Chương 15.
…
Chị Hương thờ thần dắt xe đạp đi giữa đêm, đã 12 giờ đêm, ngoài đường thi thoảng lác đác một chiếc xe máy vụt qua, không khí thê lương ảm đạm đến khôn cùng. Đèn đường chỗ mờ chỗ tỏ, trời đêm mùa hạ vẫn nóng nực oi bức…
Chị dừng xe đạp ở đường ray giữa đường lộ, nơi rẽ xuống con ngõ nhỏ về nhà, rồi nghĩ sao mà chị chẳng rẽ về nhà mà vứt luôn xe đạp xuống đất, lững thững bước lên đường ray.
Chị cứ thế bước lần lần trên đường ray, đầu óc trống rỗng, bước đi lang thang như người ngủ mê, lần theo từng bậc xi măng nhỏ cố định thanh ray,hai bên đường ray toàn là bụi cây um xùm, thi thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua làm chúng lay động xào xạc.
Cứ bước đi vô định như thế một hồi, chị đã đứng ở chân cầu Đen, rồi chị tay vịn vào lan can cầu, mắt nhìn đăm đăm xuống dòng nước xiết, cằm chị má chị lại nhói đau từng chặp, cả người nhức ê ẩm, mỗi bước đi vùиɠ ҡíи lại đau nhói lên.
Dòng nước kia đẹp quá… thảo nào người ta lại khuyên đừng ngồi ở bờ biển một mình quá lâu…vì khi nhìn xuống nước quá lâu, bất giác con người ta chỉ muốn lao xuống hòa cùng dòng nước ấy, vì nó đẹp quá mà…
Chị nhớ Phương…nước mắt lại bất chợt rơi lã chã…chị đã từng mộng tưởng, đã từng mơ ước về tương lai, đã từng hy vọng…
Chị thương bố, thương các em…đối với chị…cú sốc này, sự nhục nhã này… sao chị có thể chịu đựng được? Một cô gái chỉ mới hai mươi mốt tuổi đầu…
Chị gạt nước mắt, bỏ đôi dép ra, tay nắm chặt lan can cầu rồi hít một hơi thật sâu, chân nhón lên…
Rồi tiếng sóng nổi lên, lòng sông như gầm gào kêu thét, chị nhìn xuống bỗng thấy như có những bóng đen đang đứng chờ đợi dưới kia…đó là những vong ma ngạ quỷ đã chết oan dưới lòng sông cô quạnh này sao? Dưới kia chắc lạnh lẽo lắm nhỉ?
Rồi bất chợt hình ảnh các em, hình ảnh bố lại hiện lên trong tâm thức, chị chết rồi họ sẽ sống ra sao đây? Rồi hình ảnh Phương, hình ảnh cậu bé gầy gò, hiền hậu, nhút nhát, người duy nhất mà chị tự nguyện, chị vui vẻ, chị hạnh phúc khi được cậu chạm vào… rồi Phương sẽ đau đớn thế nào đây? Nhưng Phương sẽ nghĩ gì? Phương có chấp nhận được chị đã là một đứa dơ bẩn? Nhưng không, nếu Phương yêu chị thật sự, Phương sẽ mong cho chị sống…
Bất giác chị lại sợ chết, chị buông tay ra khỏi kan can, lùi lại. Gió lạnh bỗng từ đâu ào ào nổi lên, dưới lòng sông như gầm gào rên xiết, rồi chị thoáng thấy hiện ra phía bên kia cầu một bóng đen to lớn, rồi nhanh chóng tan đi.
Chị thấy kinh hãi, lạnh khắp toàn thân, tim đập chân run, chị lùi lại mấy bước rồi quay đầu, bước đi rất gấp khỏi cây cầu để ra đoạn đường sắt, lúc về tới cuối cây cầu chị mới hoàn hồn. Nhảy lên đường sắt, chị định chạy thục mạng theo lỗi cũ ra lại đường lộ thì bất chợt nghe tiếng trẻ con khóc vang, rồi nói nấc nghẹn lên từng từ:
“Chị ơi…chị ơi…”
Chị định thần nhìn lại, tiếng khóc phát ra từ trong gốc cây dừa sát bên đường ray ở cuối cầu Đen. Chị dừng bước nghe ngóng, tiếng lại cất lên nữa:
“Chị ơi kéo em ra với, em chơi trốn tìm trốn ở gốc cây, các bạn về hết rồi, tối em sợ lắm không dám ra…”
Chết chưa! Con nhà ai mà đi chơi bạn bỏ về hết không ai để ý, nửa đêm rồi mà còn ở đây, chắc ba mẹ đang nhốn nháo đi tìm rồi.
Chị vội vàng lại gần thì trong gốc cây chìa ra tay đứa bé, bàn tay trắng muốt nhỏ xinh chắc, thấp thoáng bóng của nó trong hốc cây chắc độ cỡ 7,8 tuổi.
Chị nắm lấy tay nó thấy lạnh toát, nhưng rồi chợt một suy nghĩ lóe lên…
Cái gì? Trẻ con nào dám ra cây cầu này mà chơi trốn tìm?
Chị kinh hãi rụt tay lại nhưng đã muộn…
Đứa bé kia đã chộp lấy cổ tay chị rồi, bỗng một cơn đau xé buốt tim gan, đau tới mức muốn ngất lịm đi…nơi đứa bé nắm lấy, cổ tay chị gãy làm đôi, cả bàn tay gập ngược lại.chị thét lên một tiếng rụng rời vang động cả thinh không:
“Phương ơi cứu chị…”
Rồi nó nhoài người ra, cả toàn thân nó ướt như chuột lột, khuôn mặt trắng bệch đang bở ra, đôi mắt nó to tròn mở ra ngơ ngác, tròng mắt trắng dã vô hồn.
Đứa bé giật mạnh chị về gốc cây, một lực giật kinh người, tựa hồ như trăm ngàn ngọn núi cùng lao vào đầu chị, chị lao thẳng vào gốc cây, đầu đập mạnh vào thân cây, rồi văng ngược trở ra ngay giữa đường sắt.
Đầu chị vỡ toang, máu óc văng ra bầy nhầy, máu mũi máu miệng ộc ra, tri giác mất hết ngay lập tức, chị bị mù và điếc ngay, không còn cảm biết được gì.
Trong phút giây thoi thóp, bỗng chốc tất cả hồi ức từ nhỏ của chị ùa về trôi qua nhanh như một đoạn phim, chỉ còn đọng lại hình ảnh cuối cùng là khuôn mặt tươi cười rạng ngời của Phương…
Và thế là chị,
Chỉ một niệm duy nhất
Hít vào chẳng thở ra
Kinh mạch đều đứt cả
Người bỗng hóa thành ma.
Trong phút giây cận tử, chị thấy đứa trẻ ma kia lao hẳn ra khỏi gốc cây, chồm lên định bắt lấy hồn chị thì bỗng dưng đứng sững, rồi một bóng đen lù lù hiện ra, đứa trẻ ma nhìn thấy lập tức tan biến ngay vào gốc cây dừa.
Bóng đen đó chính là bóng đen ban nãy chị đã thấy ở đầu cầu bên kia, nó dần rõ thành hình lộ ra là một con quỷ có dung mạo kì dị: thân người cao đến 2 mét, tay chân to, có bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, mặc một chiếc giáp to phủ từ vai xuống tới đầu gối, giáp màu đen, trên ngực giáp có mặt hổ phù nhe nhanh, cầu vai hình rồng phủ bên vai trái, vai phải để trần, thắt lưng rộng, có hình mặt là hình âm dương to, chân to dạng như chân chim, ngón cái hướng ra sau, toàn thân thịt một màu đỏ rực như màu lửa, vai u lên những thịt. Tay trái quỷ cầm một cái chày to, dài dễ đến 1 mét, thân chày dài 70 phân, cán dài cỡ 30 phân, chày màu đen, trên thân chày mọc ra tua tủa gai trắng, gai nào cũng to như nanh hổ, nhọn hoắt, lại hơi cong lên. Tay phải quỷ kéo lê một sợi xích dài hơn 3 mét, mắt xích to như mắt người, xích đen nhánh, kéo đi phát ra âm thanh ghê rợn…quỷ đó thân người nhưng mặt thú, hình dạng tựa mặt trâu, nhưng lại có lông bờm như sư tử, mũi hếch nở rộng, màu đen, đôi mắt sáng quắc rực lửa cháy rần rật, đôi sừng trâu to như cổ tay, dài đến cỡ 20 phân, cong lên trông kì dị vô cùng.
Quỷ vung xích lên, tức thì lục thức* chị lìa khỏi thân, linh hồn vυ't bay lên không, cổ tròng vào sợi xích sắt, chị chết ngay lập tức.
(*Thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác, vị giác, ý nghĩ)
Đau đớn thay,
Thân tứ đại gục ngã
Thần thức vυ't lên trời
Quỷ Tột khốc chờ bắt
Vậy là xong kiếp người…
…
Đêm đó Phương về chùa ngủ, ở chùa Thanh Trúc, thầy đã xếp riêng một phòng cho Phương từ ngày cậu học thiền, để tiện cho việc ngủ nghỉ những hôm có việc Phật sự. Mẹ chưa lên, tối lại phải đưa Vy đi mua đồ, mà đang nghỉ hè sáng cũng chẳng phải đi học, nên Phương cũng không về nhà ngủ.
Tận trưa hôm sau cậu mới từ chùa về thì hay tin chị mất.
Ba chị Hương đã lên đưa chị về quê từ sáng sớm rồi, chú cũng không ở lại đợi nhà Phương về, mà vội vàng dọn dẹp phòng chị, gom hết di vật của chị mang về quê. Chú không muốn nán lại đây thêm một giây một phút nào.
Khi Phương về thì mọi thứ liên quan đến cái chết của chị đều đã dọn dẹp xong xuôi, chỉ còn lại mấy bà hàng xóm đồn miệng.
Một đoàn tàu đêm oan nghiệt nào đó đã cán xác chị nát ra như bùn, chỉ còn vương bên đường ray một ít tóc và vài mảnh tay chân cơ thể còn dạng, phần lớn của thân thể chị đã bị cán cho mỏng láng, dính đét trên thanh ray, người ta phải lấy dao cậy thịt chị ra cho vào một cái lọ sứ. Một người quản tàu* phát hiện ra chị, ông nhận ra chị là nhờ có chiếc xe đạp chị bỏ lại trên đường lộ ngay chỗ đi lên đường ray ra cầu, rồi cứ thế lần ra thấy chị, rồi thấy đôi dép chị để lại trên cầu, mọi người lên xem thì biết là xe của chị…
Người ta kết luận nguyên nhân chị chết là do tự sát, có thể đã định nhảy xuống cầu nhưng sau đó lại quyết định là nằm lên đường ray chờ tàu chạy qua, nguyên nhân tự sát thì cũng chẳng ai để ý đến, vì người tìm đến cầu Đen mà tự sát cũng chẳng hiếm hoi gì, những dấu vết về việc chị bị cưỡng hại cũng vì thế mà chẳng còn gì, không một ai hay biết chuyện đã xảy ra với chị trước khi chết…
Một màu tang thương phủ quanh xóm trọ, ngay chiều hôm đó 2 gia đình ở phòng 3 và phòng 2 đã chuyển đi ngay, còn phòng 1 thì lâu nay vẫn chưa có người thuê.
Mẹ đi lên tới nơi thì hay tin, mẹ thu xếp vội vàng công việc rồi về ngay quê chị dự tang, Phương khóc xin đi nhưng mẹ không cho, mẹ nói Phương còn nhỏ tuổi, không nên tới nơi tang.
Phương ngồi ở nhà thất thần cả ngày chẳng nói chẳng rằng, hết đi ra lại đi vào, Vy và Hạ đến cậu đều đuổi về. Mỗi lần cậu đi qua cửa phòng chị, lại thấy cửa đóng im ỉm, cậu cô độc vô cùng.
Phương nhớ chị…
Nhớ chị như phát điên, như xé nát gan ruột…
Từ thuở bé tới giờ cậu chưa từng chịu nỗi đau nào lớn đến vậy. Đau đến điên dại, đau đến bàng hoàng. Phương day dứt mãi không thôi, cậu cứ nhìn cánh cửa phòng chị đang đóng kín mà khóc. Còn đâu nụ cười thơ ngây, những câu đùa vô duyên nhưng hữu tình, còn đâu những lời quan tâm ân cần, còn đâu mùi hương thơm thoang thoảng của da thịt, của làn tóc chị… còn đâu đôi mắt trong veo to tròn ngơ ngác, những lúc chị giận hờn, những lúc chị lại nũng nịu…
Phương đau đớn không thể chịu đựng được, cảm tưởng như có thể chết ngay đi lúc này
Thật là,
Duyên mới vừa kịp bén
Lại đã thấy tang thương
Nay âm dương li biệt
Sống chết chẳng chung đường.
Không thể chịu nổi sự trống trải trong lòng, Phương vùng dậy, chạy đi tìm tới Hạ. Cậu chạy băng nhanh trên đường ray để qua cầu sang nhà Hạ bên kia sông, khi tới đầu cầu, cậu dừng lại.
Tại nơi gốc dừa, vẫn còn một vệt màu thẫm đã thâm lại, là nơi đầu chị đã đập vào, vệt thẫm đó vương vãi lên tới đường ray, vẫn còn vài sợi tóc đen bị kẹt trên những viên đá lót đường tàu, Phương ngồi thụp xuống đường ray, khóc òa lên như đứa trẻ con mất mẹ, mắt cứ nhìn đăm đăm vào gốc cây dừa.
Rồi, một giọng nói lại ngân lên trong đầu cậu đầy ma mị:
“Trong đó có ma…”
Thật là tan nát xé lòng,
Bến sông vắng, quỷ sứ bắt vong nhân
Đớn đau lòng, trái tim ai tan nát.