Chương 14.
…
Phương ngả lưng nằm dài trên thảm cỏ, không khí buổi tối thật mát mẻ, trong lành, Phương hít thở một hơi thật sâu rồi ngước lên nhìn bầu trời. Những vì sao sáng tối nhập nhòe ở tít tận xa xăm.
Bên cạnh cậu là Vy đang ngồi chống tay lên cằm, nhìn bâng quơ về phía trước, trước mặt là một đống đồ lỉnh kỉnh vừa đồ ăn, sách, quần áo, đồ lưu niệm lặt vặt mà Vy mới chọn ra trong siêu thị.
Hai người vừa cùng đi siêu thị mua đồ về.
Vy rất hay rủ Phương đi mua sắm cùng với cô, vì cậu đi bộ mà cô lại có xe đạp điện nên cô thường xuyên qua nhà cậu chơi, rồi chở cậu đi chơi loanh quanh thành phố, đưa cậu đến những điểm mà cô yêu thích. Mỗi lần đi cùng Vy Phương đều rất hào hứng, vì kiểu gì sau khi mua xong một đống đồ, Vy cũng sẽ tặng cho Phương một cuốn sách. Phương không có khoản tiền tiêu vặt hay tiết kiệm nào, mà lại rất thích đọc sách, cứ mỗi tối rảnh rỗi có khi cậu lại đi bộ cả 3 cây số chỉ để đến siêu thị, đi vào gian hàng sách, rồi cứ thế đứng đọc miễn phí cả mấy tiếng đồng hồ, rồi lại đi bộ 3 cây số để về, từ khi quen Vy, cậu hay được cô tặng sách cho, chỉ cần đi theo và xách đồ cho cô mỗi khi cô đi mua sắm là được.
“Con nhà giàu sướиɠ thật, tiêu tiền mà chẳng phải nghĩ gì.” – Phương liếc trộm sang Vy, thầm nghĩ đôi khi số phận thật quá bất công…
Công viên Lê Lợi nằm ngay giữa quảng trường thành phố cách nhà Phương 3 cây số, cách nhà Vy 2 cây số, bên kia đường là siêu thị tiện lợi. Công viên to, rộng, có những bãi cỏ xanh mát, buổi tối công viên đông người hơn ban ngày, trời đã sang hạ nên người ta ra công viên đi dạo, hóng gió khá đông, lại vừa mới kết thúc năm học nên học sinh cũng rủ nhau ra công viên ngồi uống nước, chật kín cả công viên, may mắn cả hai vẫn tìm được một khoảng cỏ trống cũng tương đối rộng rãi để nằm ngả lưng sau khi mua sắm xong.
Vy thường xuyên tới xóm trọ của Phương chơi, lấy lý do là cô chuẩn bị học lại lớp 8, nghỉ học lâu không còn nhớ gì, mà Phương lại học rất giỏi có thể chỉ bài thêm, cô trả tiền công gia sư cho Phương đàng hoàng đầy đủ. Phương mừng lắm nên vui vẻ đồng ý ngay, riết dần những người cùng xóm trọ và mẹ Phương đều quen mặt và đều quý mến cô bé nhí nhảnh, đáng yêu…Vy rất khéo chiều lòng người lớn, mỗi lần cô tới chơi đều mua theo hoa quả tới rồi mời mọi người cùng ăn, ai có việc gì cũng lăng xăng giúp đỡ. Ban đầu cả mẹ và chị Hương đều hơi ngại, vì cô có vẻ khá giả, nên hành xử bên ngoài cũng có hơi khác, nhưng dần dần do Vy nhiệt tình và tỏ ra vô tư, tế nhị, lại cũng nhanh học được cách hòa đồng với những thói quen của những người lao động bình dân, thu dần khoảng cách, nên mọi người cũng không còn hay nghĩ gì nữa… Thậm chí còn yêu mến cô bé hơn, nhất là chị Hương , chị quý mến cô Vy lắm, vì cô thời thượng, lại không hề kiêu kì, và đơn giản hơn, cô cũng là con gái, họ có nhiều thứ trao đổi được với nhau.
Thậm chí có lần Vy còn mạnh dạn đề nghị mẹ và Phương chuyển tới nhà Vy cùng ở, lý do vì nhà Vy rất rộng, có 4 tầng, mỗi tầng lại có nhiều phòng, mà nhà chỉ có bốn gười ở, gồm có ba mẹ, bà nội và Vy. Nếu nhà Phương đến ở thì đỡ được tiền trọ, lại chẳng phiền hà gì, thậm chí tiện cho giúp việc cơm nước, đỡ phải đi lại nhiều, mà Phương lại tiện chỉ bài cho Vy.
Thế nhưng mẹ đã từ chối, mẹ không muốn con trai phải tự ti khi ở cùng với nhà giàu, chỉ vì tiết kiệm một chút tiền trọ và hưởng tiện nghi hơn, mãi rất lâu sau này Phương mới hiểu điều đó và thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm. Nhưng từ đấy, mẹ quý Vy hơn rất nhiều, trong lòng Phương cũng thầm biết ơn cô bạn tốt bụng…
“Hình như tớ đang yêu…”- phương nói.
Vy giật mình quay ngoắt sang nhìn cậu:
“Hả? Cậu yêu ai?”
Phương lặng im không đáp, làm sao có thể nói ra được đây? Chuyện của cậu với chị Hương ấy, đúng là một chuyện động trời…
“Sao? Nói đi chứ?”
Vy thúc giục, cô nửa tò mò, nửa hụt hẫng.
Gì chứ…cảm giác này là gì đây…rõ ràng cô thích cậu, nhưng cũng chẳng phải yêu, cũng chẳng là gì của nhau cả, Phương yêu ai là quyền của cậu, nhưng sao bỗng nhiên cô thấy chới với khi nghe cậu nói điều đó, sao hụt hẫng đến mức lòng buồn man mác thế này…Vy dậy lên cảm giác tò mò kinh khủng. Ai? Ai mà làm cho con người gỗ đá ngây ngốc này rung động?
“Hân lớp cậu à?”
Phương lặng thinh không đáp.
“Hay là Vân Anh?”
“Thôi bỏ đi.”- phương gạt đi.
“…Nhưng cậu chắc là yêu chứ…”- Vy vẫn không từ bỏ-“…cậu đừng có ngộ nhận, bọn mình làm gì mà đã yêu, có khi chỉ là cảm nắng thoáng qua thì sao?”- Vy hồi hộp chờ Phương đáp lại.
“Chắc vậy…cũng không rõ lắm, nhưng bên cạnh người đó, tớ thấy rất vui…”
Lòng Vy trùng xuống, một cảm giác chán chường bao trùm lấy tâm trí cô…Vy vẫn gượng hỏi:
“Thế bên cạnh tớ cậu thấy vui không?”
“Có chứ.”- Phương đáp hờ hững.
“Thế so với bên người ấy thế nào?”- Vy hào hứng hơn, hỏi ngay.
“Không biết…cũng thế…”
“Thế thì rõ rồi…”- Vy thở phào rất nhẹ, rồi nói- “…cậu bảo cậu yêu, thế chẳng lẽ cậu cũng yêu tớ à? Đó chỉ là quý mến một ai đó, rồi là người ta là con gái nên cậu tưởng mình yêu thôi , cái đó gọi là ” cảm nắng” đấy, mấy hôm là sẽ hết.”- Vy giải đáp với giọng của một chuyên gia.
Nói xong Vy cũng ngả người xuống nằm bên cạnh Phương, thở phào ra nhẹ nhõm, cảm giác buồn cũng vơi đi.
“Ờ. Mà sao nghe giọng cậu phấn khích quá vậy?”
“Phấn khích gì? Điên à? Thằng bạn chí cốt có hiện tượng lạ thì người ta quan tâm chút thôi? Không được à? Không cho à? Không cho thì hỏi làm gì? Kể làm gì?”
Vy tuôn luôn một tràng.
Phương chẳng nói gì nữa. Cậu ngước lên nhìn những ngôi sao xa xôi trên bầu trời khi ẩn khi hiện…
“Tớ nghĩ tớ là ngôi sao kia.” – phương trỏ tay vào một ngôi sao sáng rất rõ, bật cười khoái chí.
“Thế thì chắc tớ là ngôi sao bên cạnh cậu kìa, sáng hơn cậu…”- Vy thích chí hưởng ứng.
Bỗng nhiên, ngay lúc đó, ngôi sao cô vừa chỉ sáng nhấp nháy lên, rồi vụt tắt, rồi sáng rõ lên một lần nữa, sau đó lao về phía tây rơi xuống…
Vy và Phương đều thấy điều đó, cả hai cùng ngồi dậy nhìn kĩ lại, khi chắc chắn không còn thấy ngôi sao đâu, họ ngơ ngác nhìn nhau…
…
Chị Hương đang đạp xe về từ chỗ nhà hàng chị làm thêm, đêm nay trời vẫn có sao, nhưng mù mờ không rõ, lúc ẩn lúc hiện. Chị vừa đạp xe vừa hát líu lo, ngước nhìn ngắm bầu trời.
Mấy ngày nay lúc nào chị cũng trong tâm trạng lâng lâng, vui vui khó tả, cứ nhớ lại buổi trưa hôm ấy những điều đã nói với Phương, lúc Phương chạm tay vào ngực mình, chị là thấy trong lòng xốn xang, lúc nào đi làm đi học về chị cũng vui, vì về nhà lại được gặp Phương. Ngày mai mẹ Phương lên lại thành phố, thế là hết những buổi trưa ăn cơm cùng Phương, những buổi tối hai chị em đi lê la phố xá rồi cùng về ăn cháo ở đầu ngõ…
Đã hơn 11 giờ, hôm nay lại là ngày phát lương của nhà hàng nên lại phải về khuya, mỗi tháng chỉ có một hôm nên anh chủ nhà hàng toàn bảo chị ngủ lại, sợ con gái đi đường đêm hôm không an toàn, nhưng chị không chịu…Đường đi thanh vắng chẳng có ai, cũng hơi sợ, nhưng thôi chẳng sao, đạp xe qua đoạn đường đồng này là về tới nhà rồi…
Chị hít một hơi thật sâu để mùi đồng khô căng tràn l*иg ngực. Ruộng đã gặt xong tầm 1 tháng, cánh đồng chỉ còn các mô rạ, khô khốc, tối thui…bất ngờ chị thấy dưới ruộng có một bóng mờ bay là là trên mặt đất, chị nhìn kĩ lại thì chẳng thấy đâu nữa. Bỗng chị có cảm giác lạnh buốt sống lưng, đôi chân vô thức đạp nhanh hơn.
Chị đạp thêm 1 hồi thì thấy một bóng xe máy đi ngược chiều đang tới, đèn pha rọi rất sáng chị phải đưa một tay lên che mắt.
Trong lòng chị khẽ thở phào khi biết có người.
Nhưng bỗng nhiên, sau khi đi qua chị vài giây, chiếc xe máy bỗng quay đầu trở lại.
Tim chị hẫng một nhịp, da gà nổi khắp người, chị lại đạp xe nhanh hơn nhưng chỉ loáng cái chiếc xe máy đã chạy ngang với xe chị, là một người thanh niên tóc nhuộm vàng mập mờ dưới bóng đèn pha.
“Cô em đi đâu về khuya thế?”- giọng nói gã đó cất lên, giọng lè nhè, mùi rượu phả ra đến chị vẫn còn ngửi thấy.
Chị không đáp, lo sợ đạp đi nhanh hơn.
“Làm tý không em? Bao nhiêu một đêm?”- gã hỏi
Mấy thằng say rượu.
“Tôi không phải gái đâu, tôi có chồng con rồi, thôi anh để tôi về đi. Anh đi chỗ khác mà vui vẻ.”- chị đáp lại rồi cắm mặt đạp đi rất gấp.
Thế nhưng xe máy vẫn cứ lẽo đẽo đi theo chọc ghẹo chị thêm một quãng, tới khi không thấy chị thèm nói gì nữa, thì bất ngờ gã đó đánh lái vào xe chị, cả người cả xe cùng đổ, chị ngã dúi dụi xuống đất. Gã đó chống chân chống xe rồi nhảy xuống tiến lại chỗ chị đang nằm ngã xõng soài.
“Này làm cái gì đấy! Tôi hét lên bây giờ!”- chị quát to, lo sợ hoang mang.
Nhưng gã đó vẫn tiến lại, rồi bất thần xô ngã chị xuống nền đất, chị vùng dậy chạy nhưng hắn đã lao theo, trận cả lên người chị, hai tay đè chặt hai tay chị xuống đất.
Lúc này chị Hương đã ý thức được rõ điều đang xảy đến với mình, chị gào lên, hét to, nhưng đáp lại chị chỉ là tiếng vang lại của hai bên đồng ruộng.
Tay hắn túm lấy cổ áo chị rồi giật mạnh thô bạo, hàng cúc đứt tung ra để lộ chiếc áσ ɭóŧ màu trắng của chị, và da thịt trắng nõn nà của chị, điều đó càng làm gã vô lại hưng phấn hơn.
Thật là,
Quỷ thần đã chẳng hại
Lại gặp kẻ bất lương
Người mới là quỷ dữ
Gây tội ác khôn lường.
Chị gào lên như điên nhưng một cú tát thẳng tay vào giữa ngay mặt chị, chị đau như muốn ngất đi, bật khóc nước mắt nước mũi giàn dụa, rồi chị lại gào lên nữa, tay không ngừng vùng vẫy cào cấu đẩy hắn ra. Lần này hắn tung một cú đấm vào ngay giữa mặt chị, máu mũi chị chảy ra lênh láng, rồi hắn túm tóc chị tát thêm mấy cái trời giáng như thể là đánh kẻ thù… bây giờ thì chị nằm im hẳn…
Lúc này gã vô lại mới cởϊ qυầи hắn ra, rồi giật phăng chiếc áσ ɭóŧ của chị, để bật ra cặρ √υ' căng tròn, đầu ti hồng hào, hắn vồ lấy ngực chị mà bóp, mà nhào nặn, rồi vục cả mặt vào đó mà liếʍ láp, cấu xé như con thú hoang. Chán chê rồi hắn tuột luôn quần chị ra, chị cứ không ngừng rêи ɾỉ yếu ớt, âm thanh ngắt quãng chẳng ra hơi, máu mũi máu miệng cứ thế chảy tuôn, hòa với nước mắt nghe có vị mặn tanh…
Mùi hơi thở của hắn nồng nặc cồn, chị phát tởm lợm muốn ói…
Rồi hắn dang rộng hai chân chị ra, nhổ nước bọt lên xoa vào đám lôиɠ ʍυ đen nhánh của chị, sau đó thục dươиɠ ѵậŧ của hắn vào âʍ ɦộ chị, nhưng trượt ra ngoài, hắn loay hoay tới vài ba lần, rồi bất chợt thục mạnh một nhát.
Chị hét lên một tiếng thảm thiết thấu cả trời xanh, cả một quãng đồng hoang vu như bị tiếng thét kinh hoàng của chị làm cho rung động, rồi tất cả lại chìm vào im ắng…
Máu rỏ xuống đùi trong của chị thành dòng…
“Còn trinh à?”- Hắn cười sảng khoái.
Rồi cứ thế hắn đẩy vào hùng hục mặc cho chị nằm im, khóc nấc nghẹn lên, nước mắt nước mũi chảy thành dòng, miệng chị lẩm bẩm gọi tên một người.
“Phương ơi …”
Thế là,
Một thân hoa đã nát
Chưa hợp đã vội tan
Đất trời như cùng khóc
Thương cho nhành liễu tàn…
…
Khoảng hơn mười phút thì hắn xuất ra ào ào bên trong chị, rồi đứng dậy, khoan khoái kéo quần lên, rồi vỗ mạnh vào bờ mông trần của chị, hắn nói:
“Cảm ơn nhé. Cô em ngon quá, nếu thích tiếp thì mai lại ra đây.”
Nói đoạn hắn leo lên xe máy bỏ đi, để mặc chị nằm im trên mặt đường, xung quanh gió lạnh đìu hiu, hoang vu một cõi…
Chị nhìn bóng hắn khuất đi, muốn cựa muốn nói nhưng chẳng ra hơi, cũng chẳng nhúc nhích nổi , rồi chị bỗng thấy lờ mờ qua làn nước mắt, một bóng đen đứng ngay cạnh mình, rồi tan đi rất nhanh…
Thật là,
Dưới trời đêm, tâm tình cùng tri kỉ
Giữa ruộng vắng, tan nát một đời hoa.