Nghi Lễ Tế Thần

Chương 42

Chương 42.

Phương liền niệm chú bức ý mà xua ngay nó đi, rồi bước vội vào chùa, đóng cổng lại.

Quỷ thần thấy có phép chú liền bay đi, cứ thế theo gió mà tìm về mộ, khi bay về trước hầm mộ thì đã thấy nơi đó có một người một thần…

Là sư nhất nguyên và thần kim sa vương đã đứng sẵn ở đó.

Các vong phật tử và các linh thú trấn yểm vẫn cứ đang mải vui đùa, chúng đều chẳng có căn tu mà nhìn được thấy bóng quỷ kinh tâm.

Thần kim sa vương thấy có bóng quỷ thần bay về liền vung kiếm ra hiệu, tức thì các vong phật tử theo hiệu lệnh tan đi hết.

Sư nhất nguyên nói:

‘nó đã đi khỏi chùa rồi.”

Quỷ thần đáp:

“việc đó ta đã biết, ngươi thật là hiểu ý của ta, nó có căn bồ tát địa tạng, nếu nó còn ở bên thì việc ta hỏng mất, giờ nó đi rồi chỉ còn đại trí ta sẽ có mưu mà trừ đi, không dấu vết gì cũng không ai biết được, rồi lúc đó chùa sẽ về tay ngươi cả, giờ ngươi về chùa đi.”

Sư cúi lạy rồi ra về.

Khi đó quỷ thần mới quay sang kim sa vương mà nói;

“sao mày để nó vào trong mộ?”

Sa vương đáp:

“nó có bùa của bồ tát, lại có mắt thiên nhãn thông, tôi không giấu được cũng không cản được nó.”

Quỷ thần nói:

“giờ đại trí đã biết việc, ngươi ở đây tạo ra linh khí che phủ bùa giả cũng chẳng để làm gì, thôi việc ngươi đã xong, cho ngươi lui về cõi ngươi mà hưởng lộc trời.”

Sa vương nghe thế mừng lắm, cúi đầu khấu chào.

Bỗng nhiên thấy ánh sáng sáng vùng cả cõi nghĩa địa thanh giới, từ tay nữ nhân áo trắng kia hiện ra một cánh tay nắm lấy một sợi xích màu vàng sáng rất rõ, từ đầu kia của sợi xích hiện ra một vị tương quỷ, quỷ đó như sau: cao tầm 2 mét, mặt đỏ lừ, lông tóc đen nhánh dựng đứng, răng nanh trên và dưới đều dài cỡ mười phân, đâm ngược khỏi miệng, hai mắt xếch lên không có lông mày, tròng mắt đều màu đen con người là một chấm đỏ, quỷ đó thân người, toàn thân đỏ rực, hai chân mỗi chân 6 ngón, 5 ngón hướng ra trước một ngón quặp về sau cắm sâu xuống nền đất, quỷ quấn quanh mình chiếc giáp chỉ che bộ hạ, áo giáp màu đen, có hoa văn như mái ngói đỏ, thân trên để trần, quỷ lại có đến sáu cánh tay, cầm lần lượt sáu món đồ sau: búa, rìu, ngọc dạ minh châu, kiếm, hồ lô, dây xích, trông thập phần hùng vĩ.

Thật là,

Ngự ở cõi tu la

Quanh năm đầy lạnh giá

Đến trời cũng muốn hạ

Tam giới cũng chẳng tha.

Quỷ đó hét lớn;

“tao là a tu la* ở cõi tu la đây.”

(*một trong bát bộ chúng, rất thích đâm chém tranh đấu, cứ gặp ai cũng gϊếŧ chẳng cần biết đúng sai.)

Kim sa vương còn chưa hiểu gì đã thấy a tu la lao đến, tay cầm rìu bổ xuống đầu, sa vương vung kiếm lên đỡ, thì tay khác của a tu la cầm búa đã bổ một nhát chí mạng vào đầu.

Thần hét lên một tiếng thảm thiết rồi hóa thành đám mây vàng bay lên, tay khác của a tu la liền mở ngay nắp hồ lô, tức thì bao nhiêu mây vàng bị hút vào đó cả, rồi đóng nắp hồ lồ lại, quỳ xuống cúi đầu trước bóng kinh tâm, rồi dần tan đi…



Vy và phương đang ngồi ở ghế đá trong sân chùa, nhìn dòng người phật tử qua lại lễ phật, từ khi phương lên chùa thì thời gian cô gặp được cậu chẳng nhiều.

Nói tới vy, kể từ khi phương chuyển lên chùa sống thì không ngày nào là không tới thăm, nhưng đáp lại vy cũng chỉ là sự thờ ơ lãnh đạm của phương.

Từ sau khi mẹ hạ mất và phương chuyển lên chùa sống thì phương đã có sự thay đổi nhiều, ngày trước hạ còn ở chùa thì ba người còn dễ ngồi chung với nhau nhưng từ khi hạ đi, ngày nào phương cũng chỉ tập trung vào việc thiền và đọc sách, mỗi khi vy tới thì cũng chỉ ra gặp qua loa rồi thôi, nên vy thấy rất buồn.

Trong lòng vy lo sợ lắm, vy sợ phương sẽ xuất gia…

Nếu cứ tình trạng này tiếp diễn lâu dài thì phương xuất gia là điều dễ đoán, ít nhất là khi vong kia còn đang ám vào cậu thì cậu vẫn còn cứ phải ở trên chùa, nếu để về nhà rồi thì lâm bệnh mất thôi.

Vy liếc nhìn sang phương, thấy mắt cậu đang nhìn thẳng phía trước dù phía trước chẳng có gì, một tia nhìn ngang cũng không thấy.

Hôm nay vy đã dậy sớm, trang điểm rất kĩ, lại sức ít nước hoa nhẹ nhàng, diện một chiếc váy dài rất đẹp, tóc không búi cao lên như mọi khi mà buông dài, trông muôn phần duyên dáng yêu kiều, vậy mà một câu khen, một cái liếc nhìn cũng chẳng thấy.

Vy nắm lấy tay phương khẽ hỏi:

“dạo này cậu thấy trong người thế nào rồi? cậu định khi nào thì về nhà? Sang tuần là khai giảng năm học mới rồi.”

Phương đáp;

“tớ cũng không biết nữa, hôm qua tớ mới gọi về quê cho mẹ, bệnh của bà tớ ngày càng nặng rồi, việc chăm bà tớ chẳng biết khi nào mới xong đây, nếu vào khai giảng thì tớ vẫn đi học nhưng cũng vẫn ở chùa thôi.”

Vy nói:

“thế có tiện không đấy? học ở chùa ấy? rồi còn đi học nữa, giờ hạ bỏ học rồi cậu đi học với ai? hay cậu về nhà tớ ở đi rồi sáng chở tớ đi học cho vui? À, tớ bảo mẹ chuyển đến trường đông bắc để học lại rồi, xin vào lớp cậu học nữa, từ sang năm là bọn mình học chung với nhau rồi.”

Đáp lại sự vui mừng hớn hở của vy chỉ là câu nói lãnh đạm của phương:

“thế à? Thế thì tốt rồi.”

Vy thôi không nói nữa…

Cô hậm hực trong lòng…lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng phải chạy dài theo hắn…dù sao cô cũng là con gái mà…

Cuộc sống của vy từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, được bố mẹ dẫn đi nhiều, cô lại xinh đẹp, hoạt bát, nhà có điều kiện nên cũng quen biết nhiều, nhưng cô cảm thấy những bạn nữ chơi cùng với cô cũng chỉ lợi dụng là nhiều, vì năm ngoái khi cô bị bệnh, bạn bè đã thưa đi rất nhiều… bố thì thường xuyên đi công tác xa, còn mẹ thì cũng bận công việc tối mắt nên vy thấy rất cô đơn, đối với những người con trai, không biết có phải do cô quá khắt khe trong các mối quan hệ hay không nhưng cô cảm thấy rằng họ đến với cô cũng không vì gì khác ngoài lý do ngoại hình, đó cũng chỉ là thứ tình cảm nhất thời, ai yêu chiều cô, cô đều cảm thấy người đó không quan trọng đối với mình, thế rồi chẳng hiểu lưới tình thế nào, cô lại yêu ngay phải phương…

Cô đã bị hấp dẫn ngay từ lần đầu tiên chạm mặt phương ở chùa thanh trúc, rồi cứ thé, cứ thế, sau nhiều lần gặp nhau, biết được bản tính hiền lành chân thật của phương, cô lại ngày càng thêm quý mến yêu thích, cô biết phương chẳng yêu cô như thế, nhưng chính vì vậy mà ước muốn sở hữu chàng trai này càng dâng lên mãnh liệt, cô đã vì phương mà làm rất nhiều điều, cô tin là phương nhận ra và cảm nhận được, nhưng chẳng hiểu sao lúc nào cậu cũng thờ ơ, cô cũng phần nào đoán được lý do nhưng không dám khẳng định, hôm nay vy hạ quyết tâm mãi mới quyết định tìm phương nói chuyện cho rõ, nhưng khi ngồi cạnh phương, tim lại đập loạn nhip, những câu từ đã chuẩn bị cả tối hôm qua giờ bỗng nhiên quên sạch chẳng biết phải nói điều gì, lại cộng thêm thái độ của phương có vẻ không muốn tiêp chuyện càng làm vy bối rối.

Vy vẫn còn nhớ cô nói chuyện với phương rất dễ dàng, có thể tâm sự mọi điều trên trời dưới biển, từ chuyện hôm qua nhắn tin với đứa bạn có gì vui, chuyện đi siêu thị với mẹ gặp ai, chuyện đau bụng do kinh nguyệt cũng đem ra tâm sự, phương vẫn thế chẳng biết nói gì nhiều chỉ ngồi cười miết nhưng điều đó cũng làm phương thấy ấm áp, nhưng rồi bỗng một ngày, sau quá nhiều biến cố đã xảy ra, phương không còn chú tâm nghe những tâm sự con gái của cô nữa, cậu vẫn có vẻ chăm chú ngồi nghe nhưng tâm trí như đang ở nơi vô định rất xa, cậu không còn cười nữa… nhất là, từ khi chị hương mất…

Điều đó càng làm vy nhung nhớ cậu muốn phát điên lên, lúc nào cô cũng nhớ cậu, cũng khao khát cậu, cũng tò mò cậu đang làm gì ở chùa? Và có lúc nào cậu nhớ cô không? Tại sao trái tim cậu lạnh giá đến vậy?

Thật là,

Đã sa vào lưới tình

Con người đều như thế

Dù có chịu cực hình

Cũng nguyện được phu thê.

Có những đêm, cứ nghĩ mãi về phương cô không ngủ được, nước mắt cứ thế chảy dài trên gối.

Cô đang ghen với một người đã chết ư? Không phải! vy đấu tranh với điều đó, vy biết rằng nếu không có chị hương thì phương vẫn sẽ vậy thôi, thậm chí cô còn chẳng tin là phương lại từng yêu chị ấy…

Vậy nguyên nhân là do đâu?

Không phải vậy… phương yêu cô!

Chắc chắn là Phương yêu cô! Cô biết là như thế, nhưng cậu đang cố gắng giữ khoảng cách với cô vì cậu lo sợ… cậu lo sợ cô có thể trở thành nạn nhân tiếp theo giống như chị hương, hạ và mẹ hạ… cậu lo sợ cô sẽ gặp nguy hiểm khi bên cạnh cậu, vì bên cậu lúc nào cũng có một đôi mắt âm dương ngầm dõi theo…

Vy thấy xốn xang trong tim, một niềm vui nhen nhóm tràn ra khắp cơ thể làm cô vô cùng thoải mái…dù có là tự dối lòng, thì thà nghĩ về điều đó còn hơn phải thừa nhận rằng phương chẳng hề yêu cô.



Hai người nói chuyện bâng quơ với nhau thêm một hồi lâu rồi phương nói rằng đến giờ thiền và đứng lên trước.

Vy nói theo:

“chiều nay cậu đến nhà tớ được không?”

Phương hỏi:

“có chuyện gì à? Chiều tớ đang định lên thư viện chùa đọc sách.”

Vy nói:

“ừm, tớ muốn chuẩn bị ít sách vở cho năm học mới, nhưng nghỉ học lâu quá kiến thức quên hết mất rồi, mà cậu biết đấy tớ có mấy khi để bạn bè đến nhà đâu nên nhờ người khác không tiện, có cậu hay qua lại nhà tớ thôi…”

Phương cười đáp:

“ờ, thế chiều nhá. Thôi tớ đi đây kẻo muộn giờ, cậu cũng về cẩn thận nhá.”

Nói rồi phương đi.

Phương vừa đi khuất thì vy cũng đứng dậy định về bỗng thấy thầy nhất nguyên tiến tới. vy vội chắp tay cúi người chào thầy.

Thầy chào cô rồi tươi cười hỏi:

“cô vy nay ăn mặc đẹp quá, cô tới thăm em phương tôi à?”

Vy cười đáp:

“bạch thầy, con tới thăm cả các thầy trong chùa mà.”

Thầy nói:

“thế sao chưa thấy chào tôi mà đã định vội về rồi? có muốn ngồi nói chuyện với thầy vài câu chăng?”

Vy vui vẻ ngồi xuống ghế đá, thầy cũng ngồi xuống.

Hai người hỏi han qua lại khách sáo hồi lâu rồi chợt thầy nhất nguyên nhìn thẳng mặt vy hỏi:

“con có tình cảm với phương đúng không?”

Vy bị thầy hỏi thẳng, chợt giật mình bối rối, hai má bỗng đỏ lựng lên, mặt nóng ran cúi nhìn chăm chăm xuống đất, ngón tay mân mê dải ruy băng ở lưng váy.

Thầy nhất nguyên tinh ý nhìn qua là hiểu ngay tâm tư, lúc này mới ghé vào tai vy thì thầm:

“chắc cô không biết chứ em phương thích cô nhiều lắm.”

Vy giật mình ngước lên nhìn thầy hỏi ngay:

“phương nói thế với thầy ạ?”

Thầy cười nói;

“trên đời này chẳng có gì khó che giấu bằng một trái tim đang thổn thức trong tình yêu, cô ra sao thì em tôi cũng thế, tôi chỉ nhìn hành vi cử chỉ điệu bộ của hai người khi tôi hỏi là tôi biết ngay thôi.”

Vy mỉm cười không đáp, lại cúi mặt xuống.

Thầy thấy đã nói trúng tim cô, thầy liền dùng giọng êm dịu mà tiếp tục:

“em tôi vẫn còn vướng tình trần không xuất gia đâu, cô vy đừng có lo nhé, tính em tôi ít nói lại hay ngại nên nó chẳng bộc lộ với cô thôi, cô chớ có bỏ cuộc mà hỏng mất mối lương duyên, các thầy nhìn thế xót lắm.”

Thấy thầy nói trúng điều mình nghĩ, vy hớn hở nói ngay:

“con biết mà thầy, chắc ậu ấy chỉ đang sợ con có chuyện không may, cậu ấy là người âm dương, mà xưa nay những người như thế lúc nào cũng phải chịu sự lẻ loi cô đơn…”

Sư nói tiếp:

“đến các thầy đây cũng còn sợ nghiệp quật, nên chẳng dám nghĩ việc duyên, chứ phương đã là gì, nhưng cô chớ lo nghĩ, chuyện này qua đi là việc cô cậu sẽ thành, các thầy sẽ đứng giữa mai mối cho.”

Vy gật đầu vâng dạ rối rít, rồi cứ thế mà cảm ơn thầy không ngớt.

Nhưng sư bỗng đổi sắc mặt, như có vẻ buồn rầu lo nghĩ.

Vy nhận ra, hốt hoảng hỏi liền:

“còn điều gì không ổn hả thầy?”

Sư nói:

“đúng vậy, tôi có hai điều lo, thứ nhất là nữ tử tới chùa ai ai cũng quý mến phương, vừa đẹp trai vừa hiền lành, mà tóm lại là rất có duyên, tất nhiên em tôi thì chẳng bao giờ có lòng khác với cô vy nhưng đấy là tôi lo hờ thế thôi, thứ hai là em tôi ngày nào cũng thiền cũng đọc kinh, rồi dần dần nó thấm vào đầu, tâm sinh do cảnh mà cô, tôi sợ cứ lâu ngày như thế không vun vén gì thì tình cảm lại nhạt đi mất, lúc đấy mà có việc ngoại cảnh tác động vào thì lại đâm dở…”

Sắc mặt vy hoang mang thấy rõ, sư cười nhạt, biết cô đã trúng mẹo mình…

Thật là,

Gác chẳng nghiêm, thần cũng phải chết

Vướng lưới tình, trinh nữ đảo điên