đầu máy bên kia trả lời: xin lỗi, chị phải người nhà của chủ nhân số máy này không? Tôi là bác sỹ. Hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện. Máy của cô ấy khoá mã nên chúng tôi không thể gọi cho ai.

- Cô ta bị làm sao vậy bác sỹ?

- Cô ấy được đưa vào viện trong tình trạng hôn mê sâu, đầu có vết thương do va đập. Người đàn ông đi cùng hiện tại cũng đang cấp cứu.

Chị Hiên nghe thấy vậy bỗng dưng lo lắng. Chị nói lấp lửng: được rồi, tôi sẽ báo người nhà cô ấy giúp cho. Cám ơn cô nhiều lắm!

Bác Phúc thấy vợ thay đổi nét mặt đoán ngay sự việc chẳng lành bèn nói với Hạ: có lẽ cậu Việt không ở chỗ Diệp. Giờ cô cứ yên tâm ở yên trong nhà chờ tin của tôi. Tôi sẽ kiếm bằng được chú ấy về cho cô.

Hạ nghi ngờ lời nói của bác Phúc nên hỏi chị Hiên: là ai vừa nghe máy của Chị Diệp vậy chị Hiên? Chị có chuyện gì giấu em đúng không?

Chị Hiên đáp: không có gì, cô ta đau bụng nên vào viện khám nhưng không đủ tiền, bác sỹ báo người nhà xuống đóng tiền. Để chị ghé báo mẹ cô ta xuống viện.

- Không đúng! Chị nói dối em . Tối nay rõ ràng anh Việt nhà em đi tìm Diệp. Em với anh ấy có tranh luận về việc này

Vừa hay điện thoại bác Phúc đổ chuông, bác nghe máy: có chuyện gì? Thấy chú ấy chưa? Làm sao? Chỉ là bị say thôi phải không? Được rồi, tôi đến ngay.

Bác Phúc nhìn Hạ: vợ chồng cô chú cãi nhau đúng không?

Hạ lắc đầu: không hẳn là cãi nhau, chúng em chỉ tranh luận một chút thôi.

Bác Phúc chẹp miệng: thảo nào cậu ấy say bí tỉ nằm vật ở nhà thằng đệ của anh kia kìa. Giờ anh qua đó xem chú ấy ra sao.

- Anh Việt nhà em làm sao ạ? Em muốn đi cùng anh ạ!

- Cô ở nhà đi, đêm hôm mưa gió thế này không tốt cho sức khoẻ, Nhất là cô đang mang bầu. Khó khăn lắm cô chú mới có tin vui, cô phải biết tự chăm lo giữ gìn cho mình chứ? Còn chú Việt để tôi giải quyết cho. Chưa gì đã giở thói rượu chè là không được. Vợ chồng đầu giường giận nhau cuối giường làm hoà, có cái gì mà phải say sỉn.

Chị Hiên cáu: anh em nhà ông chả một giuộc. Ông mà giận tôi cái gì chẳng biến khỏi nhà rúc vào cái xó nào rượu chè mấy ngày mới thèm về. Ông có muốn nói người khác thì phải nghĩ đến bản thân mình trước đi.

Bác Phúc đáp: ơ mình hay nhỉ? Anh thì bản chất anh cọc cằn chứ không nhẹ nhàng như chú Việt. Anh say sỉn còn có lí, chú ấy mà say thì không chấp nhận được. Giờ mình đi đến đó với anh hay ở nhà với cô Hạ?

Chị Hiên đáp: anh chở em qua nhà con Diệp báo tin cho mẹ nó biết không lúc lại bảo biết mà không nhắn hộ một câu. Sau đó em và anh tới chỗ chú Việt đón chú ấy về.

Chị quay lại nói với Hạ: cô yên tâm rồi chứ? Chú ấy chắc có việc buồn nên đi uống rượu rồi ngủ ở nhà đệ của bác Phúc thôi. Việc này để chị lo, chị sẽ phân thích cho chú ấy hiểu. Cô cứ lên giường ngủ một giấc cho ngon, mai chú ấy sẽ về xin lỗi cô!

Mọi người đoán xem còn biến cố gì nữa không nào? ❤️❤️❤️lấy tinh thần nha