Nghi Lễ Tế Thần

Chương 33

Chương 33

Thần đạo vi thủy kính ngỡ rằng người đã chết, không cảm nhận được thần thức nó đâu, đang định lao đến mà nhập vào xác thì chợt thấy người đó mở mắt trợn trừng, rắn hoảng loạn rít lên quay đầu bỏ chạy nhưng chưa kịp thoát xuống đã bị bàn tay gọng kìm bắt lấy kẹp chặt lấy đầu rắn.

Rồi hạ bật ngồi dậy, tay nắm chặt đầu rắn, rắn lúc đó thần hồn thần phách như lạc mất, hoảng loạn quẫy loạn xạ oằn cả thân mình mong thoát ra nhưng sao cả cổ cả thân cứng ngắc, tay người kia sao cứng như gọng kìm.

Đoạn hạ nhìn thấy xác mẹ đang gục bên người, vung luôn cả tay kia lên, răng nghiến chặt hai tay bóp lấy cổ rắn.

Rắn quẫy mạnh thêm một chập, hạ dụng sức cả hai tay túm lấy đầu nó đập mạnh một nhát vào bức tường phòng ngủ, rồi lôi ra cứ thế đập liền mấy phát chí mạng.

Chợt nghe tiếng kêu thét hãi hùng, rắn oằn người đau đớn, đầu bị vỡ ra, cựa quậy yếu ớt, rồi có đám khói nhỏ màu xanh bốc nhẹ từ đầu rắn lên, đám khói tụ lại thành hình một mặt rồng nhỏ, chỉ cỡ như mặt người, nhìn vào hạ mà nói rằng:

“Thôi tha cho đừng gϊếŧ.”

Hạ nghiến răng ken két đáp lời:

“Tha cho mày thì những khổ sở đớn đau của tao ai chịu đây? Mạng mẹ tao ai trả?”

Rồng kinh hồn kêu lên:

“Người nghe thấy tôi nói sao?”

Thì ra bồ tát đã khai thị cho căn nhãn, nên hạ thấy thần rồng, lại khai cho căn nhĩ, nên tai hạ nghe được tiếng âm, dù chưa thật mạnh nghe được hết âm thanh nhưng do rồng là oan gia cừu thù, hận oán đã nhập tàng nên phát tác cảm ứng ra càng mạnh.

Hạ chẳng thèm nói năng gì, lại lấy tay siết chặt cổ rắn cho chết hẳn.

Rồng kia la lớn lên thảm thiết:

“Xin tha cho, tôi phải hại ngươi là do quỷ thần xui khiến, nếu không làm theo nó gϊếŧ cả tông tộc nhà tôi, chứ tôi nào dám thế, giờ thần thức tôi tan cả chỉ còn xót chút ý thức cỏn con muốn nương nhờ thân người nếu người không cho mượn cũng xin tạo phước thả đi cho, tôi thề từ nay không dám về quấy.”

“À ra mày gϊếŧ mẹ con tao, nay lại muốn về đây cướp xác tao à?”- hạ rít qua kẽ răng mà nói.

“Tôi không biết người hãy còn…”- thần lại rên lên.

“Tao với mày oán thù không chung nhau trời đất, chính mày phát nguyện như thế mà giờ lại xin tao cho sống.thôi thế mày nói ngay ra, quỷ thần nào sai mày hại tao? Nói ra thì tao tha.”

Rồng hớt hải nói ngay:

“Nó là bóng một nữ nhân khi mờ khi tỏ, nhãn lực của tôi chẳng đủ mạnh mà nhìn rõ nó, chỉ thấy mờ mờ một tay cầm cung, tay kia cầm sợi xích sắt dắt theo con đại bàng lửa lớn xuống thẳng nhà tôi mà thét tôi ra nộp mạng, rồi sai tôi phải bắt những người như thế như thế…oai lực nó mạnh kinh hồn chưa cần đánh gì mà đi tới đâu các con tôi tan hết cả, con nào không kịp tan nó liếc nhìn một cái là ngã lăn ra chết, đến tôi đây mà nhìn vào nó thì râu vảy dựng ngược, mình mẩy run lạnh tê tái, nào dám không nghe…”

“Nó sai mày bắt ai? Vì cớ gì mà bắt?”- hạ lại tra hỏi rồng.

“Sai tôi bắt một cô gái trẻ cỡ tuổi đôi mươi, rồi đến người là thứ hai.”

Vậy là ứng vào chị hương và hạ…

“Thằng bé trước đó là do đâu?”

“Thằng bé đó là do con tôi tự bắt, bắt xong thì nó mới đến tìm tôi. Tôi làm xong việc cả nhưng nó trở mặt ngay, đêm nay nó đến thiêu rụi cả tông tộc cả nhà cả họ tôi, xác vong đầy sông, nó thổi ngọn lửa lớn đánh tan hết thảy, gϊếŧ tôi không còn hình, cũng may tôi cũng có công phu, nên một thức thoát ra trốn được mà đến tìm người.”

“Nó có xưng tên ra không?”

“Nói tên là kinh tâm.”

Hạ nghe xong liền ngồi im trầm mặc, tay vẫn giữ khư khư cổ rắn đang hấp hối.

“Thôi người phật tử tấm lòng từ bi quảng đại, thấy người hối mà chẳng lẽ không tha? Có gì tôi đã thực thà trình báo ra cả rồi…”- rồng lại rêи ɾỉ van xin-“…gϊếŧ mẹ người là vì bà ấy cản, chứ tôi nào có chủ ý đó…”

Hạ nghe rồng nói, ban đầu đang ngẫm nghĩ cũng nguôi lửa giận, chợt nghe thấy thần nói, bất giác nhớ ra liếc nhìn sang mẹ thì thấy người gục bên giường, mặt gục xuống hiếu, tay vẫn đang vươn ra mà vắt lên bụng hạ, bất giác thương cảm vô cùng, khóc trào nước măt rồi lửa giận lại bùng lên căm phẫn, chẳng hỏi han gì nữa, hai tay xiết chặt cổ rắn, rồi đập mạnh vào tường thêm mấy nhát, đoạn bấu chặt lấy rắn bẻ gãy giật đứt đầu ra làm đôi, thần rồng kêu một tiếng ai oán, rồi tột khốc, la sát, vô tận ý đã chực chờ từ khi nào, đồng loạt hiện cả ra, hồn rồng trong lúc hoảng loạn tiêu tán quên cả trên dưới mà hét lên vô vọng:

“Tao là thần chứ nào phải vong nhân mà bọn quỷ

Chúng mày định bắt tao à? Cút ngay hết đi…”

Tột khốc chẳng thèm nói năng quăng ngay sợi xích bồ lưu trói gô lấy cổ rồng, la sát nhảy vào trùm cái bao lên đầu, vô tận ý nắm lấy sừng rồng niệm chú, rồng rên thêm một tiếng rồi im hẳn, cứ thế cả quỷ cả thần cùng chầm chậm tan đi.

Vậy là thần chết.

Thật là,

Tâm từ bi hiểu đạo

Nhưng chẳng thắng lửa sân*

Đớn đau bên xác mẹ

Uất khí gϊếŧ cả thần.

(*sân hận là nằm trong tam độc gồm: tham, sân, si, được ví như ngọn lửa độc, thể hiện sự cay đắng thù hận tột bực, pháp này ví như con rắn độc cắn rỉa tâm thanh tịnh, làm giảm đạo tu hành.)

Đoạn gϊếŧ xong, hạ quẳng xác rắn đầu đã vỡ nát xuống đất, bật dậy lấy con dao đầu giường ghim vào thân nó ba nhát, rọc lấy máu nó nhỏ lên cánh tay phải, rồi quay qua đặt xác mẹ nằm ngay ngắn trên giường, cắt lấy đầu rắn đoạn quỳ xuống dâng đầu rắn lên mà tế mẹ, rồi phát ra đại nguyện rộng lớn thề phải gϊếŧ quỷ thần trả thù, nếu chẳng làm được thề tự sát, chết đi lại thề đọa vào ngục vô gián* mà chịu khổ nghìn năm, chịu khổ xong tái sinh làm thân chó lợn* bị người ta gϊếŧ thịt đánh đập, cứ vậy chết đi sống lại thêm trăm kiếp rồi đọa vào cõi ngạ quỷ quanh năm lạnh giá bệnh tật, mãi mãi không được độ sinh*. thổ địa táo quân trong nhà nghe lời phát đại nguyện lớn như thế đều rùng mình kinh sợ, hiện hết ra bên cạnh mà chứng kiến.

(*ngục vô gián: đại địa ngục đáng sợ nhất trong tám đại địa ngục dưới âm phủ; thân chó lớn: đọa làm súc sinh, chịu khổ xong lại đọa làm ngạ quỷ, là hai cõi thấp nhất của lục đạo; không độ sinh: mãi mãi không bao giờ đầu thai, là lời thề rất độc phá hết công đức tu hành)

Rồi con quỳ lết đến giường bằng hai đầu gối, ôm lấy ngang thân mẹ, gục đầu vào lòng mẹ mà khóc, tiếng khóc ai oán thấu cả trời đất, tiếng khóc căm phẫn bi ai quỷ thần đều phải cảm thán…

Rồi đau thương đến chết, chẳng còn thiết tha gì, cứ vậy khóc mãi rất lâu tới khi máu mắt trào ra, gục bên xác mẹ mà ngất lịm đi.

Thật là,

Nỗi đau nào thấu cho bằng

Nỗi đau mất mẹ vĩnh hằng xót xa

Đời mẹ trải lắm cam qua

Chịu bao đau đớn để mà cho con

Trọn đời giữ tấm lòng son

Vì con mà chết mỏi mòn tấm thân

Oán đau thay kiếp cõi trần

Con chưa trả hiếu mẹ dần già đi

Tới nay sống chết biệt li

Con thơ còn dại mẹ đi thế này?

Tâm hồn con hóa tù đày

Thân con hóa quỷ thù này chẳng quên…



Đại bàng sau khi thiêu rụi cả sông, hứng chí bay xa thêm trăm mét cứ thế mà đốt phá, lửa cháy rực trời, đoạn bay tới khúc sông nọ, cách cầu cỡ bốn mươi mét, thấy bỗng trong lùm cây phát ra ánh sáng chói đỏ rực rỡ rồi từ lùm cây bay lên một thần tướng mặt đỏ phừng phừng, mặc giáp rồng tay cầm thanh long đao lớn, cưỡi lên trên con ngựa trắng, nguyên là thần binh được người nuôi để bảo vệ giữ gìn cho sông, thấy sông có động nên theo lệnh mà lên xem việc, thần có thiên nhãn thông, nhìn quán sát thấy trên lưng ca-lâu-la có bóng một nữ nhân đang cưỡi nó, tay nữ nhân ấy cầm sợi xích trói cổ đại bàng ca-lâu-la, liền đoán biết nó chính là nguồn cơn thao túng, thần nổi lửa giận bay vυ't lên không, đọa múa tít thanh đao mà lao đến nhưng chỉ trong một chiêu duy nhất, đại bàng phóng ra ngụm lửa lớn về phía thần, nữ quỷ kia bắn một nhát cung ra, thần giơ long đao lên đỡ, đao đó chạm vào mũi tên liền tan ngay lập tức, vậy là không có gì đỡ, lửa từ đại bàng phun ra đốt thần cháy phừng phừng, cả người cả ngựa bốc hỏa lao xuống mặt sông, nhưng đại bàng không thôi, lại đập cánh thật mạnh,cuồng phong nổi lên ào ào, hồn vía thần tan đi tứ tán, lá bùa đỏ và thanh kiếm cắm lên đều bốc cháy rừng rực.

Thật là,

Sí điểu nổi lửa sầu

Ngọc đá nát như nhau

Thần cũng chịu chung kiếp

Phách lạc về nơi đâu?

Quỷ không biết về năm chấm chết ngực phương mà chỉ biết thân phương có pháp bảo. Đoạn gϊếŧ thần xong, quỷ mới ngẫm nghĩ…

Thân phương rõ ràng có pháp khí, dạ xoa và rắn ma hầu la già đến gần thân nó đều bị thứ ánh sáng từ ngực nó thiêu đốt, nhưng đại bàng này chẳng lại gần nó, liệu có được chăng?

Nghĩ đoạn giật mạnh xích, đại bàng quay ngược trở lại bay thẳng về hướng cầu.

Lúc này phương còn đang gục đầu mà khóc thương chị hương đã tan đi, thì chợt cảm nhận được luồng sát khí cực mạnh bay thẳng tới thân, phương giật mình kinh hãi ngước lên, thấy đại bàng đang bay lại, đoạn căng ngực phù mỏ lấy hơi, rồi thổi ra một hơi lửa cực dài cực mạnh, sợ là chưa đủ, nó còn đập cánh ào ào để tiếp thêm gió vào lửa, lửa đó mạnh như vũ bão, nhằm thẳng phương mà lao…

Thật là,

Về nhân gian, gϊếŧ ngay rồng làm lệnh

Ở bến sông, quỷ nổi lửa thiêu thần